Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Giàu
Chương 22
2024-09-30 21:29:14
Lâm Phong xao động.
Anh nhìn về phía ông chú cười cười: "Hay chú bán số cây giống này cho cháu? Cháu muốn trồng thử xem!"
Ông chú sửng sốt, nhìn về phía Lâm Phong: "Chú? Thử trồng cái này? Trồng cây giống anh đào là được rồi! Thứ này chính là cái hố đó!"
Ông chú tuy muốn kiếm tiền, thế nhưng cũng không muốn bẫy người, vẫn tính khuyên Lâm Phong.
Lâm Phong kiên định gật đầu, chỉ vào đống cây giống hoàng hoa lê kia cười nói: "Phiền chú gói lại cho cháu, cháu cũng mua."
"Ôi! Được rồi được rồi thanh niên chính là thanh niên! Chú có nói khó khăn cỡ nào cháu cũng không tin, thử một lần sẽ biết!"
Ông chú nói, tìm cái túi ny lon, tùy ý gói lại, rồi ném cho Lâm Phong.
"Cây anh đào chú đã lấy tiền cháu, còn hoàng hoa lê này thì... chú không gạt cháu, vốn dự định bán theo giá bán sỉ, nhưng giờ cháu đã muốn mua, vậy cứ dựa theo bán sỉ trả chú là được, 3 tệ một cây, được chứ?"
So với giá của cây giống anh đào 30 tệ một cây, cái giá này thật sự là quá rẻ!
Lâm Phong sảng khoái đáp ứng rồi, lại đang trong lều lớn đi dạo vài vòng, không có phát hiện khác quý báu cây cối sau, hắn lúc này mới đàng hoàng trở về tới cửa đợi đi.
Khoảng 2 giờ sau, công nhân rốt cục đã nhổ cây giống anh đào xong.
Dưới đáy còn dính bùn đất, trông rất mới!
"Thấy cháu lái xe điện ba bánh tới, vậy chắc cháu sống cách nơi này cũng không xa, trở về lập tức trồng ngay, tưới chút nước, nhất định có thể sống! Chú tuyệt không lừa cháu!"
Lâm Phong để cây giống vào trong xe ba bánh, sau đó cầm ra smartphone, hướng về phía ông chú ca vẫy tay: "Tổng cộng là 4500 tệ, cộng thêm 30 tệ tiền hoàng hoa lê, cháu đã chuyển khoản Alipay cho chú rồi."
Sau âm thanh nhắc nhở chuyển khoản thành công, Lâm Phong tạm biệt chú, lái xe điện ba bánh của mình đi trở về.
Tính toán thời gian, mua thức ăn, rồi tới đón Thiến Thiến tan học.
Mua thức ăn xong, đón Thiến Thiến, Lâm Phong nhanh chóng về nhà làm cơm.
Thiến Thiến lấy ra quyển sổ từ trong túi cặp, cánh tay nhỏ núc ních thịt kéo góc áo của Lâm Phong nói: "Ba ba, hôm nay cô giáo Thiên lão sư khen Thiến Thiến đó! Ba ba đã xem trong group hội phụ huynh chưa?"
Lâm Phong sửng sốt.
Anh xoay người ngồi xổm người xuống, nhìn về phía Thiến Thiến, khuôn mặt hiện lên vẻ áy náy.
"Thiến Thiến xin lỗi, ngày hôm nay ba ba bận quá, không có xem smartphone, cô giáo nói gì vậy con?"
- Giải thích, Hoàng hoa lê, tiếng Việt là Gỗ sưa hay Huỳnh đàn, còn tiếng Trung Quốc quen gọi là giáng hương Hoàng Đàn hay Hoàng hoa lê. Đây là một loài họ Đậu. Là loại gỗ nổi tiếng đắt giá vì được vua chúa Nhà Minh và Nhà Thanh rất thích sử dụng làm đồ nội thất cung đình. Hết giải thích.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiến Thiến hiện lên vẻ buồn buồn, nhưng ngay sau đó lại chạy bịch bịch bịch về chiếc ghế ở bên cạnh, mở ra cặp của mình, lấy ra quyển tập vẽ.
Cô bé cười đến tít cả mắt, lí la lí lắc hướng về phía Lâm Phong nói: "Ba ba, ba ba xem đi, đây là ưu điểm mà cô giáo Lệ Lệ cho Thiến Thiến! Cô giáo nói Thiến Thiến vẽ vẽ rất đẹp, nói con là tiểu thiên tài vẽ vẽ tranh đó!"
Lâm Phong nghe vậy con mắt lập tức sáng rực!
"Thật vậy chăng?"
Anh vô cùng mừng rỡ, vội nhận lấy quyển tập vẽ trên tay của Thiến Thiến, chỉ thấy trên một bức tranh, cô giáo Lệ Lệ cẩn thận viết lời bình vào chỗ trống.
"Thiến Thiến thật quá tuyệt vời! Nhất định phải kiên trì học vẽ! Nỗ lực lên nỗ lực lên!”
Anh nhìn về phía ông chú cười cười: "Hay chú bán số cây giống này cho cháu? Cháu muốn trồng thử xem!"
Ông chú sửng sốt, nhìn về phía Lâm Phong: "Chú? Thử trồng cái này? Trồng cây giống anh đào là được rồi! Thứ này chính là cái hố đó!"
Ông chú tuy muốn kiếm tiền, thế nhưng cũng không muốn bẫy người, vẫn tính khuyên Lâm Phong.
Lâm Phong kiên định gật đầu, chỉ vào đống cây giống hoàng hoa lê kia cười nói: "Phiền chú gói lại cho cháu, cháu cũng mua."
"Ôi! Được rồi được rồi thanh niên chính là thanh niên! Chú có nói khó khăn cỡ nào cháu cũng không tin, thử một lần sẽ biết!"
Ông chú nói, tìm cái túi ny lon, tùy ý gói lại, rồi ném cho Lâm Phong.
"Cây anh đào chú đã lấy tiền cháu, còn hoàng hoa lê này thì... chú không gạt cháu, vốn dự định bán theo giá bán sỉ, nhưng giờ cháu đã muốn mua, vậy cứ dựa theo bán sỉ trả chú là được, 3 tệ một cây, được chứ?"
So với giá của cây giống anh đào 30 tệ một cây, cái giá này thật sự là quá rẻ!
Lâm Phong sảng khoái đáp ứng rồi, lại đang trong lều lớn đi dạo vài vòng, không có phát hiện khác quý báu cây cối sau, hắn lúc này mới đàng hoàng trở về tới cửa đợi đi.
Khoảng 2 giờ sau, công nhân rốt cục đã nhổ cây giống anh đào xong.
Dưới đáy còn dính bùn đất, trông rất mới!
"Thấy cháu lái xe điện ba bánh tới, vậy chắc cháu sống cách nơi này cũng không xa, trở về lập tức trồng ngay, tưới chút nước, nhất định có thể sống! Chú tuyệt không lừa cháu!"
Lâm Phong để cây giống vào trong xe ba bánh, sau đó cầm ra smartphone, hướng về phía ông chú ca vẫy tay: "Tổng cộng là 4500 tệ, cộng thêm 30 tệ tiền hoàng hoa lê, cháu đã chuyển khoản Alipay cho chú rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau âm thanh nhắc nhở chuyển khoản thành công, Lâm Phong tạm biệt chú, lái xe điện ba bánh của mình đi trở về.
Tính toán thời gian, mua thức ăn, rồi tới đón Thiến Thiến tan học.
Mua thức ăn xong, đón Thiến Thiến, Lâm Phong nhanh chóng về nhà làm cơm.
Thiến Thiến lấy ra quyển sổ từ trong túi cặp, cánh tay nhỏ núc ních thịt kéo góc áo của Lâm Phong nói: "Ba ba, hôm nay cô giáo Thiên lão sư khen Thiến Thiến đó! Ba ba đã xem trong group hội phụ huynh chưa?"
Lâm Phong sửng sốt.
Anh xoay người ngồi xổm người xuống, nhìn về phía Thiến Thiến, khuôn mặt hiện lên vẻ áy náy.
"Thiến Thiến xin lỗi, ngày hôm nay ba ba bận quá, không có xem smartphone, cô giáo nói gì vậy con?"
- Giải thích, Hoàng hoa lê, tiếng Việt là Gỗ sưa hay Huỳnh đàn, còn tiếng Trung Quốc quen gọi là giáng hương Hoàng Đàn hay Hoàng hoa lê. Đây là một loài họ Đậu. Là loại gỗ nổi tiếng đắt giá vì được vua chúa Nhà Minh và Nhà Thanh rất thích sử dụng làm đồ nội thất cung đình. Hết giải thích.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiến Thiến hiện lên vẻ buồn buồn, nhưng ngay sau đó lại chạy bịch bịch bịch về chiếc ghế ở bên cạnh, mở ra cặp của mình, lấy ra quyển tập vẽ.
Cô bé cười đến tít cả mắt, lí la lí lắc hướng về phía Lâm Phong nói: "Ba ba, ba ba xem đi, đây là ưu điểm mà cô giáo Lệ Lệ cho Thiến Thiến! Cô giáo nói Thiến Thiến vẽ vẽ rất đẹp, nói con là tiểu thiên tài vẽ vẽ tranh đó!"
Lâm Phong nghe vậy con mắt lập tức sáng rực!
"Thật vậy chăng?"
Anh vô cùng mừng rỡ, vội nhận lấy quyển tập vẽ trên tay của Thiến Thiến, chỉ thấy trên một bức tranh, cô giáo Lệ Lệ cẩn thận viết lời bình vào chỗ trống.
"Thiến Thiến thật quá tuyệt vời! Nhất định phải kiên trì học vẽ! Nỗ lực lên nỗ lực lên!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro