Bỗng đâu đổi lò...
Bích Ngọc Tiêu
2024-11-03 12:34:19
Editor: May
Lãnh Tư Thành nói xong, ngồi xuống ghế xoay tròn, còn cố ý xoay qua, đưa lưng về phía anh, thực chán ghét vung tay lên: “Ôm mấy thứ này của chú nhanh cút cho ta!”
Trợ lý Trình nhanh chóng thu thập đồ rơi đầy đất, sợ chết khiếp chạy đi, thẳng đến anh đóng cửa đi ra văn phòng tổng tài, vẫn là không thể lý giải -- chính mình rốt cuộc làm cái gì đắc tội Lãnh tổng…… một câu của anh còn chưa nói xong nha!
Áp suất thấp của Lãnh Tư Thành, vẫn luôn bảo trì thật lâu thật lâu.
Buổi chiều, cũng không biết có phải Lãnh Tư Thành ăn thùng hỏa dược hay không, nhìn ai cũng là một bộ dáng “Mấy người nợ tôi”. Mỗi người bên ngoài phòng tổng tài đều cảm thấy bất an, trợ lý Trình còn nhỏ tiếng báo cho bọn họ: “Hôm nay làm việc cẩn thận một chút cho tôi! Chọc tới tổng tài, trừ tiền lương đều là nhẹ! Chờ cuốn gói chạy lấy người đi!”
Lúc chạng vạng, Lãnh Tư Thành đi gặp khách hàng, vẫn là một bộ mặt không biểu tình.
May mà anh bình thường cũng là khuôn mặt như vậy, tập đoàn Lãnh thị lại là gia đại nghiệp đại, cho dù mặt anh lộ vẻ không vui, đối phương cũng không dám nói ra nói vào, vẫn nịnh hót như cũ.
Lần này khách hàng bàn sinh ý, là một đại mập mạp hơn bốn mươi tuổi, đầu trọc, vóc dáng không đến một mét sáu, vừa nặng lại có 90 kg. Ông ta cũng có họ rất hay, là họ “Cừu”, ông chủ Cừu, còn không phải là “ông chủ Cầu” sao?
Nói sinh ý là với ông chủ Cừu, còn có một đống lớn giám đốc lãnh đạo nơi này nơi kia, rượu quá ba tuần, tự nhiên có người đề nghị đi STAR vui vẻ một chút. Ông chủ Cừu đứng thân thể mập mạp lên, cười tủm tỉm xin khoan dung: “Ngượng ngùng a các vị, con gái của tôi bảo tôi trước 10 giờ tối phải trở về. Nếu tôi không quay về, nó có thể nháo một đêm! Hôm nay tất cả các vị tiêu dùng đều tính ở tôi, xin lỗi a xin lỗi!”
Có người ồn ào: “Chỉ có con gái ông sao?”
Ông chủ Cừu cười to: “Còn có vợ của tôi. Xin lỗi!”
Lãnh Tư Thành vẫn luôn dựa ngồi vào trên ghế, bên cạnh có người nói: “Ông chủ Cừu này vốn cũng thường ra ngoài chơi, hiện tại làm sao vậy?”
“Năm kia tra ra có ung thư, tiểu tam tiểu tứ đều bỏ ông ta mà đi, chỉ có vợ con vẫn luôn chăm sóc ông ta, cảm động thôi. Mới vừa rồi ông không phát hiện, vợ ông ta gọi điện cho ông ta à?”
Nhắc tới điện thoại, Lãnh Tư Thành nhanh chóng cầm lấy di động, một ngày qua đi, đừng nói một cuộc điện thoại, một tin nhắn cũng không có!
Lãnh Tư Thành nói xong, ngồi xuống ghế xoay tròn, còn cố ý xoay qua, đưa lưng về phía anh, thực chán ghét vung tay lên: “Ôm mấy thứ này của chú nhanh cút cho ta!”
Trợ lý Trình nhanh chóng thu thập đồ rơi đầy đất, sợ chết khiếp chạy đi, thẳng đến anh đóng cửa đi ra văn phòng tổng tài, vẫn là không thể lý giải -- chính mình rốt cuộc làm cái gì đắc tội Lãnh tổng…… một câu của anh còn chưa nói xong nha!
Áp suất thấp của Lãnh Tư Thành, vẫn luôn bảo trì thật lâu thật lâu.
Buổi chiều, cũng không biết có phải Lãnh Tư Thành ăn thùng hỏa dược hay không, nhìn ai cũng là một bộ dáng “Mấy người nợ tôi”. Mỗi người bên ngoài phòng tổng tài đều cảm thấy bất an, trợ lý Trình còn nhỏ tiếng báo cho bọn họ: “Hôm nay làm việc cẩn thận một chút cho tôi! Chọc tới tổng tài, trừ tiền lương đều là nhẹ! Chờ cuốn gói chạy lấy người đi!”
Lúc chạng vạng, Lãnh Tư Thành đi gặp khách hàng, vẫn là một bộ mặt không biểu tình.
May mà anh bình thường cũng là khuôn mặt như vậy, tập đoàn Lãnh thị lại là gia đại nghiệp đại, cho dù mặt anh lộ vẻ không vui, đối phương cũng không dám nói ra nói vào, vẫn nịnh hót như cũ.
Lần này khách hàng bàn sinh ý, là một đại mập mạp hơn bốn mươi tuổi, đầu trọc, vóc dáng không đến một mét sáu, vừa nặng lại có 90 kg. Ông ta cũng có họ rất hay, là họ “Cừu”, ông chủ Cừu, còn không phải là “ông chủ Cầu” sao?
Nói sinh ý là với ông chủ Cừu, còn có một đống lớn giám đốc lãnh đạo nơi này nơi kia, rượu quá ba tuần, tự nhiên có người đề nghị đi STAR vui vẻ một chút. Ông chủ Cừu đứng thân thể mập mạp lên, cười tủm tỉm xin khoan dung: “Ngượng ngùng a các vị, con gái của tôi bảo tôi trước 10 giờ tối phải trở về. Nếu tôi không quay về, nó có thể nháo một đêm! Hôm nay tất cả các vị tiêu dùng đều tính ở tôi, xin lỗi a xin lỗi!”
Có người ồn ào: “Chỉ có con gái ông sao?”
Ông chủ Cừu cười to: “Còn có vợ của tôi. Xin lỗi!”
Lãnh Tư Thành vẫn luôn dựa ngồi vào trên ghế, bên cạnh có người nói: “Ông chủ Cừu này vốn cũng thường ra ngoài chơi, hiện tại làm sao vậy?”
“Năm kia tra ra có ung thư, tiểu tam tiểu tứ đều bỏ ông ta mà đi, chỉ có vợ con vẫn luôn chăm sóc ông ta, cảm động thôi. Mới vừa rồi ông không phát hiện, vợ ông ta gọi điện cho ông ta à?”
Nhắc tới điện thoại, Lãnh Tư Thành nhanh chóng cầm lấy di động, một ngày qua đi, đừng nói một cuộc điện thoại, một tin nhắn cũng không có!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro