Ông Xã Quân Nhân Thô Bạo (H)

Chương 26 - Phòng Để Quần Áo Thô Bạo Làm Tình

3S

2024-05-13 13:04:46

Tiếng nói của Lục Diệu trầm thấp, ngữ điệu không có tình cảm dao động quá lớn, như là một cái máy không cảm tình; Tòng quân mười mấy năm, chiến hữu cùng đợt với anh xuất ngũ có xuất ngũ, đổi nghề có đổi nghề, chiến hữu cùng nhau chấp hành nhiệm vụ mấy năm nay chết cũng có, bị thương, có thể ở lại kiên trì mười mấy năm đã là một kỳ binh thực thụ.

Lần này mười người chỉ trở về có ba người, nhiệm vụ tuy rằng đã hoàn thành, nhưng đối với Lục Diệu mà nói, lại tương đương với thất bại.

……

Ngày hôm sau, tin tức trên điện thoại di động lập tức đưa tin, cảnh sát nước Z phá tan vụ án buôn lậu ma túy lớn xuyên quốc gia, tổng cộng thu được 1000 kg ma túy đá và thuốc phiện, bắt giữ 235 người buôn lậu ma túy, hy sinh 7 thành viên chính phủ……

7 người?

Ôn Ngôn buông điện thoại xuống, click mở tin tức ra, sau khi cẩn thận đọc, lại đối chiếu với lời tối hôm qua Lục Diệu nói, trực giác nhiệm vụ bọn họ chấp hành lần này có liên quan đến vụ án buôn ma túy xuyên quốc gia này.

Lục Diệu đã thay xong quần áo, lên lầu nhìn thấy người phụ nữ còn đang ngồi ở trước bàn trang điểm còn chưa có kết thúc, rất có kiên nhẫn đi đến trước ban công, sau khi đóng cửa lại thì châm một điếu thuốc hút, khi đang phun ra nuốt vào sương khói, dư quang nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen dưới lầu.

Giác quan nhạy bén của quân nhân, nhanh chóng chụp biển số xe gửi cho Hà Khải Tân.

Hà Khải Tân nhanh chóng đem toàn bộ thông tin chủ xe đều chụp hình gửi lại đây.

Chỉ nhìn đến tên Thịnh Tây Quyết, gương mặt vốn dĩ đang bình tĩnh như nước của Lục Diệu đã tăng thêm một nụ cười nhạt, lại nhìn xuống dưới lầu, chiếc xe kia đã rời đi.

Ôn Ngôn trang điểm xong, đi vào phòng để quần áo chọn quần áo, hôm nay phải về Lục gia, không thể quá mức nghiêm túc, từ trong tủ quần áo lấy ra tới một cái váy liền áo màu trắng gạo mới, Lục Diệu đã đi đến.

Phòng để quần áo không tính là lớn, thân hình to lớn của Lục Diệu vừa đi vào thì đã che mất ánh sáng, Ôn Ngôn đem váy liền áo ướm lên người: “Anh Tứ, em mang váy này có được không?”

Lục Diệu đi đến trước mặt cô, nhìn kỹ gương mặt kiều mị này của cô, đảo đầu lưỡi qua răng hàm rồi tàn nhẫn chốt một câu: “Có thể không mặc.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“……” Không mặc?

Mơ hồ ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, thân thể bị đè lên tủ quần áo, đầu phải ngửa lên trên khi hôn, chiếc váy trong tay Ôn Ngôn chậm rãi rơi trên mặt đất.

Trong không gian bịt kín chật hẹp của phòng hình như rất thích hợp làm tình, dây váy ngủ trên vai Ôn Ngôn đã bị Lục Diệu há mồm ngậm lấy kéo xuống, bầu ngực đầy đặn trắng nõn đứng thẳng bắn ra, núm vú hồng nhạt chậm rãi biến lớn hơn, phảng phất như đang quyến rũ người đàn ông trước mặt ngắt lấy nó.

Lục Diệu cúi đầu ngậm lấy một bên đầu vú hút liếm, tay lớn bao bọc lấy bầu ngực bên trái xoa bóp, đẩy đầu gối của cô ra, tiếng nói hơi khàn: “Hôm nay anh muốn thô bạo một chút? Có thể không?”

Ngay khi vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, trước tiên anh muốn phải được người con gái này chấp nhận điều đó.

Ôn Ngôn ngửa đầu, khẽ nhếch môi đỏ dồn dập thở gấp, đang muốn cự tuyệt, Lục Diệu bá đạo hôn lên lần nữa đè ép xuống, đầu lưỡi bị anh dùng sức hút liếm, ngực bụ ở trong tay anh cũng biến hóa đủ hình đủ dạng.

Váy ngủ trên người đã bị cởi đến bên hông, tay Lục Diệu duỗi xuống mảnh đất bí mật của cô, ngón tay lướt qua quần lót xoa nắn âm đế mẫn cảm của cô.

“Ngô…… Anh Tứ……” Ôn Ngôn nắm chặt bờ vai của anh, đầu gối muốn khép lại: “A……”

Đột nhiên môi âm hộ bị anh dùng hai ngón tay dùng sức lôi kéo, thật sự quá xấu rồi.

Buổi tối thời điểm ôm cô ngủ vẫn là một người lịch lãm, ban ngày không ngờ lại biến thành cầm thú.

Lục Diệu chui đầu vào cổ cô mút gặm, không buông tha mỗi một tấc da thịt trên người cô, ngón tay chạm vào mật dịch ở trong miệng huyệt của cô, anh lại càng dùng thêm sức hút cắn.

“A a…… Không cần cắn anh Tứ, ưm a……” Bị anh trên dưới trêu chọc như vậy, miệng huyệt không ngừng co rút lại, toàn bộ dâm dịch chảy ra đọng ở trên quần lót: “Anh Tứ…… Nhẹ một chút……”

Mặc kệ Ôn Ngôn năn nỉ như thế nào, Lục Diệu đều làm như là không nghe được, hai đốt ngón tay tiến vào trong hoa huyệt ấm áp của cô, bên trên thì thay phiên cắn hút đầu vú phấn nộn của cô.

“A ân……”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng rên rỉ giống như là thuốc kích dục, thứ dưới háng như sắp phá đũng quần chui ra: “Hơn ba tháng qua em có tự an ủi không?”

Ôn Ngôn gật đầu: “Có.”

“Thời điểm tự an ủi em nhớ ai?”

“Em nhớ chính là anh Tứ.” Cô nói chính là lời nói thật, đêm đó mới nếm thử sự tốt đẹp của tình dục, cô đã không thể khống chế, khi đêm khuya hư không tịch mịch, nhớ đến đều là cảnh tượng đêm đó hạnh phúc dưới thân anh.

Rất vừa lòng với câu trả lời của cô, ngón tay uốn lượn moi đào vào chỗ càng sâu hơn, biết chỗ này của cô mẫn cảm: “Ôn Ngôn em nhớ kỹ, thứ anh muốn chính là sự trung thành, trong lòng em cho dù có yêu ai cũng không sao cả, nhưng chỗ này, trong hai năm tới chỉ có thể thuộc về anh.”

Một phát xé rách quần lót ren của cô, anh cởi bỏ thắt lưng quần, nắm lấy côn thịt chống ở miệng âm huyệt, đỉnh thật mạnh vào trong tiểu huyệt lầy lội không chịu nổi kia của cô.

“Ân a……” Móng tay cắm vào trên vai anh, một tay nắm chặt trên cánh tay anh đơn độc chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ này, hoa huyệt bị căng ra đến phát đau, vốn mới chỉ có làm tình mấy lần nên tiểu huyệt vẫn chưa thể thích ứng với kích thường cường tráng của anh.

Đau khiến cho Ôn Ngôn nhíu mày cắn môi: “Anh Tứ…… Đau……”

Lục Diệu thở phì phò, đôi mắt màu đen tràn ngập lửa dục nồng đậm, nâng cánh mông cô lên, tàn nhẫn mà đâm chọc vào hoa huyệt của cô, cảm thụ được sự chặt chẽ của cô thì hoàn toàn không có biện pháp thả chậm tốc độ.

Vài phút sau, đau đớn dần dần bị cảm giác sung sướng thay thế, hai tay của Ôn Ngôn ôm lấy cổ Lục Diệu, ngửa đầu tìm miệng của anh.

Lại lần nữa môi lưỡi triền miên, cái mông của cô không ngừng đỉnh lên trước.

Hông hai người theo sát dán ở bên nhau, hạ thân liền ở bên nhau, không ngừng có dâm thủy chảy ra nhỏ giỏ ở trên thảm.

Tiếng vang phụt phụt khi cử động vang ở bên tai, không khí ái muội trong phòng để quần áo chật hẹp không ngừng tăng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Xã Quân Nhân Thô Bạo (H)

Số ký tự: 0