Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 78
Eryk si tình
2024-10-23 11:13:14
"Thế thôi đưa Cô về trễ rồi." Cô út gật đầu nói với Vinh.
"Dạ, Cô còn còn nguyên đống sổ sách thì sau ạ." Vinh ngơ ngác, Vinh hoảng sợ, Vinh nghĩ đến mấy chục chồng sổ sách chưa được xử lý.
"Cái đó con làm được mà mắc gì phải chờ đến Cô nữa." Cô út nhìn Vinh từ trên xuống dưới không hiểu.
"Dạ nhưng mà...nhưng mà Cô ơi... nhiều quá. " Vinh buồn, Vinh muốn khóc, Vinh bị bóc lột sức lao động, mà tháng này lại không công nữa ༎ຶ‿༎ຶ.
"Có nhiêu đâu à " Cô út suy nghĩ, thấy mình cũng hơi quá đáng với thằng nhỏ, đi đến bên cạnh Vinh, vỗ vỗ vai Vinh "Thôi ráng đi rồi Cô cưới vợ cho."
"Thiệt thiệt không Cô?" hai mắt Vinh phát sáng, mong đợi nhìn Cô út.
"Ừm thiệt, Cô có bao giờ nói dối đâu." Cô út gật gật khẳng định.
"Dạ " nhận được lời khẳng định của Cô út Vinh cười đến ngu ngơ luôn.
Cô út thấy chiêu này dùng được "Thế bây giờ đưa Cô về. " Cô út không nói là nhớ Cô hai rồi đâu, nên không xử lý công việc mà giao hết cho Vinh rồi đi về nhà đấy. Cũng hên là nhóc Vinh chung thành đấy không thôi là vì gái mà sạt nghiệp nha Cô út (︶︹︺).
Vinh gật gật đầu đang chìm đắm trong sự vui sướиɠ khi được Cô út hứa lấy vợ cho, hai người đi ra xe rồi đi thẳng về nhà Cô út.
Tầm 1 tiếng thì Cô út về đến nhà mình, Vinh lật đật mở cửa xe cho Cô út "Cô ơi con xin phép về lại đồn điền xử lý công chuyện ạ."
"Ừm thế con đi đi." Cô út gật đầu.
Sau khi được sự cho phép của Cô út, Vinh lên xe chạy thẳng về đồn điền. Làm Cô út không hiểu nhìn theo đuôi xe "Thằng Vinh bộ nó để ý ai hả ta." Nàng để ý từ lúc Nàng hứa lấy vợ cho nó, là nó siêng hơn hẳn.
"Mà thôi lỡ hứa rồi thì làm chứ sao, nào nó muốn lấy vợ thì mình lấy cho nó thôi." Cô út lấy ở đâu ra cái đồng hồ tây dương, đồng hồ có cộng day dài á, coi giờ thì thấy cũng 4h chiều rồi, không biết Sim của Nàng sao rồi, nghĩ đến cảnh lúc trưa Nàng lấy tay che mặt mình ngại chết đi được. Cô út chúng ta như mấy cô thiếu nữ mới lớn, mà mới biết yêu vậy ó, mà cũng đúng đi đây là lần đầu tiên Cô út yêu mà ????.
Ngại đủ rồi Cô út mới lấy lại bình tĩnh, đi vào nhà, người ở trong nhà ai nấy thấy Cô út điều cúi đầu chào hỏi.
Cô út đi về phòng của mình, thì không thấy Cô hai đâu liền nhíu mày, đi ngược lại ra ngoài phòng, đi xung quanh tìm kiếm, gặp đứa nào Cô út cũng hỏi "Con có thấy Sim chạy đi đâu không. " thì câu trả lời đều là "Không", hỏi hơn chục đứa rồi mà không có đứa nào thấy hết. Lúc Cô út đang chuẩn bị quạu lên (˘・_・˘). Thì may sao có đứa thấy Cô hai nên báo cáo với Cô út "Dạ thưa Cô, hồi này con thấy Sim đi theo chị Ngân với hai người khác đi về phía cánh đồng hoa của Cô á ạ."
Cô út nghe thế liền đi về phía cánh đồng hoa của mình, trong lòng Cô út bây giờ. Đừng để tui gặp được em nha Sim, không thôi tui đánh gãy cặp chân em, cho chừa cái tội chạy lung tung.
Tác giả muốn nói
Cô út ơi, Cô Nguyễn Diễm Châu ơi, Cô nỡ không
¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯
"Dạ, Cô còn còn nguyên đống sổ sách thì sau ạ." Vinh ngơ ngác, Vinh hoảng sợ, Vinh nghĩ đến mấy chục chồng sổ sách chưa được xử lý.
"Cái đó con làm được mà mắc gì phải chờ đến Cô nữa." Cô út nhìn Vinh từ trên xuống dưới không hiểu.
"Dạ nhưng mà...nhưng mà Cô ơi... nhiều quá. " Vinh buồn, Vinh muốn khóc, Vinh bị bóc lột sức lao động, mà tháng này lại không công nữa ༎ຶ‿༎ຶ.
"Có nhiêu đâu à " Cô út suy nghĩ, thấy mình cũng hơi quá đáng với thằng nhỏ, đi đến bên cạnh Vinh, vỗ vỗ vai Vinh "Thôi ráng đi rồi Cô cưới vợ cho."
"Thiệt thiệt không Cô?" hai mắt Vinh phát sáng, mong đợi nhìn Cô út.
"Ừm thiệt, Cô có bao giờ nói dối đâu." Cô út gật gật khẳng định.
"Dạ " nhận được lời khẳng định của Cô út Vinh cười đến ngu ngơ luôn.
Cô út thấy chiêu này dùng được "Thế bây giờ đưa Cô về. " Cô út không nói là nhớ Cô hai rồi đâu, nên không xử lý công việc mà giao hết cho Vinh rồi đi về nhà đấy. Cũng hên là nhóc Vinh chung thành đấy không thôi là vì gái mà sạt nghiệp nha Cô út (︶︹︺).
Vinh gật gật đầu đang chìm đắm trong sự vui sướиɠ khi được Cô út hứa lấy vợ cho, hai người đi ra xe rồi đi thẳng về nhà Cô út.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tầm 1 tiếng thì Cô út về đến nhà mình, Vinh lật đật mở cửa xe cho Cô út "Cô ơi con xin phép về lại đồn điền xử lý công chuyện ạ."
"Ừm thế con đi đi." Cô út gật đầu.
Sau khi được sự cho phép của Cô út, Vinh lên xe chạy thẳng về đồn điền. Làm Cô út không hiểu nhìn theo đuôi xe "Thằng Vinh bộ nó để ý ai hả ta." Nàng để ý từ lúc Nàng hứa lấy vợ cho nó, là nó siêng hơn hẳn.
"Mà thôi lỡ hứa rồi thì làm chứ sao, nào nó muốn lấy vợ thì mình lấy cho nó thôi." Cô út lấy ở đâu ra cái đồng hồ tây dương, đồng hồ có cộng day dài á, coi giờ thì thấy cũng 4h chiều rồi, không biết Sim của Nàng sao rồi, nghĩ đến cảnh lúc trưa Nàng lấy tay che mặt mình ngại chết đi được. Cô út chúng ta như mấy cô thiếu nữ mới lớn, mà mới biết yêu vậy ó, mà cũng đúng đi đây là lần đầu tiên Cô út yêu mà ????.
Ngại đủ rồi Cô út mới lấy lại bình tĩnh, đi vào nhà, người ở trong nhà ai nấy thấy Cô út điều cúi đầu chào hỏi.
Cô út đi về phòng của mình, thì không thấy Cô hai đâu liền nhíu mày, đi ngược lại ra ngoài phòng, đi xung quanh tìm kiếm, gặp đứa nào Cô út cũng hỏi "Con có thấy Sim chạy đi đâu không. " thì câu trả lời đều là "Không", hỏi hơn chục đứa rồi mà không có đứa nào thấy hết. Lúc Cô út đang chuẩn bị quạu lên (˘・_・˘). Thì may sao có đứa thấy Cô hai nên báo cáo với Cô út "Dạ thưa Cô, hồi này con thấy Sim đi theo chị Ngân với hai người khác đi về phía cánh đồng hoa của Cô á ạ."
Cô út nghe thế liền đi về phía cánh đồng hoa của mình, trong lòng Cô út bây giờ. Đừng để tui gặp được em nha Sim, không thôi tui đánh gãy cặp chân em, cho chừa cái tội chạy lung tung.
Tác giả muốn nói
Cô út ơi, Cô Nguyễn Diễm Châu ơi, Cô nỡ không
¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro