Em có nguyện ý...
Thất Tát Nương Tử
2025-03-02 06:50:06
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba năm sau.Gió đêm nhẹ thổi, sao trời xán lạn.Cổng vòm lễ hội âm nhạc hình cầu vồng toả sáng dưới màn đêm. Những người trẻ tuổi mặc áo ngắn tay quần đùi tập trung dưới ánh đèn sân khấu, có người giơ tay hát ca nhảy máu, hoặc giơ tay lên cao quay phim lại toàn cảnh, mỗi người ai nấy trên mặt đều tràn đầy sự thoải mái vui vẻ.Giải Tinh Tán, người đã diễn tập xong lần cuối trước khi lên sân khấu, đang ngồi trong một góc ở hậu trường, vừa nhìn trên sân khấu đang biểu diễn qua tấm màn che, vừa nhàn nhã dùng bàn chân gõ gõ nhịp.Thỉnh thoảng có vài nghệ sĩ đi ngang qua chào hỏi cậu, cậu đều tươi cười đáp lại họ.Hiện giờ, cậu đã được công nhận trở thành một nhạc công hàng đầu trong giới đi lên bằng thực lực, và nhờ vào tính cách thẳng thắn trượng nghĩa của mình, cậu cũng gặp được một nhóm anh em tốt trong nghề. Không chỉ đua nhau mời ban nhạc của cậu vào các buổi lễ nhạc lớn, mà ngay cả trường đại học cũ còn mời cậu về làm giảng viên. Đến nước này rồi, chỉ cần cậu không làm gì tự huỷ hoại bản thân, vậy đã được coi là thành công danh toại.Lúc này cậu chỉ mới 24 tuổi.Nhớ lại ba năm trước, cậu còn đang làm ba công việc một ngày, chỉ vì muốn kiếm nhiều tiền chút nâng cấp thiết bị, ngay cả đứa nhỏ phát tờ rơi cũng dám quát mắng cậu tới lui. Cho tới ba năm nay, cậu đã gặp phải nhiều sự nghi vấn, gặp qua ngăn trở, hoài nghi bản thân có thật sự là tài năng thiên phú hay không, nhưng mỗi lần cậu muốn dừng chân, đều sẽ có một người luôn ở bên cạnh cậu.“Không sao, có em ở đây.”Mặc kệ cậu gặp phải khó khăn gì, chỉ cần nghe được một câu như vậy, cậu liền có thể đánh trống khua chiêng tiến lên phía trước.Bởi vì có cô ở bên cạnh nên cậu phải tiếp tục đi lên.Cậu muốn trở thành sức mạnh của cô, nhưng không biết từ lúc nào, cô cũng biến thành sức mạnh của cậu.Họ nương tựa lẫn nhau, cùng thu nhặt những tia sáng hạnh phúc trong một thế giới kỳ lạ, khắc nghiệt như này.Thoáng chốc, ba năm đã trôi qua.Cậu đã không còn vẻ ngây ngô như ngày nào, nhưng vẫn giống như xưa, yêu đôi mắt mặt mũi, yêu cô giấu nhẹm vẻ yếu ớt dưới vẻ bề ngoài dịu dàng không chịu khuất phục của mình.Vào lúc Giải Tinh Tán đang cảm thán trời gian trôi qua quá nhanh, có một đôi tình nhân nắm tay nhau bước vào hậu trường dưới sự trầm trồ của mọi người xung quanh, nhà gái đỏ mặt mỉm cười, nhà trai hạnh phúc chào hỏi mọi người. Tên này là ca sĩ chính ban nhạc vừa thoát khỏi khiếp độc than, nhà gái từng là bệnh nhân của Vệ Nghê, giờ đây chính là “Thiên thần nhỏ” được săn đón nhiệt liệt.Điền Nhã Dật từng nổi tiếng nhờ vào bức ảnh chụp vội thời đại học, hiện giờ đã trở thành người mẫu ảnh có chút danh tiếng.Chiếc mắt độc đáo giúp cô gia tăng độ nhân diện, và hành trình chiến đấu với bệnh tật đã giúp cô trở thành nguồn cảm hứng, cô bé của hôm nay đã được nâng lên một tầm cao mới.Nhờ vào mối quan hệ của Vệ Nghê và Giải Tinh Tán, sau khi tốt nghiệp đại học, Điền Nhã Dật ‘chảy vào ruộng nhà mình’, thường xuyên qua lại xong trở thành bạn gái của tay ca sĩ chính trong ban nhạc.Ngay khi biết chuyện này, Giải Tinh Tán đã thẳng tay đánh cho tên đó – người nổi tiếng với bề ngoài và giọng hát quyến rũ – một trận tơi bời, bởi vì cái tên này dám theo đuổi người mà cả hai coi cô bé là em gái. Chẳng trách mấy lần trước, khi Điền Nhã Dật bay đến xem cậu biểu diễn, cái tên này lại nhiệt liệt đi đón đến vậy.Chờ sau khi bị đánh cho mặt mũi bầm dập, tên ca sĩ chính mới thề độc rằng anh ta đã gặp được chân ái đời mình, xong mới được Giải Tinh Tán miễn cưỡng tha cho.Nam ca sĩ chính mặt mũi rạng rỡ như hoa nắm tay Điền Nhã Dật phóng đến trước mặt Giải Tinh Tán, mở miệng đắc ý tuyên bố:“Nhã Dật đồng ý sang năm về nhà gặp bố mẹ em rồi!”“Không phải từng có người nói với tôi, đời này có chết cũng không bước vào ‘nấm mồ tình yêu’ sao?” Giải Tinh Tán nói móc.“Úi xời, cái đó còn tùy đối tượng là ai chớ!” Nam ca sĩ dùng vẻ mặt say mê nắm chặt tay, “Dù sao thì đời này em chỉ có mỗi Nhã Dật, em phải sớm ‘trói chặt’ em ấy lại, kẻo bị người khác cướp mất!”“Kết hôn là chuyện lớn, chú suy nghĩ cho kỹ.” Giải Tinh Tán dùng vị trí trưởng bối nói với Điền Nhã Dật, “Em nhìn chị em xem, đến năm 27 tuổi mới gặp được ‘chân mệnh thiên tử’. Tốt xấu gì sau này mới rõ, dành giật cho sớm rồi lại trúng phải loại ‘không ra gì’⎯⎯”Nam ca sĩ đau khổ: “Anh Giải, mong được anh chiếu cố, nói lời hay ý tốt giúp em với được không.”“Kết hôn vốn phải suy nghĩ kỹ mới phải.” Sắc mặt Giải Tinh Tán nghiêm túc nhấn mạnh.“Tên này quen biết với anh nhiều năm, cũng không phải loại người tốt gì⎯”Ca sĩ chính vừa muốn phản bác, Giải Tinh Tán lại nói tiếp:“Nhưng cũng không phải kẻ xấu, cái khác anh chưa dám nói trước, nhưng chỉ cần cậu ta đồng ý với em chuyện gì thì sẽ không nuốt lời. Nhiều năm trôi qua, anh chưa thấy cậu ta thất hứa lần nào.”Ca sĩ chính ngơ ngơ cảm động cười cười.Bộ dạng này làm Giải Tinh Tán bật cười. Phong thuỷ luân chuyển, ai mà nghĩ tới nam thần cũng có ngày biến thành một ‘kẻ dưới cơ’ như vầy.Giải Tinh Tán nói: “Nếu chú dám đối xử tệ bạc với em ấy, tôi và Vệ Nghê sẽ không tha cho chú đâu.”“Em có chỗ nào dám không tốt với em ấy, em ấy nhiều fans như vậy⎯” Nam ca sĩ choàng vai Giải Tinh Tán, “Đừng chỉ lo nói em, anh thì sao, anh và chị Vệ chừng nào kết hôn đây?”“Chưa nói tới.” Giải Tinh Tán nói.“Giờ chưa nói vậy chừng nào mới nói?” Ca sĩ chính kinh ngạc, không tán đồng nói, “Vệ Nghê nhà mọi người nha, năm nay có thể đã 30 rồi. Người ta ngoài mặt không nói thì thôi, trong lòng nhất định là muốn. Anh xem đừng có kéo dài nữa, người phụ nữ tốt như vậy, đừng chậm trễ người ta⎯⎯”“Tới lượt chú lo à!” Giải Tinh Tán đá tên đó một cái, “Chuyện của trai đẹp không cần chú quản, lo chơi với cái micro của chú đi.”Điền Nhã Dật mỉm cười nhìn hai người họ đùa giỡn, bên mắt nhân tạo kia dưới ánh đèn càng thêm sáng ngời.“Em đưa Nhã Dật ra ngoài trước, chốn hậu trường chướng khí mịt mù, đừng ám vào cục vàng của em.” Nam ca sĩ chính giữ chặt tay Điền Nhã Dật.“Chờ đã, giúp anh cái này.” Giải Tinh Tán nói.“Được luôn, có gì không anh trai?” Tên đó hỏi.“Không phải nói chú.” Giải Tinh Tán đẩy tên đó ra, nhìn về phía Điền Nhã Dật, “Lát nữa em dưới khán đài, có thể giúp anh chuyện này được không?”**Hội trường rộng lớn kín hết chỗ, khán giả yên lặng ngồi trên hàng ghế mềm xếp tầng, tập trung tinh thần nghe bài luận văn trên bục giảng.Mỗi người trong khán giả đều đeo một chiếc thẻ trước ngực, tuổi tác khác nhau, màu da khác nhau, từ trời nam sang biển bắc, đều cùng chung mục đích tụ họp tại Hội trường Hoàng Tử ở Los Angeles, Mỹ.Nơi này đang diễn ra cuộc hội nghị học thuật quốc tế, với sự tham gia của những bác sĩ thần kinh nổi tiếng và các nhà lãnh đạo của các tổ chức y tế hàng đầu thế giới. Có thể được mời đến tham dự hội nghị học thuật lần này chính là niềm vinh quang vô cùng lớn lao, chưa kể đến việc được quyền phát biểu công khai.Người phụ nữ đang nói tiếng Anh hết sức lưu loát trên bục giảng chính là một trong ba nữ bác sĩ người Châu Á duy nhất có được đặc quyền này.Vệ Nghê, giới tính nữ, tốt nghiệp khoa y tế Đại học Y khoa thành phố C, hiện đang làm việc tại Bệnh viện trực thuộc Đại học Y khoa thành phố C, sau đó được cử đến bệnh viện Hoa Sơn Thượng Hải nghiên cứu phẫu thuật thần kinh, lấy được bằng tiến sĩ; đã xuất bản 294 bài báo, được SCI [1] công nhận sử dụng 105 bài trong số đó, chủ yếu dịch nhiều chuyên khảo y học, hiện đang tham gia biên soạn bản mới nhất của ⟪Cẩm nang phẫu thuật thần kinh⟫; nhậm chức chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh của bệnh viện, là nữ chủ nhiệm khoa ngoại trẻ tuổi nhất đạt được thành tựu này.[1] Danh mục Trích dẫn Khoa học (Science Citation Index, viết tắt: SCI) là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học(Institute for Scientific Information, viết tắt: ISI) xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960. (nhấp vào đọc thêm tại wikipedia)Cô nhanh chóng được biết đến với tài năng và năng lực đáng kinh ngạc.Bất kể là trong nước hay ngoài nước, Vệ Nghê vẫn là một ngôi sao sáng đáng được chú ý.Diễn thuyết đã xong, trong hội trường vang lên từng đợt vỗ tay. Trương Nam Kim ngồi dưới khán đài là một trong nhiều khán giả, sắc mặt vẫn nghiêm túc như thường nhưng tay lại lặng lẽ giơ ngón cái lên với cô.Vệ Nghê cúi đầu cảm ơn, sau đó bước xuống bục giảng. Vào lúc 4 giờ chiều ánh nắng tươi sáng, ngoài cửa sổ hoa thơm chim hót, tiếng chim kêu ở LA làm cô nhớ đến tiếng chim hót trên đường dốc bên ngoài khu nội trú, cũng nhớ đến bóng người vẫn thường hay đứng chờ dưới con dốc kia.Giờ này trong nước chắc sắc trời đã tối màu, cậu hẳn đã chìm vào giấc ngủ rồi nhỉ?Hình ảnh cậu đổ đầy mồ hôi đứng trên sân khấu rung động lòng người đến nhường nào, cô cũng rất muốn trở thành một người hâm mộ đứng dưới khán đài vẫy cờ hò reo cổ vũ cho cậu. Cũng như cô tin rằng, cậu cũng rất muốn trở thành một trong những thính giả ngày hôm nay, sẽ không chớp mắt nhìn cô thuyết trình trên bục giảng, đến lúc cô đi xuống cậu sẽ là người đầu tiên vỗ tay và ôm chầm lấy cô.Chính vì thế, bọn họ đều vắng mặt vào những dịp quan trọng của nhau, nhưng lại không có chút tiếc nuối nào.Sau khi tâm ý tương thông, việc ở kề cạnh bên nhau hay không cũng không còn quá quan trọng nữa.Sự tín nhiệm kỳ diệu thế đấy, có thể làm hai người họ không chút lo lắng nào lao về nhiều hướng đi khác biệt, trên lưng mang theo niềm tin để chiến đấu và phấn đấu trong các lĩnh vực khác nhau, sau đó lần nữa gặp lại, nhìn nhau mà cười.Tình yêu đích thực không giống như cát lún, dù không nắm chặt trong tay cũng sẽ giống như không khí, luôn luôn bao bọc xung quanh người mình yêu thương.Đây là điều mà Giải Tinh Tán đã dạy cho Vệ Nghê.Hội nghị giao lưu học thuật kết thúc, đa phần mọi người sẽ còn nán lại hội trường để cùng nhau trao đổi các vấn đề chuyên môn. Vệ Nghê kiếm cớ cùng Trương Nam Kim ra ngoài hít thở không khí.“Sinh nhật vui vẻ.” Trương Nam Kim thăng từ phó viện lên viện trưởng vỗ vỗ vai cô, cười nói, “Buổi diễn thuyết hôm nay rất thành công, sau khi trở về tớ sẽ đặt một bàn tiệc lớn ở khách sạn đãi sinh nhật cậu.”“Nào có, phải là tớ mời viện trưởng đây, ăn mừng Trương viện trưởng thăng chức.” Vệ Nghê cũng đùa ngược lại.Trương Nam Kim cười liếc cô một cái xong xoay người đi toilet, còn Vệ Nghê đứng bên cạnh cửa sổ, lấy điện thoại ra.Trên điện thoại có tin nhắn đồng nghiệp hỏi thăm tin tức về lần trao đổi này, cũng có tin nhắn quan tâm từ ba mẹ, duy chỉ thiếu mỗi tin chúc ngủ ngon mỗi ngày từ Giải Tinh Tán.Chẳng lẽ cậu chưa đi ngủ luôn sao? Hay có công việc đột xuất?Trong ba năm trưởng thành không chỉ có mỗi mình cô.Ban nhạc Bảo tàng xưa của nhóm Giải Tinh Tán giờ đây đã trở thành một ban nhạc nổi tiếng trong nước, có thể đảm nhận các vị trí chủ chốt trong nhiều lễ hội âm nhạc lớn. Theo Vệ Nghê thấy, thay đổi rõ rệt nhất là vào một ngày nọ cô nghe thấy bài hát của Bảo tàng xưa phát từ điện thoại của Thẩm Thục Lan, và còn bâng quơ nói chuyện với Vệ Giá Phong:“Nghê Nghê à, ba phát hiện gần đây có một ban nhạc rất nổi⎯ trong đó có tên kia gõ gõ, trông rất giống với người hàng xóm của con đó.”Trừ bộ phận người cực nhỏ, không ai biết rằng tay trống kia trong ban nhạc hàng đầu Trung Quốc đang hẹn hò với vị bác sĩ phẫu thuật sắp được khẳng định tên tuổi trên thị trường quốc tế.Trong số những người nhắn tin cho cô, còn có người từng là bệnh nhân của mình, cô gái nhỏ cắt bỏ mắt phải Điền Nhã Dật.Điền Nhã Dật gửi đến một đoạn video đen kịt dài vài phút, ngoài ra không hề có thêm bất kỳ ký tự nào, sau khi Vệ Nghê nhấn mở, sân khấu của lễ hội âm nhạc Nitrogen hiện lên trước mắt.Giữa ánh đèn rực rỡ đong đưa, Giải Tinh Tán đứng ngay trung tâm sân khấu, tay cầm microphone, ánh mắt nhìn thẳng vào màn hình đối diện Vệ Nghê.“… Ngày thứ hai lễ hội âm nhạc này, là ngày sinh nhật của người phụ nữ tôi yêu nhất.”Vệ Nghê giật mình. Bởi vì việc nhớ nhầm ngày sinh nhật là một lỗi sai ngớ ngẩn mà Giải Tinh Tán trước nay chưa từng mắc phải.Trong khi cô vẫn chưa kịp hiểu ra, Giải Tinh Tán đã nói tiếp trong tiếng hò reo vang dội:“Tôi muốn ở đây, chúc cô ấy sinh nhật vui tuổi 30 trước một ngày.”Đám đông dưới khán đài nghe đến cụm ‘tuổi 30’, lại truyền đến trận xôn xao nho nhỏ.“Vô tri vô giác, chúng ta đã ở bên nhau được ba năm, ba năm nay, là ba năm hạnh phúc nhất trong đời này của anh. Ba năm trước, bề ngoài anh có vẻ ngông cuồng nhưng thật ra trong lòng lại hết sức mơ hồ. Mơ hồ tương lai chính mình muốn làm cái gì, mơ hồ rốt cuộc mình có năng lực trở nên nổi bật trong giới này hay không. Là em chỉ rõ phương hướng, mục tiêu để anh tiếp tục phấn đấu. Anh không còn mỗi một mình nữa, anh biết phía sau lưng anh còn có thêm một người, cho nên có làm sao anh cũng không sợ.”“Lúc mới quen biết em, anh đã bị em làm cho cảm động, nghĩ rằng nhất định phải cứu vớt em thoát khỏi nỗi đau đó. Ngay cả chính anh còn khó mà tin được, kiêu ngạo như anh đây lại giống như con bươm bướm cứng đầu, nghĩ mọi cách bước vào đời sống của em. Khi đó, anh cũng không có suy nghĩ nào khác, chỉ đơn thuần muốn cứu vớt em thôi… Giống như ‘Thánh cứu thế ngu ngốc’ đúng không, anh cũng thấy vậy. Khi đó anh cứ ôm sự cảm động ngốc nghếch đó vào người, còn muốn trở thành anh hùng của em nữa chứ.”“Sau này, anh mới biết… Mình sai rồi.” Giải Tinh Tán nhẹ nhàng nói.“Anh không phải anh hùng của em, mà em cũng không cần sự cứu rỗi nào hết, anh chỉ là một ngôi sao không rời bỏ ánh trăng được, như thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa, anh nói muốn cứu em, bởi vì ngay cái nhìn đầu tiên, anh đã bị em làm cho động tâm.”Dưới đài hoàn toàn sôi trào, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.Vệ Nghê đã quên mất điểm đáng ngờ của thời gian, chỉ lo quan sát Giải Tinh Tán.“Ở trong cái thế giới vật chất này, anh càng nhìn thấy rõ…” Giải Tinh Tán nói, “Không phải là anh cứu rỗi em, mà là giữa đầy sự cám dỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh mất chính mình… Trái lại, là em cứu anh ra mới phải.”“Nếu không có em, chắc anh sẽ không được như ngày hôm nay. Có lẽ, anh đã sớm biến thành kẻ tồi tệ lê la khắp mọi nẻo đường. Là em… Em đã cứu vớt anh.”“Thế giới có bị diệt vong cũng không thể thay đổi việc anh yêu em. Anh đã nghĩ ngợi rất lâu, và thận trọng quyết định đưa ra một lời thỉnh cầu với em. Em có nguyện ý lấy anh trước khi thế giới này diệt vong không?”Chỉ trong chớp mắt, dưới sân khấu tiếng hoan hô rung lên ầm trời, thậm chí còn lớn hơn cả âm lượng micro trên sân khấu.Vệ Nghê nước mắt tràn mi.“Lúc em xem video đến đây, anh đã đứng ngay dưới lầu rồi.” Giải Tinh Tán nói.Vệ Nghê mở to đôi mắt đẫm lệ mông lung.“Anh ngồi máy bay 16 tiếng, chưa nói đến việc em đồng ý hay không, trước tiên em có thể dẫn anh đi ăn món gà Tả Tông Đường [2] ở phố người Hoa có được không? Dù sao thì trước khi trái đất diệt vong vẫn còn sớm, em cũng còn cả đống thì giờ để suy nghĩ mà ha.”[2] Hình ảnh minh hoạVệ Nghê cũng không xem video được nữa, cô không kịp báo một tiếng với Trương Nam Kim đi vệ sinh xong, cũng không quay đầu lại mà chạy như điên xuống phía lầu dưới.Ba tầng lầu ngắn ngủn, cô lại thấy đây là bậc thang dài nhất trong đời mình.Cuối cùng, cô chạy ra đến cổng lớn.Nắng hè chói chang rực rỡ. Trời xanh mây trắng trong lành.Giải Tinh Tán đang chán muốn chết đeo túi đứng ở ven đường, thấy cô chạy ra ngoài cổng lớn, trên mặt chợt lộ ra cái tươi cười phóng khoáng.Tựa như lần đầu mình gặp nhau.
Ba năm sau.Gió đêm nhẹ thổi, sao trời xán lạn.Cổng vòm lễ hội âm nhạc hình cầu vồng toả sáng dưới màn đêm. Những người trẻ tuổi mặc áo ngắn tay quần đùi tập trung dưới ánh đèn sân khấu, có người giơ tay hát ca nhảy máu, hoặc giơ tay lên cao quay phim lại toàn cảnh, mỗi người ai nấy trên mặt đều tràn đầy sự thoải mái vui vẻ.Giải Tinh Tán, người đã diễn tập xong lần cuối trước khi lên sân khấu, đang ngồi trong một góc ở hậu trường, vừa nhìn trên sân khấu đang biểu diễn qua tấm màn che, vừa nhàn nhã dùng bàn chân gõ gõ nhịp.Thỉnh thoảng có vài nghệ sĩ đi ngang qua chào hỏi cậu, cậu đều tươi cười đáp lại họ.Hiện giờ, cậu đã được công nhận trở thành một nhạc công hàng đầu trong giới đi lên bằng thực lực, và nhờ vào tính cách thẳng thắn trượng nghĩa của mình, cậu cũng gặp được một nhóm anh em tốt trong nghề. Không chỉ đua nhau mời ban nhạc của cậu vào các buổi lễ nhạc lớn, mà ngay cả trường đại học cũ còn mời cậu về làm giảng viên. Đến nước này rồi, chỉ cần cậu không làm gì tự huỷ hoại bản thân, vậy đã được coi là thành công danh toại.Lúc này cậu chỉ mới 24 tuổi.Nhớ lại ba năm trước, cậu còn đang làm ba công việc một ngày, chỉ vì muốn kiếm nhiều tiền chút nâng cấp thiết bị, ngay cả đứa nhỏ phát tờ rơi cũng dám quát mắng cậu tới lui. Cho tới ba năm nay, cậu đã gặp phải nhiều sự nghi vấn, gặp qua ngăn trở, hoài nghi bản thân có thật sự là tài năng thiên phú hay không, nhưng mỗi lần cậu muốn dừng chân, đều sẽ có một người luôn ở bên cạnh cậu.“Không sao, có em ở đây.”Mặc kệ cậu gặp phải khó khăn gì, chỉ cần nghe được một câu như vậy, cậu liền có thể đánh trống khua chiêng tiến lên phía trước.Bởi vì có cô ở bên cạnh nên cậu phải tiếp tục đi lên.Cậu muốn trở thành sức mạnh của cô, nhưng không biết từ lúc nào, cô cũng biến thành sức mạnh của cậu.Họ nương tựa lẫn nhau, cùng thu nhặt những tia sáng hạnh phúc trong một thế giới kỳ lạ, khắc nghiệt như này.Thoáng chốc, ba năm đã trôi qua.Cậu đã không còn vẻ ngây ngô như ngày nào, nhưng vẫn giống như xưa, yêu đôi mắt mặt mũi, yêu cô giấu nhẹm vẻ yếu ớt dưới vẻ bề ngoài dịu dàng không chịu khuất phục của mình.Vào lúc Giải Tinh Tán đang cảm thán trời gian trôi qua quá nhanh, có một đôi tình nhân nắm tay nhau bước vào hậu trường dưới sự trầm trồ của mọi người xung quanh, nhà gái đỏ mặt mỉm cười, nhà trai hạnh phúc chào hỏi mọi người. Tên này là ca sĩ chính ban nhạc vừa thoát khỏi khiếp độc than, nhà gái từng là bệnh nhân của Vệ Nghê, giờ đây chính là “Thiên thần nhỏ” được săn đón nhiệt liệt.Điền Nhã Dật từng nổi tiếng nhờ vào bức ảnh chụp vội thời đại học, hiện giờ đã trở thành người mẫu ảnh có chút danh tiếng.Chiếc mắt độc đáo giúp cô gia tăng độ nhân diện, và hành trình chiến đấu với bệnh tật đã giúp cô trở thành nguồn cảm hứng, cô bé của hôm nay đã được nâng lên một tầm cao mới.Nhờ vào mối quan hệ của Vệ Nghê và Giải Tinh Tán, sau khi tốt nghiệp đại học, Điền Nhã Dật ‘chảy vào ruộng nhà mình’, thường xuyên qua lại xong trở thành bạn gái của tay ca sĩ chính trong ban nhạc.Ngay khi biết chuyện này, Giải Tinh Tán đã thẳng tay đánh cho tên đó – người nổi tiếng với bề ngoài và giọng hát quyến rũ – một trận tơi bời, bởi vì cái tên này dám theo đuổi người mà cả hai coi cô bé là em gái. Chẳng trách mấy lần trước, khi Điền Nhã Dật bay đến xem cậu biểu diễn, cái tên này lại nhiệt liệt đi đón đến vậy.Chờ sau khi bị đánh cho mặt mũi bầm dập, tên ca sĩ chính mới thề độc rằng anh ta đã gặp được chân ái đời mình, xong mới được Giải Tinh Tán miễn cưỡng tha cho.Nam ca sĩ chính mặt mũi rạng rỡ như hoa nắm tay Điền Nhã Dật phóng đến trước mặt Giải Tinh Tán, mở miệng đắc ý tuyên bố:“Nhã Dật đồng ý sang năm về nhà gặp bố mẹ em rồi!”“Không phải từng có người nói với tôi, đời này có chết cũng không bước vào ‘nấm mồ tình yêu’ sao?” Giải Tinh Tán nói móc.“Úi xời, cái đó còn tùy đối tượng là ai chớ!” Nam ca sĩ dùng vẻ mặt say mê nắm chặt tay, “Dù sao thì đời này em chỉ có mỗi Nhã Dật, em phải sớm ‘trói chặt’ em ấy lại, kẻo bị người khác cướp mất!”“Kết hôn là chuyện lớn, chú suy nghĩ cho kỹ.” Giải Tinh Tán dùng vị trí trưởng bối nói với Điền Nhã Dật, “Em nhìn chị em xem, đến năm 27 tuổi mới gặp được ‘chân mệnh thiên tử’. Tốt xấu gì sau này mới rõ, dành giật cho sớm rồi lại trúng phải loại ‘không ra gì’⎯⎯”Nam ca sĩ đau khổ: “Anh Giải, mong được anh chiếu cố, nói lời hay ý tốt giúp em với được không.”“Kết hôn vốn phải suy nghĩ kỹ mới phải.” Sắc mặt Giải Tinh Tán nghiêm túc nhấn mạnh.“Tên này quen biết với anh nhiều năm, cũng không phải loại người tốt gì⎯”Ca sĩ chính vừa muốn phản bác, Giải Tinh Tán lại nói tiếp:“Nhưng cũng không phải kẻ xấu, cái khác anh chưa dám nói trước, nhưng chỉ cần cậu ta đồng ý với em chuyện gì thì sẽ không nuốt lời. Nhiều năm trôi qua, anh chưa thấy cậu ta thất hứa lần nào.”Ca sĩ chính ngơ ngơ cảm động cười cười.Bộ dạng này làm Giải Tinh Tán bật cười. Phong thuỷ luân chuyển, ai mà nghĩ tới nam thần cũng có ngày biến thành một ‘kẻ dưới cơ’ như vầy.Giải Tinh Tán nói: “Nếu chú dám đối xử tệ bạc với em ấy, tôi và Vệ Nghê sẽ không tha cho chú đâu.”“Em có chỗ nào dám không tốt với em ấy, em ấy nhiều fans như vậy⎯” Nam ca sĩ choàng vai Giải Tinh Tán, “Đừng chỉ lo nói em, anh thì sao, anh và chị Vệ chừng nào kết hôn đây?”“Chưa nói tới.” Giải Tinh Tán nói.“Giờ chưa nói vậy chừng nào mới nói?” Ca sĩ chính kinh ngạc, không tán đồng nói, “Vệ Nghê nhà mọi người nha, năm nay có thể đã 30 rồi. Người ta ngoài mặt không nói thì thôi, trong lòng nhất định là muốn. Anh xem đừng có kéo dài nữa, người phụ nữ tốt như vậy, đừng chậm trễ người ta⎯⎯”“Tới lượt chú lo à!” Giải Tinh Tán đá tên đó một cái, “Chuyện của trai đẹp không cần chú quản, lo chơi với cái micro của chú đi.”Điền Nhã Dật mỉm cười nhìn hai người họ đùa giỡn, bên mắt nhân tạo kia dưới ánh đèn càng thêm sáng ngời.“Em đưa Nhã Dật ra ngoài trước, chốn hậu trường chướng khí mịt mù, đừng ám vào cục vàng của em.” Nam ca sĩ chính giữ chặt tay Điền Nhã Dật.“Chờ đã, giúp anh cái này.” Giải Tinh Tán nói.“Được luôn, có gì không anh trai?” Tên đó hỏi.“Không phải nói chú.” Giải Tinh Tán đẩy tên đó ra, nhìn về phía Điền Nhã Dật, “Lát nữa em dưới khán đài, có thể giúp anh chuyện này được không?”**Hội trường rộng lớn kín hết chỗ, khán giả yên lặng ngồi trên hàng ghế mềm xếp tầng, tập trung tinh thần nghe bài luận văn trên bục giảng.Mỗi người trong khán giả đều đeo một chiếc thẻ trước ngực, tuổi tác khác nhau, màu da khác nhau, từ trời nam sang biển bắc, đều cùng chung mục đích tụ họp tại Hội trường Hoàng Tử ở Los Angeles, Mỹ.Nơi này đang diễn ra cuộc hội nghị học thuật quốc tế, với sự tham gia của những bác sĩ thần kinh nổi tiếng và các nhà lãnh đạo của các tổ chức y tế hàng đầu thế giới. Có thể được mời đến tham dự hội nghị học thuật lần này chính là niềm vinh quang vô cùng lớn lao, chưa kể đến việc được quyền phát biểu công khai.Người phụ nữ đang nói tiếng Anh hết sức lưu loát trên bục giảng chính là một trong ba nữ bác sĩ người Châu Á duy nhất có được đặc quyền này.Vệ Nghê, giới tính nữ, tốt nghiệp khoa y tế Đại học Y khoa thành phố C, hiện đang làm việc tại Bệnh viện trực thuộc Đại học Y khoa thành phố C, sau đó được cử đến bệnh viện Hoa Sơn Thượng Hải nghiên cứu phẫu thuật thần kinh, lấy được bằng tiến sĩ; đã xuất bản 294 bài báo, được SCI [1] công nhận sử dụng 105 bài trong số đó, chủ yếu dịch nhiều chuyên khảo y học, hiện đang tham gia biên soạn bản mới nhất của ⟪Cẩm nang phẫu thuật thần kinh⟫; nhậm chức chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh của bệnh viện, là nữ chủ nhiệm khoa ngoại trẻ tuổi nhất đạt được thành tựu này.[1] Danh mục Trích dẫn Khoa học (Science Citation Index, viết tắt: SCI) là một danh mục trích dẫn do Viện Thông tin Khoa học(Institute for Scientific Information, viết tắt: ISI) xuất bản lần đầu tiên và là công trình do nhà khoa học Eugene Garfield sáng tạo ra vào năm 1960. (nhấp vào đọc thêm tại wikipedia)Cô nhanh chóng được biết đến với tài năng và năng lực đáng kinh ngạc.Bất kể là trong nước hay ngoài nước, Vệ Nghê vẫn là một ngôi sao sáng đáng được chú ý.Diễn thuyết đã xong, trong hội trường vang lên từng đợt vỗ tay. Trương Nam Kim ngồi dưới khán đài là một trong nhiều khán giả, sắc mặt vẫn nghiêm túc như thường nhưng tay lại lặng lẽ giơ ngón cái lên với cô.Vệ Nghê cúi đầu cảm ơn, sau đó bước xuống bục giảng. Vào lúc 4 giờ chiều ánh nắng tươi sáng, ngoài cửa sổ hoa thơm chim hót, tiếng chim kêu ở LA làm cô nhớ đến tiếng chim hót trên đường dốc bên ngoài khu nội trú, cũng nhớ đến bóng người vẫn thường hay đứng chờ dưới con dốc kia.Giờ này trong nước chắc sắc trời đã tối màu, cậu hẳn đã chìm vào giấc ngủ rồi nhỉ?Hình ảnh cậu đổ đầy mồ hôi đứng trên sân khấu rung động lòng người đến nhường nào, cô cũng rất muốn trở thành một người hâm mộ đứng dưới khán đài vẫy cờ hò reo cổ vũ cho cậu. Cũng như cô tin rằng, cậu cũng rất muốn trở thành một trong những thính giả ngày hôm nay, sẽ không chớp mắt nhìn cô thuyết trình trên bục giảng, đến lúc cô đi xuống cậu sẽ là người đầu tiên vỗ tay và ôm chầm lấy cô.Chính vì thế, bọn họ đều vắng mặt vào những dịp quan trọng của nhau, nhưng lại không có chút tiếc nuối nào.Sau khi tâm ý tương thông, việc ở kề cạnh bên nhau hay không cũng không còn quá quan trọng nữa.Sự tín nhiệm kỳ diệu thế đấy, có thể làm hai người họ không chút lo lắng nào lao về nhiều hướng đi khác biệt, trên lưng mang theo niềm tin để chiến đấu và phấn đấu trong các lĩnh vực khác nhau, sau đó lần nữa gặp lại, nhìn nhau mà cười.Tình yêu đích thực không giống như cát lún, dù không nắm chặt trong tay cũng sẽ giống như không khí, luôn luôn bao bọc xung quanh người mình yêu thương.Đây là điều mà Giải Tinh Tán đã dạy cho Vệ Nghê.Hội nghị giao lưu học thuật kết thúc, đa phần mọi người sẽ còn nán lại hội trường để cùng nhau trao đổi các vấn đề chuyên môn. Vệ Nghê kiếm cớ cùng Trương Nam Kim ra ngoài hít thở không khí.“Sinh nhật vui vẻ.” Trương Nam Kim thăng từ phó viện lên viện trưởng vỗ vỗ vai cô, cười nói, “Buổi diễn thuyết hôm nay rất thành công, sau khi trở về tớ sẽ đặt một bàn tiệc lớn ở khách sạn đãi sinh nhật cậu.”“Nào có, phải là tớ mời viện trưởng đây, ăn mừng Trương viện trưởng thăng chức.” Vệ Nghê cũng đùa ngược lại.Trương Nam Kim cười liếc cô một cái xong xoay người đi toilet, còn Vệ Nghê đứng bên cạnh cửa sổ, lấy điện thoại ra.Trên điện thoại có tin nhắn đồng nghiệp hỏi thăm tin tức về lần trao đổi này, cũng có tin nhắn quan tâm từ ba mẹ, duy chỉ thiếu mỗi tin chúc ngủ ngon mỗi ngày từ Giải Tinh Tán.Chẳng lẽ cậu chưa đi ngủ luôn sao? Hay có công việc đột xuất?Trong ba năm trưởng thành không chỉ có mỗi mình cô.Ban nhạc Bảo tàng xưa của nhóm Giải Tinh Tán giờ đây đã trở thành một ban nhạc nổi tiếng trong nước, có thể đảm nhận các vị trí chủ chốt trong nhiều lễ hội âm nhạc lớn. Theo Vệ Nghê thấy, thay đổi rõ rệt nhất là vào một ngày nọ cô nghe thấy bài hát của Bảo tàng xưa phát từ điện thoại của Thẩm Thục Lan, và còn bâng quơ nói chuyện với Vệ Giá Phong:“Nghê Nghê à, ba phát hiện gần đây có một ban nhạc rất nổi⎯ trong đó có tên kia gõ gõ, trông rất giống với người hàng xóm của con đó.”Trừ bộ phận người cực nhỏ, không ai biết rằng tay trống kia trong ban nhạc hàng đầu Trung Quốc đang hẹn hò với vị bác sĩ phẫu thuật sắp được khẳng định tên tuổi trên thị trường quốc tế.Trong số những người nhắn tin cho cô, còn có người từng là bệnh nhân của mình, cô gái nhỏ cắt bỏ mắt phải Điền Nhã Dật.Điền Nhã Dật gửi đến một đoạn video đen kịt dài vài phút, ngoài ra không hề có thêm bất kỳ ký tự nào, sau khi Vệ Nghê nhấn mở, sân khấu của lễ hội âm nhạc Nitrogen hiện lên trước mắt.Giữa ánh đèn rực rỡ đong đưa, Giải Tinh Tán đứng ngay trung tâm sân khấu, tay cầm microphone, ánh mắt nhìn thẳng vào màn hình đối diện Vệ Nghê.“… Ngày thứ hai lễ hội âm nhạc này, là ngày sinh nhật của người phụ nữ tôi yêu nhất.”Vệ Nghê giật mình. Bởi vì việc nhớ nhầm ngày sinh nhật là một lỗi sai ngớ ngẩn mà Giải Tinh Tán trước nay chưa từng mắc phải.Trong khi cô vẫn chưa kịp hiểu ra, Giải Tinh Tán đã nói tiếp trong tiếng hò reo vang dội:“Tôi muốn ở đây, chúc cô ấy sinh nhật vui tuổi 30 trước một ngày.”Đám đông dưới khán đài nghe đến cụm ‘tuổi 30’, lại truyền đến trận xôn xao nho nhỏ.“Vô tri vô giác, chúng ta đã ở bên nhau được ba năm, ba năm nay, là ba năm hạnh phúc nhất trong đời này của anh. Ba năm trước, bề ngoài anh có vẻ ngông cuồng nhưng thật ra trong lòng lại hết sức mơ hồ. Mơ hồ tương lai chính mình muốn làm cái gì, mơ hồ rốt cuộc mình có năng lực trở nên nổi bật trong giới này hay không. Là em chỉ rõ phương hướng, mục tiêu để anh tiếp tục phấn đấu. Anh không còn mỗi một mình nữa, anh biết phía sau lưng anh còn có thêm một người, cho nên có làm sao anh cũng không sợ.”“Lúc mới quen biết em, anh đã bị em làm cho cảm động, nghĩ rằng nhất định phải cứu vớt em thoát khỏi nỗi đau đó. Ngay cả chính anh còn khó mà tin được, kiêu ngạo như anh đây lại giống như con bươm bướm cứng đầu, nghĩ mọi cách bước vào đời sống của em. Khi đó, anh cũng không có suy nghĩ nào khác, chỉ đơn thuần muốn cứu vớt em thôi… Giống như ‘Thánh cứu thế ngu ngốc’ đúng không, anh cũng thấy vậy. Khi đó anh cứ ôm sự cảm động ngốc nghếch đó vào người, còn muốn trở thành anh hùng của em nữa chứ.”“Sau này, anh mới biết… Mình sai rồi.” Giải Tinh Tán nhẹ nhàng nói.“Anh không phải anh hùng của em, mà em cũng không cần sự cứu rỗi nào hết, anh chỉ là một ngôi sao không rời bỏ ánh trăng được, như thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa, anh nói muốn cứu em, bởi vì ngay cái nhìn đầu tiên, anh đã bị em làm cho động tâm.”Dưới đài hoàn toàn sôi trào, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.Vệ Nghê đã quên mất điểm đáng ngờ của thời gian, chỉ lo quan sát Giải Tinh Tán.“Ở trong cái thế giới vật chất này, anh càng nhìn thấy rõ…” Giải Tinh Tán nói, “Không phải là anh cứu rỗi em, mà là giữa đầy sự cám dỗ, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh mất chính mình… Trái lại, là em cứu anh ra mới phải.”“Nếu không có em, chắc anh sẽ không được như ngày hôm nay. Có lẽ, anh đã sớm biến thành kẻ tồi tệ lê la khắp mọi nẻo đường. Là em… Em đã cứu vớt anh.”“Thế giới có bị diệt vong cũng không thể thay đổi việc anh yêu em. Anh đã nghĩ ngợi rất lâu, và thận trọng quyết định đưa ra một lời thỉnh cầu với em. Em có nguyện ý lấy anh trước khi thế giới này diệt vong không?”Chỉ trong chớp mắt, dưới sân khấu tiếng hoan hô rung lên ầm trời, thậm chí còn lớn hơn cả âm lượng micro trên sân khấu.Vệ Nghê nước mắt tràn mi.“Lúc em xem video đến đây, anh đã đứng ngay dưới lầu rồi.” Giải Tinh Tán nói.Vệ Nghê mở to đôi mắt đẫm lệ mông lung.“Anh ngồi máy bay 16 tiếng, chưa nói đến việc em đồng ý hay không, trước tiên em có thể dẫn anh đi ăn món gà Tả Tông Đường [2] ở phố người Hoa có được không? Dù sao thì trước khi trái đất diệt vong vẫn còn sớm, em cũng còn cả đống thì giờ để suy nghĩ mà ha.”[2] Hình ảnh minh hoạVệ Nghê cũng không xem video được nữa, cô không kịp báo một tiếng với Trương Nam Kim đi vệ sinh xong, cũng không quay đầu lại mà chạy như điên xuống phía lầu dưới.Ba tầng lầu ngắn ngủn, cô lại thấy đây là bậc thang dài nhất trong đời mình.Cuối cùng, cô chạy ra đến cổng lớn.Nắng hè chói chang rực rỡ. Trời xanh mây trắng trong lành.Giải Tinh Tán đang chán muốn chết đeo túi đứng ở ven đường, thấy cô chạy ra ngoài cổng lớn, trên mặt chợt lộ ra cái tươi cười phóng khoáng.Tựa như lần đầu mình gặp nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro