Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều
Không phải khôn...
Thiển Kính Tử
2024-10-02 09:28:15
Nhóm dịch: Mèo Đen
"Sao chú lại lấy được?" Tang Dĩ An nhíu mày, chẳng lẽ cô lại bị hãm hại lần nữa?
"Lần đầu tiên gặp mặt cô, là vì điều tra bản án của Kim Chinh, tôi và anh ta đổi phòng, tất cả văn kiện của anh ta đều sẽ bị cảnh sát tham gia, đổi tên cũng rất bình thường, đây là vì đảm bảo lợi ích của cô."
Trong chớp mắt này, Tang Dĩ An biết mình hiểu nhầm người ta.
"Thì ra là vậy, vậy thì trả lại văn kiện cho tôi đi."
"Không thể, cô có quá nhiều tiền án, dùng cái này thế chấp, đổi lấy uy tín của cô."
"... Dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Sao chú có thể như vậy, ông chú lòng dạ hiểm độc này!"
"Không mời tôi ăn cơm nữa à?"
"Không mời!"
Thẩm Vu Nghị cảm thấy cô như một con mèo, có khi yên tĩnh, có khi giương nanh múa vuốt, song đều rất đáng yêu, mà lại âm thanh của cô thật sự rất êm tai.
Anh đưa tay, bàn tay xương cốt rõ ràng mắt thấy sắp rơi vào đầu cô.
Tang Dĩ An chặn lại: "Làm gì? Đừng tùy tiện xoa đầu tôi, chúng ta không quen."
Chỉ nghe thấy Thẩm Vu Nghị cười một tiếng, lấy đi mảnh giấy trên đỉnh đầu cô.
Ầm!
Tang Dĩ An cảm thấy đỉnh đầu mình phun lửa, tự mình đa tình...
"Về sau gặp khó khăn thì gọi điện thoại cho tôi, đừng để cho mình chịu uất ức." âm thanh của Thẩm Vu Nghị Thẩm thấp mang theo từ tính truyền đến, trấn an mèo con xù lông.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như có thứ gì đang nảy mầm trong lòng, tê tê dại dại, Tang Dĩ An nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nói nhỏ: "... Chưa chắc chú đã ở đó."
"Dù tôi không ở đó, tôi cũng sẽ tìm người giúp cô."
Tang Dĩ An mím nhẹ môi đỏ: "Vậy không được, tôi cũng sợ quấy rầy đến chú."
"Bất kể là địa điểm gì, vào bất kỳ lúc nào, cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, không có vấn đề gì."
Tang Dĩ An không nói gì, cuối cùng, cô cho rằng bọn họ không quen. Mặc dù anh đã cứu cô nhiều lần, còn giúp đỡ cô không ít, nhưng bọn họ thật sự không quen.
Mà cô cũng không thích được giúp đỡ nhiều, càng không biết nên báo đáp sự giúp đỡ của một người ra sao, thói quen độc lập nhiều năm khiến cô muốn tự mình giải quyết vấn đề.
Đỉnh đầu bỗng nhiên có bàn tay ấm áp đặt lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Cũng không phải không ai cho cô chỗ dựa."
Trái tim Tang Dĩ An bỗng nhiên xiết chặt, hô hấp khẽ run, hai tay vô thức xiết chặt góc áo, có chút luống cuống.
Chỗ dựa...
Có người cho cô chỗ dựa sao?
Nhận ra cảm xúc của cô, Thẩm Vu Nghị lại bổ sung: "Cho dù có tôi làm chỗ dựa, cũng đừng hòng làm chuyện xấu."
Sự cảm động vừa rồi của Tang Dĩ An đã bay đi hơn phân nửa, xem ra cô vẫn không xóa được lịch sử đen...
Thẩm Vu Nghị dẫn cô đến một quán cơm: "Có kiêng ăn gì không?"
"Không có, tôi rất dễ nuôi." Tang Dĩ An thốt ra.
Thẩm Vu Nghị cười cười: "Đúng là rất dễ nuôi."
Tang Dĩ An hơi sững sờ, hai gò má phút chốc đỏ lên, sao cô hay nói nhầm trước mặt chú Thẩm vậy, nói chuyện không dùng đến đầu óc!
"Chú Thẩm, hôm nay đã nói là tôi mời đấy. Tiền lúc trước nợ chú còn chưa trả, không thể chồng chất thêm được." Tang Dĩ An lấy điện thoại di động ra: “Tôi gửi tiền khám bệnh mua thuốc cho chú qua lì xì nhé?"
Ngón tay thon dài của Thẩm Vu Nghị nghịch bật lửa: "Tôi không dùng Wechat."
"Wechat cũng không có sao? Rất tiện mà, hiện tại ngay cả rất nhiều người già cũng dùng." Tang Dĩ An kinh ngạc nhìn anh, rốt cuộc người này cổ hủ cỡ nào vậy, Wechat cũng không biết dùng.
Già, là chữ Thẩm Vu Nghị không thích nhất.
Nhất là nghe được từ trong miệng Tang Dĩ An, càng ghét hơn.
"Cô cảm thấy tôi rất già à?"
Cả người Tang Dĩ An sững sờ, nhìn người nào đó nghiêm túc đối diện, nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ.
"Siêu trẻ!"
Thẩm Vu Nghị nhìn nụ cười trái lương tâm của cô, lần nữa hoài nghi mình có phải già rồi hay không, anh đã 28 tuổi, đúng là không còn trẻ nữa.
"Sao chú lại lấy được?" Tang Dĩ An nhíu mày, chẳng lẽ cô lại bị hãm hại lần nữa?
"Lần đầu tiên gặp mặt cô, là vì điều tra bản án của Kim Chinh, tôi và anh ta đổi phòng, tất cả văn kiện của anh ta đều sẽ bị cảnh sát tham gia, đổi tên cũng rất bình thường, đây là vì đảm bảo lợi ích của cô."
Trong chớp mắt này, Tang Dĩ An biết mình hiểu nhầm người ta.
"Thì ra là vậy, vậy thì trả lại văn kiện cho tôi đi."
"Không thể, cô có quá nhiều tiền án, dùng cái này thế chấp, đổi lấy uy tín của cô."
"... Dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Sao chú có thể như vậy, ông chú lòng dạ hiểm độc này!"
"Không mời tôi ăn cơm nữa à?"
"Không mời!"
Thẩm Vu Nghị cảm thấy cô như một con mèo, có khi yên tĩnh, có khi giương nanh múa vuốt, song đều rất đáng yêu, mà lại âm thanh của cô thật sự rất êm tai.
Anh đưa tay, bàn tay xương cốt rõ ràng mắt thấy sắp rơi vào đầu cô.
Tang Dĩ An chặn lại: "Làm gì? Đừng tùy tiện xoa đầu tôi, chúng ta không quen."
Chỉ nghe thấy Thẩm Vu Nghị cười một tiếng, lấy đi mảnh giấy trên đỉnh đầu cô.
Ầm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Dĩ An cảm thấy đỉnh đầu mình phun lửa, tự mình đa tình...
"Về sau gặp khó khăn thì gọi điện thoại cho tôi, đừng để cho mình chịu uất ức." âm thanh của Thẩm Vu Nghị Thẩm thấp mang theo từ tính truyền đến, trấn an mèo con xù lông.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như có thứ gì đang nảy mầm trong lòng, tê tê dại dại, Tang Dĩ An nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nói nhỏ: "... Chưa chắc chú đã ở đó."
"Dù tôi không ở đó, tôi cũng sẽ tìm người giúp cô."
Tang Dĩ An mím nhẹ môi đỏ: "Vậy không được, tôi cũng sợ quấy rầy đến chú."
"Bất kể là địa điểm gì, vào bất kỳ lúc nào, cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, không có vấn đề gì."
Tang Dĩ An không nói gì, cuối cùng, cô cho rằng bọn họ không quen. Mặc dù anh đã cứu cô nhiều lần, còn giúp đỡ cô không ít, nhưng bọn họ thật sự không quen.
Mà cô cũng không thích được giúp đỡ nhiều, càng không biết nên báo đáp sự giúp đỡ của một người ra sao, thói quen độc lập nhiều năm khiến cô muốn tự mình giải quyết vấn đề.
Đỉnh đầu bỗng nhiên có bàn tay ấm áp đặt lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Cũng không phải không ai cho cô chỗ dựa."
Trái tim Tang Dĩ An bỗng nhiên xiết chặt, hô hấp khẽ run, hai tay vô thức xiết chặt góc áo, có chút luống cuống.
Chỗ dựa...
Có người cho cô chỗ dựa sao?
Nhận ra cảm xúc của cô, Thẩm Vu Nghị lại bổ sung: "Cho dù có tôi làm chỗ dựa, cũng đừng hòng làm chuyện xấu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự cảm động vừa rồi của Tang Dĩ An đã bay đi hơn phân nửa, xem ra cô vẫn không xóa được lịch sử đen...
Thẩm Vu Nghị dẫn cô đến một quán cơm: "Có kiêng ăn gì không?"
"Không có, tôi rất dễ nuôi." Tang Dĩ An thốt ra.
Thẩm Vu Nghị cười cười: "Đúng là rất dễ nuôi."
Tang Dĩ An hơi sững sờ, hai gò má phút chốc đỏ lên, sao cô hay nói nhầm trước mặt chú Thẩm vậy, nói chuyện không dùng đến đầu óc!
"Chú Thẩm, hôm nay đã nói là tôi mời đấy. Tiền lúc trước nợ chú còn chưa trả, không thể chồng chất thêm được." Tang Dĩ An lấy điện thoại di động ra: “Tôi gửi tiền khám bệnh mua thuốc cho chú qua lì xì nhé?"
Ngón tay thon dài của Thẩm Vu Nghị nghịch bật lửa: "Tôi không dùng Wechat."
"Wechat cũng không có sao? Rất tiện mà, hiện tại ngay cả rất nhiều người già cũng dùng." Tang Dĩ An kinh ngạc nhìn anh, rốt cuộc người này cổ hủ cỡ nào vậy, Wechat cũng không biết dùng.
Già, là chữ Thẩm Vu Nghị không thích nhất.
Nhất là nghe được từ trong miệng Tang Dĩ An, càng ghét hơn.
"Cô cảm thấy tôi rất già à?"
Cả người Tang Dĩ An sững sờ, nhìn người nào đó nghiêm túc đối diện, nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ.
"Siêu trẻ!"
Thẩm Vu Nghị nhìn nụ cười trái lương tâm của cô, lần nữa hoài nghi mình có phải già rồi hay không, anh đã 28 tuổi, đúng là không còn trẻ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro