Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều
Chụp tạp chí (2...
Thiển Kính Tử
2024-10-02 09:28:15
Nhóm dịch: Mèo Đen
Tổng biên nhìn biểu tình của Dư Thi Nguyệt, nhanh chóng hiểu rõ: “Ok! Vậy thì mong đợi lần hợp tác sau của chúng ta.”
“Tôi cũng mong hình đợt này.” Dư Thi Nguyệt cười nói.
Sau đó cô ta tự nói: “Tang Dĩ An, chị cướp người đàn ông của tôi, nói tôi bị người ta ngủ? Tôi muốn cho chị bị người ta nhìn chị lõa thể! Dư Thi Nguyệt tôi không phải người dễ bị ức hiếp!”
Tang Dĩ An mù mịt bị người ta đẩy tới phòng make up, nhìn bọn họ bận rộn chọn trang phục, mùi kem phấn chất lượng kém gay mũi, đắp lên mặt không thoải mái lắm.
Lông mi vẽ rất thô, bút vẽ đâm đau mắt cô, bột phấn rơi vào trong mắt, vì phản ứng sinh lý mà bắt đầu rơi nước mắt.
“Không được rơi nước mắt! Phải vẽ lại, cô muốn chúng tôi trễ nãi bao nhiêu thời gian vì cô!”
Tang Dĩ An khẽ nhíu mày, nhìn thợ make up qua gương, yên lặng đè nén tức giận. Cô đến kiếm tiền, thái độ không tốt với cô cũng bình thường.
“Đã nói bao nhiêu lần là không được rơi nước mắt! Còn vậy nữa thì cô tự vẽ đi! Có hàng lông mi thôi mà vẽ bao lâu! Có thể chuyên nghiệp chút không!” Thợ make up ném bút lên bàn.
Nhẫn nại của Tang Dĩ An đổi lấy hành hạ tệ hại hơn, cô đã bị bút đâm vào mắt rất nhiều lần.
Cho dù thái độ tệ cũng phải có mức độ chứ!
Mặt cô lạnh lùng, dựa ra sau, hai chân bắt chéo, vẻ mặt hờ hững nhìn gương.
Thợ make up không ngờ cô không nhận sai, mà là bộ dạng này.
“Cô muốn làm gì! Ngồi yên!”
Tang Dĩ An nhìn người nọ qua gương, khí chất mạnh mẽ.
Thợ make up hơi sợ hãi, nhưng vẫn tức giận mắng: “Có thể chuyên nghiệp chút hay không! Cô cố ý lãng phí thời gian của chúng tôi?”
“Mau ngồi yên! Nếu cô còn không nghe lời thì đi đi, chúng tôi không cần người không có tinh thần nghề nghiệp như cô… Cô nhìn tôi làm gì! Nói chuyện!”
Tang Dĩ An lạnh lùng nhìn gương chăm chú, hỏi ngược lại: “Chuyên nghiệp? Lấy bằng cấp chuyên nghiệp của cô ra.”
“Cái gì?”
“Chưa từng thấy ai vẽ lông mi khó coi như vậy, đổi thợ make up chuyên nghiệp khác tới đây, tên làm việc vặt như cô đừng có làm cay mắt tôi.” Tang Dĩ An kiêu căng nói, cằm khẽ hất.
"Cái gì?! Tôi chính là thợ trang điểm của chủ tịch tạp chí VF, cô dám nói chuyện với tôi như vậy à!" Thợ trang điểm cầm cọ run tay.
Tang Dĩ An cười một tiếng, khịt mũi coi thường: "Vậy sao? Đúng là không nhìn ra."
Thợ trang điểm tức giận nói: "Vậy tôi sẽ để cô nhìn cho kĩ!"
Tang Dĩ An nhìn màu mắt xanh trên mặt bị lau đi, thở phào một cái, cuối cùng cũng thuận mắt hơn rồi.
Trang điểm xong, thợ trang điểm đắc ý nhìn Tang Dĩ An: "Thế nào?"
"Cũng tàm tạm, hi vọng sau này cô có thể vào trạng thái chuyên nghiệp nhanh hơn, như vậy sẽ không lãng phí thời gian của mọi người." Tang Dĩ An đứng dậy nhìn mình, đồ trang điểm kém, tay nghề tinh xảo đến đâu cũng không có vẻ cao cấp.
Thợ trang điểm nghe cô nói vậy, tức đến nghiến răng, người phụ nữ này! Dùng lời của cô ta để dọa lại cô ta!
Rất nhanh, Tang Dĩ An lại được đưa vào phòng trang phục sao, có người đưa tới ba bộ quần áo, ba bộ quần áo này đều rất thiếu vải.
"Không có cái khác sao?" Tang Dĩ An hỏi.
"Đúng, chỉ có ba bộ thôi, đổi bộ màu trắng trước đi, tốc độ nhanh một chút!"
"Tôi nói là, bên ngoài bộ này không có áo khoác sao?"
Người kia nghe xong cười một tiếng: "Chủ đề kỳ này tên là « thuần sắc », lại nói bên ngoài nội y mặc áo khoác thì còn nói làm gì nữa? Đồ nhà quê sao?"
Tang Dĩ An mang bộ quần áo còn ít vải hơn cả nội y, xem như hiểu rõ ý đồ của Dư Thi Nguyệt, thì ra là để cô chụp loại hình này.
Thật không hổ là con gái của Dư Diêu, giống hệt nhau!
Tổng biên nhìn biểu tình của Dư Thi Nguyệt, nhanh chóng hiểu rõ: “Ok! Vậy thì mong đợi lần hợp tác sau của chúng ta.”
“Tôi cũng mong hình đợt này.” Dư Thi Nguyệt cười nói.
Sau đó cô ta tự nói: “Tang Dĩ An, chị cướp người đàn ông của tôi, nói tôi bị người ta ngủ? Tôi muốn cho chị bị người ta nhìn chị lõa thể! Dư Thi Nguyệt tôi không phải người dễ bị ức hiếp!”
Tang Dĩ An mù mịt bị người ta đẩy tới phòng make up, nhìn bọn họ bận rộn chọn trang phục, mùi kem phấn chất lượng kém gay mũi, đắp lên mặt không thoải mái lắm.
Lông mi vẽ rất thô, bút vẽ đâm đau mắt cô, bột phấn rơi vào trong mắt, vì phản ứng sinh lý mà bắt đầu rơi nước mắt.
“Không được rơi nước mắt! Phải vẽ lại, cô muốn chúng tôi trễ nãi bao nhiêu thời gian vì cô!”
Tang Dĩ An khẽ nhíu mày, nhìn thợ make up qua gương, yên lặng đè nén tức giận. Cô đến kiếm tiền, thái độ không tốt với cô cũng bình thường.
“Đã nói bao nhiêu lần là không được rơi nước mắt! Còn vậy nữa thì cô tự vẽ đi! Có hàng lông mi thôi mà vẽ bao lâu! Có thể chuyên nghiệp chút không!” Thợ make up ném bút lên bàn.
Nhẫn nại của Tang Dĩ An đổi lấy hành hạ tệ hại hơn, cô đã bị bút đâm vào mắt rất nhiều lần.
Cho dù thái độ tệ cũng phải có mức độ chứ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt cô lạnh lùng, dựa ra sau, hai chân bắt chéo, vẻ mặt hờ hững nhìn gương.
Thợ make up không ngờ cô không nhận sai, mà là bộ dạng này.
“Cô muốn làm gì! Ngồi yên!”
Tang Dĩ An nhìn người nọ qua gương, khí chất mạnh mẽ.
Thợ make up hơi sợ hãi, nhưng vẫn tức giận mắng: “Có thể chuyên nghiệp chút hay không! Cô cố ý lãng phí thời gian của chúng tôi?”
“Mau ngồi yên! Nếu cô còn không nghe lời thì đi đi, chúng tôi không cần người không có tinh thần nghề nghiệp như cô… Cô nhìn tôi làm gì! Nói chuyện!”
Tang Dĩ An lạnh lùng nhìn gương chăm chú, hỏi ngược lại: “Chuyên nghiệp? Lấy bằng cấp chuyên nghiệp của cô ra.”
“Cái gì?”
“Chưa từng thấy ai vẽ lông mi khó coi như vậy, đổi thợ make up chuyên nghiệp khác tới đây, tên làm việc vặt như cô đừng có làm cay mắt tôi.” Tang Dĩ An kiêu căng nói, cằm khẽ hất.
"Cái gì?! Tôi chính là thợ trang điểm của chủ tịch tạp chí VF, cô dám nói chuyện với tôi như vậy à!" Thợ trang điểm cầm cọ run tay.
Tang Dĩ An cười một tiếng, khịt mũi coi thường: "Vậy sao? Đúng là không nhìn ra."
Thợ trang điểm tức giận nói: "Vậy tôi sẽ để cô nhìn cho kĩ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Dĩ An nhìn màu mắt xanh trên mặt bị lau đi, thở phào một cái, cuối cùng cũng thuận mắt hơn rồi.
Trang điểm xong, thợ trang điểm đắc ý nhìn Tang Dĩ An: "Thế nào?"
"Cũng tàm tạm, hi vọng sau này cô có thể vào trạng thái chuyên nghiệp nhanh hơn, như vậy sẽ không lãng phí thời gian của mọi người." Tang Dĩ An đứng dậy nhìn mình, đồ trang điểm kém, tay nghề tinh xảo đến đâu cũng không có vẻ cao cấp.
Thợ trang điểm nghe cô nói vậy, tức đến nghiến răng, người phụ nữ này! Dùng lời của cô ta để dọa lại cô ta!
Rất nhanh, Tang Dĩ An lại được đưa vào phòng trang phục sao, có người đưa tới ba bộ quần áo, ba bộ quần áo này đều rất thiếu vải.
"Không có cái khác sao?" Tang Dĩ An hỏi.
"Đúng, chỉ có ba bộ thôi, đổi bộ màu trắng trước đi, tốc độ nhanh một chút!"
"Tôi nói là, bên ngoài bộ này không có áo khoác sao?"
Người kia nghe xong cười một tiếng: "Chủ đề kỳ này tên là « thuần sắc », lại nói bên ngoài nội y mặc áo khoác thì còn nói làm gì nữa? Đồ nhà quê sao?"
Tang Dĩ An mang bộ quần áo còn ít vải hơn cả nội y, xem như hiểu rõ ý đồ của Dư Thi Nguyệt, thì ra là để cô chụp loại hình này.
Thật không hổ là con gái của Dư Diêu, giống hệt nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro