Hội chiêu thươn...
Bích Ngọc Tiêu
2024-11-03 12:34:19
Editor: May
Nói xong, “rầm” một tiếng đóng cửa lại!
Lãnh Tư Thành bị nhốt ở bên ngoài kinh hãi một trận, đối mặt cửa phòng bị đóng gắt gao, cả người gần như cứng đờ!
Anh chưa từng nghĩ tới, Cố Thanh Thanh lại có thể hất tay anh ra, nhốt anh ở ngoài cửa phòng!
Chẳng lẽ thật sự bị anh đoán đúng rồi, cô thật sự tính toán ly hôn?
Đến nghe anh giải thích cũng không muốn, cô chỉ muốn ly hôn?
Lãnh Tư Thành tiến lên một bước, đang muốn nâng tay lên gõ mở cửa, bàn tay đến giữa không trung, lại bỗng nhiên dừng lại.
Anh nên nói cái gì? Cầu cô đừng ly hôn, hay là cầu yêu mình, chú ý mình nhiều một chút? Hoặc là đánh anh mắng anh, dù cái gì cũng tốt, lộ ra một chút cảm xúc không giống nhau với anh?
Hôm nay Lý Du Du cũng ở đó, nghe khẩu khí cô ta, khẳng định đã nói với Cố Thanh Thanh, chuyện ngày hôm qua anh ở trước công chúng mang Trần Văn Tiệp đi?
Mà chuyện hôm nay, tuyệt đối là một ngoài ý muốn! Anh đi I-DO mua dây chuyền kia không phải cho Trần Văn Tiệp, anh lại không phải không hiểu tiếng Anh, không biết ý nghĩa của I-DO.
Anh vốn cực cực khổ khổ bố trí những thứ này, chính là muốn cô tức giận lên mắng anh vài câu, đánh anh vài cái.
Nhưng anh hoàn toàn đã quên, Cố Thanh Thanh, không để ý nhất, chính là cảm thụ của anh!
Liền ở ngay lúc này, cửa, bỗng nhiên mở ra!
Cố Thanh Thanh và Lãnh Tư Thành một người ở trong cửa, một người ở ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau.
Ở trong nháy mắt kia, trong mắt Lãnh Tư Thành hiện lên một tia sáng, vui sướng, thậm chí có một ít hy vọng mơ hồ…… Có lẽ, Cố Thanh Thanh là muốn ra cửa nói gì đó với anh? Chất vấn anh, đánh anh, hay là làm nũng cáo trạng với anh?
Thân thể anh tập luyện qua, chút thân thể nhỏ này của cô, dù đánh anh nháo anh như thế nào, anh đều chống đỡ được!
Chỉ cần cô chịu nói chuyện, chịu phát giận với anh, dù là nói cái gì cũng được!
Cố Thanh Thanh ra cửa, là vì lấy túi mua sắm. Túi mua sắm, đựng hơn phân nửa đều là vật dụng hàng ngày, có mua cho chính mình, người hầu, còn có cho mẹ. Tuy rằng mẹ và anh trai đối với cô thật sự là một lời khó nói hết, nhưng là, kia dù sao cũng là mẹ của cô, sinh cô nuôi cô.
Nói xong, “rầm” một tiếng đóng cửa lại!
Lãnh Tư Thành bị nhốt ở bên ngoài kinh hãi một trận, đối mặt cửa phòng bị đóng gắt gao, cả người gần như cứng đờ!
Anh chưa từng nghĩ tới, Cố Thanh Thanh lại có thể hất tay anh ra, nhốt anh ở ngoài cửa phòng!
Chẳng lẽ thật sự bị anh đoán đúng rồi, cô thật sự tính toán ly hôn?
Đến nghe anh giải thích cũng không muốn, cô chỉ muốn ly hôn?
Lãnh Tư Thành tiến lên một bước, đang muốn nâng tay lên gõ mở cửa, bàn tay đến giữa không trung, lại bỗng nhiên dừng lại.
Anh nên nói cái gì? Cầu cô đừng ly hôn, hay là cầu yêu mình, chú ý mình nhiều một chút? Hoặc là đánh anh mắng anh, dù cái gì cũng tốt, lộ ra một chút cảm xúc không giống nhau với anh?
Hôm nay Lý Du Du cũng ở đó, nghe khẩu khí cô ta, khẳng định đã nói với Cố Thanh Thanh, chuyện ngày hôm qua anh ở trước công chúng mang Trần Văn Tiệp đi?
Mà chuyện hôm nay, tuyệt đối là một ngoài ý muốn! Anh đi I-DO mua dây chuyền kia không phải cho Trần Văn Tiệp, anh lại không phải không hiểu tiếng Anh, không biết ý nghĩa của I-DO.
Anh vốn cực cực khổ khổ bố trí những thứ này, chính là muốn cô tức giận lên mắng anh vài câu, đánh anh vài cái.
Nhưng anh hoàn toàn đã quên, Cố Thanh Thanh, không để ý nhất, chính là cảm thụ của anh!
Liền ở ngay lúc này, cửa, bỗng nhiên mở ra!
Cố Thanh Thanh và Lãnh Tư Thành một người ở trong cửa, một người ở ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau.
Ở trong nháy mắt kia, trong mắt Lãnh Tư Thành hiện lên một tia sáng, vui sướng, thậm chí có một ít hy vọng mơ hồ…… Có lẽ, Cố Thanh Thanh là muốn ra cửa nói gì đó với anh? Chất vấn anh, đánh anh, hay là làm nũng cáo trạng với anh?
Thân thể anh tập luyện qua, chút thân thể nhỏ này của cô, dù đánh anh nháo anh như thế nào, anh đều chống đỡ được!
Chỉ cần cô chịu nói chuyện, chịu phát giận với anh, dù là nói cái gì cũng được!
Cố Thanh Thanh ra cửa, là vì lấy túi mua sắm. Túi mua sắm, đựng hơn phân nửa đều là vật dụng hàng ngày, có mua cho chính mình, người hầu, còn có cho mẹ. Tuy rằng mẹ và anh trai đối với cô thật sự là một lời khó nói hết, nhưng là, kia dù sao cũng là mẹ của cô, sinh cô nuôi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro