Phí qua đêm (7)
Bích Ngọc Tiêu
2024-11-03 12:34:19
Người phụ nữ tươi cười vũ mị, thân thể càng dựa càng gần, đang lúc ngón
tay cô ta, sắp chạm vào thân thể Lãnh Tư Thành, trợ lý Trình đẩy cửa mà
vào, dùng chỉ có giọng nói thấp nhỏ mà chỉ một mình Lãnh Tư Thành mới có thể nghe được nói: “Tôi giống như, nhìn thấy phu nhân ở bên ngoài……”
Lãnh Tư Thành nghe vậy, đến đôi mắt lông mi cũng không nâng một chút, giống như Cố Thanh Thanh ở trong ý thức của anh, chỉ là một “Người xa lạ” bình thường không thôi.
Ở chỗ này nhìn thấy cô? Sao có thể?
Sao cô có thể sẽ xuất hiện? Sao có thể sẽ theo anh đến nơi này? Cho dù thật sự ở đây, cũng nhất định là hỏi anh đòi tiền mới đúng! Cô liền muốn tiền như vậy? Chẳng lẽ anh ở trong mắt cô, chỉ là “Máy ATM” viết hoa thôi ư?
Anh chỉ cần hô to một tiếng, đến tiền cũng không cần ra, có phụ nữ gì anh tìm không thấy?
Trợ lý Trình lui xuống, Lãnh Tư Thành lại là ngửa đầu, uống một ly rượu. Một chai rượu uống xong, người phụ nữ bên cạnh, thò người ra lại cầm một chai lại đây. Thân thể thon dài của Lãnh Tư Thành nghiêng dựa vào sô pha, mắt lạnh nhìn người phụ nữ trước mắt giúp anh lấy rượu, mở nắp bình, lại rót một ly.
Sau đó, người phụ nữ kia ý cười oánh nhiên đưa ly rượu cho anh, viên đá chưa tan chìm nổi ở trong Whiskey màu hổ phách. Anh tiếp nhận ly rượu, híp mắt nhìn người phụ nữ trang điểm có chút diễm lệ này, chợt lạnh lùng nói: “Đứng lên.”
Người phụ nữ kia sửng sốt, cũng không biết Lãnh Tư Thành suy nghĩ cái gì, nghe vậy ngoan ngoãn đứng lên.
Mới vừa đứng dậy, Lãnh Tư Thành vừa nhấc cằm, lại nói: “Xoay một vòng.”
Tuy rằng có điểm kỳ quái, nhưng người phụ nữ kia vẫn là dạo qua một vòng.
Cô ta mặc áo hở rốn đeo khuyên, phía dưới là quần bó cùng giày da, đầu tóc uốn thành sóng rối tung ở sau đầu.
Lãnh Tư Thành nheo mắt, nhìn cô ta bởi vì hàng năm rèn luyện khiêu vũ mà eo có chút rắn chắc, vóc dáng không tính quá cao, cho nên chân hơi có chút thô, còn có đầu tóc vì hàng năm uốn tóc mà có vẻ khô vàng.
Nhìn nhìn lại đôi mắt cô ta bởi vì có chút mê hoặc mà mở to, mi mắt bôi quá nhiều màu mắt tím, có vẻ vị phong trần mười phần, càng miễn bàn mi cong trang điểm đậm, cùng với một thân mùi nước hoa có thể huân chết người. Vừa rồi thoạt nhìn nơi xa, bộ dáng cô ta e lệ ngượng ngùng, cười mi mắt cong cong còn rất thoải mái, ai biết sau khi tiến sát vào…… Đừng nói phát sinh chút gì, nhìn một cái đều cảm thấy ô uế hai mắt của mình!
Không chỉ là cô ta, những người phụ nữ khác cũng giống vậy……
Người phụ nữ kia sau khi xoay xong một vòng, còn muốn tới gần anh một chút, cười duyên gần sát: “Lãnh tổng, chúng ta……”
Sắc mặt Lãnh Tư Thành lập tức trầm xuống, thân thể nhích lại phía sau, cách xa cô ta một chút, chán ghét nhíu nhíu mày: “Đi, rửa mặt sạch sẽ.”
Dừng một chút, lại hít hít cái mũi, vẻ mặt không nhanh không chậm bỏ thêm một câu: “Xịt nhiều nước hoa như vậy là vì giết muỗi sao?”
Lãnh Tư Thành nghe vậy, đến đôi mắt lông mi cũng không nâng một chút, giống như Cố Thanh Thanh ở trong ý thức của anh, chỉ là một “Người xa lạ” bình thường không thôi.
Ở chỗ này nhìn thấy cô? Sao có thể?
Sao cô có thể sẽ xuất hiện? Sao có thể sẽ theo anh đến nơi này? Cho dù thật sự ở đây, cũng nhất định là hỏi anh đòi tiền mới đúng! Cô liền muốn tiền như vậy? Chẳng lẽ anh ở trong mắt cô, chỉ là “Máy ATM” viết hoa thôi ư?
Anh chỉ cần hô to một tiếng, đến tiền cũng không cần ra, có phụ nữ gì anh tìm không thấy?
Trợ lý Trình lui xuống, Lãnh Tư Thành lại là ngửa đầu, uống một ly rượu. Một chai rượu uống xong, người phụ nữ bên cạnh, thò người ra lại cầm một chai lại đây. Thân thể thon dài của Lãnh Tư Thành nghiêng dựa vào sô pha, mắt lạnh nhìn người phụ nữ trước mắt giúp anh lấy rượu, mở nắp bình, lại rót một ly.
Sau đó, người phụ nữ kia ý cười oánh nhiên đưa ly rượu cho anh, viên đá chưa tan chìm nổi ở trong Whiskey màu hổ phách. Anh tiếp nhận ly rượu, híp mắt nhìn người phụ nữ trang điểm có chút diễm lệ này, chợt lạnh lùng nói: “Đứng lên.”
Người phụ nữ kia sửng sốt, cũng không biết Lãnh Tư Thành suy nghĩ cái gì, nghe vậy ngoan ngoãn đứng lên.
Mới vừa đứng dậy, Lãnh Tư Thành vừa nhấc cằm, lại nói: “Xoay một vòng.”
Tuy rằng có điểm kỳ quái, nhưng người phụ nữ kia vẫn là dạo qua một vòng.
Cô ta mặc áo hở rốn đeo khuyên, phía dưới là quần bó cùng giày da, đầu tóc uốn thành sóng rối tung ở sau đầu.
Lãnh Tư Thành nheo mắt, nhìn cô ta bởi vì hàng năm rèn luyện khiêu vũ mà eo có chút rắn chắc, vóc dáng không tính quá cao, cho nên chân hơi có chút thô, còn có đầu tóc vì hàng năm uốn tóc mà có vẻ khô vàng.
Nhìn nhìn lại đôi mắt cô ta bởi vì có chút mê hoặc mà mở to, mi mắt bôi quá nhiều màu mắt tím, có vẻ vị phong trần mười phần, càng miễn bàn mi cong trang điểm đậm, cùng với một thân mùi nước hoa có thể huân chết người. Vừa rồi thoạt nhìn nơi xa, bộ dáng cô ta e lệ ngượng ngùng, cười mi mắt cong cong còn rất thoải mái, ai biết sau khi tiến sát vào…… Đừng nói phát sinh chút gì, nhìn một cái đều cảm thấy ô uế hai mắt của mình!
Không chỉ là cô ta, những người phụ nữ khác cũng giống vậy……
Người phụ nữ kia sau khi xoay xong một vòng, còn muốn tới gần anh một chút, cười duyên gần sát: “Lãnh tổng, chúng ta……”
Sắc mặt Lãnh Tư Thành lập tức trầm xuống, thân thể nhích lại phía sau, cách xa cô ta một chút, chán ghét nhíu nhíu mày: “Đi, rửa mặt sạch sẽ.”
Dừng một chút, lại hít hít cái mũi, vẻ mặt không nhanh không chậm bỏ thêm một câu: “Xịt nhiều nước hoa như vậy là vì giết muỗi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro