Ông Xã Cực Sủng: Cục Cưng Mau Tới Đây
Tức Giận Đi Về
Bách Hương Mật
2024-11-08 22:25:17
Mặc Vũ Nhu hoàn toàn không đoán được chuyện gì xảy ra, bởi vì cô ta đang đứng trước mặt Đường Ninh, không nhìn thấy được biểu cảm của Đường Ninh. Hơn nữa cô ta vô cùng tự tin, tin sự chuyên nghiệp của mình có thể so sánh với Hoắc Tinh Tinh, thế nên... Khi nghe được những tiếng vỗ tay của nhiếp ảnh gia, cô ta cứ nghĩ đều dành cho mình. Nhất định là đang tán thưởng cô ta, dù sao Đường Ninh cũng đứng sau lưng cô ta, có làm gì thì cô ta cũng chặn lại hết rồi...
"Được rồi, chúng ta chụp phân cảnh tiếp theo!"
Bởi vì trang phục nên cảnh này Đường Ninh vẫn đứng ở phía sau Mặc Vũ Nhu, mà cho dù đứng sóng vai nhau thì Mặc Vũ Nhu cũng là nhân vật chính.
Điều này càng làm cho Mặc Vũ Nhu thêm đắc ý...
Sau khi chụp xong tất cả các phân cảnh, nhiếp ảnh gia dành những tràng vỗ tay không ngớt cho Đường Ninh. Mặc Vũ Nhu đứng trước Đường Ninh như một siêu mẫu, nhận lấy tất cả những tràng vỗ tay này. Một lúc sau, Mặc Vũ Nhu rời studio trước Đường Ninh, lúc này nhiếp ảnh gia mới có cơ hội cười vời cô: "Cái cô người mẫu kia đúng là khiến cho người ta ghét, nhưng mà... Tôi sẽ không vạch trần đâu. Chờ đến khi bìa tạp chí xuất hiện, mọi người sẽ nhìn ra được sự đối lập. Đến lúc đó chắc cô ta cũng nhìn ra được, cái tát này đau đến mức nào, còn có thể giúp cô dạy dỗ cô ta."
Dù sao cũng là những vị tiền bối trong giới giải trí, các nhiếp ảnh gia cũng chẳng còn lạ lùng gì với mấy chuyện này.
"Cảm ơn anh." Đường Ninh mỉm cười.
"Không cần cảm ơn, cô là người mẫu chuyên nghiệp nhất mà tôi từng chụp. Không phải nói quá, cô thậm chí có thể đuổi kịp và vượt qua cả những người mẫu Âu Mỹ của chúng tôi." Nhiếp ảnh gia giơ ngón cái lên với cô: "Tạp chí sẽ được phát hành vào thứ tư tuần sau, thật đáng mong chờ... Cô nhất định sẽ làm giấy lên cơn thủy triều phương Đông."
"Đây không phải chuyện tôi có thể quyết định được, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức mình thôi." Suy cho cùng thì giới giải trí cũng không thiếu nhân tài, có bao nhiêu nghệ sĩ có tài năng nhưng không nổi tiếng được, ngoài chuyện nỗ lực thì còn dựa vào may mắn.
Mặc Vũ Nhu trở lại phòng hóa trang thì trực tiếp nhào vào lòng Hàn Vũ Phàm, kể chuyện nhận được bao nhiêu tràng vỗ tay. Hàn Vũ Phàm ôm hông cô ta, cũng cảm thấy cô ta nhất định sẽ thành công. Nhưng anh ta cũng không biết tiếng vỗ tay đó của nhiếp ảnh gia và các nhân viên công tác không có một chút liên quan gì đến Mặc Vũ Nhu.
Lúc này Đường Ninh cũng vào phòng hóa trang, nhân viên công tác nhìn thấy cô thì nhanh chóng giơ ngón tay cái lên: "Cô là người mẫu ưu tú nhất mà tôi từng gặp."
Mặc Vũ Nhu không hiểu, dù sao năng lực ngôn ngữ của cô ta cũng có hạn chế, nhưng mà...
Hàn Vũ Phàm lại nghe ra được đối phương đang khen ngợi Đường Ninh.
Mà quan trọng hơn là người kia cũng biết Mặc Vũ Nhu không biết tiếng Anh, cho là cô ta nghe không hiểu nên dùng ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn về cô ta: "Tôi không thể nào tưởng tượng được người phụ nữ kia là đồng nghiệp của cô. Cô ta không có một chút sự chuyên nghiệp nào của người mẫu, không chịu rèn luyện kĩ năng cho bản thân lại cứ nghĩ bản thân mình tài giỏi. Không biết tiếng Anh thì thôi đi, lại còn nghĩ mọi người đang khen ngợi cô ta, đúng là có bệnh."
Nói xong những lời này, nhân viên công tác rời đi, Đường Ninh quay sang nhìn sắc mặt của Hàn Vũ Phàm, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Vũ Nhu, em chắc chắn vừa rồi nhiếp ảnh gia khen ngợi em?"
"Vũ Phàm, anh không tin em sao?" Mặc Vũ Nhu gật đầu khẳng định: "Thật đó, không tin anh cứ đi hỏi nhiếp ảnh gia đi, Vũ Phàm, anh phải tin em, lần này em nhất định làm cho Secret cải tử hồi sinh..."
"Được rồi, chúng ta chụp phân cảnh tiếp theo!"
Bởi vì trang phục nên cảnh này Đường Ninh vẫn đứng ở phía sau Mặc Vũ Nhu, mà cho dù đứng sóng vai nhau thì Mặc Vũ Nhu cũng là nhân vật chính.
Điều này càng làm cho Mặc Vũ Nhu thêm đắc ý...
Sau khi chụp xong tất cả các phân cảnh, nhiếp ảnh gia dành những tràng vỗ tay không ngớt cho Đường Ninh. Mặc Vũ Nhu đứng trước Đường Ninh như một siêu mẫu, nhận lấy tất cả những tràng vỗ tay này. Một lúc sau, Mặc Vũ Nhu rời studio trước Đường Ninh, lúc này nhiếp ảnh gia mới có cơ hội cười vời cô: "Cái cô người mẫu kia đúng là khiến cho người ta ghét, nhưng mà... Tôi sẽ không vạch trần đâu. Chờ đến khi bìa tạp chí xuất hiện, mọi người sẽ nhìn ra được sự đối lập. Đến lúc đó chắc cô ta cũng nhìn ra được, cái tát này đau đến mức nào, còn có thể giúp cô dạy dỗ cô ta."
Dù sao cũng là những vị tiền bối trong giới giải trí, các nhiếp ảnh gia cũng chẳng còn lạ lùng gì với mấy chuyện này.
"Cảm ơn anh." Đường Ninh mỉm cười.
"Không cần cảm ơn, cô là người mẫu chuyên nghiệp nhất mà tôi từng chụp. Không phải nói quá, cô thậm chí có thể đuổi kịp và vượt qua cả những người mẫu Âu Mỹ của chúng tôi." Nhiếp ảnh gia giơ ngón cái lên với cô: "Tạp chí sẽ được phát hành vào thứ tư tuần sau, thật đáng mong chờ... Cô nhất định sẽ làm giấy lên cơn thủy triều phương Đông."
"Đây không phải chuyện tôi có thể quyết định được, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức mình thôi." Suy cho cùng thì giới giải trí cũng không thiếu nhân tài, có bao nhiêu nghệ sĩ có tài năng nhưng không nổi tiếng được, ngoài chuyện nỗ lực thì còn dựa vào may mắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Vũ Nhu trở lại phòng hóa trang thì trực tiếp nhào vào lòng Hàn Vũ Phàm, kể chuyện nhận được bao nhiêu tràng vỗ tay. Hàn Vũ Phàm ôm hông cô ta, cũng cảm thấy cô ta nhất định sẽ thành công. Nhưng anh ta cũng không biết tiếng vỗ tay đó của nhiếp ảnh gia và các nhân viên công tác không có một chút liên quan gì đến Mặc Vũ Nhu.
Lúc này Đường Ninh cũng vào phòng hóa trang, nhân viên công tác nhìn thấy cô thì nhanh chóng giơ ngón tay cái lên: "Cô là người mẫu ưu tú nhất mà tôi từng gặp."
Mặc Vũ Nhu không hiểu, dù sao năng lực ngôn ngữ của cô ta cũng có hạn chế, nhưng mà...
Hàn Vũ Phàm lại nghe ra được đối phương đang khen ngợi Đường Ninh.
Mà quan trọng hơn là người kia cũng biết Mặc Vũ Nhu không biết tiếng Anh, cho là cô ta nghe không hiểu nên dùng ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn về cô ta: "Tôi không thể nào tưởng tượng được người phụ nữ kia là đồng nghiệp của cô. Cô ta không có một chút sự chuyên nghiệp nào của người mẫu, không chịu rèn luyện kĩ năng cho bản thân lại cứ nghĩ bản thân mình tài giỏi. Không biết tiếng Anh thì thôi đi, lại còn nghĩ mọi người đang khen ngợi cô ta, đúng là có bệnh."
Nói xong những lời này, nhân viên công tác rời đi, Đường Ninh quay sang nhìn sắc mặt của Hàn Vũ Phàm, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Vũ Nhu, em chắc chắn vừa rồi nhiếp ảnh gia khen ngợi em?"
"Vũ Phàm, anh không tin em sao?" Mặc Vũ Nhu gật đầu khẳng định: "Thật đó, không tin anh cứ đi hỏi nhiếp ảnh gia đi, Vũ Phàm, anh phải tin em, lần này em nhất định làm cho Secret cải tử hồi sinh..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro