Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều

Hai người cũng...

Thiển Kính Tử

2024-10-02 09:28:15

Nhóm dịch: Mèo Đen

--- Thiệt hay giả vậy! Hai người lại chia tay thật, lúc học cấp ba biết bao người hâm mộ hai người, thiếu chút nữa ban giấy hôn thú cho hai người luôn rồi.

Tang Dĩ An rũ mắt, cấp ba sao ---

“Mau nhìn nam sinh chơi bóng rổ kia đi, đẹp trai quá!”

“Giáo thảo* Cố Chỉ, bạn gái Tang Dĩ An, cậu không biết à?”

(*) Hot boy, hoa khôi của trường.

“Cố Chỉ trước giờ mập mờ với người khác, e là Tang Tang nhà cậu ta không vui.”

“Thấy không, chính là cậu ấy! Bạn tóc dài đó!”

“Ngàn vạn lần đừng cướp Cố Chỉ với cậu ấy, Tang Dĩ An rất giỏi đánh nhau, mình nghe nói cậu ấy là trùm cấp 2 đấy!”

“Cố Chỉ mù sao? Thích em gái bạo lực?”

“Cố Chỉ đánh nhau cũng không vừa nha!”

Tang Dĩ An ngồi trong gốc sân bóng rổ, cầm chai nước, trong điện thoại là tin nhắn Cố Chỉ vừa gửi tới.

“Tang Tang, anh sắp chơi bóng rồi, em không xuống xem, anh sẽ bị người ta cướp đi.”

Thật ra cô không thích đánh bóng, chỉ thích nhìn Cố Chỉ đánh bóng.

Nửa tiếng sau, Cố Chỉ được người người hoan hô, được không ít nữ sinh đưa nước, nhưng anh ta chỉ nhìn Tang Dĩ An, đi tới chỗ cô.

Tang Dĩ An ngồi yên tại chỗ, chống cằm, cười vui vẻ ấm áp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tang Tang, tay anh đau.”

Tang Dĩ An nhíu mày, chờ anh ta nói tiếp.

“Không vặn nắp chai được, em đút anh uống đi.” Nụ cười của Cố Chỉ cực giống chú cún.

Sau đó hai người công khai tàn sát chó độc thân trước mắt mọi người.

Cố Chỉ từng nói Tang Tang anh yêu em, anh sẽ quý trọng em không chỉ một lần…

Nhưng bây giờ, cô đã qua cái tuổi yêu đương bằng tai, cô thay đổi, Cố Chỉ cũng thay đổi.

Cho nên bọn họ không hợp nữa.

Điện thoại run liên tục, Tang Dĩ An tỉnh hồn, cô sờ trán lạnh băng của mình, vẻ mặt mệt mỏi.

Cô nhìn điện thoại, là mấy bức hình Quả Tử gửi cho cô, còn cả voice chat.

“Tang Tang, còn một chuyện rất quan trọng, gần đây bên chỗ bọn mình lưu truyền một văn kiện bí mật, chỉ truyền ra một ngày liền bị che giấu, nhưng đa số các bạn học đều thấy, trong đó là tài liệu cặn kẽ của cậu.”

“Quan trọng nhất là, trong đó nói cậu họ Dư, thật ra là Đại tiểu thư Dư gia, là giả đúng không? Sao lại bị che giấu?”

Tang Dĩ An khẽ nhíu mày, đầy nghi ngờ mở hình ra, là văn kiện.

Trong đó nói, cô vốn là con gái Dư gia, nhưng từ nhỏ thân thể không tốt, tìm đại sư coi bói, phải gửi nuôi ở nông thôn, thế là tìm được Tang gia, Tang gia có thể hóa giải đại kiếp của cô, càng có thể bù đắp âm khí bị hư tổn của cô…

Tiếp đó là những việc cô trải qua.

Cô xem chỉ thấy buồn cười, tất cả đều từ coi bói mà ra, người có tiền mê tín vậy à?

Vừa nhìn liền biết do Dư Diêu làm, chưa tới ba tháng nữa gả cô vào Thẩm gia, nhất định phải có một thân phận danh chính ngôn thuận và lời giải thích hợp lý.

Dư Diêu làm đúng là chu đáo, nói mệnh cô không tốt, sẽ không sợ đến lúc đó cô vào Thẩm gia sẽ khắc chồng? Phá sản?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tang Dĩ An cậu lại giả chết? Nói chuyện!”

Tang Dĩ An mấp máy đôi môi tái nhợt: “Quả Tử, đây là thật.”

“Cmn! Vậy chẳng phải bây giờ cậu sống rất tốt sao?”

“Đúng, sống khá tốt, ly uống nước đều làm từ vàng.”

“Cmn!”

Đêm đó, Tang Dĩ An ngủ không yên ổn, đầu đầy mồ hôi.

Trong mơ, Cố Chỉ dùng lời nói sắc bén chiếm đoạt cô! Anh ta không ngừng mắng chửi cô, giam cầm cô bên cạnh anh ta, dùng sức cắn cổ cô, làm cô đau đớn.

Tiếng nói của anh ta phảng phất như cái roi, tàn nhẫn quất lên lưng cô.

“Tang Dĩ An! Cô dâm đãng kêu rên trên giường người khác! Cô chính là đồ đê tiện! Tôi muốn ở bên đồ đáng ghét như cô!”

Sau đó Dư Thi Nguyệt đắc ý nói: “Chị Dĩ An, em và anh Cố Chỉ chính thức ở bên nhau nha, chị hận Dư gia bọn em, nhưng người đàn ông chị thích nhất lại yêu em!”

“Tang Dĩ An, cô vĩnh viễn bị vứt bỏ, từ nhỏ đã là đứa bé không ai cần! Trưởng thành cũng không ai cần cô! Là thứ tạp chủng ngay cả mình là ai cũng không biết!”

Tang Dĩ An mở mắt ra, hô hấp dồn dập trợn to mắt, qua mấy phút cô mới tỉnh hồn lại, mở đèn ngủ, mới phát hiện sau lưng đã ướt nhẹp.

Vẻ mặt Cố Chỉ trong mơ vẫn khiến cô sợ hãi.

Thiếu niên đã từng dịu dàng, bây giờ lại thành như vậy trong lòng cô.

Một mặt yếu ớt nhất, hèn mọn nhất của cô bị anh ta chỉ ra trong mơ.

Cô cuộn người lại, vết thương sau lưng đau thắt, cô vô lực chống trán, vẻ mặt mệt mỏi, bệnh thiếu cảm giác an toàn này, không ai trị được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều

Số ký tự: 0