Phong cảnh đi n...
Bích Ngọc Tiêu
2024-11-03 12:34:19
Editor: May
Nhưng cô cũng không dám thật sự phản kháng, cũng không dám kêu ra tiếng tới, miễn cho bị người nghe thấy -- ánh mặt trời bên ngoài đã sáng rồi.
Ai kêu cô tối hôm qua “Tư thế ngủ không tốt” chi!
----
Sáu giờ rưỡi, Lãnh Vân Đình vẫn luôn có sở thích tập thể dục buổi sáng, ông vừa động thân, Lạc Thanh Tuyết cũng liền tỉnh. Nhưng hai người bọn họ vừa dậy, cho dù phòng ở này xây rất tốt, cũng có thể mơ hồ nghe được động tĩnh trên lầu……
Hai người liếc mắt nhìn đối phương một cái, trong lòng trên cơ bản đều là một ý tứ: Này, canh này, có phải quá cho lực rồi không? Hai người bọn nó sáu giờ rưỡi rồi mà vẫn còn đang “Nỗ lực” sao? Tuy rằng hy vọng quan hệ vợ chồng hai người có thể hòa thuận một ít, nhưng mệt nhọc chẳng phân biệt ngày đêm này, có thể sẽ tổn thương tới thân thể rồi khônng?
Tuy rằng như thế, Lạc Thanh Tuyết vẫn là không đi lên quấy rầy bọn họ, mà là đi phòng bếp phân phó nữ đầu bếp một câu: “Kia cái đó, buổi sáng lại nấu cháo lót dạ thân thể cho bọn chúng. Ừ, 8 giờ…… Không, 8 giờ rưỡi hầm tốt là được.”
Chuyện sau đó, quả nhiên là hiểu con không ai bằng mẹ, cửa phòng trên lầu, thật đúng là chính là vào lúc tám giờ hai mươi mới mở ra!
Tuy rằng có thể nói Lãnh Tư Thành là một đêm không ngủ, nhưng tinh thần nhìn cũng không tệ lắm -- tuyệt đối được nói là tinh thần sảng khoái. Thật ra nếu không phải sớm nói với ba mẹ 10 giờ có hội nghị, anh đều muốn mở cuộc họp chậm lại!
So sánh với anh, Cố Thanh Thanh đi ra phía sau anh, liền giống như nữ đồng bị tà phái hút tinh khí, cả người không chỉ có sắc mặt uể oải, dưới mắt xanh đen, đến đi đường cũng có điểm lơ mơ.
Còn chưa tới dưới lầu, Lãnh Tư Thành cũng không duỗi tay đỡ cô, giống như vừa xong liền hận không thể cách xa cô một chút.
Chỉ là đi đường đi chậm một ít, lấy loại tốc độ rùa bò này của cô, lại có thể có thể cùng anh một trước một sau, không nhanh không chậm đi tới.
Chỉ là, sau khi đi vài bước, bước chân Lãnh Tư Thành chợt dừng, quay đầu lại, nhìn bộ dáng cô lề mề đỡ tường đi từng bước một, như là sợ ba mẹ anh nghe được, ở bên tai cô tựa như lẩm bẩm tựa như oán trách nói một tiếng: “Tốc độ này của cô, đời nào mới có thể xuống lầu a?”
Nói xong, anh nắm một cái bắt được cổ tay của Cố Thanh Thanh, nhìn như dùng sức lực rất lớn, thật ra chỉ là nắm chặt cô, dẫn đi phía trước vài bước.
Lãnh Tư Thành kéo cô lại đây, cô lảo đảo vài bước, hiển nhiên có chút khó chịu, không động bước chân.
“Đau.” Nói đau cô cũng là rất cẩn thận, sợ quá lớn tiếng bị Lãnh Vân Đình cùng Lạc Thanh Tuyết dưới lầu nghe được. Nhưng bởi vì biệt thự thực an tĩnh, Lãnh Tư Thành cùng Cố Thanh Thanh tùy tiện nói mấy câu đều có thể bị người phía dưới nghe được một chút động tĩnh.
Nhưng cô cũng không dám thật sự phản kháng, cũng không dám kêu ra tiếng tới, miễn cho bị người nghe thấy -- ánh mặt trời bên ngoài đã sáng rồi.
Ai kêu cô tối hôm qua “Tư thế ngủ không tốt” chi!
----
Sáu giờ rưỡi, Lãnh Vân Đình vẫn luôn có sở thích tập thể dục buổi sáng, ông vừa động thân, Lạc Thanh Tuyết cũng liền tỉnh. Nhưng hai người bọn họ vừa dậy, cho dù phòng ở này xây rất tốt, cũng có thể mơ hồ nghe được động tĩnh trên lầu……
Hai người liếc mắt nhìn đối phương một cái, trong lòng trên cơ bản đều là một ý tứ: Này, canh này, có phải quá cho lực rồi không? Hai người bọn nó sáu giờ rưỡi rồi mà vẫn còn đang “Nỗ lực” sao? Tuy rằng hy vọng quan hệ vợ chồng hai người có thể hòa thuận một ít, nhưng mệt nhọc chẳng phân biệt ngày đêm này, có thể sẽ tổn thương tới thân thể rồi khônng?
Tuy rằng như thế, Lạc Thanh Tuyết vẫn là không đi lên quấy rầy bọn họ, mà là đi phòng bếp phân phó nữ đầu bếp một câu: “Kia cái đó, buổi sáng lại nấu cháo lót dạ thân thể cho bọn chúng. Ừ, 8 giờ…… Không, 8 giờ rưỡi hầm tốt là được.”
Chuyện sau đó, quả nhiên là hiểu con không ai bằng mẹ, cửa phòng trên lầu, thật đúng là chính là vào lúc tám giờ hai mươi mới mở ra!
Tuy rằng có thể nói Lãnh Tư Thành là một đêm không ngủ, nhưng tinh thần nhìn cũng không tệ lắm -- tuyệt đối được nói là tinh thần sảng khoái. Thật ra nếu không phải sớm nói với ba mẹ 10 giờ có hội nghị, anh đều muốn mở cuộc họp chậm lại!
So sánh với anh, Cố Thanh Thanh đi ra phía sau anh, liền giống như nữ đồng bị tà phái hút tinh khí, cả người không chỉ có sắc mặt uể oải, dưới mắt xanh đen, đến đi đường cũng có điểm lơ mơ.
Còn chưa tới dưới lầu, Lãnh Tư Thành cũng không duỗi tay đỡ cô, giống như vừa xong liền hận không thể cách xa cô một chút.
Chỉ là đi đường đi chậm một ít, lấy loại tốc độ rùa bò này của cô, lại có thể có thể cùng anh một trước một sau, không nhanh không chậm đi tới.
Chỉ là, sau khi đi vài bước, bước chân Lãnh Tư Thành chợt dừng, quay đầu lại, nhìn bộ dáng cô lề mề đỡ tường đi từng bước một, như là sợ ba mẹ anh nghe được, ở bên tai cô tựa như lẩm bẩm tựa như oán trách nói một tiếng: “Tốc độ này của cô, đời nào mới có thể xuống lầu a?”
Nói xong, anh nắm một cái bắt được cổ tay của Cố Thanh Thanh, nhìn như dùng sức lực rất lớn, thật ra chỉ là nắm chặt cô, dẫn đi phía trước vài bước.
Lãnh Tư Thành kéo cô lại đây, cô lảo đảo vài bước, hiển nhiên có chút khó chịu, không động bước chân.
“Đau.” Nói đau cô cũng là rất cẩn thận, sợ quá lớn tiếng bị Lãnh Vân Đình cùng Lạc Thanh Tuyết dưới lầu nghe được. Nhưng bởi vì biệt thự thực an tĩnh, Lãnh Tư Thành cùng Cố Thanh Thanh tùy tiện nói mấy câu đều có thể bị người phía dưới nghe được một chút động tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro