Vợ chồng ân ái...
Bích Ngọc Tiêu
2024-11-23 05:46:03
Editor: May
Hai người mười ngón tay đan vào nhau, ngón tay anh khô ráo, thon dài, ấm áp, lòng bàn tay còn có hoa văn thô ráp dây dưa. Cho dù anh không nói một câu, nhưng tay Cố Thanh Thanh bị anh nắm gắt gao, cũng tựa hồ có thứ gì đó truyền lại từ chỗ ngón tay bọn họ giao nắm, giống như cho cô tự tin cùng lực lượng.
Khuôn mặt cô bình tĩnh, bình thản đạm nhiên chào hỏi: “Bác Từ bác Lam, chú Từ dì Lý, chú Nhiếp và dì Vu.”
Biểu tình không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói trong trẻo, không có khí sa suy của người nhà nghèo chút nào, nhất cử nhất động thoạt nhìn giống như là tiểu thư khuê các chân chính.
Trưởng bối nhà họ Từ nhà họ Nhiếp đều có chút ngây ngẩn cả người, rất lâu sau đó, vẫn là Từ Trọng Tục tính tình mềm mại mở miệng trước: “Ba năm không gặp, Thanh Thanh trưởng thành.”
Cố Thanh Thanh gật gật đầu với ông ta, lễ phép mà không mất phong độ nói: “Chào chú Từ, nghe nói các người về nước, mẹ còn hỏi đến chú và dì Lý.”
Từ Trọng Tục gật gật đầu: “Tốt.” Mà bên cạnh ông ta, Lý Hồng Nhuế lại không hoà nhã gì, chỉ là cười cười cứng đờ.
Cố Thanh Thanh cũng biết, năm đó ở nhà họ Từ, Từ Trọng Tục cá tính ôn hòa, làm chủ trong nhà ngược lại là vợ Lý Hồng Nhuế. Lý Hồng Nhuế cũng xuất thân không tầm thường, cá tính cường ngạnh, hơn nữa nghe nói năm đó lúc sinh Từ Tử Câm khó sinh, cho nên đặc biệt yêu thương cô ta, rất sủng cưng chiều cô ta.
Đứa con gái người hầu vốn ngước nhìn bọn họ, hiện tại lại biến thành đối tượng bọn họ cần nịnh bợ, Lý Hồng Nhuế cao ngạo nửa đời người, đâu thể chịu được? Lúc này, bà ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn tay nắm tay của Cố Thanh Thanh và Lãnh Tư Thành một cái, một câu vốn dĩ chuyển động ở khoang miệng, vẫn là nhịn không được buột miệng thốt ra: “Vốn nghe nói…… Không nghĩ tới quan hệ của cô và Tư Thành rất tốt.”
Những lời này có thể còn chọc đâm đau lòng người hơn Từ Tử Câm khinh bỉ, làm lơ bọn họ hơn! Lãnh Tư Thành ở bên ngoài hoa danh hiển hách là sự thật không sai, giống như “Ân ái” lúc này của hai người bọn họ, đều là giả vờ!
Mặt Lãnh Tư Thành nháy mắt liền trầm xuống, tuy rằng sắc mặt Cố Thanh Thanh không đổi, nhưng tay nắm tay của cô và Lãnh Tư Thành, cũng hơi hơi thả lỏng.
Hai người mười ngón tay đan vào nhau, ngón tay anh khô ráo, thon dài, ấm áp, lòng bàn tay còn có hoa văn thô ráp dây dưa. Cho dù anh không nói một câu, nhưng tay Cố Thanh Thanh bị anh nắm gắt gao, cũng tựa hồ có thứ gì đó truyền lại từ chỗ ngón tay bọn họ giao nắm, giống như cho cô tự tin cùng lực lượng.
Khuôn mặt cô bình tĩnh, bình thản đạm nhiên chào hỏi: “Bác Từ bác Lam, chú Từ dì Lý, chú Nhiếp và dì Vu.”
Biểu tình không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói trong trẻo, không có khí sa suy của người nhà nghèo chút nào, nhất cử nhất động thoạt nhìn giống như là tiểu thư khuê các chân chính.
Trưởng bối nhà họ Từ nhà họ Nhiếp đều có chút ngây ngẩn cả người, rất lâu sau đó, vẫn là Từ Trọng Tục tính tình mềm mại mở miệng trước: “Ba năm không gặp, Thanh Thanh trưởng thành.”
Cố Thanh Thanh gật gật đầu với ông ta, lễ phép mà không mất phong độ nói: “Chào chú Từ, nghe nói các người về nước, mẹ còn hỏi đến chú và dì Lý.”
Từ Trọng Tục gật gật đầu: “Tốt.” Mà bên cạnh ông ta, Lý Hồng Nhuế lại không hoà nhã gì, chỉ là cười cười cứng đờ.
Cố Thanh Thanh cũng biết, năm đó ở nhà họ Từ, Từ Trọng Tục cá tính ôn hòa, làm chủ trong nhà ngược lại là vợ Lý Hồng Nhuế. Lý Hồng Nhuế cũng xuất thân không tầm thường, cá tính cường ngạnh, hơn nữa nghe nói năm đó lúc sinh Từ Tử Câm khó sinh, cho nên đặc biệt yêu thương cô ta, rất sủng cưng chiều cô ta.
Đứa con gái người hầu vốn ngước nhìn bọn họ, hiện tại lại biến thành đối tượng bọn họ cần nịnh bợ, Lý Hồng Nhuế cao ngạo nửa đời người, đâu thể chịu được? Lúc này, bà ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn tay nắm tay của Cố Thanh Thanh và Lãnh Tư Thành một cái, một câu vốn dĩ chuyển động ở khoang miệng, vẫn là nhịn không được buột miệng thốt ra: “Vốn nghe nói…… Không nghĩ tới quan hệ của cô và Tư Thành rất tốt.”
Những lời này có thể còn chọc đâm đau lòng người hơn Từ Tử Câm khinh bỉ, làm lơ bọn họ hơn! Lãnh Tư Thành ở bên ngoài hoa danh hiển hách là sự thật không sai, giống như “Ân ái” lúc này của hai người bọn họ, đều là giả vờ!
Mặt Lãnh Tư Thành nháy mắt liền trầm xuống, tuy rằng sắc mặt Cố Thanh Thanh không đổi, nhưng tay nắm tay của cô và Lãnh Tư Thành, cũng hơi hơi thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro