Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Giàu
Chương 15
2024-09-30 21:29:14
"Không sao cả, Thiến Thiến rất ngon, không phiền gì cả."
Cô giáo Lệ Lệ cười xòe bàn tay ra với Thiến Thiến: "Thiến Thiến phải nhớ hoàn thành bài tập, về nhà phải nghe lời của ba, biết chưa?"
"Dạ biết! Tạm biệt cô giáo Lệ Lệ!"
"Tạm biệt Thiến Thiến!"
Hai người vỗ vỗ bàn tay, coi như là tạm biệt, Lâm Phong cũng gật đầu với cô giáo Lệ Lệ, xoay người ôm Thiến Thiến đi về phía xe ba bánh.
Song Lâm Phong vừa mới ngồi lên xe ba bánh, chìa khoá còn chưa kịp cắm vào, một đứa bé mập mạp đã thở hổn hển gào khóc chạy về phía mình.
"Con không chịu! Con không chịu! Con muốn ăn dâu tây thôi!"
Con mắt của đứa bé mập mạp đã khóc đến sưng vù, nằm úp sấp phía dưới xe ba bánh của Lâm Phong, gào khóc thảm thiết hơn!
"Con muốn ăn dâu tây! Ăn dâu tây!"
Một người đàn ông trung niên hói đầu mặc áo sơ mi trắng quần tây cầm theo một túi dâu tây lớn, vất vả đuổi theo phía, nóng quá nên đầu chảy đầy mồ hôi.
"Tiểu tổ tông ơi! Đây không phải là dâu tây con ưa thích sao? Ba mua rồi nè!"
Trung niên nam nhân thử đem Đôn béo ôm, nhưng mà Đôn béo lại hướng bánh xe trong chui được càng hung!
"Con không chịu! Con không chịu! Con muốn ăn dâu tây của chú này cơ! Hu hu!"
Tiếng kêu rên giống y như tiếng lợn kêu lúc bị chọc tiết giết, người đàn ông trung niên lộ rõ sự xấu hổ.
Gã ho khan hai tiếng, muốn tóm lấy thằng con mập mạp, nhưng không ngờ bị đạp ngay vào mặt!
Người đàn ông trung niên dường như tức giận, ngẩng đầu, lúc này Lâm Phong mới thấy rõ mặt của gã.
Lập tức sửng sốt.
Gương mặt này, nhìn quen quen nha!
"Ba ba, chú ấy là ba ba của Vũ Vũ, Thiến Thiến đã kể với ba ba rồi!"
Lâm Thiến Thiến nhỏ giọng nói vào tai của Lâm Phong.
Lâm Phong nghĩ tới, cái này không phải là mình buổi sáng lúc tới, hỏi mình muốn một viên dâu tây người gia trưởng kia nha?
Thì ra gã chính là ba ba của Vũ Vũ!
"Ba ba của Vũ Vũ, Vũ Vũ cản trở xe của ba ba cháu!"
Lâm Thiến Thiến ỏn a ỏn ẻn nói, vừa chỉ chỉ Lâm Phong: "Ba ba của cháu còn phải đưa cháu đi mua thức ăn đấy!"
Trên mặt của người đàn ông trung niên nam nhân bỗng lộ vẻ xấu hổ.
Gã nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh hướng về phía hai con, sầm mặt lại, một tay nắm chặt lấy Vũ Vũ lôi ra khỏi gầm xe.
"Khóc cái gì khóc! Dâu tây không phải đều ở chỗ này sao!"
Vũ Vũ bình thường ở nhà chính là tiểu hoàng đế, sao có thể chịu uất ức lớn như vậy?
Thằng bé hung hăng vọt về phía xe ba bánh của Lâm Phong, kéo cửa xe ra!
"Con muốn ăn cỏ dâu tây! Cho con!"
Dáng vẻ hung thần ác sát, không hổ là trùm sò trong lớp!
Lâm Phong nghe được không ít chuyện nó bắt nạt các bạn khác!
Lâm Phong hơi nhíu mày, cúi người xuống nhìn thằng bé: "Cháu muốn ăn dâu tây, đúng không?"
"Đúng!"
Vũ Vũ nhấn mạnh, dáng vẻ không ăn được thề không từ bỏ qua.
Thiến Thiến sợ trốn vào trong lòng của Lâm Phong, hướng về phía Lâm Phong nói: "Ba ba, Vũ Vũ hư lắm, cậu ấy biết đánh người! Ba ba Thiến Thiến sợ!"
Lâm Phong vội vỗ về con gái.
"Dâu tây của chú, con có thể ăn, nhưng phải bỏ tiền mua, chú không làm từ thiện."
Anh thản nhiên nói, người đàn ông trung niên bên cạnh lập tức bật cười, từ trong túi lấy ra ví tiền, lớn tiếng nói: "Mua thì mua! Giá nhiêu tôi cũng mua! Không phải chỉ là vài quả dâu tây hỏng thôi sao, có thể đáng mấy tệ? Chỉ cần con tôi hài lòng, đừng nói dâu tây, dù là anh đào tôi cũng mua được!”
Cô giáo Lệ Lệ cười xòe bàn tay ra với Thiến Thiến: "Thiến Thiến phải nhớ hoàn thành bài tập, về nhà phải nghe lời của ba, biết chưa?"
"Dạ biết! Tạm biệt cô giáo Lệ Lệ!"
"Tạm biệt Thiến Thiến!"
Hai người vỗ vỗ bàn tay, coi như là tạm biệt, Lâm Phong cũng gật đầu với cô giáo Lệ Lệ, xoay người ôm Thiến Thiến đi về phía xe ba bánh.
Song Lâm Phong vừa mới ngồi lên xe ba bánh, chìa khoá còn chưa kịp cắm vào, một đứa bé mập mạp đã thở hổn hển gào khóc chạy về phía mình.
"Con không chịu! Con không chịu! Con muốn ăn dâu tây thôi!"
Con mắt của đứa bé mập mạp đã khóc đến sưng vù, nằm úp sấp phía dưới xe ba bánh của Lâm Phong, gào khóc thảm thiết hơn!
"Con muốn ăn dâu tây! Ăn dâu tây!"
Một người đàn ông trung niên hói đầu mặc áo sơ mi trắng quần tây cầm theo một túi dâu tây lớn, vất vả đuổi theo phía, nóng quá nên đầu chảy đầy mồ hôi.
"Tiểu tổ tông ơi! Đây không phải là dâu tây con ưa thích sao? Ba mua rồi nè!"
Trung niên nam nhân thử đem Đôn béo ôm, nhưng mà Đôn béo lại hướng bánh xe trong chui được càng hung!
"Con không chịu! Con không chịu! Con muốn ăn dâu tây của chú này cơ! Hu hu!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng kêu rên giống y như tiếng lợn kêu lúc bị chọc tiết giết, người đàn ông trung niên lộ rõ sự xấu hổ.
Gã ho khan hai tiếng, muốn tóm lấy thằng con mập mạp, nhưng không ngờ bị đạp ngay vào mặt!
Người đàn ông trung niên dường như tức giận, ngẩng đầu, lúc này Lâm Phong mới thấy rõ mặt của gã.
Lập tức sửng sốt.
Gương mặt này, nhìn quen quen nha!
"Ba ba, chú ấy là ba ba của Vũ Vũ, Thiến Thiến đã kể với ba ba rồi!"
Lâm Thiến Thiến nhỏ giọng nói vào tai của Lâm Phong.
Lâm Phong nghĩ tới, cái này không phải là mình buổi sáng lúc tới, hỏi mình muốn một viên dâu tây người gia trưởng kia nha?
Thì ra gã chính là ba ba của Vũ Vũ!
"Ba ba của Vũ Vũ, Vũ Vũ cản trở xe của ba ba cháu!"
Lâm Thiến Thiến ỏn a ỏn ẻn nói, vừa chỉ chỉ Lâm Phong: "Ba ba của cháu còn phải đưa cháu đi mua thức ăn đấy!"
Trên mặt của người đàn ông trung niên nam nhân bỗng lộ vẻ xấu hổ.
Gã nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh hướng về phía hai con, sầm mặt lại, một tay nắm chặt lấy Vũ Vũ lôi ra khỏi gầm xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khóc cái gì khóc! Dâu tây không phải đều ở chỗ này sao!"
Vũ Vũ bình thường ở nhà chính là tiểu hoàng đế, sao có thể chịu uất ức lớn như vậy?
Thằng bé hung hăng vọt về phía xe ba bánh của Lâm Phong, kéo cửa xe ra!
"Con muốn ăn cỏ dâu tây! Cho con!"
Dáng vẻ hung thần ác sát, không hổ là trùm sò trong lớp!
Lâm Phong nghe được không ít chuyện nó bắt nạt các bạn khác!
Lâm Phong hơi nhíu mày, cúi người xuống nhìn thằng bé: "Cháu muốn ăn dâu tây, đúng không?"
"Đúng!"
Vũ Vũ nhấn mạnh, dáng vẻ không ăn được thề không từ bỏ qua.
Thiến Thiến sợ trốn vào trong lòng của Lâm Phong, hướng về phía Lâm Phong nói: "Ba ba, Vũ Vũ hư lắm, cậu ấy biết đánh người! Ba ba Thiến Thiến sợ!"
Lâm Phong vội vỗ về con gái.
"Dâu tây của chú, con có thể ăn, nhưng phải bỏ tiền mua, chú không làm từ thiện."
Anh thản nhiên nói, người đàn ông trung niên bên cạnh lập tức bật cười, từ trong túi lấy ra ví tiền, lớn tiếng nói: "Mua thì mua! Giá nhiêu tôi cũng mua! Không phải chỉ là vài quả dâu tây hỏng thôi sao, có thể đáng mấy tệ? Chỉ cần con tôi hài lòng, đừng nói dâu tây, dù là anh đào tôi cũng mua được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro