Phong cảnh đi n...
Bích Ngọc Tiêu
2024-11-03 12:34:19
Editor: May
“Con ăn no.”
Lạc Thanh Tuyết đối diện còn gật đầu: “Chính là như vậy, đói bụng liền ăn nhiều một chút, đừng vì giảm béo đói đến chân tay co cóng. Thân thể không tốt, về sau mang thai đứa bé cũng sẽ không khỏe mạnh.”
Một câu nói khiến Cố Thanh Thanh thiếu chút nữa phun ra, mang thai gì? Chẳng lẽ nói, chuyện bọn họ hồi sáng này…… Bị ba mẹ biết được?
Vừa nhìn sang bên cạnh, Lãnh Tư Thành ngược lại thản nhiên tự đắc ăn bữa sáng, có lẽ là hương vị cháo không tồi, thậm chí đến môi đều hơi hơi gợi lên, như là hoàn toàn không nghe thấy.
Ăn sáng xong, lại ngồi một lát, Lãnh Vân Đình nhìn nhìn thời gian: “9 giờ, con cũng nên đi công ty.”
Lãnh Tư Thành lập tức đứng lên gật đầu: “Vâng.” Xoay người nhìn thoáng qua Cố Thanh Thanh: “Đi thôi.”
Cố Thanh Thanh gật gật đầu, mới vừa đứng dậy, tiểu Wales ghé vào bên chân cô lập tức đứng dậy, Cố Thanh Thanh sờ sờ đầu nhỏ lông xù xù của nó, vật nhỏ nức nở một tiếng, tựa hồ là không muốn để cho bọn họ rời đi.
Cô khôi phục một ít, có thể đi đường, chỉ là đi vẫn là rất chậm. Lãnh Tư Thành nhìn đến bộ dáng đi đường không được tự nhiên kia của cô, tiến lên hai bước, lôi kéo tay cô. Cố Thanh Thanh có điểm mê hoặc, ngẩng đầu nhìn anh.
Sắc mặt Lãnh Tư Thành không đổi, lông mi thật dài hơi rũ, phủ lên một bóng mờ trên mắt anh, như là che giấu đi cảm xúc chân chính của anh, biểu tình vẫn luôn hoà thuận vui vẻ, chỉ là bàn tay to cầm cô buộc chặt.
Cô sửng sốt, nhớ tới cái gọi là “Ân ái”, còn chưa có rời đi nhà ba mẹ anh, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Ngoài phòng, xe của trợ lý Trình cũng mở ra, Lãnh Tư Thành lôi kéo tay cô, hai người vai sóng vai, đứng đối mặt ba mẹ, biểu tình thực đạm: “Ba mẹ, con còn có công việc, cáo từ trước.”
“Được.” Lạc Thanh Tuyết cười cười: “Chỉ cần về sau các con sống tốt là được, hy vọng lần sau lúc các con tới, chính là lúc nghe được tin tức tốt của các con.”
Nhắc tới đứa bé, Cố Thanh Thanh và Lãnh Tư Thành đồng thời trầm mặc vài phần.
Nửa ngày sau Lãnh Tư Thành mới ngẩng đầu: “Vậy ba mẹ, tụi con liền đi về trước.”
Lạc Thanh Tuyết cũng cảm giác được tâm tình anh có chút biến hóa, nhưng nhìn anh và Cố Thanh Thanh còn nắm tay thật chặt, cũng gật gật đầu: “Vậy các con cẩn thận chút đi.”
“Con ăn no.”
Lạc Thanh Tuyết đối diện còn gật đầu: “Chính là như vậy, đói bụng liền ăn nhiều một chút, đừng vì giảm béo đói đến chân tay co cóng. Thân thể không tốt, về sau mang thai đứa bé cũng sẽ không khỏe mạnh.”
Một câu nói khiến Cố Thanh Thanh thiếu chút nữa phun ra, mang thai gì? Chẳng lẽ nói, chuyện bọn họ hồi sáng này…… Bị ba mẹ biết được?
Vừa nhìn sang bên cạnh, Lãnh Tư Thành ngược lại thản nhiên tự đắc ăn bữa sáng, có lẽ là hương vị cháo không tồi, thậm chí đến môi đều hơi hơi gợi lên, như là hoàn toàn không nghe thấy.
Ăn sáng xong, lại ngồi một lát, Lãnh Vân Đình nhìn nhìn thời gian: “9 giờ, con cũng nên đi công ty.”
Lãnh Tư Thành lập tức đứng lên gật đầu: “Vâng.” Xoay người nhìn thoáng qua Cố Thanh Thanh: “Đi thôi.”
Cố Thanh Thanh gật gật đầu, mới vừa đứng dậy, tiểu Wales ghé vào bên chân cô lập tức đứng dậy, Cố Thanh Thanh sờ sờ đầu nhỏ lông xù xù của nó, vật nhỏ nức nở một tiếng, tựa hồ là không muốn để cho bọn họ rời đi.
Cô khôi phục một ít, có thể đi đường, chỉ là đi vẫn là rất chậm. Lãnh Tư Thành nhìn đến bộ dáng đi đường không được tự nhiên kia của cô, tiến lên hai bước, lôi kéo tay cô. Cố Thanh Thanh có điểm mê hoặc, ngẩng đầu nhìn anh.
Sắc mặt Lãnh Tư Thành không đổi, lông mi thật dài hơi rũ, phủ lên một bóng mờ trên mắt anh, như là che giấu đi cảm xúc chân chính của anh, biểu tình vẫn luôn hoà thuận vui vẻ, chỉ là bàn tay to cầm cô buộc chặt.
Cô sửng sốt, nhớ tới cái gọi là “Ân ái”, còn chưa có rời đi nhà ba mẹ anh, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Ngoài phòng, xe của trợ lý Trình cũng mở ra, Lãnh Tư Thành lôi kéo tay cô, hai người vai sóng vai, đứng đối mặt ba mẹ, biểu tình thực đạm: “Ba mẹ, con còn có công việc, cáo từ trước.”
“Được.” Lạc Thanh Tuyết cười cười: “Chỉ cần về sau các con sống tốt là được, hy vọng lần sau lúc các con tới, chính là lúc nghe được tin tức tốt của các con.”
Nhắc tới đứa bé, Cố Thanh Thanh và Lãnh Tư Thành đồng thời trầm mặc vài phần.
Nửa ngày sau Lãnh Tư Thành mới ngẩng đầu: “Vậy ba mẹ, tụi con liền đi về trước.”
Lạc Thanh Tuyết cũng cảm giác được tâm tình anh có chút biến hóa, nhưng nhìn anh và Cố Thanh Thanh còn nắm tay thật chặt, cũng gật gật đầu: “Vậy các con cẩn thận chút đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro