Càng muốn đi vũ...
Thanh Âm Thiên Sứ
2024-11-11 23:33:32
“Cám ơn tình báo của anh,
anh Kính Hiên!”
“Đúng rồi, Lan Trăn, lần này Kiếm Lan tổ chức party Noel em có tới tham gia không?”
“..., đó là đương nhiên.”... Tễ Huyên còn chưa nói với tôi một tí nào.
“Đồ ngốc! Cô ở đây làm gì?” Giọng Tễ Huyên đột nhiên chen vào, anh ấy đi tới, bộ dáng tâm tình cực kém, ánh mắt lạnh lùng tập trung trên người anh Kính Hiên.
“Anh nghe nói Lan Trăn bị một vết thương nhỏ, quan tâm mà thôi, Lan Trăn, hi vọng em sớm khỏe lại.” Nói xong anh ấy giống như anh hai vỗ vỗ đầu tôi, thong dong rời đi.
Tễ Huyên không lịch sự chút nào cũng tới vỗ vỗ đầu tôi, giống như đang phủi chất bẩn gì đó, “Anh làm gì? Anh muốn vỗ đến cho tôi ngu thêm à?!” Kỳ thật động tác của anh ấy rất nhẹ.
“Không nên đổ lỗi cái bệnh ngốc của cô lên đầu tôi.”
“Tễ Huyên, trường anh có dạ hội đêm Noel hả? Tôi cũng muốn tham gia.” Văn Nhược Khanh nhất định sẽ tham gia, không thể thua cô ấy, Lâm Lan Trăn, nhất định phải đi!
“Không cho phép, có nghe hay không, đồ ngốc!”
“Vì sao tôi không thể đi? Anh cũng không đi à?” Chẳng lẽ anh muốn...
“Nếu tôi không phải là hội trưởng hội học sinh, tôi thật sự là không muốn đi. Ê, đồ ngốc! Nếu tôi gặp được cô trong buổi tiệc, tôi nhất định giết cả nhà cô!” Thật sự là khó hiểu! Tễ Huyên nghe thấy tôi muốn tham gia vũ hội, không cảm động coi như xong, còn uy hiếp tôi, thật sự là tức chết người mà!
“Anh ta uy hiếp không cho phép cậu đi àh?” Mạn Trữ hỏi tôi.
“Đúng vậy a, bằng không giết cả nhà của tớ.” Tôi vô lực nói.
“Sao cậu vô dụng như vậy?” Mạn Trữ nói, “Tớ đã nói với cậu con trai càng bưu hãn, con gái phải hung hăng! Cậu coi Thiệu Tễ Huyên, vì sao không giải thích chuyện giữa anh ta và Văn đại nương? Bởi vì người nhanh nhẹn dũng mãnh không cần giải thích, còn cậu! Thể hiện ra một chút dáng vẻ cọp mẹ cũng tốt rồi!”
“Đúng vậy a, Lan Trăn, Thiệu Tễ Huyên không nói gì sao?” Uyển Nhu cũng hỏi.
“Nói, kêu tớ không được đi dạ hội trong đêm Noel.”
“Chúng mình nhất định phải đi!” Mạn Trữ và Uyển Nhu trăm miệng một lời nói.
“Nhưng tụi mình..., tụi mình làm sao mà đi?” Cả đời tôi đây còn chưa bao giờ tham gia qua vũ hội gì hết? “Tớ không biết khiêu vũ a!” Hôm nay chính là đêm giáng sinh, muốn luyện cũng không có thời gian. “Hơn nữa cần phải đi chung với một học sinh Kiếm Lan, tụi mình mới có thể đi vào.”
“Vô lớp rồi đừng nói chuyện nữa!” Giáo viên Carmen môn toán của chúng tôi không thể tiếp tục giả mù nhìn ba đứa với ánh mắt hình viên đạn. tiết này là tiết cuối cùng của ngày hôm này, tất cả mọi người đều rướn cổ lên chờ tan học, không khí lớp học rất ngột ngạt, vì thế thầy ấy cực kỳ bất mãn. Carmen không phải tên thầy giáo, mọi người khẳng định đoán được, đúng không? Tên này xuất từ cái miệng ngọc ngà của tiễu thư Mạn Trữ. Carmen này cực kỳ điên, mọi người coi ông ấy đang mặc một một bộ âu phục màu đen cực lạnh, mang đôi giày thể thao Nike màu trắng... Cái này cũng kệ đi, khi trời mưa ông thầy mới mắc cười, không mặc gì khác ngoại trừ nguyên bộ áo lặn thêm luôn chân cá. Gọi ông ấy là Carmen thì cũng có sự tích, bài tập của thầy luôn rất nhiều, có một lần không biết thầy ăn trúng cái gì, lập tức đem toàn bộ bài tập được giao trước kia ra để chấm điểm, khi ôm tất cả những cuốn vở và sách bài tập đang chuẩn bị bước vào lớp thì làm rơi tất cả xuống đất, sách vở vô cùng nhiều, giằng co một hồi lâu mới phát hiện không thể nhặt hết mà mang vào lớp được, vở bài tập nhiều đến nỗi chặn luôn cả cửa lớp, và chuyện này đã trở thành một trong bảy đại kỳ quan của Hoa Tân.
Tụi này đều sợ bị Carmen giữ cả lớp lại tẩy não, không thể không nén giận, chịu nhục áp chế tâm tình vui vẻ của mình, cố gắng sử dụng chất dinh dưỡng còn lại để cho xong tiết toán này.
“Bây giờ nghĩ đến chuyện vũ hội cũng là một chuyện rất phiền phức.” Uyển Nhu sau một tiết học suy nghĩ, phát hiện mọi chuyện trước mặt chúng tôi đều khó khăn, “Các cậu có lễ phục không?”
“Tớ..., đúng rồi! Bộ dạ hội trong hôn lễ còn có chút tác dụng.” Tôi có quần áo rồi.
“Lăng Tử Phong tặng bộ lễ phục cho tớ còn chưa sang tay.” Mạn Trữ vừa nói vừa ăn mì giòn. Kỳ thật tôi vốn cũng rất thích ăn, nhưng hiện tại tôi cũng không muốn chạm vào. Mì giòn toàn là acid Benzoid và chất bảo quản, ăn nhiều có thể thành xác ướp, đây là Tễ Huyên nói cho tôi biết. Mạn Trữ không chỉ ăn một gói, còn đem theo một gói nữa trong cặp.
“Mạn Trữ, mì giòn kia...”
“Ngại quá Lan Trăn, đây là cơm chiều của tớ, tớ chuyển nhà, không rảnh nấu cơm.”
“...” Ai muốn ăn đâu! A! Thật là, vì thế tôi chỉ có thể sử dụng câu vừa rồi của Mạn Trữ: người nhanh nhẹn dũng mãnh không cần giải thích. Tôi chỉ nuốt một ngụm trà xuống bụng, Mạn Trữ nhìn tôi uống nước.
“Sao cậu lại muốn chuyển nhà? Học kỳ này cậu chuyển nhà bốn lần rồi.” Uyển Nhu đồng tình nhìn Mạn Trữ, “Bất quá, cơm chiều không cần lo lắng, tới vũ hội tuyệt đối sẽ ăn no. Bất quá, các cậu đều có lễ phục rồi, tớ thì làm sao đây? Hơn nữa lễ nghi trong vũ hội tụi mình vẫn chưa biết, còn có...”
“Như vậy đi, tụi mình đến nhà tớ trước, tớ nghĩ ông nội và mẹ có thể giúp tụi mình.”
Uyển Nhu và Mạn Trữ đứng trước cửa Thiệu gia cả buổi trời, còn không ngừng tán thưởng, tôi vừa tới đại sảnh liền thấy ông nội và mẹ, thật tốt quá! Trợ thủ đều đến đông đủ.
“Cháu...” Ông nội nhìn thấy Mạn Trữ cư nhiên kích động đứng dậy, ông nhìn Mạn Trữ một hồi lâu mới khôi phục tự nhiên, bất quá ông nội không thể nào đối với Mạn Trữ nhất kiến chung tình, bởi vì chuyện này không hợp với lẽ thường, ông nội vừa gặp cậu ấy giống như nhìn thấy người chết sống lại vậy.
“Thiệu gia gia, chào ông!” Uyển Nhu và Mạn Trữ đều hướng ông nội hành lễ. Mama ngồi ở bên cạnh, bộ dáng của bà cũng rất quái dị, không khác gì ông nội, chỉ là chúng tôi lúc ấy đang lo chuyện vũ hội, liền bỏ qua chuyện này.
Tôi đem chuyện kể một lần, mama lập tức hưởng ứng, “Dáng người Uyển Nhu cũng không khác dì, bằng không cháu mặc sườn xám của dì nha.”
Ông nội và mama đưa chúng tôi một đống này nọ, cơ hồ là hận không thể đem tất cả tâm đắc nói hết cho chúng tôi biết, cuối cùng ông nội còn xung phong nhận việc làm lái xe. “Nhưng ông nội, đợi lát nữa là Đầu Văn Tự D (một bộ phim về đua xe chuyển thể từ truyện tranh Nhật Bản, do Châu Kiệt Luân đóng vai chính) nha!” Ông nội không chỉ đam mê phim Hàn, còn cực kỳ mê Kiệt Luân, cả ngày hừ hừ cái tiếng gì, hiện tại lại mê Đầu Văn Tự D, nguyên nhân thì cũng không cần tôi giải thích.
“Không sao, con dâu sẽ giúp ông thu lại, đi thôi! Các cháu sắp trễ rồi.” Ông nội khởi động xe.
“Nhưng ông nội...”
“Yên tâm, ông nội lái xe cũng không tệ đâu nha.” Ông nội tự tin hướng tôi vỗ ngực một cái, “Ông lúc còn trẻ, người khác đều gọi ông là Takumi Fujiwara thứ hai!” Những lời này rõ ràng là xạo mà, lúc ông còn trẻ có Takumi Fujiwara sao? Bất quá chúng tôi vẫn chui vô xe.
“Đúng rồi, Lan Trăn, lần này Kiếm Lan tổ chức party Noel em có tới tham gia không?”
“..., đó là đương nhiên.”... Tễ Huyên còn chưa nói với tôi một tí nào.
“Đồ ngốc! Cô ở đây làm gì?” Giọng Tễ Huyên đột nhiên chen vào, anh ấy đi tới, bộ dáng tâm tình cực kém, ánh mắt lạnh lùng tập trung trên người anh Kính Hiên.
“Anh nghe nói Lan Trăn bị một vết thương nhỏ, quan tâm mà thôi, Lan Trăn, hi vọng em sớm khỏe lại.” Nói xong anh ấy giống như anh hai vỗ vỗ đầu tôi, thong dong rời đi.
Tễ Huyên không lịch sự chút nào cũng tới vỗ vỗ đầu tôi, giống như đang phủi chất bẩn gì đó, “Anh làm gì? Anh muốn vỗ đến cho tôi ngu thêm à?!” Kỳ thật động tác của anh ấy rất nhẹ.
“Không nên đổ lỗi cái bệnh ngốc của cô lên đầu tôi.”
“Tễ Huyên, trường anh có dạ hội đêm Noel hả? Tôi cũng muốn tham gia.” Văn Nhược Khanh nhất định sẽ tham gia, không thể thua cô ấy, Lâm Lan Trăn, nhất định phải đi!
“Không cho phép, có nghe hay không, đồ ngốc!”
“Vì sao tôi không thể đi? Anh cũng không đi à?” Chẳng lẽ anh muốn...
“Nếu tôi không phải là hội trưởng hội học sinh, tôi thật sự là không muốn đi. Ê, đồ ngốc! Nếu tôi gặp được cô trong buổi tiệc, tôi nhất định giết cả nhà cô!” Thật sự là khó hiểu! Tễ Huyên nghe thấy tôi muốn tham gia vũ hội, không cảm động coi như xong, còn uy hiếp tôi, thật sự là tức chết người mà!
“Anh ta uy hiếp không cho phép cậu đi àh?” Mạn Trữ hỏi tôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy a, bằng không giết cả nhà của tớ.” Tôi vô lực nói.
“Sao cậu vô dụng như vậy?” Mạn Trữ nói, “Tớ đã nói với cậu con trai càng bưu hãn, con gái phải hung hăng! Cậu coi Thiệu Tễ Huyên, vì sao không giải thích chuyện giữa anh ta và Văn đại nương? Bởi vì người nhanh nhẹn dũng mãnh không cần giải thích, còn cậu! Thể hiện ra một chút dáng vẻ cọp mẹ cũng tốt rồi!”
“Đúng vậy a, Lan Trăn, Thiệu Tễ Huyên không nói gì sao?” Uyển Nhu cũng hỏi.
“Nói, kêu tớ không được đi dạ hội trong đêm Noel.”
“Chúng mình nhất định phải đi!” Mạn Trữ và Uyển Nhu trăm miệng một lời nói.
“Nhưng tụi mình..., tụi mình làm sao mà đi?” Cả đời tôi đây còn chưa bao giờ tham gia qua vũ hội gì hết? “Tớ không biết khiêu vũ a!” Hôm nay chính là đêm giáng sinh, muốn luyện cũng không có thời gian. “Hơn nữa cần phải đi chung với một học sinh Kiếm Lan, tụi mình mới có thể đi vào.”
“Vô lớp rồi đừng nói chuyện nữa!” Giáo viên Carmen môn toán của chúng tôi không thể tiếp tục giả mù nhìn ba đứa với ánh mắt hình viên đạn. tiết này là tiết cuối cùng của ngày hôm này, tất cả mọi người đều rướn cổ lên chờ tan học, không khí lớp học rất ngột ngạt, vì thế thầy ấy cực kỳ bất mãn. Carmen không phải tên thầy giáo, mọi người khẳng định đoán được, đúng không? Tên này xuất từ cái miệng ngọc ngà của tiễu thư Mạn Trữ. Carmen này cực kỳ điên, mọi người coi ông ấy đang mặc một một bộ âu phục màu đen cực lạnh, mang đôi giày thể thao Nike màu trắng... Cái này cũng kệ đi, khi trời mưa ông thầy mới mắc cười, không mặc gì khác ngoại trừ nguyên bộ áo lặn thêm luôn chân cá. Gọi ông ấy là Carmen thì cũng có sự tích, bài tập của thầy luôn rất nhiều, có một lần không biết thầy ăn trúng cái gì, lập tức đem toàn bộ bài tập được giao trước kia ra để chấm điểm, khi ôm tất cả những cuốn vở và sách bài tập đang chuẩn bị bước vào lớp thì làm rơi tất cả xuống đất, sách vở vô cùng nhiều, giằng co một hồi lâu mới phát hiện không thể nhặt hết mà mang vào lớp được, vở bài tập nhiều đến nỗi chặn luôn cả cửa lớp, và chuyện này đã trở thành một trong bảy đại kỳ quan của Hoa Tân.
Tụi này đều sợ bị Carmen giữ cả lớp lại tẩy não, không thể không nén giận, chịu nhục áp chế tâm tình vui vẻ của mình, cố gắng sử dụng chất dinh dưỡng còn lại để cho xong tiết toán này.
“Bây giờ nghĩ đến chuyện vũ hội cũng là một chuyện rất phiền phức.” Uyển Nhu sau một tiết học suy nghĩ, phát hiện mọi chuyện trước mặt chúng tôi đều khó khăn, “Các cậu có lễ phục không?”
“Tớ..., đúng rồi! Bộ dạ hội trong hôn lễ còn có chút tác dụng.” Tôi có quần áo rồi.
“Lăng Tử Phong tặng bộ lễ phục cho tớ còn chưa sang tay.” Mạn Trữ vừa nói vừa ăn mì giòn. Kỳ thật tôi vốn cũng rất thích ăn, nhưng hiện tại tôi cũng không muốn chạm vào. Mì giòn toàn là acid Benzoid và chất bảo quản, ăn nhiều có thể thành xác ướp, đây là Tễ Huyên nói cho tôi biết. Mạn Trữ không chỉ ăn một gói, còn đem theo một gói nữa trong cặp.
“Mạn Trữ, mì giòn kia...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngại quá Lan Trăn, đây là cơm chiều của tớ, tớ chuyển nhà, không rảnh nấu cơm.”
“...” Ai muốn ăn đâu! A! Thật là, vì thế tôi chỉ có thể sử dụng câu vừa rồi của Mạn Trữ: người nhanh nhẹn dũng mãnh không cần giải thích. Tôi chỉ nuốt một ngụm trà xuống bụng, Mạn Trữ nhìn tôi uống nước.
“Sao cậu lại muốn chuyển nhà? Học kỳ này cậu chuyển nhà bốn lần rồi.” Uyển Nhu đồng tình nhìn Mạn Trữ, “Bất quá, cơm chiều không cần lo lắng, tới vũ hội tuyệt đối sẽ ăn no. Bất quá, các cậu đều có lễ phục rồi, tớ thì làm sao đây? Hơn nữa lễ nghi trong vũ hội tụi mình vẫn chưa biết, còn có...”
“Như vậy đi, tụi mình đến nhà tớ trước, tớ nghĩ ông nội và mẹ có thể giúp tụi mình.”
Uyển Nhu và Mạn Trữ đứng trước cửa Thiệu gia cả buổi trời, còn không ngừng tán thưởng, tôi vừa tới đại sảnh liền thấy ông nội và mẹ, thật tốt quá! Trợ thủ đều đến đông đủ.
“Cháu...” Ông nội nhìn thấy Mạn Trữ cư nhiên kích động đứng dậy, ông nhìn Mạn Trữ một hồi lâu mới khôi phục tự nhiên, bất quá ông nội không thể nào đối với Mạn Trữ nhất kiến chung tình, bởi vì chuyện này không hợp với lẽ thường, ông nội vừa gặp cậu ấy giống như nhìn thấy người chết sống lại vậy.
“Thiệu gia gia, chào ông!” Uyển Nhu và Mạn Trữ đều hướng ông nội hành lễ. Mama ngồi ở bên cạnh, bộ dáng của bà cũng rất quái dị, không khác gì ông nội, chỉ là chúng tôi lúc ấy đang lo chuyện vũ hội, liền bỏ qua chuyện này.
Tôi đem chuyện kể một lần, mama lập tức hưởng ứng, “Dáng người Uyển Nhu cũng không khác dì, bằng không cháu mặc sườn xám của dì nha.”
Ông nội và mama đưa chúng tôi một đống này nọ, cơ hồ là hận không thể đem tất cả tâm đắc nói hết cho chúng tôi biết, cuối cùng ông nội còn xung phong nhận việc làm lái xe. “Nhưng ông nội, đợi lát nữa là Đầu Văn Tự D (một bộ phim về đua xe chuyển thể từ truyện tranh Nhật Bản, do Châu Kiệt Luân đóng vai chính) nha!” Ông nội không chỉ đam mê phim Hàn, còn cực kỳ mê Kiệt Luân, cả ngày hừ hừ cái tiếng gì, hiện tại lại mê Đầu Văn Tự D, nguyên nhân thì cũng không cần tôi giải thích.
“Không sao, con dâu sẽ giúp ông thu lại, đi thôi! Các cháu sắp trễ rồi.” Ông nội khởi động xe.
“Nhưng ông nội...”
“Yên tâm, ông nội lái xe cũng không tệ đâu nha.” Ông nội tự tin hướng tôi vỗ ngực một cái, “Ông lúc còn trẻ, người khác đều gọi ông là Takumi Fujiwara thứ hai!” Những lời này rõ ràng là xạo mà, lúc ông còn trẻ có Takumi Fujiwara sao? Bất quá chúng tôi vẫn chui vô xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro