Vợ của anh (3)
Bích Ngọc Tiêu
2024-11-03 12:34:19
Sau đó, một đạo thân ảnh màu xanh biếc cứ như vậy không hẹn mà gặp, xâm nhập thế giới của anh!
“Rầm” một tiếng!
Kêu sợ hãi!
Phanh lại!
Thân ảnh đan xen!
Lúc trời đất quay cuồng, anh bỏ qua xe leo núi yêu thích, ôm về phía trước, ôm lấy bóng dáng màu xanh biếc kia, xoay tròn, sau đó, song song ngã trên mặt đất --
Trong nháy mắt ngã xuống đi, trong đầu anh, lại có thể còn hiện lên một câu, cô gái mặc váy xanh này lúc xoay tròn, còn khá xinh đẹp.
Cố Thanh Thanh là đang tập luyện tiết mục múa mở màn cho đại hội thể thao của trường học, đang học khóa thể dục, vừa mới thay đồng phục diễn mới, chuẩn bị gọi thầy giáo dạy múa tới dạy bọn họ khiêu vũ, đi lối tắt núi giả bên này, không nghĩ tới đã bị đụng phải!
Hơn nữa, còn là tao ngộ đến xe đạp đâm người - đoạn ngẫu nhiên gặp được kinh điển như thế!
Cô bị đụng vào thì thôi, nam sinh không có mặc đồng phục kia, mặc chính là quần áo đua xe, mang theo mũ bảo hiểm, đến trông như thế nào đều nhìn không thấy, vừa nhìn liền biết không phải người tốt. Hơn nữa, đối phương còn ghé vào trên người cô không đứng dậy……
Nếu không phải bị đụng ngã thật sự rất đau, cô rất muốn đánh người……
Lãnh Tư Thành không giống Mạc Đông Dương, là một người thích chiếm tiện nghi con gái, anh hòa hoãn một chút lập tức đứng dậy, cúi đầu vừa nhìn, Cố Thanh Thanh cũng ngồi dậy.
Lúc ấy cô thực điển nhã thiên chân ngồi ở trên mặt cỏ xanh, làn váy màu xanh biếc giống như cây quạt mở ra. Tóc dài có chút hơi cuốn tản ra, dài dài rũ xuống dưới. Từ góc độ nhìn xuống từ trên cao, có thể nhìn ra cô gái này thật sự rất cao, eo nhỏ thon thon một tay có thể ôm hết, mang giày đế mềm dùng để khiêu vũ, có mắt cá chân rất xinh đẹp đủ cong và tinh xảo, tuyệt đối là hạt giống mua ba lê tốt.
Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, vừa thâm thúy lại an tĩnh, lông mi cũng rất dài, giống như cây quạt nhỏ liên tục chớp chớp, tựa hồ đang dùng đôi mắt nói chuyện.
“Cậu…… Không có việc gì đi?” Nhìn vài lần, rốt cuộc anh nhớ tới phải xin lỗi, đỡ người ta dậy.
Tay duỗi về phía không trung -- lại rơi xuống khoảng không. Cô gái kia vịn đá núi giả thô ráp, chính mình quật cường đứng lên, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Giọng nói cũng rất êm tai.
“Rầm” một tiếng!
Kêu sợ hãi!
Phanh lại!
Thân ảnh đan xen!
Lúc trời đất quay cuồng, anh bỏ qua xe leo núi yêu thích, ôm về phía trước, ôm lấy bóng dáng màu xanh biếc kia, xoay tròn, sau đó, song song ngã trên mặt đất --
Trong nháy mắt ngã xuống đi, trong đầu anh, lại có thể còn hiện lên một câu, cô gái mặc váy xanh này lúc xoay tròn, còn khá xinh đẹp.
Cố Thanh Thanh là đang tập luyện tiết mục múa mở màn cho đại hội thể thao của trường học, đang học khóa thể dục, vừa mới thay đồng phục diễn mới, chuẩn bị gọi thầy giáo dạy múa tới dạy bọn họ khiêu vũ, đi lối tắt núi giả bên này, không nghĩ tới đã bị đụng phải!
Hơn nữa, còn là tao ngộ đến xe đạp đâm người - đoạn ngẫu nhiên gặp được kinh điển như thế!
Cô bị đụng vào thì thôi, nam sinh không có mặc đồng phục kia, mặc chính là quần áo đua xe, mang theo mũ bảo hiểm, đến trông như thế nào đều nhìn không thấy, vừa nhìn liền biết không phải người tốt. Hơn nữa, đối phương còn ghé vào trên người cô không đứng dậy……
Nếu không phải bị đụng ngã thật sự rất đau, cô rất muốn đánh người……
Lãnh Tư Thành không giống Mạc Đông Dương, là một người thích chiếm tiện nghi con gái, anh hòa hoãn một chút lập tức đứng dậy, cúi đầu vừa nhìn, Cố Thanh Thanh cũng ngồi dậy.
Lúc ấy cô thực điển nhã thiên chân ngồi ở trên mặt cỏ xanh, làn váy màu xanh biếc giống như cây quạt mở ra. Tóc dài có chút hơi cuốn tản ra, dài dài rũ xuống dưới. Từ góc độ nhìn xuống từ trên cao, có thể nhìn ra cô gái này thật sự rất cao, eo nhỏ thon thon một tay có thể ôm hết, mang giày đế mềm dùng để khiêu vũ, có mắt cá chân rất xinh đẹp đủ cong và tinh xảo, tuyệt đối là hạt giống mua ba lê tốt.
Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, vừa thâm thúy lại an tĩnh, lông mi cũng rất dài, giống như cây quạt nhỏ liên tục chớp chớp, tựa hồ đang dùng đôi mắt nói chuyện.
“Cậu…… Không có việc gì đi?” Nhìn vài lần, rốt cuộc anh nhớ tới phải xin lỗi, đỡ người ta dậy.
Tay duỗi về phía không trung -- lại rơi xuống khoảng không. Cô gái kia vịn đá núi giả thô ráp, chính mình quật cường đứng lên, lắc đầu: “Không có việc gì.”
Giọng nói cũng rất êm tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro