Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều
Chú tới cứu ngu...
Thiển Kính Tử
2024-10-02 09:28:15
Nhóm dịch: Mèo Đen
Anh đi ngược sáng bước đến, ngũ quan cứng rắn thêm phần thâm thúy, mắt đen không mang theo chút cảm xúc, chỉ có hơi thở bá đạo nồng hậu, quần áo màu đậm không có vẻ quê mùa, mà là khiến anh càng thêm ổn trọng, tay áo xắn lên vị trí khuỷu tay, đi như bay, từng bước đến gần cô.
Cô chỉ nghĩ đến một từ —— khí vũ hiên ngang.
Đã lâu chưa từng có loại cảm giác này, cảm giác nhìn thấy một người đã cảm thấy đủ an toàn.
Tất cả bối rối và luống cuống, đều lắng lại trong nháy mắt.
Nhìn vào mắt khiến cô cảm thấy, mình có chỗ dựa.
Không hổ là, chú cảnh sát nha!
Đây chính là sức ảnh hưởng của cảnh sát nhân dân!
Thẩm Vu Nghị đi đến trước mặt Tang Dĩ An, nhìn dáng vẻ của cô hơi chật vật, lông mày lập tức chau lại: "Bị thương à?"
"Không phải, nhưng tôi đánh người." Tang Dĩ An chỉ kẻ trên mặt đất. Trong lòng lại là lộp bộp một tiếng, xong rồi, lại bị chú cảnh sát bắt được một sai lầm!
Cô đúng là có một đống tiền án...
"Để tôi xử lý việc này." Thẩm Vu Nghị cho cô vẻ mặt an tâm.
Dư Thi Nguyệt giật mình che miệng, người này chẳng phải trai bao mà Tang Dĩ An tìm sao?
Người đàn ông trong tấm hình gửi cho Cố Chỉ là người đàn ông này, tận mắt nhìn thấy càng tuấn dật cứng rắn hơn, hơn nữa thoạt nhìn không giống người bình thường, còn có quan hệ với cảnh sát nữa sao?
Thẩm Vu Nghị nhận ra ánh mắt của cô ta, quay đầu nhìn kỹ cô ta, lạnh lùng mở miệng.
"Chứng cứ."
Chỉ một câu, trong lòng bàn tay Dư Thi Nguyệt đã thấm ra mồ hôi lạnh, người này thật đáng sợ.
"Anh không biết cô ta được đàn ông bao nuôi sao? Tôi thấy trên đầu anh có cả mảng thảo nguyên xanh rồi đấy." Dư Thi Nguyệt cắn răng cố gắng thể hiện khí thế.
"Dư Thi Nguyệt..." Tang Dĩ An đang muốn nói chuyện lại bị Thẩm Vu Nghị ngăn lại.
"Nghe không hiểu tiếng người à? Hỏi cô chứng cứ."
Dư Thi Nguyệt đưa di động cho anh, tốt bụng nói: "Tôi cũng là vì muốn tốt cho anh thôi, Tang Dĩ An thật sự rất dơ bẩn, ở bên cô ta kiểu gì cũng sẽ nhiễm bệnh, để cô ta tới chụp hình là cho cô ta cơ hội kiếm tiền, cô ta lại như kẻ điên đánh người đập đồ, rất nhiều người đều nhìn thấy! Còn cần chứng cớ gì!"
"Dư Thi Nguyệt, cô ngậm miệng! Có tin bây giờ tôi sẽ xé nát miệng cô không!"
Thẩm Vu Nghị quay đầu nhìn Tang Dĩ An, ánh mắt thâm thúy khiến cô sợ sệt.
Cô kinh hãi, nắm chặt nắm đấm, không phải anh tin lời của Dư Thi Nguyệt đấy chứ?
"Tôi liên tục nhấn mạnh với cô là tạp chí Sun nổi tiếng, sao cô vẫn đi nhầm được vậy." Chỉ nghe thấy Thẩm Vu Nghị nói ra câu không đầu không đuôi.
"A?" Tang Dĩ An mù mịt.
Sun? Anh nói lúc nào?
Tạp chí Sun chính là tạp chí hàng đầu trong nước, chỉ chụp minh tinh tuyến một, mà tạp chí đó cũng cực kỳ khó mua, gần như vừa ra hàng đã bán hết! Cô đi Sun có thể làm gì? Làm công nhân vệ sinh à?
"Chân dung trang bìa chủ đề, là ở Sun." Thẩm Vu Nghị nhận văn kiện từ trong tay trợ lý: “Dụng cụ chụp ảnh cũng không mang theo? Những nội dung này tôi suy nghĩ ba ngày, không thông cảm cho tôi như thế à?"
Tang Dĩ An nhìn ánh mắt chân thành của anh, anh đang giải vây giúp cô? Dùng phương thức không khiến ai hoài nghi giải vây cho cô.
Triệt để đánh nát chứng cứ của Dư Thi Nguyệt, phản bác tất cả những gì cô ta vừa mới nói!
Nhưng phần văn kiện này, nhìn có vẻ giống thật hơn.
Giấy bán mình, ký tên ở bên A là... Thẩm Vu Nghị!
Ngày đó cách bây giờ đã gần một tháng.
Bản văn kiện cô bị Dư Diêu gài bẫy trong hôn mê, vì sao cuối cùng lại viết tên chú cảnh sát, mà không phải Kim Chinh.
Có điều điều này không cản được sùng bái của cô! Cô ngước nhìn Thẩm Vu Nghị, đại thần à, thật là lợi hại!
"Xin lỗi, đầu óc tôi mơ hồ nên vào nhầm chỗ. Bảo sao tôi thấy tố chất của người ở đây lại thấp như vậy, quả nhiên không thể so sánh với Sun được mà!"
Thẩm Vu Nghị nhìn tiểu cô nương khoe mẽ, biểu cảm ôn hòa, sau đó anh gõ gõ điếu thuốc, ngược lại nhìn về phía chủ biên VF, ánh mắt lạnh đi.
Anh đi ngược sáng bước đến, ngũ quan cứng rắn thêm phần thâm thúy, mắt đen không mang theo chút cảm xúc, chỉ có hơi thở bá đạo nồng hậu, quần áo màu đậm không có vẻ quê mùa, mà là khiến anh càng thêm ổn trọng, tay áo xắn lên vị trí khuỷu tay, đi như bay, từng bước đến gần cô.
Cô chỉ nghĩ đến một từ —— khí vũ hiên ngang.
Đã lâu chưa từng có loại cảm giác này, cảm giác nhìn thấy một người đã cảm thấy đủ an toàn.
Tất cả bối rối và luống cuống, đều lắng lại trong nháy mắt.
Nhìn vào mắt khiến cô cảm thấy, mình có chỗ dựa.
Không hổ là, chú cảnh sát nha!
Đây chính là sức ảnh hưởng của cảnh sát nhân dân!
Thẩm Vu Nghị đi đến trước mặt Tang Dĩ An, nhìn dáng vẻ của cô hơi chật vật, lông mày lập tức chau lại: "Bị thương à?"
"Không phải, nhưng tôi đánh người." Tang Dĩ An chỉ kẻ trên mặt đất. Trong lòng lại là lộp bộp một tiếng, xong rồi, lại bị chú cảnh sát bắt được một sai lầm!
Cô đúng là có một đống tiền án...
"Để tôi xử lý việc này." Thẩm Vu Nghị cho cô vẻ mặt an tâm.
Dư Thi Nguyệt giật mình che miệng, người này chẳng phải trai bao mà Tang Dĩ An tìm sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông trong tấm hình gửi cho Cố Chỉ là người đàn ông này, tận mắt nhìn thấy càng tuấn dật cứng rắn hơn, hơn nữa thoạt nhìn không giống người bình thường, còn có quan hệ với cảnh sát nữa sao?
Thẩm Vu Nghị nhận ra ánh mắt của cô ta, quay đầu nhìn kỹ cô ta, lạnh lùng mở miệng.
"Chứng cứ."
Chỉ một câu, trong lòng bàn tay Dư Thi Nguyệt đã thấm ra mồ hôi lạnh, người này thật đáng sợ.
"Anh không biết cô ta được đàn ông bao nuôi sao? Tôi thấy trên đầu anh có cả mảng thảo nguyên xanh rồi đấy." Dư Thi Nguyệt cắn răng cố gắng thể hiện khí thế.
"Dư Thi Nguyệt..." Tang Dĩ An đang muốn nói chuyện lại bị Thẩm Vu Nghị ngăn lại.
"Nghe không hiểu tiếng người à? Hỏi cô chứng cứ."
Dư Thi Nguyệt đưa di động cho anh, tốt bụng nói: "Tôi cũng là vì muốn tốt cho anh thôi, Tang Dĩ An thật sự rất dơ bẩn, ở bên cô ta kiểu gì cũng sẽ nhiễm bệnh, để cô ta tới chụp hình là cho cô ta cơ hội kiếm tiền, cô ta lại như kẻ điên đánh người đập đồ, rất nhiều người đều nhìn thấy! Còn cần chứng cớ gì!"
"Dư Thi Nguyệt, cô ngậm miệng! Có tin bây giờ tôi sẽ xé nát miệng cô không!"
Thẩm Vu Nghị quay đầu nhìn Tang Dĩ An, ánh mắt thâm thúy khiến cô sợ sệt.
Cô kinh hãi, nắm chặt nắm đấm, không phải anh tin lời của Dư Thi Nguyệt đấy chứ?
"Tôi liên tục nhấn mạnh với cô là tạp chí Sun nổi tiếng, sao cô vẫn đi nhầm được vậy." Chỉ nghe thấy Thẩm Vu Nghị nói ra câu không đầu không đuôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A?" Tang Dĩ An mù mịt.
Sun? Anh nói lúc nào?
Tạp chí Sun chính là tạp chí hàng đầu trong nước, chỉ chụp minh tinh tuyến một, mà tạp chí đó cũng cực kỳ khó mua, gần như vừa ra hàng đã bán hết! Cô đi Sun có thể làm gì? Làm công nhân vệ sinh à?
"Chân dung trang bìa chủ đề, là ở Sun." Thẩm Vu Nghị nhận văn kiện từ trong tay trợ lý: “Dụng cụ chụp ảnh cũng không mang theo? Những nội dung này tôi suy nghĩ ba ngày, không thông cảm cho tôi như thế à?"
Tang Dĩ An nhìn ánh mắt chân thành của anh, anh đang giải vây giúp cô? Dùng phương thức không khiến ai hoài nghi giải vây cho cô.
Triệt để đánh nát chứng cứ của Dư Thi Nguyệt, phản bác tất cả những gì cô ta vừa mới nói!
Nhưng phần văn kiện này, nhìn có vẻ giống thật hơn.
Giấy bán mình, ký tên ở bên A là... Thẩm Vu Nghị!
Ngày đó cách bây giờ đã gần một tháng.
Bản văn kiện cô bị Dư Diêu gài bẫy trong hôn mê, vì sao cuối cùng lại viết tên chú cảnh sát, mà không phải Kim Chinh.
Có điều điều này không cản được sùng bái của cô! Cô ngước nhìn Thẩm Vu Nghị, đại thần à, thật là lợi hại!
"Xin lỗi, đầu óc tôi mơ hồ nên vào nhầm chỗ. Bảo sao tôi thấy tố chất của người ở đây lại thấp như vậy, quả nhiên không thể so sánh với Sun được mà!"
Thẩm Vu Nghị nhìn tiểu cô nương khoe mẽ, biểu cảm ôn hòa, sau đó anh gõ gõ điếu thuốc, ngược lại nhìn về phía chủ biên VF, ánh mắt lạnh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro