Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều

Một năm, năm tr...

Thiển Kính Tử

2024-10-02 09:28:15

Nhóm dịch: Mèo Đen

Ngay sau đó, Dư Diêu kéo Tang Dĩ An qua một bên, giọng hung hăng uy hiếp: “Tang Dĩ An! Đừng quên mạng của em trai cô nằm trong tay tôi!”

Tang Dĩ An cắn chặt răng, thân thể khẽ run, gắng gượng nặn ra nụ cười: “Vậy ông đảm bảo chữa khỏi bệnh cho em trai tôi!”

“Không thành vấn đề!”

Mi mắt Tang Dĩ An khẽ run, bước từng bước lên lầu, mỗi một bước đều rất nặng nề, cô lại không có lý do không đi.

Trong góc sảnh tiệc, ánh đèn hơi mờ tối, có mấy người ngồi đó uống rượu.

“Tang ca, người đi rồi, chúng ta thì sao?”

Người được kêu là Tam ca híp mắt, thâm trầm sắc bén, là Thẩm Vu Nghị.

Thẩm Vu Nghị hít một hơi thuốc lá, toàn thân như vương giả bóng đêm, cao quý kiêu ngạo, không thể khinh nhờn.

“Điều tra camera.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhiệt độ chung quanh chợt giảm xuống, khác biệt chênh lệch với không khí náo nhiệt.

“Dạ! Tam ca!”



“Bé cưng, đây đều là quà anh chuẩn bị cho em, thế nào?” Kim Chinh cười gằn.

Tang Dĩ An nhìn ông ta, phòng pha màu hồng, trên tường treo đủ dụng cụ, còng tay, roi da, cái gì cần có đều có.

Trán cô rỉ ra mồ hôi lạnh, khó có thể tưởng tượng chuyện sắp xảy ra.

“Bé cưng, chúng ta uống ly rượu trước.” Kim Chinh cầm hai ly rượu vang, thô bỉ nhìn vóc dáng cô.

Tang Dĩ An chủ động nhận lấy, dưới ánh nhìn soi mói của ông ta, chậm rãi đổ rượu vào trong ngực, không chừa một giọt…

“Aiya, tôi bất cẩn quá…” Tang Dĩ An khẽ cười: “Áo ướt cả rồi, vậy phải làm sao bây giờ.”

“Ha ha ha! Vẫn là bé cưng biết chơi, nếu ướt thì cởi thôi!” Kim Chinh vừa nói vừa nhào tới.

Tang Dĩ An vội tránh ra, cố gắng tươi cười: “No no no, tôi không thích đàn ông thô lỗ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó cô nhướng mày đi vào phòng tắm: “Mười lăm phút sau đi vào, tôi thích đàn ông đúng giờ.”

Hồn của Kim Chinh đều bị cô câu đi! Dáng vẻ lẳng lơ kia khiến ông ta không nhịn được!

Ông ta không ngừng vuốt người mình, nhìn chằm chằm đồng hồ.

Tang Dĩ An vừa vào phòng tắm liền dùng nước lạnh vỗ trán, vết thương sau lưng còn chưa lành, trời vừa tối lại khó chịu hơn, đầu choáng váng muốn nôn.

Bây giờ sau lưng cô đầy vết thương, không thích hợp ra tay.

Lớp trang điểm vừa dày vừa đậm che phủ tướng mạo vốn có của cô, cô kéo áo lên vai, mày nhíu chặt, dùng sức cắn môi dưới để cho mình tỉnh táo.

Kéo dài được bao lâu thì kéo, chỉ cần chịu đựng qua tối nay là được.

“Bé cưng, còn mười giây nha ~ 10… 9… 8…”

“2… 1… Anh vào đây!”

Cửa vừa mở ra, Tang Dĩ An lập tức né ông ta, hai tay Kim Chính trống không, quay đầu cười gằn nhìn Tang Dĩ An: “Tránh? Cô có biết tôi từng chơi chết bao nhiêu phụ nữ không? Cô tưởng có ai tránh được?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều

Số ký tự: 0