Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi
Bị chụp lén.
2024-10-21 14:50:05
Nhà hàng Dicor, ánh đèn vàng nhạt tỏa một màu ánh sáng thật ấm cúng. Tiếng nhạc du dương vang lên bên tai, nó thật điêu luyện vừa thôi thúc bản thân tiến lên. Dùng hết dụng khí trong cơ thể dồn toàn bộ lên những lời mình định nói.
Ở trong bàn gần cửa kính, một nam một nữ ngồi đối diện nhau rất yên ắng. Không ai nói với ai một câu, chỉ đến khi phục vụ nhận oder món người đàn ông mới lên tiếng.
"Tôi sẽ vào thẳng vấn đề, chuyện của chúng ta là quá khứ. Hiện tại cô có công việc riêng của mình, tôi có cuộc sống riêng của tôi. Nếu cô không muốn sự tôn trọng cuối cùng của tôi dành cho cô biến mất thì đường ai nấy đi."
Sự kiên nhẫn của Gia Huy đạt đến đỉnh điểm, hóa ra từ khi Á Lệ trở về đây là câu nói dài nhất của Gia Huy với cô
Không chứa chan tình yêu thương nồng cháy, mà là những lời vô tình cứa vào nới trái tim đau âm ỉ.
Bầu không khí ngưng trọng trong giây phút đó, nét mặt Á Lệ đều nằm tất thảy trong sự quan sát của Gia Huy.
Mãi lâu sau Á Lệ nở nụ cười nhẹ, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút hồn kia như muốn từ đó nhìn ra một chút gì đó thuộc về mình.
"Lâu rồi chúng ta không ngồi ăn với nhau một bữa, nếu anh đã quyết tâm đến như vậy rồi thì xin anh, sau bữa ăn hôm nay em sẽ không làm phiền anh nữa."
Đây là lời cầu xin cuối cùng của Á Lệ để đặt cược tất cả mọi thứ cô đã làm, và ôm ấp nhiều năm khiến anh sẽ thay đối mà tiếp tục chuyện tình dang giở.
Nhận ra rõ nét mặt thống khổ vẫn cố mỉm cười của Á Lệ, cũng vì lời của cô Gia Huy không nói câu nào chỉ nhàn nhạt cầm ly rượu lên uống vài ngụm.
"Anh vẫn như xưa, không thay đổi chút nào."
Ngày xưa lúc chưa quen Gia Huy, anh lạnh lùng đến thế nào, ai gặp anh cũng đều sợ cái khí chất vừa tao nhã vừa trầm lặng kia. Chỉ riêng Á Lệ có hơi sợ, nhưng nhận ra anh kà người ngoài lạnh trong nóng. Trong quãng thời gian bên nhau, Gia Huy làm tròn trách nhiệm một người yêu, yêu cô, lo lắng tất thảy.
Chính vì anh quá tốt, gia đình lại không phải nhà tầm thường mà cô chỉ là một đứa không mẹ. Lớn lên trong sự chửi bới đánh đập của người cha nát rượu, vì phấn đấu để thoát khỏi cảnh này nên khi có cơ hội Á Lệ lập tức bám lấy. Cũng là do bản thân Á Lệ không muốn sống trong cảnh nghèo khổ, cũng vì một chút hư vinh của riêng mình.
Đồ ăn vừa gọi được đưa lên, từng món ăn đều là sở thích của Gia Huy. Á Lệ dịu dàng gắp thức ăn vào bát Gia Huy, giọng nói nhẹ nhàng.
"Anh ăn đi, nếu là bữa cuối trước khi chúng ta không còn là gì của nhau thì em hy vọng anh có thể vui vẻ cùng em thưởng thức bữa ăn cuối cùng này."
Nói đoạn Á Lệ lấy khăn trên bàn đi đến quàng vào vị trí trước ngực của Gia Huy, anh không phán kháng, bên tai vang lên lời nói khẽ của Á Lệ.
"Mất anh là điều em hối hận nhất, nhưng chúng ta có thể là bạn chứ?"
Hai người chỉ bận quan tâm suy nghĩ riêng của mình không hề biết từ xa có rất nhiều phóng viên tiến vào, chụp rất nhiều ảnh. Họ tiến thẳng tới bàn của hai người đang ngồi, Á Lệ sợ hãi đứng dậy che kín mặt mình.
"Cô Á Lệ, đây là người yêu cũ của cô đúng không, bóng lưng đó của anh ta đúng không?"
"Cô Á Lệ, trả lời chúng tôi biết hôm nay hai người gặp nhau để nối lại tình xưa hay là.."
"Cô Á Lệ, xin cô dừng bước.."
Á Lệ được Gia Huy để đứng trước đi thẳng ra ngoài, mạng xã hội ngay lập tức bùng nổ một loạt những hình ảnh trong hàng hàng. Những nhà đài lâu năm nhất lẫn những nhà nổi tiếng cũng đăng lên một loạt. Cho dù một mình
Khúc Mặc chèn ém xuống nhưng sự khó khăn rất lớn vì rất nhiều nhà đài làm sao chỉ trong một thời khắc nói ém xuống là ém được.
Vậy thì có mà thành thần tiên, Khúc Mặc nhìn màn hình nhảy loạn cũng nhìn chàng thanh niên dùng hết sức gõ máy xâm nhập vào hệ thống gỡ dữ liệu xuống. Nhưng vừa gỡ vài giấy trước, giây sau lại nối trở lại.
"Chó thiệt chứ, lần này dù có dùng mười Khúc Mặc đẹp trai cũng không dẹp nổi loạn này."
Càng nghĩ càng tức, Gia Huy bình thường thông minh đến thế nào hôm nay lại ngu ngốc đến vậy. Nhà hàng là do
Á Lệ chọn, vị trí và chỗ ngồi đều do chính tay cô ta đặt. Nếu có phóng viên đến đây, thì tuyệt nhiên là do có sự sắp xếp từ trước. Vì nhà hàng này rất lớn nằm ở chỗ rất khuất người, phải bước vào trong mới rõ bên trong sa hoa thế nào.
"Tên đần này chỉ làm khố bạn bè, nếu ông đây không phải bạn thân nhiều năm từ trước, thì khả năng ngày hôm nay đã đi du lịch cùng mấy cô xinh gái vừa tóm được rồi.
Ở trong bàn gần cửa kính, một nam một nữ ngồi đối diện nhau rất yên ắng. Không ai nói với ai một câu, chỉ đến khi phục vụ nhận oder món người đàn ông mới lên tiếng.
"Tôi sẽ vào thẳng vấn đề, chuyện của chúng ta là quá khứ. Hiện tại cô có công việc riêng của mình, tôi có cuộc sống riêng của tôi. Nếu cô không muốn sự tôn trọng cuối cùng của tôi dành cho cô biến mất thì đường ai nấy đi."
Sự kiên nhẫn của Gia Huy đạt đến đỉnh điểm, hóa ra từ khi Á Lệ trở về đây là câu nói dài nhất của Gia Huy với cô
Không chứa chan tình yêu thương nồng cháy, mà là những lời vô tình cứa vào nới trái tim đau âm ỉ.
Bầu không khí ngưng trọng trong giây phút đó, nét mặt Á Lệ đều nằm tất thảy trong sự quan sát của Gia Huy.
Mãi lâu sau Á Lệ nở nụ cười nhẹ, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút hồn kia như muốn từ đó nhìn ra một chút gì đó thuộc về mình.
"Lâu rồi chúng ta không ngồi ăn với nhau một bữa, nếu anh đã quyết tâm đến như vậy rồi thì xin anh, sau bữa ăn hôm nay em sẽ không làm phiền anh nữa."
Đây là lời cầu xin cuối cùng của Á Lệ để đặt cược tất cả mọi thứ cô đã làm, và ôm ấp nhiều năm khiến anh sẽ thay đối mà tiếp tục chuyện tình dang giở.
Nhận ra rõ nét mặt thống khổ vẫn cố mỉm cười của Á Lệ, cũng vì lời của cô Gia Huy không nói câu nào chỉ nhàn nhạt cầm ly rượu lên uống vài ngụm.
"Anh vẫn như xưa, không thay đổi chút nào."
Ngày xưa lúc chưa quen Gia Huy, anh lạnh lùng đến thế nào, ai gặp anh cũng đều sợ cái khí chất vừa tao nhã vừa trầm lặng kia. Chỉ riêng Á Lệ có hơi sợ, nhưng nhận ra anh kà người ngoài lạnh trong nóng. Trong quãng thời gian bên nhau, Gia Huy làm tròn trách nhiệm một người yêu, yêu cô, lo lắng tất thảy.
Chính vì anh quá tốt, gia đình lại không phải nhà tầm thường mà cô chỉ là một đứa không mẹ. Lớn lên trong sự chửi bới đánh đập của người cha nát rượu, vì phấn đấu để thoát khỏi cảnh này nên khi có cơ hội Á Lệ lập tức bám lấy. Cũng là do bản thân Á Lệ không muốn sống trong cảnh nghèo khổ, cũng vì một chút hư vinh của riêng mình.
Đồ ăn vừa gọi được đưa lên, từng món ăn đều là sở thích của Gia Huy. Á Lệ dịu dàng gắp thức ăn vào bát Gia Huy, giọng nói nhẹ nhàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh ăn đi, nếu là bữa cuối trước khi chúng ta không còn là gì của nhau thì em hy vọng anh có thể vui vẻ cùng em thưởng thức bữa ăn cuối cùng này."
Nói đoạn Á Lệ lấy khăn trên bàn đi đến quàng vào vị trí trước ngực của Gia Huy, anh không phán kháng, bên tai vang lên lời nói khẽ của Á Lệ.
"Mất anh là điều em hối hận nhất, nhưng chúng ta có thể là bạn chứ?"
Hai người chỉ bận quan tâm suy nghĩ riêng của mình không hề biết từ xa có rất nhiều phóng viên tiến vào, chụp rất nhiều ảnh. Họ tiến thẳng tới bàn của hai người đang ngồi, Á Lệ sợ hãi đứng dậy che kín mặt mình.
"Cô Á Lệ, đây là người yêu cũ của cô đúng không, bóng lưng đó của anh ta đúng không?"
"Cô Á Lệ, trả lời chúng tôi biết hôm nay hai người gặp nhau để nối lại tình xưa hay là.."
"Cô Á Lệ, xin cô dừng bước.."
Á Lệ được Gia Huy để đứng trước đi thẳng ra ngoài, mạng xã hội ngay lập tức bùng nổ một loạt những hình ảnh trong hàng hàng. Những nhà đài lâu năm nhất lẫn những nhà nổi tiếng cũng đăng lên một loạt. Cho dù một mình
Khúc Mặc chèn ém xuống nhưng sự khó khăn rất lớn vì rất nhiều nhà đài làm sao chỉ trong một thời khắc nói ém xuống là ém được.
Vậy thì có mà thành thần tiên, Khúc Mặc nhìn màn hình nhảy loạn cũng nhìn chàng thanh niên dùng hết sức gõ máy xâm nhập vào hệ thống gỡ dữ liệu xuống. Nhưng vừa gỡ vài giấy trước, giây sau lại nối trở lại.
"Chó thiệt chứ, lần này dù có dùng mười Khúc Mặc đẹp trai cũng không dẹp nổi loạn này."
Càng nghĩ càng tức, Gia Huy bình thường thông minh đến thế nào hôm nay lại ngu ngốc đến vậy. Nhà hàng là do
Á Lệ chọn, vị trí và chỗ ngồi đều do chính tay cô ta đặt. Nếu có phóng viên đến đây, thì tuyệt nhiên là do có sự sắp xếp từ trước. Vì nhà hàng này rất lớn nằm ở chỗ rất khuất người, phải bước vào trong mới rõ bên trong sa hoa thế nào.
"Tên đần này chỉ làm khố bạn bè, nếu ông đây không phải bạn thân nhiều năm từ trước, thì khả năng ngày hôm nay đã đi du lịch cùng mấy cô xinh gái vừa tóm được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro