Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Giàu
Chương 11
2024-09-30 21:29:14
Lão Tưởng đồng sự nghiệp rít một hơi thuốc lá, xì một tiếng: "Anh bạn trẻ, phải cố gắng chịu khổ chịu cực, kiếm được tiền lại từ chức về quê, khi đó con gái lớn rồi, em cũng sẽ nhẹ nhõm hơn!"
"Em chuẩn bị đi bày sạp bán hoa quả!"
Lâm Phong nói tiếp, trả lại đồng phục lao động cùng thẻ nhân viên của mình cho trưởng kíp: "Như vậy sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi, em cũng có thể chăm sóc gần gũi Thiến Thiến hơn."
Lão Tưởng vừa nghe câu này, lập tức nổi đoá.
"Có thể có chút tiền đồ hay không? Bày sạp mỗi ngày bị quản lý đô thị truy đuổi, nào tốt bằng chuyển phát nhanh?"
Lâm Phong vốn còn muốn giải thích, nhưng chuyện mình có không gian làm sao có thể để cho người khác biết?
Hắn không nói thêm nữa, cười đưa đơn xin từ chức, tiếp nhận tiền lương nghỉ việc, tạm biệt trưởng kịp cùng đám đồng nghiệp.
Cất kỹ 5000 tệ tiền lương, lại tìm một nơi không người tiến vào không gian, hái được đầy một xe dâu tây.
Lâm Phong đi đến khu chung cư mà hắn đã đến đầu tiên vào hôm qua.
"Ôi! Cậu tới rồi à!"
Một đám người vây quanh ở cổng tiểu khu, từ xa nhìn thấy xe của Lâm Phong, lập tức chen chúc chạy tới!
Lâm Phong lại càng hoảng sợ!
Cái gì đây trời? !
"Tiểu tổ tông của nhà bác, ngày hôm qua tan học trở về, ăn dâu tây của cháu, ăn xong còn muốn ăn thêm, bác lại không mua nhiều, chỉ mua một cân, toàn bộ vào trong bụng của hắn rồi! Ai dà, buổi trưa hôm nay trở về khóc lóc om sòm lăn lộn đòi ăn!"
Một người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ nói.
"Đúng vậy! Lão già của nhà bác, lớn tuổi, ăn uống thì kén chọn! Ngày hôm qua còn dư lại một quả dâu tây cho ổng, chậc, ăn xong còn thèm, hôm nay lại đòi ăn! Bác đã chờ ở đây cả một ngày!"
Một bà lão khác dở khóc dở cười nói.
"Đúng vậy đúng vậy! Con trai nhà dì, mỗi ngày đi làm về đều rất mệt mỏi, ngày hôm qua ăn dâu tây này, nói đầu óc minh mẫn hơn không ít! Rất thoải mái! Bảo dì hôm nay lại tới mua!"
"Sao giống nhà tôi vậy! Thiệt bực hết sực, dâu tây này ăn ngon như vậy sao?"
Một đám người mồm năm miệng mười? Vây lại, giục Lâm Phong nhanh chóng bán dâu tây.
Lâm Phong cũng không nhiều lời, dựng sạp nhỏ lên, lại bày cân ra, nhanh chóng cân dâu tây.
"Tất cả mọi người đứng xếp hàng, ai cũng có!"
Lâm Phong lên giọng, một đám cụ ông cụ bà nhao nhao xếp hàng.
"Cho bác 10 cân!"
"Dì muốn tám cân!"
"Cho bà 3 cân..."
Một xe dâu tây lớn gần như trong chớp mắt bán hết sạch, Lâm Phong đang chuẩn bị dọn sạp về nhà, nhưng không ngờ một người đàn ông trung niên nam bỗng nhiên đi về phía mình.
"Nè cậu em, dâu tây này của cậu là mua từ đâu vậy?"
Lâm Phong ngừng lại, gần như theo bản năng cảnh giác nhìn về kẻ vừa bước tới, vừa nhìn anh liền hiểu.
Người này, rất quen mặt.
Hình như là chủ một sạp hàng luôn bày bán ở chung cư này, lần trước mình tới y đã nhìn mình chằm chằm, lúc này lại trực tiếp tìm tới!
"Dâu tây này của cậu rất ngon, chỉ muốn hỏi một chút, dính chút hên! Anh cam đoan, cậu nói cho anh biết, anh tuyệt không nói cho người khác biết, ngày mai anh sẽ đi nơi khác bày sạp, được không?"
Người đàn ông trung niên cười he he he, xoa xoa đôi bàn tay, từ trong túi quần lấy ra một xấp tiền trị giá khoảng trăm tệ muốn kín đáo đưa cho Lâm Phong.
Lâm Phong vội lui về sau một bước, nhanh chóng dọn dẹp xong đồ đạc.
"Em chuẩn bị đi bày sạp bán hoa quả!"
Lâm Phong nói tiếp, trả lại đồng phục lao động cùng thẻ nhân viên của mình cho trưởng kíp: "Như vậy sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi, em cũng có thể chăm sóc gần gũi Thiến Thiến hơn."
Lão Tưởng vừa nghe câu này, lập tức nổi đoá.
"Có thể có chút tiền đồ hay không? Bày sạp mỗi ngày bị quản lý đô thị truy đuổi, nào tốt bằng chuyển phát nhanh?"
Lâm Phong vốn còn muốn giải thích, nhưng chuyện mình có không gian làm sao có thể để cho người khác biết?
Hắn không nói thêm nữa, cười đưa đơn xin từ chức, tiếp nhận tiền lương nghỉ việc, tạm biệt trưởng kịp cùng đám đồng nghiệp.
Cất kỹ 5000 tệ tiền lương, lại tìm một nơi không người tiến vào không gian, hái được đầy một xe dâu tây.
Lâm Phong đi đến khu chung cư mà hắn đã đến đầu tiên vào hôm qua.
"Ôi! Cậu tới rồi à!"
Một đám người vây quanh ở cổng tiểu khu, từ xa nhìn thấy xe của Lâm Phong, lập tức chen chúc chạy tới!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Phong lại càng hoảng sợ!
Cái gì đây trời? !
"Tiểu tổ tông của nhà bác, ngày hôm qua tan học trở về, ăn dâu tây của cháu, ăn xong còn muốn ăn thêm, bác lại không mua nhiều, chỉ mua một cân, toàn bộ vào trong bụng của hắn rồi! Ai dà, buổi trưa hôm nay trở về khóc lóc om sòm lăn lộn đòi ăn!"
Một người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ nói.
"Đúng vậy! Lão già của nhà bác, lớn tuổi, ăn uống thì kén chọn! Ngày hôm qua còn dư lại một quả dâu tây cho ổng, chậc, ăn xong còn thèm, hôm nay lại đòi ăn! Bác đã chờ ở đây cả một ngày!"
Một bà lão khác dở khóc dở cười nói.
"Đúng vậy đúng vậy! Con trai nhà dì, mỗi ngày đi làm về đều rất mệt mỏi, ngày hôm qua ăn dâu tây này, nói đầu óc minh mẫn hơn không ít! Rất thoải mái! Bảo dì hôm nay lại tới mua!"
"Sao giống nhà tôi vậy! Thiệt bực hết sực, dâu tây này ăn ngon như vậy sao?"
Một đám người mồm năm miệng mười? Vây lại, giục Lâm Phong nhanh chóng bán dâu tây.
Lâm Phong cũng không nhiều lời, dựng sạp nhỏ lên, lại bày cân ra, nhanh chóng cân dâu tây.
"Tất cả mọi người đứng xếp hàng, ai cũng có!"
Lâm Phong lên giọng, một đám cụ ông cụ bà nhao nhao xếp hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cho bác 10 cân!"
"Dì muốn tám cân!"
"Cho bà 3 cân..."
Một xe dâu tây lớn gần như trong chớp mắt bán hết sạch, Lâm Phong đang chuẩn bị dọn sạp về nhà, nhưng không ngờ một người đàn ông trung niên nam bỗng nhiên đi về phía mình.
"Nè cậu em, dâu tây này của cậu là mua từ đâu vậy?"
Lâm Phong ngừng lại, gần như theo bản năng cảnh giác nhìn về kẻ vừa bước tới, vừa nhìn anh liền hiểu.
Người này, rất quen mặt.
Hình như là chủ một sạp hàng luôn bày bán ở chung cư này, lần trước mình tới y đã nhìn mình chằm chằm, lúc này lại trực tiếp tìm tới!
"Dâu tây này của cậu rất ngon, chỉ muốn hỏi một chút, dính chút hên! Anh cam đoan, cậu nói cho anh biết, anh tuyệt không nói cho người khác biết, ngày mai anh sẽ đi nơi khác bày sạp, được không?"
Người đàn ông trung niên cười he he he, xoa xoa đôi bàn tay, từ trong túi quần lấy ra một xấp tiền trị giá khoảng trăm tệ muốn kín đáo đưa cho Lâm Phong.
Lâm Phong vội lui về sau một bước, nhanh chóng dọn dẹp xong đồ đạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro