Cốt Truyện Kết...
2024-08-27 15:10:45
Nghe Ninh Đức Hữu quyết định như vậy, Ninh Phàn lại hơi ngạc nhiên thầm nghĩ.
(Mặc dù Ninh Đức Hữu rất hiếu thảo và có hơi ngốc nghếch. Nhưng vào thời điểm quan trọng vẫn rất tỉnh táo.
Không hổ là ông chủ lớn điều khiển cả một tập đoàn dân sự.)
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Ninh Vũ Mai đỡ lão phu nhân đi vào. Bà vừa đi vừa oán trách.
"Đức Hữu, con là muốn bức mẹ chết đúng không?"
Xem ra lão phu nhân đã nghe thấy những lời nói vừa rồi của Ninh Đức Hữu, không kiềm chế được mà xông vào.
Ninh Vũ Mai giống như không hề nghe thấy nhưng lời nói hành động của cô ta rất thảo mai, lo lắng nhìn lão phu nhần hỏi.
"Bà nội! Bà làm sao vậy?"
Lão phu nhân nắm lấy hai tay của Ninh Vũ Mai như cầu xin.
"Vũ Mai! Cháu nhất định phải nghĩ cách giúp bà, giúp chú hai của cháu. Có được không?"
Ninh Vũ Mai nhẹ nhàng an ủi.
"Bà ơi! Nếu giúp được thì cháu nhất định sẽ giúp."
Lão phu nhân nghe vậy liền yên tâm.
"Bà biết cháu là một cô gái lương thiện."
An ủi được lão phu nhân, Ninh Vũ Mai nhìn Ninh Đức Hữu nhẹ nhàng nói.
"Bố! Chú hai chỉ là nhất thời hồ đồ. Nếu nhất định để chú ấy vào tù, đối với danh tiếng của Ninh gia cũng sẽ bị ảnh hưởng trong thành phố B."
Ninh Vũ Mai rất biết cánh nắm lấy điểm yếu của người khác. Ninh Đức Hữu quả thật vẫn luôn quan tâm danh tiếng của Ninh gia. Chỉ là không ngờ đến lần này ông lại rất quyết đoán.
"Vũ Mai! Chuyện này bố đã quyết định rồi, con không cần phải nói nữa."
Thấy Ninh Đức Hữu không còn nghe lời mình nữa, Ninh Vũ Mai lại đầy về phía Ninh Phàn.
"Chị! Chị hãy khuyên bố đi. Chú hai cũng rất đáng thương. Người một nhà mà náo loạn đến mức này sẽ trở thành trò cười cho mọi người. Thế thì không hay lắm!"
Ninh Phàn chán ghét cái vẻ giả tạo này của Ninh Vũ Mai nói.
"Ninh Vũ Mai, cô thấy Ninh gia mang tiếng là bao che tội phạm tốt hơn hay công tư phân minh sẽ tốt hơn? Cô rốt cuộc thực sự lương thiện hay giả lương thiện vậy? Chú hai đáng thương, vậy những người bị hủy dung vì mỹ phẩm kém chất lượng đó thì không đáng thương sao?"
Lão phu nhân đứng khóc lóc một bên cuối cùng cũng không chịu được liền lên tiếng.
"Có nhiều người dùng mỹ phẩm của chú hai cô đều không có sao. Chỉ có những người đó mới xảy ra chuyện. Bọn họ nhất định là muốn tống tiền chúng ta."
Ninh Phàn chưa phản bác ngay mà nhìn Ninh Vũ Mai lạnh lùng hỏi.
"Ninh Vũ Mai, cô cũng nghĩ như vậy?"
Ninh Vũ Mai không thể nói được câu nào, chỉ biết đứng tại chỗ mà ấp úng. Nhìn cô ta như vậy cũng hiểu là cô ta biết tất cả nhưng lại giấu giếm không nói. Sau khi sự việc nổ ra, những người dã từng sử dụng qua mỹ phẩm của
Ninh Tiết Kiếm đều đã đến bệnh viện kiểm tra. Quả thật tình trạng da của họ đã bị hủy hoại nhưng chỉ ở mức độ nhẹ và phát hiện sớm nên họ không muốn làm lớn chuyện.
Ninh Đức Hữu nhìn thấy phản ứng của Ninh Vũ Mai thì lắc đầu nói.
"Vũ Mai, con không phân biệt đúng sai. Thật làm bố thất vọng."
Nghe vậy, Ninh Vũ Mai hoảng hốt lắc đầu giải thích.
"Bố! Không phải vậy đâu. Con thực sự muốn gia đình hòa thuận."
Ninh Đức Hữu ánh mắt thất vọng nói.
"Thôi bỏ đi! Chuyện này không nói nữa."
Rồi hất mặt về phía Ninh Phàn.
"Con nên học hỏi chị con."
"Bố!"
Ninh Vũ Mai không cảm tâm. Ninh lão phu nhân không đạt được mong muốn cuối cùng cũng không kìm nén bản tính thật sự của mình nữa mà nhắm vào Ninh Phàn mắng.
"Cái đồ ác tinh nhà cô, sao cô không đi chết đi?"
Nghe lời nói này, không hiểu sao Ninh Đức Hữu lại cảm thấy tức giận mà đứng dậy. Mà điều ngạc nhiên nhất là lần đầu tiên Ninh Phàn nhìn thấy Ninh lão phu nhân sợ hãi đứa con trai cả của mình như vậy. Ông cố gắng không để sự tức giận của mình bộc phát mà kiềm nén nói.
"Chuyện hôm nay kết thúc tại đây."
Ông quay sang nhìn Ninh Phần giọng nhẹ hẳn đi nói với cô.
"Phàn Phàn! Con về trước đi."
Được cho phép Ninh Phàn liền không nán lại cúi đầu chào người lớn một cái rồi rời đi. Ninh Vũ Mai liền đuổi theo sau đến phòng khách thì kéo tay cô lại, tức giận nói.
"Chị cố ý."
Ninh Phàn không hiểu hất tay Ninh Vũ Mai ra hỏi.
"Cô đang nói cái gì vậy?"
Ninh Vũ Mai khinh thường cái vẻ mặt ngây thờ của Ninh Phần nói.
"Đừng giả vờ nữa! Từ khi chị về Ninh gia thì đã cố ý đảo lộn trời đất cả nhà."
Ninh Phàn cố giữ bình tĩnh khoanh tay lại nói.
"Cô có bệnh thì nên đi chữa. Cô và Mục Bắc Thần ở bên nhau lâu như vậy anh ta đã truyền căn bệnh mất não sang cho cô rồi sao?"
Ninh Vũ Mai muốn tức giận nhưng kiềm chế lại như muốn nắm lấy điểm yếu của Ninh Phàn mà lời nói như uy hiếp.
"Ninh Phàn, chị đừng tưởng tôi không biết chị đã làm gì khi tôi ra nước ngoài."
Nghe câu này, Ninh Phần có hơi ngạc nhiên, ánh mắt lại có vẻ thích thú nói.
"Ố! Mục Bắc Thần đã nói tất cả mọi thứ với cô rồi sao?"
Ninh Vũ Mai ngạc nhiên với vẻ mặt này của Ninh Phần nhưng cô ta vẫn đưa ra lời cảnh cáo vô dụng.
"Ninh Phàn! Tôi cảnh cáo chị. Bây giờ tôi là bạn gái của Mục ca ca, cô tốt hơn hết là tránh xa anh ấy ra."
Nghe vậy Ninh Phần vô cùng ngạc nhiền hỏi lại.
"Các người ở bên nhau rồi?"
Cứ tưởng rằng Ninh Phàn đã lộ bộ mặt thật của mình, Ninh Vũ Mai liền đắc ý nói.
"Không sai! Làm thế thân của tôi mùi vị rất khó chịu phải không?"
Nhưng mà Ninh Vũ Mai không ngờ, trên gương mặt của Ninh Phàn không phải là biểu cảm đau khổ như cô ta tưởng tượng thay vào đó là gương mặt cười tươi rạng rỡ như thoát được một kiếp nạn vậy.
"Sao có thể? Tiền vốn tôi mở công ty có một phần là của Mục Bắc Thần cho mà. Tôi còn phải cảm ơn cô vì đã không có mặt ở thành phố B trong vài năm. Nếu không làm sao tôi có thế kiếm nhiều tiền một cách dễ dàng như vậy được."
Không khiêu khích được Ninh Phần mà ngược lại Ninh Phần lại khiêu khích được Ninh Vũ Mai khiến cô ta tức giận.
"Khẩu thị tâm phi! Chị có dám nói chị chưa bao giờ yêu Mục Bắc Thần không?"
Ninh Phàn phản bác.
"Con mắt nào của cô thấy là tôi yêu anh ta vậy?"
Ninh Vũ Mai không tin.
"Không thể nào!"
"Có bệnh! Ông xã nhà tôi vẫn còn đang đợi tôi."
Ninh Phàn lười đôi co với Ninh Vũ Mai liền quay người rời đi. Cô ta không chịu thua liền nói theo.
"Ninh Phàn, nếu Phó Minh Trạch biết chị được bao dưỡng mấy năm trước, chị nghĩ anh ấy vẫn ở bên chị sao?"
"Vậy thì cô đi nói với anh ấy đi."
Ninh Phàn nhếch miệng cười, cô không hề sợ hãi trước lời đe dọa của Ninh Vũ Mai. Ngược lại cô còn khiêu khích cô ta. Phó Minh Trạch không tin cô mà tin cô ta mới lạ đó, cô đã nói rõ toàn bộ câu chuyện được bao dưỡng đó cho anh biết. Đến cả chuyện cô trước và sau khi xuyên không đến đây là hai người khác nhau anh còn tin cô vậy thì sao dễ dàng tin cô ta được. Bằng thừa!
Về Phó gia, Ninh Phần ngồi ở phòng khách nhớ lại lời nói của Ninh Vũ Mai khi cô ta nói cô ta và Mục Bắc Thần ở bên nhau cô liền nhớ lại cốt truyện.
(Ninh Vũ Mai và Mục Bắc Thần ở bên nhau rồi? Theo cốt truyện thì mối quan hệ của nam nữ chính được tác thành chính là đại kết cục của cuốn tiểu thuyết. Có lẽ tiếng thủy tinh vỡ khi đó cùng với tiếng chói tai là vì hai người họ thành đồi, kết thúc cốt truyện sớm. Sự ràng buộc của cốt truyện trên người mình đã bị phá vỡ hoàn toàn. Đây chính là tin tốt đó.)
Càng nghĩ càng mừng, Ninh Phàn ngồi cười một mình. Phó Minh Trạch trở về thấy cô đang ở phòng khách ngồi cười liền đến ngồi cạnh cũng vui vẻ hỏi cô.
"Phàn Phàn! Có chuyện gì mà trông em cười vui vẻ vậy?"
Ninh Phàn không thể nói cho Phó Minh Trạch biết chỉ đành đổi chủ đề.
"Không có gì! Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Cách này quả thực rất thành công, Phó Minh Trạch rất thành thực trả lời.
"Anh sợ em ở nhà một mình buồn chán nên về sớm ở bên em."
Ninh Phàn hạnh phúc.
"Ông xã! Anh đối với em thật tốt."
Rồi tựa đầu vào ngực anh, vòng hai tay ôm lấy hông anh. Anh cũng rất phối hợp mà ôm lấy cô nói.
"Ngốc quá! Em là bà xã của anh. Không tốt với em thì tốt với ai? À đúng rồi! Chuyện kia anh đã cho người điều tra rõ rồi. Bởi vì emm là cháu gái của Ninh Tiết Kiếm, giải trí Bắc Thần đã mượn chuyện này thuê thủy quân để điều khiển nhịp độ cố tình gây mâu thuẫn. Vì vậy những người đó đã đến trước cửa công ty của em để gây rối."
Nghe tin này, Ninh Phần liền tức giận khinh thường Mục Bắc Thần.
"Quả nhiên, lại là Mục Bắc Thần. Anh ta đã ở bên Ninh Vũ Mai rồi mà còn muốn tìm em gây rắc rối."
Phó Minh Trạch nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Anh đã từng nói với em là sẽ giúp em thu thập anh ta bởi vì anh ta luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Cũng không cần sự tồn tại của Mục gia."
Ninh Phàn có hơi lo lắng mà ngăn Phó Minh Trạch lại.
"Anh đừng kích động."
Anh không bằng lòng.
"Vậy còn đợi cái gì? Anh không cho phép họ tiếp tục bắt nạt em."
Ninh Phần giải thích.
"Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp. Nếu đã muốn động thủ, vậy thì cần đảm bảo mọi chuyện không có sai sót."
"Phàn Phàn! Rốt cuộc em đang sợ điều gì?"
Phó Minh Trạch không hài lòng. Ninh Phàn trong lòng có chút lo lắng.
(Ninh Vũ Mai và Mục Bắc Thần là nam nữ chính trong tiểu thuyết. Hào quang nhân vật chính cực kỳ mạnh mẽ.
Mặc dù cốt truyện có vẻ đã kết thúc nhưng liệu về sau cốt truyện còn xuất hiện gây rắc rối nữa hay không thì rất khó nói. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đại bug Phó Minh Trạch bị phát hiện? Rồi trực tiếp đối phó với anh ấy thì phải làm sao?)
Không biết Phó Minh Trạch nghĩ gì mà thất vọng nói.
"Em nghĩ anh không thể đối phó với Mục Bắc Thần."
Ninh Phàn hơi ngạc nhiên khi Phó Minh Trạch nói câu này nhưng không để cô phản ứng anh nói tiếp.
"Trong lòng em anh vô dụng như vậy sao?"
Nói xong liền tức giận bỏ đi ngay cả khi cô gọi anh cũng không nghe.
"Ông xã!"
Thấy anh tức giận bỏ đi, cô ngồi lại lắc đầu cười vui vẻ lẩm bẩm một mình.
"Ấu trí! Chẳng khác nào một đứa trẻ giận dỗi cả."
(Mặc dù Ninh Đức Hữu rất hiếu thảo và có hơi ngốc nghếch. Nhưng vào thời điểm quan trọng vẫn rất tỉnh táo.
Không hổ là ông chủ lớn điều khiển cả một tập đoàn dân sự.)
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Ninh Vũ Mai đỡ lão phu nhân đi vào. Bà vừa đi vừa oán trách.
"Đức Hữu, con là muốn bức mẹ chết đúng không?"
Xem ra lão phu nhân đã nghe thấy những lời nói vừa rồi của Ninh Đức Hữu, không kiềm chế được mà xông vào.
Ninh Vũ Mai giống như không hề nghe thấy nhưng lời nói hành động của cô ta rất thảo mai, lo lắng nhìn lão phu nhần hỏi.
"Bà nội! Bà làm sao vậy?"
Lão phu nhân nắm lấy hai tay của Ninh Vũ Mai như cầu xin.
"Vũ Mai! Cháu nhất định phải nghĩ cách giúp bà, giúp chú hai của cháu. Có được không?"
Ninh Vũ Mai nhẹ nhàng an ủi.
"Bà ơi! Nếu giúp được thì cháu nhất định sẽ giúp."
Lão phu nhân nghe vậy liền yên tâm.
"Bà biết cháu là một cô gái lương thiện."
An ủi được lão phu nhân, Ninh Vũ Mai nhìn Ninh Đức Hữu nhẹ nhàng nói.
"Bố! Chú hai chỉ là nhất thời hồ đồ. Nếu nhất định để chú ấy vào tù, đối với danh tiếng của Ninh gia cũng sẽ bị ảnh hưởng trong thành phố B."
Ninh Vũ Mai rất biết cánh nắm lấy điểm yếu của người khác. Ninh Đức Hữu quả thật vẫn luôn quan tâm danh tiếng của Ninh gia. Chỉ là không ngờ đến lần này ông lại rất quyết đoán.
"Vũ Mai! Chuyện này bố đã quyết định rồi, con không cần phải nói nữa."
Thấy Ninh Đức Hữu không còn nghe lời mình nữa, Ninh Vũ Mai lại đầy về phía Ninh Phàn.
"Chị! Chị hãy khuyên bố đi. Chú hai cũng rất đáng thương. Người một nhà mà náo loạn đến mức này sẽ trở thành trò cười cho mọi người. Thế thì không hay lắm!"
Ninh Phàn chán ghét cái vẻ giả tạo này của Ninh Vũ Mai nói.
"Ninh Vũ Mai, cô thấy Ninh gia mang tiếng là bao che tội phạm tốt hơn hay công tư phân minh sẽ tốt hơn? Cô rốt cuộc thực sự lương thiện hay giả lương thiện vậy? Chú hai đáng thương, vậy những người bị hủy dung vì mỹ phẩm kém chất lượng đó thì không đáng thương sao?"
Lão phu nhân đứng khóc lóc một bên cuối cùng cũng không chịu được liền lên tiếng.
"Có nhiều người dùng mỹ phẩm của chú hai cô đều không có sao. Chỉ có những người đó mới xảy ra chuyện. Bọn họ nhất định là muốn tống tiền chúng ta."
Ninh Phàn chưa phản bác ngay mà nhìn Ninh Vũ Mai lạnh lùng hỏi.
"Ninh Vũ Mai, cô cũng nghĩ như vậy?"
Ninh Vũ Mai không thể nói được câu nào, chỉ biết đứng tại chỗ mà ấp úng. Nhìn cô ta như vậy cũng hiểu là cô ta biết tất cả nhưng lại giấu giếm không nói. Sau khi sự việc nổ ra, những người dã từng sử dụng qua mỹ phẩm của
Ninh Tiết Kiếm đều đã đến bệnh viện kiểm tra. Quả thật tình trạng da của họ đã bị hủy hoại nhưng chỉ ở mức độ nhẹ và phát hiện sớm nên họ không muốn làm lớn chuyện.
Ninh Đức Hữu nhìn thấy phản ứng của Ninh Vũ Mai thì lắc đầu nói.
"Vũ Mai, con không phân biệt đúng sai. Thật làm bố thất vọng."
Nghe vậy, Ninh Vũ Mai hoảng hốt lắc đầu giải thích.
"Bố! Không phải vậy đâu. Con thực sự muốn gia đình hòa thuận."
Ninh Đức Hữu ánh mắt thất vọng nói.
"Thôi bỏ đi! Chuyện này không nói nữa."
Rồi hất mặt về phía Ninh Phàn.
"Con nên học hỏi chị con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bố!"
Ninh Vũ Mai không cảm tâm. Ninh lão phu nhân không đạt được mong muốn cuối cùng cũng không kìm nén bản tính thật sự của mình nữa mà nhắm vào Ninh Phàn mắng.
"Cái đồ ác tinh nhà cô, sao cô không đi chết đi?"
Nghe lời nói này, không hiểu sao Ninh Đức Hữu lại cảm thấy tức giận mà đứng dậy. Mà điều ngạc nhiên nhất là lần đầu tiên Ninh Phàn nhìn thấy Ninh lão phu nhân sợ hãi đứa con trai cả của mình như vậy. Ông cố gắng không để sự tức giận của mình bộc phát mà kiềm nén nói.
"Chuyện hôm nay kết thúc tại đây."
Ông quay sang nhìn Ninh Phần giọng nhẹ hẳn đi nói với cô.
"Phàn Phàn! Con về trước đi."
Được cho phép Ninh Phàn liền không nán lại cúi đầu chào người lớn một cái rồi rời đi. Ninh Vũ Mai liền đuổi theo sau đến phòng khách thì kéo tay cô lại, tức giận nói.
"Chị cố ý."
Ninh Phàn không hiểu hất tay Ninh Vũ Mai ra hỏi.
"Cô đang nói cái gì vậy?"
Ninh Vũ Mai khinh thường cái vẻ mặt ngây thờ của Ninh Phần nói.
"Đừng giả vờ nữa! Từ khi chị về Ninh gia thì đã cố ý đảo lộn trời đất cả nhà."
Ninh Phàn cố giữ bình tĩnh khoanh tay lại nói.
"Cô có bệnh thì nên đi chữa. Cô và Mục Bắc Thần ở bên nhau lâu như vậy anh ta đã truyền căn bệnh mất não sang cho cô rồi sao?"
Ninh Vũ Mai muốn tức giận nhưng kiềm chế lại như muốn nắm lấy điểm yếu của Ninh Phàn mà lời nói như uy hiếp.
"Ninh Phàn, chị đừng tưởng tôi không biết chị đã làm gì khi tôi ra nước ngoài."
Nghe câu này, Ninh Phần có hơi ngạc nhiên, ánh mắt lại có vẻ thích thú nói.
"Ố! Mục Bắc Thần đã nói tất cả mọi thứ với cô rồi sao?"
Ninh Vũ Mai ngạc nhiên với vẻ mặt này của Ninh Phần nhưng cô ta vẫn đưa ra lời cảnh cáo vô dụng.
"Ninh Phàn! Tôi cảnh cáo chị. Bây giờ tôi là bạn gái của Mục ca ca, cô tốt hơn hết là tránh xa anh ấy ra."
Nghe vậy Ninh Phần vô cùng ngạc nhiền hỏi lại.
"Các người ở bên nhau rồi?"
Cứ tưởng rằng Ninh Phàn đã lộ bộ mặt thật của mình, Ninh Vũ Mai liền đắc ý nói.
"Không sai! Làm thế thân của tôi mùi vị rất khó chịu phải không?"
Nhưng mà Ninh Vũ Mai không ngờ, trên gương mặt của Ninh Phàn không phải là biểu cảm đau khổ như cô ta tưởng tượng thay vào đó là gương mặt cười tươi rạng rỡ như thoát được một kiếp nạn vậy.
"Sao có thể? Tiền vốn tôi mở công ty có một phần là của Mục Bắc Thần cho mà. Tôi còn phải cảm ơn cô vì đã không có mặt ở thành phố B trong vài năm. Nếu không làm sao tôi có thế kiếm nhiều tiền một cách dễ dàng như vậy được."
Không khiêu khích được Ninh Phần mà ngược lại Ninh Phần lại khiêu khích được Ninh Vũ Mai khiến cô ta tức giận.
"Khẩu thị tâm phi! Chị có dám nói chị chưa bao giờ yêu Mục Bắc Thần không?"
Ninh Phàn phản bác.
"Con mắt nào của cô thấy là tôi yêu anh ta vậy?"
Ninh Vũ Mai không tin.
"Không thể nào!"
"Có bệnh! Ông xã nhà tôi vẫn còn đang đợi tôi."
Ninh Phàn lười đôi co với Ninh Vũ Mai liền quay người rời đi. Cô ta không chịu thua liền nói theo.
"Ninh Phàn, nếu Phó Minh Trạch biết chị được bao dưỡng mấy năm trước, chị nghĩ anh ấy vẫn ở bên chị sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy thì cô đi nói với anh ấy đi."
Ninh Phàn nhếch miệng cười, cô không hề sợ hãi trước lời đe dọa của Ninh Vũ Mai. Ngược lại cô còn khiêu khích cô ta. Phó Minh Trạch không tin cô mà tin cô ta mới lạ đó, cô đã nói rõ toàn bộ câu chuyện được bao dưỡng đó cho anh biết. Đến cả chuyện cô trước và sau khi xuyên không đến đây là hai người khác nhau anh còn tin cô vậy thì sao dễ dàng tin cô ta được. Bằng thừa!
Về Phó gia, Ninh Phần ngồi ở phòng khách nhớ lại lời nói của Ninh Vũ Mai khi cô ta nói cô ta và Mục Bắc Thần ở bên nhau cô liền nhớ lại cốt truyện.
(Ninh Vũ Mai và Mục Bắc Thần ở bên nhau rồi? Theo cốt truyện thì mối quan hệ của nam nữ chính được tác thành chính là đại kết cục của cuốn tiểu thuyết. Có lẽ tiếng thủy tinh vỡ khi đó cùng với tiếng chói tai là vì hai người họ thành đồi, kết thúc cốt truyện sớm. Sự ràng buộc của cốt truyện trên người mình đã bị phá vỡ hoàn toàn. Đây chính là tin tốt đó.)
Càng nghĩ càng mừng, Ninh Phàn ngồi cười một mình. Phó Minh Trạch trở về thấy cô đang ở phòng khách ngồi cười liền đến ngồi cạnh cũng vui vẻ hỏi cô.
"Phàn Phàn! Có chuyện gì mà trông em cười vui vẻ vậy?"
Ninh Phàn không thể nói cho Phó Minh Trạch biết chỉ đành đổi chủ đề.
"Không có gì! Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Cách này quả thực rất thành công, Phó Minh Trạch rất thành thực trả lời.
"Anh sợ em ở nhà một mình buồn chán nên về sớm ở bên em."
Ninh Phàn hạnh phúc.
"Ông xã! Anh đối với em thật tốt."
Rồi tựa đầu vào ngực anh, vòng hai tay ôm lấy hông anh. Anh cũng rất phối hợp mà ôm lấy cô nói.
"Ngốc quá! Em là bà xã của anh. Không tốt với em thì tốt với ai? À đúng rồi! Chuyện kia anh đã cho người điều tra rõ rồi. Bởi vì emm là cháu gái của Ninh Tiết Kiếm, giải trí Bắc Thần đã mượn chuyện này thuê thủy quân để điều khiển nhịp độ cố tình gây mâu thuẫn. Vì vậy những người đó đã đến trước cửa công ty của em để gây rối."
Nghe tin này, Ninh Phần liền tức giận khinh thường Mục Bắc Thần.
"Quả nhiên, lại là Mục Bắc Thần. Anh ta đã ở bên Ninh Vũ Mai rồi mà còn muốn tìm em gây rắc rối."
Phó Minh Trạch nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Anh đã từng nói với em là sẽ giúp em thu thập anh ta bởi vì anh ta luôn là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Cũng không cần sự tồn tại của Mục gia."
Ninh Phàn có hơi lo lắng mà ngăn Phó Minh Trạch lại.
"Anh đừng kích động."
Anh không bằng lòng.
"Vậy còn đợi cái gì? Anh không cho phép họ tiếp tục bắt nạt em."
Ninh Phần giải thích.
"Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp. Nếu đã muốn động thủ, vậy thì cần đảm bảo mọi chuyện không có sai sót."
"Phàn Phàn! Rốt cuộc em đang sợ điều gì?"
Phó Minh Trạch không hài lòng. Ninh Phàn trong lòng có chút lo lắng.
(Ninh Vũ Mai và Mục Bắc Thần là nam nữ chính trong tiểu thuyết. Hào quang nhân vật chính cực kỳ mạnh mẽ.
Mặc dù cốt truyện có vẻ đã kết thúc nhưng liệu về sau cốt truyện còn xuất hiện gây rắc rối nữa hay không thì rất khó nói. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đại bug Phó Minh Trạch bị phát hiện? Rồi trực tiếp đối phó với anh ấy thì phải làm sao?)
Không biết Phó Minh Trạch nghĩ gì mà thất vọng nói.
"Em nghĩ anh không thể đối phó với Mục Bắc Thần."
Ninh Phàn hơi ngạc nhiên khi Phó Minh Trạch nói câu này nhưng không để cô phản ứng anh nói tiếp.
"Trong lòng em anh vô dụng như vậy sao?"
Nói xong liền tức giận bỏ đi ngay cả khi cô gọi anh cũng không nghe.
"Ông xã!"
Thấy anh tức giận bỏ đi, cô ngồi lại lắc đầu cười vui vẻ lẩm bẩm một mình.
"Ấu trí! Chẳng khác nào một đứa trẻ giận dỗi cả."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro