Phó Minh Trạch.
2024-08-27 15:10:45
Tiếng thông báo vừa dứt cả khán phòng liền xôn xao bàn tán nhưng Ninh phu nhân lại không để ý mà vui mừng đưa tay đến trước mặt Ninh Phàn cười nói.
“Phàn Phàn, con mau đến đây.”
Đã nói đến như vậy Ninh Phàn không thể từ chối đành bước đến nắm lấy tay Ninh phu nhân rồi quay người cúi chào. Ninh Vũ Mai đứng phía đối diện gương mặt căm tức thầm nghĩ trong đầu.
(Thật không ngờ, Ninh Phàn, cô ta là chị gái thất lạc của mình.)
Ninh Phàn đứng bên cạnh Ninh phu nhân, miệng cười nhưng trong lòng lại lo lắng.
(Cốt truyện đã diễn ra nhanh hơn rồi. Khi trở về nhà họ Ninh, Ninh Phàn không có ngày tháng tốt đẹp nào. Trong tương lai, sẽ bị bố mẹ ghẻ lạnh còn bị nam chính đàn áp rồi chết thảm. Không được, mình phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi nhà họ Ninh.)
Ninh Đức Hữu gương mặt có phần tự hào đưa tay giới thiệu.
“Các vị đây chính là con gái lớn của chúng tôi cũng chính là đại tiểu thư nhà họ Ninh, Ninh Phàn.”
Khi câu nói vừa kết thúc tiếng bàn tán ngày càng nhiều hơn, nhưng 2 người phụ nữ vừa mới sỉ nhục Ninh Phàn thì lại lo sợ.
“Cái gì? Ninh Phàn là Ninh gia đại tiểu thư. Vậy chúng ta vừa rồi…”
“Im đi. Đừng để cô ấy nghe thấy nếu không sẽ gây rắc rối cho chúng ta.”
“Đúng…đúng…đúng”
Người đàn ông tay cầm ly rượu lắc nhẹ nhìn Ninh Phàn, trong đầu đang bắt đầu tính toán.
(Trưởng nữ nhà họ Ninh. Thú vị! Nếu hôn ước được định là cô ấy thì không phải không thể.)
Giữa những tiếng bàn tán xung quanh Ninh Đức Hữu lại một lần nữa tuyên bố.
“Hôm nay là ngày gia đình chúng tôi đoàn tụ. Nhân dịp này tôi cũng tuyên bố trong tương lai tất cả cổ phần của nhà họ Ninh sẽ để 2 đứa con gái của chúng tôi cùng thừa kế. Ninh Phàn sẽ đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Ninh thị.”
Mọi người xung quanh chưa kịp bàn tán thì đã có người lên tiếng phản đối. Chính là Ninh Vũ Mai.
“Bố, chị vừa mới trở về không biết gì cả. Làm sao bố có thể để chị ấy vào công ty?”
Ninh phu nhân nắm tay Ninh Vũ Mai khuyên nhủ.
“Phàn Phàn là chị của con. Hai chị em con cùng vào công ty cùng chăm sóc lẫn nhau không tốt hơn sao?”
Ninh Vũ Mai được chiều từ nhỏ nào có chịu bị thiệt đương nhiên không nghe nổi lời khuyên của Ninh phu nhân.
“Nhưng mà mẹ, trước khi con về nước đã hứa với con, khi con vào công ty thì vị trị tổng giám đốc là của con mà.”
Ninh phu nhân vẫn cố gắng nhẹ nhàng khuyên.
“Vũ Mai, chị gái con bị thất lạc nhiều năm, cuộc sống ở bên ngoài có bao nhiêu khó khăn. Con nên ủng hộ giúp đỡ chị gái con mới đúng chứ?”
“Con không muốn.”
Ninh Vũ Mai kiên quyết trả lời. Ninh Đức Hữu không chịu được nữa bắt đầu răn đe Ninh Vũ Mai.
“Vũ Mai, sao con lại thay đổi trở nên cứng đầu không hiểu chuyện như vậy?”
Mục Bắc Thần không chịu được cảnh phải trơ mắt nhìn người anh ta yêu chịu ủy khuất nên đã lên tiếng.
“Cô ta có tư cách gì là tổng giám đốc của tập đoàn Ninh thị? Bác trai có nhầm lẫn gì không? Cũng có thể là cô ta là giả mạo.”
Ninh phu nhân bình thường dịu dàng với con gái mình. Đối với người khác bà vẫn có phong thái của một phu nhân hào môn. Đối với người sỉ nhục con gái mình đương nhiên bà cũng không nhẫn nhịn.
“Đây là chuyện riêng của nhà họ Ninh, xin Mục tổng không can thiệp.”
Mục Bắc Thần vì nể mặt Ninh Vũ Mai nên đối với vợ chồng Ninh cũng có phần kính trọng. Nhưng nếu làm người thương của anh ta buồn thì sự kính trọng đó cũng chẳng còn, anh ta trực tiếp nhìn Ninh Đức Hữu mà uy hiếp.
“Nếu bác trai để cô ta vào tập đoàn Ninh thị, vậy thì sự hợp tác của 2 nhà Mục – Ninh nên chấm dứt.”
Ninh Đức Hữu chiến đầu thương trường nhiều năm thì sao có thể bị một tiểu bổi như Mục Bắc Thần uy hiếp.
“Công ra công, tư ra tư. Tôi để con gái mình vào tập đoàn đó là chuyện tư, mong Mục tổng không can thiệp vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi.”
Thấy không uy hiếp dược Ninh Đức Hữu, Mục Bắc Thần liều đổi mục tiêu sang Ninh Phàn.
“Ninh Phàn, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình. Cô bây giờ tốt hơn hết là từ bỏ vị trí tổng giám đốc tập đoàn Ninh thị đi.”
Ninh Phàn mệt mỏi đứng nhìn nãy giờ không lên tiếng. Nghe Mục Bắc Thần nói vậy cô thầm khinh thường.
(Ai thèm? Ai quan tâm chứ? Nơi có nam nữ chính chắc chắn chẳng có gì tốt lành cả.)
Trong lòng thầm nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô lại giả đáng thương nói.
“Tôi không muốn gì cả, có thể nhận lại bố mẹ là tôi đã rất mãn nguyện rồi.”
Quay sang nhìn Ninh Vũ Mai.
“Em gái, tôi sẽ không cướp bất cứ thứ gì của em. Tôi…tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong, Ninh Phàn giả khóc quay người rời đi. Ninh phu nhân thấy vậy liều đau lòng chạy theo.
“Phàn Phàn, khó khăn lắm mẹ mới tìm thấy con mà. Con đừng đi.”
Ninh Vũ Mai thấy vậy cũng vội chạy theo nhưng chạy được vài bước thì ngã.
“Chị, chị đừng đi.”
Ninh phu nhân nghe thấy tiếng ngã thì dừng bước chân quay lại nhìn Ninh Vũ Mai đang khổ sở ngã dưới đất thì đau lòng liền chạy lại đỡ cô ta. Dù sao cô ta cũng là con gái mình nuôi lớn bà ta không thể bỏ mặc.
Cú ngã đó của Ninh Vũ Mai đã gây chú ý đến những người xung quanh nên chẳng còn ai đi níu kéo Ninh Phàn. Mà như vậy lại đúng ý của cô, như vậy cô có thể rời đi mà không còn liên quan đến nam nữ chính nguyên tác nữa.
“Các người chơi thong thả. Muốn tôi vào công ty để tranh đấu với Ninh Vũ Mai. Đừng hòng. Đừng kéo tôi vào. Đừng đụng vào tôi.”
Người đàn ông quan sát Ninh Phàn từ đầu đến cuối hơi nhếch miệng cười.
(Có đầu óc, cô ấy có thể đảm nhận được vị trí Phó gia thiếu phu nhân.)
Ánh mắt người đàn ông chưa bao giờ rời khỏi người của Ninh Phàn, nhìn theo bóng lưng cô đi đến cửa nhưng rồi lại thấy cô khua tay trong không khí, anh đột nhiên cảm thấy cô thật đáng yêu mà bật cười. Xong, người đàn ông liền nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống bàn nhanh chóng bước theo sau Ninh Phàn.
Ninh Phàn bước chân nhanh chóng về phía cửa ra vào, chỉ cần cô rời khỏi nơi này thì cô không cần phải lo lắng sau này bị dày vò ở nhà họ Ninh nữa. Nhưng cô đã đánh giá thấp cốt truyện, ngay khi cô vừa bước một chân ra khỏi cửa thì như có một bức tường vô hình ngăn cản không cho cô rời đi. Cô cảm thấy kì lạ liền đưa tay lên sở thử, quả nhiên có một bức tường ở ngay cửa, cô thầm rủa trong lòng.
(Lẽ nào mình phải ở nhà họ Ninh hoàn thành cốt truyện rồi mới có thể rời đi. Cốt truyện mạnh mẽ đến vậy, mình phải làm sao đây?)
Ninh Phàn đưa hai tay gõ gõ vào đầu cố gắng nghĩ cách làm sao để thoát khỏi nhà họ Ninh. Lúc trước cô theo ý cốt truyện bởi vì vẫn chưa quá nghiêm trọng. Nhưng bây giờ thì không thể theo được nữa, nếu cô thật sự vào nhà họ Ninh thì cái chết của cô là điều chắc chắn sẽ xảy ra. Cô không muốn như vậy.
Đang mải suy nghĩ mà cô không để ý người đàn ông đã đứng trước mặt cô từ khi nào. Khi cô phát hiện ra thì liền giật mình bật ngửa. May mắn thay, người đàn ông đã kịp đỡ lấy cô để cô không ngã xuống đất, trong vô thức cô đã nắm lấy vai của người đàn ông đó nhưng cả hai đều không để ý đến bàn tay của cô đang đặt ở ngực trái nơi trái tim của người đàn ông.
Ngay tại khoảnh khắc này, thời gian như đang chầm chậm trôi. Ánh mắt của hai người nhìn nhau khiến trái tim Ninh Phàn đập mạnh hơn bao giờ hết. Nhưng sao cô cảm giác đôi mắt của người đàn ông này rất quen.
Hai người đang ôm lấy nhau đột nhiên có người hét lớn khiến cả hai nhanh chóng tách nhau ra.
“To gan, dám bất kính với Phó thiếu.”
“Phó thiếu?”
Ninh Phàn vừa nghe được hai từ thì liền nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình rồi cô nhớ đến một cảnh tượng. Trong một đêm mưa tầm tã người đàn ông được gọi là Phó thiếu này bị một đám người vây quanh nhưng anh không hề nao núng hay sợ hãi đối mặt với bọn sát thủ một cách bình tình. Một trận chiến diễn ra người đàn ông vẫn có thể chống trả quyết liệt cho đến khi một chiếc xe đột nhiên lao tới. Vài ngày sau, các báo đài đều truyền tin Phó tổng của tập đoàn Phó thị mất tích.
Quay trở lại hiện tại, Ninh Phàn ngạc nhiên nhìn thẳng vào vị Phó thiếu trước mặt mà nói.
“Anh chính là Phó thiếu – Phó Minh Trạch.”
Phó Minh Trạch đút 2 tay vào túi quần cũng khá ngạc nhiên hỏi lại.
“Cô biết tôi sao?”
Ninh Phàn không nói tiếp chỉ dám nghĩ trong đầu.
(Phó thiếu Phó Minh Trạch chỉ cần dẫm chân một cái có thể làm rung động cả tam giới, người nắm quyền tập đoàn Phó thị. Là người có quyền lực vô cùng lớn, một nhân vật quan trọng. Nhưng làm sao anh ta xuất hiện ở đây được? Theo cốt truyện ban đầu thì khoảng thời gian này Phó Minh Trạch đã mất tích rồi mà.)
Phó Minh Trạch không thấy cô trả lời nhưng biểu cảm trên gương mặt cô thì rất lạ, như thể anh không nên xuất hiện trong buổi tiệc ngày hôm nay vậy.
Thấy Phó Minh Trạch cứ luôn nhìn mình, Ninh Phàn cũng lúng túng trả lời.
“À! Tôi đã nghe qua danh tính của Phó thiếu nhưng không ngờ lại gặp anh ở đây. Thật xin lỗi.”
Nghe Ninh Phàn nói xong, Phó Minh Trạch mới gật gù rồi bước qua cô. Ninh Phàn nhìn thấy anh đi qua cửa một cách dễ dành cô lại có chút ngạc nhiên.
(Hả? Sự ràng buộc của cốt truyện biến mất rồi à? Kì lạ!)
Phó Minh Trạch không thấy cô đi theo dừng lại quay người nhìn cô.
“Ninh tiểu thư không đi sao?”
“Đi.”
Ninh Phàn có chút vui mừng liền đáp lời ngay lập tức. Sự ràng buộc của cốt truyện biến mất cô phải tranh thủ cơ hội này đi ngay lập tức để không cần phải quay trở về Ninh gia.
Sau đó Ninh Phàn theo chân Phó Minh Trạch rời khỏi buổi tiệc. Ra đến bên ngoài thì đột nhiên anh dừng lại, cô đi theo sau anh không chú ý liền đâm sầm vào lưng của anh khiến mũi cô bị đau cô liền đưa tay sờ còn không quên trách anh.
“Anh đang làm gì vậy?”
Phó Minh Trạch quay người lại nhìn cô, còn nghe cô trách móc mình. Vì chiều cao của hai người hơi chênh lệch nên anh hơi cúi người xuống đưa mặt anh sát vào mặt cô.
“Tôi mới là người nên hỏi cô câu này mới đúng.”
“Rõ ràng là anh đột nhiên dừng lại.”
Ninh Phàn không hề chịu thua.
“Phàn Phàn, con mau đến đây.”
Đã nói đến như vậy Ninh Phàn không thể từ chối đành bước đến nắm lấy tay Ninh phu nhân rồi quay người cúi chào. Ninh Vũ Mai đứng phía đối diện gương mặt căm tức thầm nghĩ trong đầu.
(Thật không ngờ, Ninh Phàn, cô ta là chị gái thất lạc của mình.)
Ninh Phàn đứng bên cạnh Ninh phu nhân, miệng cười nhưng trong lòng lại lo lắng.
(Cốt truyện đã diễn ra nhanh hơn rồi. Khi trở về nhà họ Ninh, Ninh Phàn không có ngày tháng tốt đẹp nào. Trong tương lai, sẽ bị bố mẹ ghẻ lạnh còn bị nam chính đàn áp rồi chết thảm. Không được, mình phải nhanh chóng tìm cách rời khỏi nhà họ Ninh.)
Ninh Đức Hữu gương mặt có phần tự hào đưa tay giới thiệu.
“Các vị đây chính là con gái lớn của chúng tôi cũng chính là đại tiểu thư nhà họ Ninh, Ninh Phàn.”
Khi câu nói vừa kết thúc tiếng bàn tán ngày càng nhiều hơn, nhưng 2 người phụ nữ vừa mới sỉ nhục Ninh Phàn thì lại lo sợ.
“Cái gì? Ninh Phàn là Ninh gia đại tiểu thư. Vậy chúng ta vừa rồi…”
“Im đi. Đừng để cô ấy nghe thấy nếu không sẽ gây rắc rối cho chúng ta.”
“Đúng…đúng…đúng”
Người đàn ông tay cầm ly rượu lắc nhẹ nhìn Ninh Phàn, trong đầu đang bắt đầu tính toán.
(Trưởng nữ nhà họ Ninh. Thú vị! Nếu hôn ước được định là cô ấy thì không phải không thể.)
Giữa những tiếng bàn tán xung quanh Ninh Đức Hữu lại một lần nữa tuyên bố.
“Hôm nay là ngày gia đình chúng tôi đoàn tụ. Nhân dịp này tôi cũng tuyên bố trong tương lai tất cả cổ phần của nhà họ Ninh sẽ để 2 đứa con gái của chúng tôi cùng thừa kế. Ninh Phàn sẽ đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Ninh thị.”
Mọi người xung quanh chưa kịp bàn tán thì đã có người lên tiếng phản đối. Chính là Ninh Vũ Mai.
“Bố, chị vừa mới trở về không biết gì cả. Làm sao bố có thể để chị ấy vào công ty?”
Ninh phu nhân nắm tay Ninh Vũ Mai khuyên nhủ.
“Phàn Phàn là chị của con. Hai chị em con cùng vào công ty cùng chăm sóc lẫn nhau không tốt hơn sao?”
Ninh Vũ Mai được chiều từ nhỏ nào có chịu bị thiệt đương nhiên không nghe nổi lời khuyên của Ninh phu nhân.
“Nhưng mà mẹ, trước khi con về nước đã hứa với con, khi con vào công ty thì vị trị tổng giám đốc là của con mà.”
Ninh phu nhân vẫn cố gắng nhẹ nhàng khuyên.
“Vũ Mai, chị gái con bị thất lạc nhiều năm, cuộc sống ở bên ngoài có bao nhiêu khó khăn. Con nên ủng hộ giúp đỡ chị gái con mới đúng chứ?”
“Con không muốn.”
Ninh Vũ Mai kiên quyết trả lời. Ninh Đức Hữu không chịu được nữa bắt đầu răn đe Ninh Vũ Mai.
“Vũ Mai, sao con lại thay đổi trở nên cứng đầu không hiểu chuyện như vậy?”
Mục Bắc Thần không chịu được cảnh phải trơ mắt nhìn người anh ta yêu chịu ủy khuất nên đã lên tiếng.
“Cô ta có tư cách gì là tổng giám đốc của tập đoàn Ninh thị? Bác trai có nhầm lẫn gì không? Cũng có thể là cô ta là giả mạo.”
Ninh phu nhân bình thường dịu dàng với con gái mình. Đối với người khác bà vẫn có phong thái của một phu nhân hào môn. Đối với người sỉ nhục con gái mình đương nhiên bà cũng không nhẫn nhịn.
“Đây là chuyện riêng của nhà họ Ninh, xin Mục tổng không can thiệp.”
Mục Bắc Thần vì nể mặt Ninh Vũ Mai nên đối với vợ chồng Ninh cũng có phần kính trọng. Nhưng nếu làm người thương của anh ta buồn thì sự kính trọng đó cũng chẳng còn, anh ta trực tiếp nhìn Ninh Đức Hữu mà uy hiếp.
“Nếu bác trai để cô ta vào tập đoàn Ninh thị, vậy thì sự hợp tác của 2 nhà Mục – Ninh nên chấm dứt.”
Ninh Đức Hữu chiến đầu thương trường nhiều năm thì sao có thể bị một tiểu bổi như Mục Bắc Thần uy hiếp.
“Công ra công, tư ra tư. Tôi để con gái mình vào tập đoàn đó là chuyện tư, mong Mục tổng không can thiệp vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi.”
Thấy không uy hiếp dược Ninh Đức Hữu, Mục Bắc Thần liều đổi mục tiêu sang Ninh Phàn.
“Ninh Phàn, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình. Cô bây giờ tốt hơn hết là từ bỏ vị trí tổng giám đốc tập đoàn Ninh thị đi.”
Ninh Phàn mệt mỏi đứng nhìn nãy giờ không lên tiếng. Nghe Mục Bắc Thần nói vậy cô thầm khinh thường.
(Ai thèm? Ai quan tâm chứ? Nơi có nam nữ chính chắc chắn chẳng có gì tốt lành cả.)
Trong lòng thầm nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô lại giả đáng thương nói.
“Tôi không muốn gì cả, có thể nhận lại bố mẹ là tôi đã rất mãn nguyện rồi.”
Quay sang nhìn Ninh Vũ Mai.
“Em gái, tôi sẽ không cướp bất cứ thứ gì của em. Tôi…tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong, Ninh Phàn giả khóc quay người rời đi. Ninh phu nhân thấy vậy liều đau lòng chạy theo.
“Phàn Phàn, khó khăn lắm mẹ mới tìm thấy con mà. Con đừng đi.”
Ninh Vũ Mai thấy vậy cũng vội chạy theo nhưng chạy được vài bước thì ngã.
“Chị, chị đừng đi.”
Ninh phu nhân nghe thấy tiếng ngã thì dừng bước chân quay lại nhìn Ninh Vũ Mai đang khổ sở ngã dưới đất thì đau lòng liền chạy lại đỡ cô ta. Dù sao cô ta cũng là con gái mình nuôi lớn bà ta không thể bỏ mặc.
Cú ngã đó của Ninh Vũ Mai đã gây chú ý đến những người xung quanh nên chẳng còn ai đi níu kéo Ninh Phàn. Mà như vậy lại đúng ý của cô, như vậy cô có thể rời đi mà không còn liên quan đến nam nữ chính nguyên tác nữa.
“Các người chơi thong thả. Muốn tôi vào công ty để tranh đấu với Ninh Vũ Mai. Đừng hòng. Đừng kéo tôi vào. Đừng đụng vào tôi.”
Người đàn ông quan sát Ninh Phàn từ đầu đến cuối hơi nhếch miệng cười.
(Có đầu óc, cô ấy có thể đảm nhận được vị trí Phó gia thiếu phu nhân.)
Ánh mắt người đàn ông chưa bao giờ rời khỏi người của Ninh Phàn, nhìn theo bóng lưng cô đi đến cửa nhưng rồi lại thấy cô khua tay trong không khí, anh đột nhiên cảm thấy cô thật đáng yêu mà bật cười. Xong, người đàn ông liền nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống bàn nhanh chóng bước theo sau Ninh Phàn.
Ninh Phàn bước chân nhanh chóng về phía cửa ra vào, chỉ cần cô rời khỏi nơi này thì cô không cần phải lo lắng sau này bị dày vò ở nhà họ Ninh nữa. Nhưng cô đã đánh giá thấp cốt truyện, ngay khi cô vừa bước một chân ra khỏi cửa thì như có một bức tường vô hình ngăn cản không cho cô rời đi. Cô cảm thấy kì lạ liền đưa tay lên sở thử, quả nhiên có một bức tường ở ngay cửa, cô thầm rủa trong lòng.
(Lẽ nào mình phải ở nhà họ Ninh hoàn thành cốt truyện rồi mới có thể rời đi. Cốt truyện mạnh mẽ đến vậy, mình phải làm sao đây?)
Ninh Phàn đưa hai tay gõ gõ vào đầu cố gắng nghĩ cách làm sao để thoát khỏi nhà họ Ninh. Lúc trước cô theo ý cốt truyện bởi vì vẫn chưa quá nghiêm trọng. Nhưng bây giờ thì không thể theo được nữa, nếu cô thật sự vào nhà họ Ninh thì cái chết của cô là điều chắc chắn sẽ xảy ra. Cô không muốn như vậy.
Đang mải suy nghĩ mà cô không để ý người đàn ông đã đứng trước mặt cô từ khi nào. Khi cô phát hiện ra thì liền giật mình bật ngửa. May mắn thay, người đàn ông đã kịp đỡ lấy cô để cô không ngã xuống đất, trong vô thức cô đã nắm lấy vai của người đàn ông đó nhưng cả hai đều không để ý đến bàn tay của cô đang đặt ở ngực trái nơi trái tim của người đàn ông.
Ngay tại khoảnh khắc này, thời gian như đang chầm chậm trôi. Ánh mắt của hai người nhìn nhau khiến trái tim Ninh Phàn đập mạnh hơn bao giờ hết. Nhưng sao cô cảm giác đôi mắt của người đàn ông này rất quen.
Hai người đang ôm lấy nhau đột nhiên có người hét lớn khiến cả hai nhanh chóng tách nhau ra.
“To gan, dám bất kính với Phó thiếu.”
“Phó thiếu?”
Ninh Phàn vừa nghe được hai từ thì liền nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình rồi cô nhớ đến một cảnh tượng. Trong một đêm mưa tầm tã người đàn ông được gọi là Phó thiếu này bị một đám người vây quanh nhưng anh không hề nao núng hay sợ hãi đối mặt với bọn sát thủ một cách bình tình. Một trận chiến diễn ra người đàn ông vẫn có thể chống trả quyết liệt cho đến khi một chiếc xe đột nhiên lao tới. Vài ngày sau, các báo đài đều truyền tin Phó tổng của tập đoàn Phó thị mất tích.
Quay trở lại hiện tại, Ninh Phàn ngạc nhiên nhìn thẳng vào vị Phó thiếu trước mặt mà nói.
“Anh chính là Phó thiếu – Phó Minh Trạch.”
Phó Minh Trạch đút 2 tay vào túi quần cũng khá ngạc nhiên hỏi lại.
“Cô biết tôi sao?”
Ninh Phàn không nói tiếp chỉ dám nghĩ trong đầu.
(Phó thiếu Phó Minh Trạch chỉ cần dẫm chân một cái có thể làm rung động cả tam giới, người nắm quyền tập đoàn Phó thị. Là người có quyền lực vô cùng lớn, một nhân vật quan trọng. Nhưng làm sao anh ta xuất hiện ở đây được? Theo cốt truyện ban đầu thì khoảng thời gian này Phó Minh Trạch đã mất tích rồi mà.)
Phó Minh Trạch không thấy cô trả lời nhưng biểu cảm trên gương mặt cô thì rất lạ, như thể anh không nên xuất hiện trong buổi tiệc ngày hôm nay vậy.
Thấy Phó Minh Trạch cứ luôn nhìn mình, Ninh Phàn cũng lúng túng trả lời.
“À! Tôi đã nghe qua danh tính của Phó thiếu nhưng không ngờ lại gặp anh ở đây. Thật xin lỗi.”
Nghe Ninh Phàn nói xong, Phó Minh Trạch mới gật gù rồi bước qua cô. Ninh Phàn nhìn thấy anh đi qua cửa một cách dễ dành cô lại có chút ngạc nhiên.
(Hả? Sự ràng buộc của cốt truyện biến mất rồi à? Kì lạ!)
Phó Minh Trạch không thấy cô đi theo dừng lại quay người nhìn cô.
“Ninh tiểu thư không đi sao?”
“Đi.”
Ninh Phàn có chút vui mừng liền đáp lời ngay lập tức. Sự ràng buộc của cốt truyện biến mất cô phải tranh thủ cơ hội này đi ngay lập tức để không cần phải quay trở về Ninh gia.
Sau đó Ninh Phàn theo chân Phó Minh Trạch rời khỏi buổi tiệc. Ra đến bên ngoài thì đột nhiên anh dừng lại, cô đi theo sau anh không chú ý liền đâm sầm vào lưng của anh khiến mũi cô bị đau cô liền đưa tay sờ còn không quên trách anh.
“Anh đang làm gì vậy?”
Phó Minh Trạch quay người lại nhìn cô, còn nghe cô trách móc mình. Vì chiều cao của hai người hơi chênh lệch nên anh hơi cúi người xuống đưa mặt anh sát vào mặt cô.
“Tôi mới là người nên hỏi cô câu này mới đúng.”
“Rõ ràng là anh đột nhiên dừng lại.”
Ninh Phàn không hề chịu thua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro