Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều
Trở thành Đại t...
Thiển Kính Tử
2024-10-02 09:28:15
Nhóm dịch: Mèo Đen
Tang Dĩ An tuyệt vọng đứng tại chỗ, Tang gia có công ơn nuôi dưỡng cô, cô cũng không phải con Tang gia, ba mẹ vì cứu cô, thiếu nợ vô số.
Bây giờ sao cô có thể nhìn em trai chết…
Tang Dĩ An chua xót trong lòng, nhớ lại mà ngực quặn đau.
Ba tháng qua, cô luôn liều chết chống cự, cuối cùng Dư Diêu mới quyết định dẫn cô đi ăn cơm uống rượu, chỉ cần cô kéo được giao dịch đủ 20 triệu, Dư Diêu đồng ý với cô, bỏ đính hôn cùng Thẩm gia.
Chuyện này rất khó làm được, nhưng cô không muốn buông bỏ tình cảm với Cố Chỉ, càng không thể bỏ mặc Tang gia.
Hôm đó đi đưa văn kiện, cũng là Dư Diêu phái cô đi, bây giờ nghĩ lại, cô quả thực quá ngu, sao Dư Diêu có thể chỉ bảo cô đi đưa văn kiện.
Tất cả những gì cô làm, dưới sự phản bội của Cố Chỉ, trông cực kỳ buồn cười.
Cô không để ý gì, cô gắng sức phản kháng, đều bị anh ta tùy tiện đánh nát.
Tang Dĩ An trở lại giường mở điện thoại, phần lớn là tin nhắn của Cố Chỉ, cô mệt mỏi, không muốn liên quan gì đến anh ta nữa.
Bỗng nhiên, cô cong khóe môi, nụ cười tái nhợt, mở một tin nhắn.
Trứng cá nhỏ của Tang gia---
“Chị, em đã xuất viện, thân thể khỏe rất nhiều, chị đừng lo cho em. Chị ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt cho mình, có chuyện đừng cứng rắn chống đỡ, chị còn có mọi người.
Em thi đậu trường cấp hai tốt nhất, em sẽ tiếp tục cố gắng, không để cho chị thất vọng.
Mẹ làm bánh hạt dẻ nước, nhưng em vẫn thích ăn cùng chị, em giữ lại cho chị.
Rất nhớ chị.”
Xem tin nhắn xong, Tang Dĩ An nghẹn ngào, giống như nhét bông vải, chua xót khó nhịn.
Cô lau mắt, đầu hơi ngửa ra sau, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Chỉ cần em trai sống tốt, Tang gia sống tốt, cô có thể kiên trì tiếp!
Tang Dĩ An dọn dẹp phòng xong, vừa xuống lầu lại đụng phải Dư Thi Nguyệt đã lâu không về nhà.
“Tỉnh rồi à? Tôi thấy hình như chị bị thương rất nặng.” Dư Thi Nguyệt chủ động tiến lên, mặt đầy đắc ý, còn mang vẻ khiêu khích.
Tang Dĩ An không nhìn cô ta, đi thẳng qua, mắt lạnh đạm, khinh thường.
Dư Thi Nguyệt ngăn cô lại, khẽ nói bên tai cô: “Chị Dĩ An, kỹ thuật của anh Cố Chỉ tốt thật nha, anh ấy còn nói rất thích thân thể em, hai bọn em đều rất hưởng thụ nha.”
Ánh mắt Tang Dĩ An lạnh hơn, môi nở nụ cười lạnh: “Bitch dog, forever.”
“Chị Diệp An, chị đừng tưởng rằng tôi không hiểu tiếng Anh mà chửi tôi, người đàn ông của chị ngủ cùng tôi, tư vị đó tương đối tốt đẹp, tôi thoải mái đến khóc đấy!”
“Anh ấy còn nói chỉ thích tôi, Tang Dĩ An chị là thá gì.” Dư Thi Nguyệt kích thích.
Tang Dĩ An tuyệt vọng đứng tại chỗ, Tang gia có công ơn nuôi dưỡng cô, cô cũng không phải con Tang gia, ba mẹ vì cứu cô, thiếu nợ vô số.
Bây giờ sao cô có thể nhìn em trai chết…
Tang Dĩ An chua xót trong lòng, nhớ lại mà ngực quặn đau.
Ba tháng qua, cô luôn liều chết chống cự, cuối cùng Dư Diêu mới quyết định dẫn cô đi ăn cơm uống rượu, chỉ cần cô kéo được giao dịch đủ 20 triệu, Dư Diêu đồng ý với cô, bỏ đính hôn cùng Thẩm gia.
Chuyện này rất khó làm được, nhưng cô không muốn buông bỏ tình cảm với Cố Chỉ, càng không thể bỏ mặc Tang gia.
Hôm đó đi đưa văn kiện, cũng là Dư Diêu phái cô đi, bây giờ nghĩ lại, cô quả thực quá ngu, sao Dư Diêu có thể chỉ bảo cô đi đưa văn kiện.
Tất cả những gì cô làm, dưới sự phản bội của Cố Chỉ, trông cực kỳ buồn cười.
Cô không để ý gì, cô gắng sức phản kháng, đều bị anh ta tùy tiện đánh nát.
Tang Dĩ An trở lại giường mở điện thoại, phần lớn là tin nhắn của Cố Chỉ, cô mệt mỏi, không muốn liên quan gì đến anh ta nữa.
Bỗng nhiên, cô cong khóe môi, nụ cười tái nhợt, mở một tin nhắn.
Trứng cá nhỏ của Tang gia---
“Chị, em đã xuất viện, thân thể khỏe rất nhiều, chị đừng lo cho em. Chị ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt cho mình, có chuyện đừng cứng rắn chống đỡ, chị còn có mọi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em thi đậu trường cấp hai tốt nhất, em sẽ tiếp tục cố gắng, không để cho chị thất vọng.
Mẹ làm bánh hạt dẻ nước, nhưng em vẫn thích ăn cùng chị, em giữ lại cho chị.
Rất nhớ chị.”
Xem tin nhắn xong, Tang Dĩ An nghẹn ngào, giống như nhét bông vải, chua xót khó nhịn.
Cô lau mắt, đầu hơi ngửa ra sau, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Chỉ cần em trai sống tốt, Tang gia sống tốt, cô có thể kiên trì tiếp!
Tang Dĩ An dọn dẹp phòng xong, vừa xuống lầu lại đụng phải Dư Thi Nguyệt đã lâu không về nhà.
“Tỉnh rồi à? Tôi thấy hình như chị bị thương rất nặng.” Dư Thi Nguyệt chủ động tiến lên, mặt đầy đắc ý, còn mang vẻ khiêu khích.
Tang Dĩ An không nhìn cô ta, đi thẳng qua, mắt lạnh đạm, khinh thường.
Dư Thi Nguyệt ngăn cô lại, khẽ nói bên tai cô: “Chị Dĩ An, kỹ thuật của anh Cố Chỉ tốt thật nha, anh ấy còn nói rất thích thân thể em, hai bọn em đều rất hưởng thụ nha.”
Ánh mắt Tang Dĩ An lạnh hơn, môi nở nụ cười lạnh: “Bitch dog, forever.”
“Chị Diệp An, chị đừng tưởng rằng tôi không hiểu tiếng Anh mà chửi tôi, người đàn ông của chị ngủ cùng tôi, tư vị đó tương đối tốt đẹp, tôi thoải mái đến khóc đấy!”
“Anh ấy còn nói chỉ thích tôi, Tang Dĩ An chị là thá gì.” Dư Thi Nguyệt kích thích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro