Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Tôi là mẹ của G...

Thất Tát Nương Tử

2025-03-02 06:50:06

Vài ngày sau, vào buổi sáng sớm của ngày nghỉ, Vệ Nghê đang trên đường chạy bộ buổi sáng bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi số lạ.Sau câu nói đầu tiên của đối phương, cô chầm chậm dừng chạy, sắc mặt cũng thay đổi.15 phút sau, cô xuống xe taxi, đẩy cửa kính tiệm quán cà phê ra.Không cần phải nhìn ngó xung quanh, dù là lần đầu tiên gặp mặt, Vệ Nghê vẫn không nghi ngờ gì tìm thấy đối phương ngay. Đơn giản vì bên cạnh người nọ là một thanh niên, Mai Hữu Tiềm, thường xuất hiện bên cạnh Giải Tinh Tán.Cô bình tĩnh lại, đi về hướng Mai Hữu Tiềm đang vẫy tay với mình.Sau lưng gốc mai rùa tươi tốt, là nhân vật chính trong cuộc gặp này. Vệ Nghê đi đến trước mặt người phụ nữ ngồi quay lưng với cô, lần đầu tiên thấy mặt mũi người nọ.Đáng gờm thật.Đây là cảm giác đầu tiên của cô.Thông thường người phụ nữ lớn tuổi sẽ hơi ít tóc, mí mắt trễ xuống, tạo ra cảm giác lao lực, mệt mỏi quá độ. Còn người phụ nữ trước mắt này, tuy đã đến độ tuổi trung niên, nhưng mái tóc xoăn đen mun dày dài qua vai của bà ấy lại khiến nhiều người trẻ phải hâm mộ không thôi. Mặt bà ấy thể hiện trạng thái vô cùng tự nhiên, không dặm thêm phấn, không trang điểm đậm, nếp nhăn nhỏ và đốm sắc tố đều xuất hiện ở nơi nó nên có ở đó, mặc bộ âu phục đen không mang bất kỳ logo gì, ở trên người bà lại trông rất phù hợp.Mục đích ban đầu của việc trang điểm là muốn trở nên xinh đẹp hơn. Căn bản là vì thấy bản thân mình vốn chưa đủ hoàn hảo, cho nên mới hy vọng việc trang điểm có thể giúp mình bước xa một bước.Nhưng người phụ nữ này, đã mạnh mẽ tới nỗi không sợ để lộ khuyết điểm trên dung nhan của mình.Trưởng thành, cũng như lão hoá. Nếp nhăn và vết nám đều là dấu hiệu của thời gian để lại, người phụ nữ này rõ ràng có thể cải thiện, che phủ, nhưng tâm tư bà ấy không đặt ở chỗ đấy, hoặc nói rằng, bà ấy không quan tâm.Trên người bà ấy, từ trong ra ngoài, đều toát ra sự tự tin mạnh mẽ.Bà không quan tâm cái nhìn của người khác, dù là đẹp hay xấu. Bà ấy có nhiều điều quan trọng hơn để quan tâm.“Mời ngồi.” Người phụ nữ trung niên nói. Giọng nói của bà giống với thần sắc, đều không phân biệt rõ vui hay buồn, không nhìn ra nông sâu.“Ngồi đi, ngồi đi.” Mai Hữu Tiềm ở một bên phụ hoạ.Người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế dài, Mai Hữu Tiềm câu nệ đứng một bên, giống như ‘tiểu nhị’ bưng nước rót trà ở khách điếm thời cổ đại, quan hệ chủ tớ vừa nhìn là biết.Vệ Nghê cẩn thận ngồi xuống đối diện bà.“Uống gì không?” Người phụ nữ trung niên sắc mặt thoải mái.“Nước chanh ạ.”Không cần phân phó, Mai Hữu Tiềm lập tức đi đến chỗ nhân viên phục vụ.Im lặng ngắn ngủi, còn lại hai người chưa ai nói gì.Một lát sau, Mai Hữu Tiềm tiếp lấy công việc của nhân viên phục vụ, bưng ly nước chanh lạnh quay lại. Hắn đưa ly nước đến trước mặt Vệ Nghê, cười cười lấy lòng: “Tôi ngồi ngay bên cạnh, có cần gì cô cứ kêu tôi.” Mai Hữu Tiềm đưa nước xong, tự giác ngồi xuống vị trí cách vách, giống như người có trăm công ngàn việc, tỏ thái độ nhìn chằm chằm vào điện thoại, kém chút chưa viết câu “Tôi bận lắm đó, nhất định không nghe thấy mọi người đang nói gì đâu” thẳng lên trên mặt.“Đã giới thiệu qua điện thoại, tôi là mẹ của Giải Tinh Tán.” Giải Hoà Quang nói, “Lần đầu gặp mặt, chào cô.”“Chào dì,” Vệ Nghê nói, “Cháu là Vệ Nghê.”Không biết đối phương có ý gì, Vệ Nghê cố gắng hết sức không nhiều lời.“Tôi biết.” Giải Hoà Quang nói, “Trước khi gặp mặt, tôi đã điều tra cô rồi.”Vệ Nghê ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Giải Hoà Quang.“Cô đừng để bụng, làm mẹ mà, tất nhiên là muốn biết rõ con trai mình đang theo đuổi ai.”Rất rõ ràng, Mai Hữu Tiềm là người do mẹ Giải Tinh Tán phái tới theo dõi ⎯⎯ dễ nghe hơn một chút, là quản lý.Giờ đây biết được con trai ruột của mình đang có mối quan hệ thân mật với một người phụ nữ vừa ly hôn, đương nhiên bà ấy sẽ đứng ngồi không yên.Vệ Nghê thấu hiểu được sự phản đối của bà.Một người mẹ Trung Quốc sẽ không bao giờ cho phép con trai ở bên một người phụ nữ lớn hơn nó 6 tuổi còn vừa ly dị chồng.Một cậu con trai Trung Quốc cũng sẽ không thể bỏ mặc sự ủng hộ từ ba mẹ để bên cạnh một người yêu không được chúc phúc lâu dài.Mấy ngày gần đây, Vệ Nghê thừa nhận bản thân rung động với Giải Tinh Tán.Chỉ vỏn vẹn hai chữ ‘rung động’.Không chỉ bởi vì cô vừa thoát ra khỏi một cuộc hôn nhân thất bại, mà còn là vì cô biết nếu cô và Giải Tinh Tán thật sự ở bên nhau, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp phải sự ngăn cản bởi hai bên gia đình.Cô đã không còn trẻ nữa, không còn có thể giấu ba mẹ yêu sớm, vui vẻ mỗi ngày là mỗi ngày tuổi.Có nhiều chuyện, Giải Tinh Tán không nghĩ tới, cô thì không thể không nghĩ.“Cô nghĩ như thế nào về con tôi?” Giải Hoà Quang hỏi, “Theo như tôi biết, hai người các cô đã qua lại được một thời gian rồi.” Từ biểu cảm của bà, Vệ Nghê thật sự khó có thể suy đoán bà ấy muốn nghe câu trả lời gì.“Cậu ấy rất tốt.” Vệ Nghê cẩn thận nói.Giải Hoà Quang: “Tôi nói thẳng nhé, cô định chấp nhận nó, hay từ chối nó vậy?”Gọn gàng dứt khoát khiến Vệ Nghê nhất thời cứng họng.“Đứa con trai này của tôi,” Giải Hoà Quang thấy Vệ Nghê im lặng, tiếp tục nói, “Tuy lúc lớn nó không ở bên cạnh tôi, nhưng tôi biết nó là kiểu người gì. Xưa nay nó không có hứng thú gì với con gái, nói trắng ra ⎯⎯ thậm chí có một quãng thời gian, tôi từng hoài nghi nó có thích đàn ông hay không nữa.”“Nó từng nhắc đến tôi với cô chưa?” Bà ấy hỏi.“… Chưa ạ.” Vệ Nghê nói.“Tôi cũng đoán ra được.” Giải Hoà Quang có vẻ không để bụng.Bà nhấp một ngụm cà phê, quay lại chủ đề vừa nói:“Chắc cô biết nó đang theo đuổi cô đúng chứ, cô nghĩ sao?”“……” Vệ Nghê thật sự không biết nên nói gì nữa.“Cô đối với nó, là thích, hay không thích ⎯⎯ Vấn đề này rất khó để trả lời à?” Giải Hoà Quang nói.Giải Hoà Quang mạnh mẽ không cho cô đường lui.“… Cậu ấy rất tốt, rất khó có người không thích cậu ấy được.” Vệ Nghê nói.“Cô lảng tránh như vậy, là bởi vì không muốn trả lời hả? Tuy tôi là mẹ nó, nhưng không thích thì chính là không thích, cứ nói thẳng là được, không phải sợ.” Giải Hoà Quang nói, “Nếu cô không thích nó, tôi sẽ khiến nó biến mất khỏi cuộc sống của cô. Con trai tôi ấy, không đến mức làm một kẻ mặt dày đi quấy rầy người khác đâu.”“… Dì muốn cháu trả lời thế nào?” Vệ Nghê nói thẳng.“Tôi đã nói rồi, tôi đã điều tra qua cô.” Giải Hoà Quang nhìn cô, từ tốn nói, “Là một người hoàn toàn khác biệt với con trai tôi ⎯⎯ Ngay từ ban đầu, tôi khó mà tin nổi Giải Tinh Tán sẽ thích người như vậy, nhưng sau này lại thấy dễ hiểu thôi, không có ai sẽ thích một cái gương phản chiếu lại mình cả. Bởi vì đối lập rõ rệt như vậy, nên mới bị thu hút.”“Tôi rất hài lòng về cô.” Giải Hoà Quang nói ra câu Vệ Nghê chưa từng nghĩ tới.“Cô từng ly hôn, nhưng chỉ cần chưa có con, cũng không sao cả. Tôi coi trọng năng lực làm việc của cô, tính cách cá nhân, cộng với đánh giá từ những người bên cạnh cô nữa. Thậm chí, gia thế của cô cũng không tính là gì, bởi vì nhà họ Giải cái gì cũng có, còn tuổi tác á, càng không đáng phải nói tới.”“Tôi không biết nó đang đẩy tới đẩy lui cái gì nữa, đưa đẩy tới tôi phải tự mình ra tay.” Giải Hoà Quang nói, “Tôi là người làm ăn, thích nói về lợi ích. Tôi biết chồng trước có cho cô một ít tài sản, nhưng so với những gì tôi có thể cho cô, chỉ bằng hạt cát trên sa mạc [1]. Tôi nói thẳng luôn, nếu cô đồng ý bên nhau với nó, tôi cho cô 10 triệu tệ [2], còn có thể tiến cử cô đến bệnh viện khác tốt hơn để làm ⎯⎯ Bệnh viện Hợp Hoà ở thủ đô, hay bệnh viện Trung Sơn ở Thượng Hải [3], tuỳ cô lựa chọn. Về sau nếu hai đứa kết hôn, tôi tặng cô một bệnh viện gia đình làm quà cưới.”[1] Gốc 只是九牛一毛 nghĩa là 1 sợi lông trong 9 con bò, ám chỉ thứ gì đó rất nhỏ bé, không đáng kể so với tổng thể.[2] 1000 vạn = 10,000 x 1000 = 10 triệu tệ ≈ 35 tỷ VNĐ.[3] Cả hai đều là bệnh viện lớn uy tín, thuộc top đầu ở Bắc Kinh và Thượng Hải.Giải Hoà Quang nói: “Tôi sẽ không cản trở sự nghiệp đang trên đà phát triển của cô,  thậm chí tôi còn sẽ dốc sức giúp đỡ cô nữa. Xưa nay tôi cho rằng, đàn ông không có sự nghiệp là đồ bỏ, phụ nữ không có sự nghiệp là thú cưng. Tuy làm thú cưng sống rất tốt, nhưng chỉ có số ít mới có thể sống tốt suốt cả đời. Chó mèo lang thang trên đường nhiều như vậy, cô thấy chúng nó từ đâu mà đến?”Phong cách nói chuyện phóng khoáng của Giải Hoà Quang khiến Vệ Nghê tạm thời không nói nên lời.“Cô thì sao?” Giải Hoà Quang nói, “Hiện tại có thể nói ra suy nghĩ của mình cho tôi nghe với được chưa?”Vệ Nghê không trả lời câu hỏi của bà, cô hỏi ngược lại:“Giải Tinh Tán có biết ý định này của dì không?”Giải Hoà Quang bị cô hỏi cho một trận.Vệ Nghê hỏi: “Nếu dì có nhiều tiền như thế, vì sao Giải Tinh Tán phải thức khuya dậy sớm để đi làm thêm kiếm tiền?”“Đó là vấn đề giữa tôi với nó.” Giải Hoà Quang tránh né không đáp.“Đây không chỉ là vấn đề giữa hai người.” Vệ Nghê nói, “Cậu ấy không cần tiền của dì, cũng có thể có được thứ cậu ấy muốn bằng năng lực của bản thân. Cháu cũng như thế. Cháu muốn cái gì sẽ tự mình giành lấy, không cần đợi ai khác bố thí cho.”“Tôi không có bố thí.” Giải Hoà Quang nói.“Nhưng mỗi một câu của dì, đều là góc độ từ trên cao nhìn xuống.” Vệ Nghê nói.Giải Hoà Quang im lặng.“Cháu nhìn ra rồi, dì hẳn là một người có địa vị.” Vệ Nghê nói, “Nhưng cái này không liên quan gì đến cháu cả. Cháu có chấp nhận Giải Tinh Tán hay không, quyết định tùy thuộc vào bản thân của cậu ấy, cho dù dì có nói gì hay làm gì đi chăng nữa, cũng sẽ không thể thay đổi được chuyện đó. Huống chi nếu cháu thật sự bên nhau với cậu ấy, nên đồng cam cộng khổ [4] cùng nhau, cậu ấy không nhận bố thí, cháu cũng sẽ không.”[4] Gốc 就应该同进同退 nghĩa là nên cùng tiến cùng lùi, chỉ việc san sẻ cho nhau, dù là thành công hay thất bại cũng không bỏ rơi nhau dưới mọi tình huống.Giải Hoà Quang không có tức giận, bà như đang phân tích từng câu từng chữ của bài văn giáo viên giao cho, nhạy bén bắt được sự ẩn dụ của Vệ Nghê.“Như vậy xem ra, dì không cần phải lo lắng cho nó nữa.” Bà nói, “Hôm nay dì tới đây, cũng là vì muốn cháu biết, cháu sẽ không gặp phải bà mẹ chồng ác độc. Dì nghĩ chắc cháu cũng hiểu điều này. Còn gì khác, dì không nói thêm nữa.”Bà ấy đứng dậy, sắc mặt không khác mấy so với lúc ban đầu, vẫn không để lộ chút sơ hở nào.“Dì còn có việc, đi trước đây. Hoá đơn cứ để tiểu Mai thanh toán, cháu* ăn sáng xong rồi hẳn đi.”* vì ban đầu mẹ anh Tán có hơi ‘ngang’ nên mình để “tôi – cô”, từ sau vài lời nói của chị Nghê, mình nghĩ chắc mẹ ảnh cũng hiểu ra được gì đó nên mình sửa lại thành “dì – cháu” nghe cho mềm mỏng hơn.Không đợi Vệ Nghê nói gì, bà đã vững bước ra khỏi quán cà phê.Một chiếc Bentley đen dài đón bà ấy rời đi. “He he, bò bít tết của quán này khá ngon đó, bác sĩ Vệ ăn thử nhé?” Mai Hữu Tiềm ‘không bàn thế sự’ ngồi ở bàn bên cạnh lúc này mới trở về nhân gian, dò đầu lấy lòng nói với Vệ Nghê.“Không cần đâu.” Vệ Nghê đứng dậy.“Cô giận sao?” Mai Hữu Tiềm đuổi theo cô ra ngoài quán cà phê.“Tại sao tôi phải giận?” Vệ Nghê nói.“Số điện thoại là tôi đưa cho bà chủ, chuyện của cô cũng do tôi kể cho bà chủ nghe. Ôi, tôi biết có thể cô sẽ giận tôi, nhưng đây là công việc… Tôi thành thật xin lỗi cô mà, cô muốn ghét tôi cũng là chuyện dễ hiểu.”“Giải Tinh Tán có biết anh là người của mẹ cậu ấy không?” Vệ Nghê hỏi.“Biết rồi, biết từ lâu rồi ⎯⎯ Những người bà chủ phái tới trước đó không ở lại lâu lắm, chỉ có tôi hợp tính với cậu chủ nhỏ, mới có thể làm đến bây giờ.”“Vậy được.” Vệ Nghê dừng một chút, “Anh yên tâm đi, nếu Giải Tinh Tán chịu để anh ở lại, tôi cũng không có tư cách gì để trách anh. Chuyện tôi qua lại với Giải Tinh Tán, mẹ cậu ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, có anh hay không cũng không có gì khác biệt.”Mai Hữu Tiềm gật đầu: “…… Đúng là thế thật.”Một lát sau, Mai Hữu Tiềm không nhịn được nói: “Bác sĩ Vệ à, tôi có thể hỏi rốt cuộc cô nghĩ như thế nào không? Tôi thấy cậu chủ nhỏ thật sự rất thích cô đó, bà chủ lớn cũng rất hài lòng về cô…”“Ý của tôi……”Vệ Nghê nhìn bầu trời xanh trên đường phố.Trời quang mây tạnh, sắc trời trong veo. Gió thu nhè nhẹ thổi qua đường xá sạch sẽ, tất cả đều đang cho thấy tia hy vọng rực cháy dưới đống tro tàn.“Ý của tôi là, hiện giờ tôi sống rất tốt.” Cô nói, “Ít nhất giờ đây, tôi không muốn có thêm bất kỳ sự thay đổi nào khác nữa.” như tiểu Mai từng nhắc, anh Tán là cậu chủ nhỏ ‘nhả thìa vàng tự mình đi nghịch bùn’ đó nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Số ký tự: 0