Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều
Anh bị ashi-don...
Thiển Kính Tử
2024-10-02 09:28:15
Nhóm dịch: Mèo Đen
Sắc mặt Thẩm Vu Nghị trong nháy mắt âm trầm. Dưỡng sinh? Mau già? Nếp nhăn?
Tiểu nha đầu này lớn gan lắm.
“Bye bye ha.”
Trên giang hồ cũng đừng gặp lại nhau!
Tang Dĩ An dùng sức mở cửa lần nữa, vẫn không nhúc nhích.
Cô nhìn bàn tay bất động trên cửa? Hửm? Đây là muốn cưỡng gian?
Thẩm Vu Nghị bật cười, khom người ôm cô vào ngực, môi mỏng đến gần tai cô, thổi khí vào, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, khiến cô dựng cả tóc gáy.
Giọng trầm thấp đầy truyền cảm vang lên bên tai cô, dễ nghe đến bùng nổ!
Nhưng lời nói --- lại phát cáu đến bùng nổ!
“Xem ra cô rất thiếu kinh nghiệm nha, không biết đàn ông lớn tuổi thì kỹ thuật tốt hơn sao?”
“Tôi thấy chú vẫn nên đi uống thuốc đi!”
Tang Dĩ An siết chặt quả đấm, hung hăng vung quyền về phía gương mặt tuấn tú!
Thẩm Vu Nghị chỉ hơi nghiêng đầu, đánh vào cùi chỏ của cô, lực không nặng, vừa vặn khiến cô mất độ chính xác, tiếp đó cơ thể ngã vào ngực mình.
“Thường xuyên đánh nhau? Thiếu nữ bất lương?” Giọng Thẩm Vu Nghị mang theo ý cười.
Tang Dĩ An không cách nào nhúc nhích, sức anh lớn quá!
Người này nhốt cô trong phòng, thật sự xem cô tới bản thân, làm sao đây?
Tang Dĩ An nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy: “Ha ha, chú à, tôi giỡn thôi, buông tôi ra nha? Hai ta nước sông không phạm nước giếng được không?”
Nụ cười Thẩm Vu Nghị càng sâu hơn, nha đầu này hay thật. Cứng rắn lúc cần cứng rắn, nhẹ nhàng lúc cần nhẹ nhàng, hai bên không mâu thuẫn nhau, chỉ có khóe mắt ửng đỏ làm anh chướng mắt.
“Reng reng reng…” Chuông điện thoại phá vỡ sự hài hòa lúc này.
Tang Dĩ An giãy dụa, nhưng người đàn ông trước mắt cũng không có ý định buông tay.
Cô chửi nhỏ, đầu gối công kích giữa chân anh, bị anh ngăn lại, cổ tay cô thoát khỏi khống chế của anh, chân dài đá lên tường cạnh gương mặt tuấn tú của anh.
Xoay người, Thẩm Vu Nghị bị Tang Dĩ An dùng chân áp lên cửa.
Chân cô ngay bên tai anh, chân kia ép sát vào người anh.
Thẩm Vu Nghị nhìn tư thế này, không cử động nữa.
Hai người đang đánh nhau, vô tình ấn nút nghe máy.
Trong phòng rất an tĩnh, giọng nói trong điện thoại truyền ra rõ ràng, khiến Tang Dĩ An sửng sốt, lại là Cố Chỉ.
“Tang Dĩ An em ở đâu, anh muốn gặp em!”
Tang Dĩ An cúp điện thoại, dưới ánh đèn lờ mờ, tròng mắt đen càng u tối.
Cô bỗng nhiên bẻ cổ Thẩm Vu Nghị: “Mượn mặt dùng chút.”
Selfie xong gửi cho Cố Chỉ, lông mi Tang Dĩ An khẽ run, viết --- Chúng ta đã chia tay, đừng quấy rầy tôi nữa.
Sắc mặt Thẩm Vu Nghị trong nháy mắt âm trầm. Dưỡng sinh? Mau già? Nếp nhăn?
Tiểu nha đầu này lớn gan lắm.
“Bye bye ha.”
Trên giang hồ cũng đừng gặp lại nhau!
Tang Dĩ An dùng sức mở cửa lần nữa, vẫn không nhúc nhích.
Cô nhìn bàn tay bất động trên cửa? Hửm? Đây là muốn cưỡng gian?
Thẩm Vu Nghị bật cười, khom người ôm cô vào ngực, môi mỏng đến gần tai cô, thổi khí vào, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, khiến cô dựng cả tóc gáy.
Giọng trầm thấp đầy truyền cảm vang lên bên tai cô, dễ nghe đến bùng nổ!
Nhưng lời nói --- lại phát cáu đến bùng nổ!
“Xem ra cô rất thiếu kinh nghiệm nha, không biết đàn ông lớn tuổi thì kỹ thuật tốt hơn sao?”
“Tôi thấy chú vẫn nên đi uống thuốc đi!”
Tang Dĩ An siết chặt quả đấm, hung hăng vung quyền về phía gương mặt tuấn tú!
Thẩm Vu Nghị chỉ hơi nghiêng đầu, đánh vào cùi chỏ của cô, lực không nặng, vừa vặn khiến cô mất độ chính xác, tiếp đó cơ thể ngã vào ngực mình.
“Thường xuyên đánh nhau? Thiếu nữ bất lương?” Giọng Thẩm Vu Nghị mang theo ý cười.
Tang Dĩ An không cách nào nhúc nhích, sức anh lớn quá!
Người này nhốt cô trong phòng, thật sự xem cô tới bản thân, làm sao đây?
Tang Dĩ An nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy: “Ha ha, chú à, tôi giỡn thôi, buông tôi ra nha? Hai ta nước sông không phạm nước giếng được không?”
Nụ cười Thẩm Vu Nghị càng sâu hơn, nha đầu này hay thật. Cứng rắn lúc cần cứng rắn, nhẹ nhàng lúc cần nhẹ nhàng, hai bên không mâu thuẫn nhau, chỉ có khóe mắt ửng đỏ làm anh chướng mắt.
“Reng reng reng…” Chuông điện thoại phá vỡ sự hài hòa lúc này.
Tang Dĩ An giãy dụa, nhưng người đàn ông trước mắt cũng không có ý định buông tay.
Cô chửi nhỏ, đầu gối công kích giữa chân anh, bị anh ngăn lại, cổ tay cô thoát khỏi khống chế của anh, chân dài đá lên tường cạnh gương mặt tuấn tú của anh.
Xoay người, Thẩm Vu Nghị bị Tang Dĩ An dùng chân áp lên cửa.
Chân cô ngay bên tai anh, chân kia ép sát vào người anh.
Thẩm Vu Nghị nhìn tư thế này, không cử động nữa.
Hai người đang đánh nhau, vô tình ấn nút nghe máy.
Trong phòng rất an tĩnh, giọng nói trong điện thoại truyền ra rõ ràng, khiến Tang Dĩ An sửng sốt, lại là Cố Chỉ.
“Tang Dĩ An em ở đâu, anh muốn gặp em!”
Tang Dĩ An cúp điện thoại, dưới ánh đèn lờ mờ, tròng mắt đen càng u tối.
Cô bỗng nhiên bẻ cổ Thẩm Vu Nghị: “Mượn mặt dùng chút.”
Selfie xong gửi cho Cố Chỉ, lông mi Tang Dĩ An khẽ run, viết --- Chúng ta đã chia tay, đừng quấy rầy tôi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro