Phải Chăng Bậc Quân Tử Cũng Đa Tình?
Ngươi Có Muốn Lấy Vợ Không?
Dương Tiểu Nhung
2024-07-09 12:42:40
“Ngươi nên hỏi pháp danh, chứ không phải quý danh, đầu óc bị ngã ngốc rồi à?"
Lại là lão đạo sĩ áo choàng lông hạc kia, Âu Dương Nhung phát hiện ra miệng lưỡi ông ta thật cay độc.
Âu Dương Nhung không để ý đến lão đạo sĩ, gật đầu nói: "Ừm, vậy xin hỏi pháp danh của đại sư là gì?"
Vị tăng lữ gầy gò cúi đầu: "Bần tăng không biết."
"Đại sư Không Biết, thất kính thất kính."
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc cười khẩy một tiếng: "Ông ta nói là không biết, ngươi có phải muốn chọc lão đạo cười hay không?"
Âu Dương Nhung liếc mắt nhìn ông ta một cái: "Ngươi là cái bánh quy nào hả?"
Lão đạo sĩ lại hỏi ngược lại: "Bánh quy? Là vật gì, dùng cân để đo à?"
Âu Dương Nhung im lặng, không đáp lời.
Hắn đứng dậy từ trên mặt đất, rời khỏi đài sen ở chính giữa, đi đến chỗ tối có ba người lão đạo sĩ áo choàng lông hạc để tránh mưa.
Cúi đầu nhìn xuống, chiếc áo dài trắng trên người đã ướt hơn phân nửa. Âu Dương Nhung nhớ hình như đã từng thấy kiểu dáng Hán phục này trong một cuốn sách nào đó.
Cổ tròn tay áo rộng, phần dưới là vạt áo ngang, eo có nếp gấp, kiểu dáng áo trên quần dưới, thời xưa là trang phục của bậc sĩ phu, hình như chỉ có người đọc sách và quan lại mới được mặc.
Mò mẫm cách mặc của nó, cuối cùng cũng cởi ra vứt sang một bên, may mà bên trong còn có một lớp áo lót màu trắng sữa, nhưng Âu Dương Nhung không hề vui vẻ chút nào.
Cảm giác khi mặc bộ trang phục xa lạ này trên người là 'nặng nề', hơn nữa ma sát với da cũng rất thô ráp, giống như đang mặc một miếng giẻ lau nhà lên người vậy, không thể nào so sánh được với sự mềm mại thoải mái của bộ quần áo nỉ lót lông và áo khoác lông vũ của hắn.
Nhưng điều kỳ lạ là, bộ trang phục Nho gia này tuy mỏng manh, nhưng hắn đã loay hoay dưới ánh trăng suốt một thời gian dài như vậy, còn bị ướt người, nhưng lại không cảm thấy lạnh lắm.
"Chẳng lẽ đến cả mùa cũng thay đổi rồi sao..."
Âu Dương Nhung lẩm bẩm, lại rùng mình hai cái, không phải bị cảm lạnh, mà là toàn bộ những gì đã trải qua và tình hình trước mắt khiến hắn vô cùng quen thuộc, quen thuộc như đang trở về nhà vậy.
Trước đây, đối với kiểu mở đầu như thế này, Âu Dương Nhung thường sẽ trực tiếp bỏ qua không thèm liếc mắt, hai chương đầu tiên, điều duy nhất có thể khiến hắn hơi quan tâm một chút, chính là nam chính có đẹp trai bằng một nửa hắn hay không.
Giống như lão đạo sĩ áo choàng lông hạc và hai người kia, Âu Dương Nhung tìm một chỗ khô ráo trong bóng tối, ngồi xuống đất, sau đó cởi chiếc giày vải trên chân phải ra.
Hắn đã muốn làm điều này từ lâu rồi, chiếc tất chân phải... rách một lỗ, từ lúc hắn leo dây đến giờ, ngón chân cái cứ thò ra ngoài, không sao nhét vào được... quả thật là tra tấn người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Sau khi lộn trái chiếc tất ra, hắn lại xỏ giày vải vào.
Hắn nhìn chằm chằm màn mưa rơi xuống giữa địa cung.
Dùng sức xoa xoa má phải.
Xem ra, nếu thật sự là trọng sinh, vậy thì đây là xuyên ngẫu nhiên vào một... thế giới cổ đại có võ công cao cường sao? Địa cung này có vẻ an toàn, ngược lại bên ngoài có một số sức mạnh thần thoại mà hắn khó có thể hiểu được, hơn nữa dường như một thế lực đáng sợ nào đó đang chiếm thế thượng phong, nhìn xem, đã ép người ta phải trốn vào cái nơi gọi là Tịnh Thổ này.
Còn về việc là xuyên hồn hay xuyên thân... khuôn mặt vẫn là khuôn mặt cũ, xem ra là xuyên thân rồi, nhưng cũng chưa chắc, nhỡ đâu là người giống hệt hắn ở thế giới song song thì sao, chỉ là hoàn cảnh khác nhau thôi, cũng có khả năng lắm chứ.
Vậy thì bây giờ chỉ còn một vấn đề duy nhất - thân phận của hắn ở thế giới này.
Âu Dương Nhung đưa tay sờ lên miếng băng gạc trên trán, cơn đau nhói sau khi ấn vào và cảm giác ẩm ướt nhớp nháp cho thấy, vết thương nằm ở phía trên lông mày phải khoảng một tấc bảy phân, rộng dài khoảng hai ngón tay.
Hắn nhìn thoáng qua đài sen bằng đá ở giữa địa cung.
Âu Dương Nhung chỉ vào vết thương trên đầu, khẽ hỏi: "Xin hỏi, là ai đã cứu ta?"
"Sao ngươi biết là chúng ta cứu?" Vẫn là lão đạo sĩ áo choàng lông hạc trả lời.
Ba người trong địa cung này, vị tăng lữ gầy gò luôn cúi đầu niệm kinh, cho Âu Dương Nhung cảm giác cao thâm khó đoán, còn cô gái mảnh mai kia thì không biết là quá lạnh lùng, hay là quá nhút nhát, không nói một lời nào.
Nhìn đi nhìn lại, chỉ có lão đạo sĩ áo choàng lông hạc có vẻ hay nói này là có thể nói chuyện được.
Âu Dương Nhung buông lỏng vai, nói: "Ta từ trên kia rơi xuống, lúc tỉnh lại thì nằm ngửa mặt lên trời, nhưng trên trán lại có vết thương, không phải các ngươi cứu thì là ai cứu? Chẳng lẽ là ta tự mang theo từ lúc rơi xuống sao?"
"Cũng thông minh đấy... Ừm, đoán cũng đúng." Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc cười nói, "Nhưng mà đừng có cảm ơn ta và tên đầu trọc kia, cảm ơn cô nương này đi, là nha đầu này cứu ngươi đấy."
Âu Dương Nhung có hơi bất ngờ, nhìn sang cô gái mảnh mai bên cạnh, hóa ra là người lạnh lùng nhưng ấm áp.
Học theo cách nói chuyện của lão đạo sĩ áo choàng lông hạc, hắn cũng sắp xếp lại từ ngữ, chắp tay nói một cách gượng gạo:
"Cảm ơn... cô nương đã ra tay cứu giúp."
Cô gái mảnh mai chỉ khẽ gật đầu, có vẻ như rất kiệm lời.
Âu Dương Nhung còn nghiêng tai chờ đợi một lúc, sau đó... hơi ngại ngùng.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc không nhịn được cười ha hả...
"Cười cái gì mà cười."
"Cô nương ấy là người câm, ngươi còn đợi nàng ấy lên tiếng à? Ha ha ha..."
Âu Dương Nhung sững sờ, không nhịn được nhìn cô gái mảnh mai thêm vài lần.
Trong tiếng cười của lão đạo sĩ, cô gái đang ôm gối khẽ run lên, vùi đầu xuống thấp hơn.
Âu Dương Nhung lắc đầu: "Chúng sinh đều khổ, đừng cười nữa."
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc cười khẩy: "Ngươi thấy lão đạo cười nhạo bằng mắt nào? Ta cười là bởi vì nơi này thật sự rất thú vị ha ha ha."
"Địa cung Tịnh Thổ này, lại tập hợp đủ bốn chúng ta, đây là một tên đầu trọc thần thần bí bí, kia là cô nương câm ngốc nghếch, ngươi lại là một tên thư sinh ngốc nghếch, còn lão đạo ta, hừ, cũng là một kẻ đầy mình bệnh tật không dám ló mặt ra ngoài, bốn người chúng ta tụ tập một chỗ, ha ha ha thật sự quá thú vị."
Âu Dương Nhung liếc mắt nhìn cổ họng của lão đạo sĩ áo choàng lông hạc, ông ta cười quá dữ dội, khiến cho phần cổ vốn đang rụt trong chiếc áo choàng lông hạc đen lộ ra một ít da thịt lở loét mưng mủ.
Nhưng điều kỳ lạ là, lão đạo sĩ này tuy rằng toàn thân lở loét, nhưng dung mạo và khí sắc lại giống như thiếu niên, nếu không phải tóc bạc phơ, dáng người gầy gò, thì thật sự không khác gì thiếu niên.
Đúng là hạc phát đồng nhan.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc đột nhiên hỏi: "Này nhóc, ngươi có muốn lấy vợ không?"
Âu Dương Nhung suy nghĩ một chút: "Đạo sĩ không được nói dối."
"Ngươi chỉ cần nói muốn hay không là được rồi."
Cơ thể rất thành thật gật đầu, nhưng miệng lại nói: "Đạo trưởng, chuyện này... ngại quá..."
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc vỗ tay cười to, chỉ vào cô gái câm.
"Vậy thì chọn nha đầu này đi, dù sao cũng không ra ngoài được, hai người, một tên thư sinh ngốc nghếch, một cô nương câm, vừa vặn thành một đôi, làm đôi uyên ương họa nạn, ha ha ha, tiểu nha đầu, ngươi thấy thế nào? Ba hơi thở nữa không lên tiếng ta sẽ xem như ngươi đồng ý... Được rồi, vậy bây giờ làm lễ luôn, nhân lúc trời còn chưa sáng, hai người mau bái đường thành thân đi."
Âu Dương Nhung im lặng nhìn lão đạo sĩ thích xem náo nhiệt, không nói gì.
Cô gái câm kia cũng không động đậy, dường như không để ý.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc vui vẻ một lúc, phát hiện không ai để ý đến mình, cũng không hề ngại ngùng, thản nhiên vuốt vuốt chiếc khăn trùm đầu.
"Hừ, lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, sau này đừng có hối hận."
Âu Dương Nhung không đáp lời.
Cơn mưa bên ngoài không biết từ lúc nào đã tạnh, mây đen tan đi, trăng đã lặn sao đã mọc, cả đất trời đều trở nên âm u hơn rất nhiều.
Cảnh đêm này, Âu Dương Nhung, người thường xuyên dậy sớm lên sân thượng học bài, không hề xa lạ, sắp rạng đông rồi.
Hắn lại nhìn thoáng qua cái lỗ có kích thước bằng miệng giếng ở trên đỉnh địa cung, không khỏi lẩm bẩm: "Nơi này thật sự là Tịnh Thổ sao?"
"Chuyện này còn giả được sao? Chẳng lẽ ngươi lại không tin lời của 'đại sư Không Biết' nữa à?" Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc cười tủm tỉm nói.
Người nào đó thở dài, sau đó nhỏ giọng sám hối: "Biết thế đã không xem thứ đó ở chốn cửa Phật rồi."
"Xem thứ gì?" Lão đạo sĩ dường như rất hứng thú với hắn, từ đầu đến cuối đều chú ý đến hắn.
Cũng đúng, đại sư Không Biết thì tự lẩm bẩm niệm kinh, tiểu nha đầu câm lại không nói được, chỉ còn hai người bọn họ có thể nói chuyện bình thường với nhau.
"Thứ hack công đức."
"Người đọc sách các ngươi cũng tin vào mấy thứ này sao?"
"Ban đầu ta không tin, bây giờ thì nửa tin nửa ngờ rồi."
"Mới nửa tin nửa ngờ thôi sao?"
"Bởi vì nền giáo dục mà ta được tiếp nhận không cho phép ta tin tưởng hoàn toàn."
"Tuy ngươi là một tên thư sinh ngốc nghếch, nhưng nói chuyện cũng thú vị đấy."
Âu Dương Nhung đột nhiên quay đầu lại: "Sao ngươi biết ta là thư sinh? Bên ngoài còn có người đọc sách khác sao? Ngươi quen ta à?"
"Không quen." Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc bĩu môi nói, "Nhưng mà bộ đồ trên người ngươi, chẳng phải là trang phục của đám người học theo Thánh nhân hay sao? Nói chuyện cũng úp úp mở mở, thật là không thoải mái!"
"Vậy bên ngoài có..."
"Đừng quan tâm đến bên ngoài nữa, trận lụt vừa rồi còn chưa đủ khiến ngươi chết tâm sao? Cứ ngoan ngoãn ở đây đi, vất vả lắm mới đến được một nơi Tịnh Thổ, ha ha ha lão đạo ta cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe."
"Nếu nơi này là Tịnh Thổ... Tại sao chỉ có bốn người chúng ta đến đây? Những người khác đâu?"
"Bởi vì ngươi mệnh tốt, những người khác đều đang chịu khổ ở bên ngoài." Lão đạo sĩ không kiên nhẫn xua tay: "Còn nữa, đám người đọc sách các ngươi đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện làm Thánh nhân cứu thế."
"Trên đời này có Thánh nhân sao?" Âu Dương Nhung tò mò hỏi.
"Có chứ." Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc bĩu môi về phía hắn, "Ngươi chẳng phải là sao. Không có năng lực của Thánh nhân, lại cứ lo chuyện bao đồng."
Âu Dương Nhung lắc đầu: "Ta không phải Thánh nhân, cũng không có tấm lòng của Thánh nhân."
"Vậy thì tốt nhất. Hơn nữa, bọn họ là Thánh nhân cái gì chứ, rõ ràng là lũ đạo tặc."
Lão đạo sĩ cười lạnh, giơ ngón tay ra hiệu về phía bên ngoài: "Tất cả thiên tai nhân họa này, đều là do đám người tự xưng là môn đồ của Thánh nhân gây ra. Chỉ cần trên đời còn có Thánh nhân, thì sẽ có đạo tặc mượn danh nghĩa và công cụ của Thánh nhân. Cho nên Thánh nhân và đạo tặc khác nhau chỗ nào? Chỉ là một kẻ vô tâm, một kẻ hữu tâm mà thôi, đều là nguồn gốc của tai họa. Thánh nhân và đạo tặc đều đáng chết! Thánh nhân càng đáng chết hơn!"
Âu Dương Nhung ngẩng mắt nhìn ông ta: "Ngươi đang nói đến cái lý thuyết 'Thánh nhân bất tử, đại đạo bất hành' của Đạo gia phải không, chuyên ngành... môn học của ta có học qua, thuộc đến mức đọc ngược cũng được."
"Ồ? Môn học của ngươi còn học cả cái này sao?" Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc có chút kinh ngạc.
Âu Dương Nhung do dự một chút, nói một cách dè dặt: "Nói chính xác là, Nho, Phật, Đạo đều học một chút, cái gì cũng biết một ít." Mẹ nó, môn chuyên ngành mà không thuộc sao được? Coi hắn thi nghiên cứu sinh cho vui chắc.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc nhướng mày, không nhịn được nhìn hắn thêm một cái, đột nhiên hỏi: "Thánh đế đệ nhất nghĩa là gì?"
Âu Dương Nhung thuận miệng chọn đại một câu trả lời ngắn gọn: "Khoáng nhiên vô thánh."
Đây là một câu hỏi của Phật giáo, hỏi rằng, đâu là chân lý tối cao của Phật giáo; Âu Dương Nhung trả lời rằng, trống rỗng, không có Thánh nhân nào cả.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc im lặng một lúc, khó có khi nào ông ta lại thu hồi vẻ khinh suất.
Suy nghĩ một lúc, ông ta nhìn hắn một cái: "Ngươi đây không phải là chỉ biết một chút."
Âu Dương Nhung thở dài: "Cho nên ta càng phải quay về."
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc cười lạnh: "Vừa nói khoáng nhiên vô thánh, giờ lại muốn lên trên đó cứu vớt chúng sinh."
Âu Dương Nhung không giải thích, chữ 'quay về' trong miệng hắn, và chữ 'lên trên đó' trong miệng lão đạo sĩ, không hoàn toàn là một chuyện.
Cảm thấy thể lực đã hồi phục kha khá, Âu Dương Nhung chống tay xuống đất đứng lên, lại đi về phía đài sen ở giữa.
Kiếp này là lần đầu tiên hắn nghiêm túc chuẩn bị cho một việc như vậy, dành toàn bộ thời gian và tâm huyết, nhưng ngay khi sắp sửa nghênh đón, ông trời lại đột nhiên nói với hắn rằng:
Kết thúc rồi...
Tất cả đã kết thúc.
Âu Dương Nhung, không đồng ý.
"Ta không cứu vớt chúng sinh, ta... cứu lấy bản thân mình."
Hắn nhỏ giọng đáp, nhưng càng giống như đang tự nói với chính mình hơn.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc lắc đầu, không nói gì nữa, nhắm mắt dựa vào tường.
Đại sư Không Biết nhận thấy động tĩnh, ngừng niệm kinh, lại một mặt từ bi khuyên nhủ: "Thí chủ, nơi đây là Liên Hoa Tịnh Thổ, phía trên là Vô Gian Địa Ngục..."
Lão đạo sĩ nhắm mắt nói: "Đừng phí lời nữa, người ta là Thánh nhân, cảnh giới không giống chúng ta đâu."
"Thánh nhân!" Đại sư Không Biết như nhớ ra điều gì đó, cúi đầu lẩm bẩm: "Thánh nhân đã chết, Đạo Tổ đã chết, ngay cả Phật Tổ... cũng đã chết. Tại sao vẫn còn người cố chấp muốn lên trên đó chịu chết chứ."
Vị tăng nhân niệm một tiếng Phật hiệu, chắp tay trước ngực, tiếp tục tụng kinh:
"Như ta nghe được, hiện nay có chúng sinh tạo tội, rơi xuống địa ngục, có quỷ sai đầu trâu mặt ngựa, tay cầm giáo mác, lùa vào cổng thành, vào Vô Gian Địa Ngục, biến thành súc sinh, biến thành quỷ đói, biến thành mủ máu, biến thành tro bụi độc khí, bị cát bụi đánh nát thân thể, bị sấm sét mưa đá phá hủy tâm hồn, bị xé nát, bị thối rữa, biến thành núi thịt khổng lồ, có trăm nghìn con mắt, vô số miệng tranh nhau ăn thịt..."
Âu Dương Nhung bỏ ngoài tai tiến về phía trước, khi đi ngang qua cô gái câm, nàng đột nhiên đưa tay 'ngăn' hắn lại.
Cúi đầu nhìn xuống, cô gái đang ôm gối vùi mặt lại đưa cho hắn một túi nước bằng da dê.
Hắn liếm đôi môi khô khốc, nhận lấy, phát hiện bàn tay phải của nàng chỉ có bốn ngón tay.
Âu Dương Nhung ngẩng đầu uống một ngụm nước mà không chạm môi vào miệng túi, sau đó trả lại cho nàng.
"Cảm ơn."
Cô gái rụt bàn tay thiếu ngón út lại, không ngăn cản nữa.
Hắn đi qua bên cạnh nàng, lúc này mới nhìn thấy, thì ra nàng vẫn luôn ngồi trên một 'thanh kiếm' thẳng tắp.
Âu Dương Nhung nhặt chiếc đèn lường vàng bị vỡ thành hai nửa trên mặt đất lên, may mà sợi dây thừng vẫn còn buộc chặt vào đế đèn, vẫn có thể sử dụng được.
Vẫn là nơi cũ, vẫn là cách làm cũ.
Lần này có lẽ là do đã quen tay hay việc, hoặc là do may mắn, Âu Dương Nhung chỉ thử đến lần thứ năm, đã ném thành công nửa chiếc đèn lường ra khỏi miệng hố.
Và quấn chặt vào một vật cố định nào đó bên ngoài.
Người nào đó không từ bỏ hy vọng bắt đầu leo lên, lần này hắn tập trung tinh thần, cẩn thận chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Cuối cùng.
Lại một lần nữa bình an vô sự leo lên đến vị trí gần lối ra.
Âu Dương Nhung phát hiện, lối ra này quả thật rất giống một đoạn giếng, bởi vì có một đoạn đường hầm hình trụ dài khoảng hơn một mét, nối liền với trần nhà hình vuông của địa cung bên dưới.
Âu Dương Nhung quan sát một lúc, chuẩn bị tiến vào đoạn đường hầm cuối cùng.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng gầm rú của mãnh thú truyền đến từ bên ngoài giếng, tiếng gầm rú này nửa giống người nửa giống thú, Âu Dương Nhung chưa từng nghe thấy bao giờ. Điều khiến hắn tuyệt vọng hơn là, sợi dây thừng đang ôm chặt trong lòng hắn bắt đầu lắc lư dữ dội - là do có sinh vật nào đó đang cắn xé dây thừng của hắn, dây thừng sắp đứt rồi!
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể Âu Dương Nhung như một cây cung bỗng chốc uốn cong, đột ngột giật mạnh người lên trên, buông tay ném sợi dây thừng ra, hai tay bám chặt vào mép giếng, sợi dây thừng bị đứt rơi xuống địa cung.
Âu Dương Nhung treo mình trên đó, lồng ngực phập phồng dữ dội như ống bễ, còn thứ ác quỷ chưa rõ là gì bên ngoài khiến hắn không dám thở mạnh, chỉ có thể kiềm chế, kiềm chế.
Hắn thở hổn hển từng ngụm nhỏ, còn những ngón tay đang bám chặt vào mép giếng có thể cảm nhận rõ ràng sự thô ráp của tảng đá và sự trơn trượt của máu hòa quyện với sương sớm.
Lòng bàn tay đã bị mài đến chảy máu, nhưng người nào đó vẫn không nhúc nhích, dường như vẫn đang tiêu hóa hàng loạt biến cố vừa xảy ra.
Phía dưới, đại sư Không Biết, lão đạo sĩ áo choàng lông hạc, cô gái câm ngón tay cụt đều ngẩng đầu nhìn hắn.
Âu Dương Nhung cúi đầu nhìn xuống.
Đại sư Không Biết lắc đầu với hắn: "Nam Mô A Di Đà Phật."
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc nhắm mắt lại, lần đầu tiên trong đêm nay niệm: "Phúc sinh vô lượng thiên tôn, bất khả tư nghị công đức."
Cô gái câm đứng dậy, khẽ "a" một tiếng, không biết muốn nói gì, trong mắt tràn đầy lưu luyến.
Âu Dương Nhung mấp máy đôi môi dính bùn đất, cười với bọn họ.
Hắn thật sự muốn về nhà.
Cho dù là ông trời đùa dai cho hắn trọng sinh, thì hắn cũng phải tự mình leo lên xem thử.
Cho dù thật sự là A Tỳ Địa Ngục, thì Âu Dương Nhung cũng phải tận mắt nhìn thấy một lần mới có thể hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
Âu Dương Nhung ngẩng đầu lên, bầu trời trên đỉnh đầu chỉ lớn bằng miệng giếng, trời đã sáng, hắn vừa đói vừa mệt, nhưng vẫn dồn hết sức lực cuối cùng để vượt qua bài kiểm tra xà đơn...
Leo lên rồi...
...
Cái giếng cạn nằm lặng lẽ trước một rừng đào, xung quanh có hàng rào đá vây quanh.
Âu Dương Nhung ngồi phịch xuống bên giếng, ngây người ra.
Nơi đây là thiền viện mái ngói xanh tường đỏ, xa xa là rừng trúc xanh ngắt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một góc mái cong vút của tòa tháp chuông, trên lầu có một vị tăng nhân đang ngáp ngắn ngáp dài, chậm rãi gõ chuông sớm.
Còn phía đông, có một vầng thái dương đỏ rực đang từ từ nhô lên khỏi dòng sông lớn phía đông, nhìn thẳng vào tất cả những sinh linh dám nhìn thẳng vào nó.
"Đây..." Hốc mắt hơi lõm của hắn được chiếu sáng có chút ấm áp, hít hà mùi hương trầm đặc trưng của ngôi chùa cổ trong núi sâu.
Đúng lúc tiếng chuông trầm đục vang vọng từ trong núi rừng truyền đến, đột nhiên có một đám tăng nhân xô cửa viện đang khép hờ chạy vào, nhanh nhẹn trèo qua hàng rào đá, vội vàng chạy đến trước mặt Âu Dương Nhung, mừng rỡ vây quanh hắn.
"Tri huyện đại nhân, tri huyện đại nhân, thì ra ngài ở đây! Sao ngài lại chạy đến Bỉ Đà Tế Dưỡng Viện thế này?"
"Tri huyện đại nhân, chúng tôi tìm ngài vất vả lắm, tối qua ngài đi đâu vậy, chúng tôi tìm kiếm cả đêm, sư phụ và tiểu Yến bộ khoái chăm sóc ngài suýt chút nữa thì lo lắng đến chết! Sáng nay đã định xuống núi báo tin cho nha môn, phái người đến tìm kiếm rồi!"
"A Di Đà Phật, may quá, may quá, tri huyện đại nhân, nếu tìm thấy ngài muộn hơn một chút nữa, tiểu Yến bộ khoái sẽ bắt chúng tôi chặt đầu hết. Vết thương trên đầu ngài không sao chứ, ơ quần áo đâu rồi..."
Một đám tăng nhân vây quanh Âu Dương Nhung hỏi han, hắn hoàn toàn ngơ ngác, ngẩn ngơ nhìn những cái đầu trọc lốc trước mặt lắc lư, hoa cả mắt.
"Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa, vết thương của tri huyện đại nhân... vừa mới lành, đừng có vây quanh người ta, nhường đường cho ngài ấy thở đi." Cuối cùng, người có vẻ là sư huynh dẫn đầu cũng đứng ra, đẩy đám người đang vây quanh ra.
Tiểu sa di này khoảng mười mấy tuổi, trông rất tuấn tú, cái đầu trọc lóc sáng bóng, khi ghé sát vào Âu Dương Nhung để quan sát hắn, còn có chút chói mắt.
Tiểu sa di đưa tay ra trước mặt Âu Dương Nhung, sau đó lại ra vẻ chuyên nghiệp bắt mạch cho hắn, sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không khỏi lẩm bẩm: "Không ngờ y thuật của sư phụ cũng có lúc hữu dụng, hôn mê nhiều ngày như vậy mà cũng có thể cứu tỉnh... Khụ khụ, tri huyện đại nhân, ngài tỉnh lại khi nào vậy, sao nửa đêm canh ba lại tự ý rời khỏi sân?"
"Ngươi... các ngươi... ta... không phải." Âu Dương Nhung lắp bắp, sờ lên vết thương trên trán, không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng hắn cũng phản ứng kịp, vội vàng chỉ vào cái giếng cạn phía sau, nói: "Bên dưới này, những người bên dưới..."
Tiểu sa di ngẩn người, nhìn những sư huynh đệ khác, cau mày hỏi: "Tri huyện đại nhân, tối qua ngài rơi xuống... địa cung Tịnh Thổ này sao?"
Âu Dương Nhung gật đầu, há miệng định nói, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào: "Bên dưới này thật sự là Tịnh Thổ sao?"
"Nơi này tên là như vậy."
Thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, tiểu sa di đại khái cũng hiểu ra chuyện gì đó, cậu ta chỉ vào cái giếng cạn giải thích:
"Tri huyện đại nhân, địa cung Tịnh Thổ này trước đây là nơi cất giữ xá lợi của Đông Lâm Tự chúng tôi, là do... đương kim thánh thượng..." Như thể nói ra điều cấm kỵ, tiểu sa di lập tức đổi giọng, "Là do tiên đế Thái Tông, lúc đó trụ trì của chùa phụng hoàng mệnh cho xây dựng, lúc bấy giờ các ngôi chùa trên cả nước đều rộ lên mốt xây tháp, xây địa cung, nghênh đón xương cốt của Phật, nhưng sau đó tòa tháp sen phía trên bị cháy sập, địa cung Tịnh Thổ này cũng bị bỏ hoang... Còn về phần những người bên trong hiện giờ..."
Tiểu sa di đi đến bên giếng, trực tiếp hô lớn xuống dưới: "Này, sư huynh Tú Trân! Đến giờ dùng cơm sáng rồi!"
Rất nhanh, giọng nói quen thuộc của đại sư Không Biết đã truyền đến từ bên dưới:
"Vị thí chủ kia, sao ngươi lại ở bên ngoài, mau xuống đây đi! Nơi đây là Liên Hoa Tịnh Thổ, phía trên là Vô Gian Địa Ngục!"
Âu Dương Nhung lập tức im lặng.
Tiểu sa di quay đầu lại, thở dài: "Sư huynh Tú Trân bị điên nhiều năm rồi, trước đây ông ấy rất tốt, nhưng sau này cứ nói chúng tôi là ác quỷ, muốn ăn thịt ông ấy, còn luôn tìm hang chó và gầm giường chui vào, nói là muốn tìm Cực Lạc Tịnh Thổ... Bỉ Đà Viện không giam giữ ông ấy được, chúng tôi đành phải dùng dây thừng thả ông ấy xuống dưới, mỗi ngày đều đặn đưa cơm chay xuống, ông ấy cũng thích ở dưới đó."
Âu Dương Nhung cau mày, cúi đầu nhìn bàn tay bị dây thừng siết đến trầy da, nhịn không được hỏi: "Vậy, vậy bên dưới còn hai người nữa..."
"Hả? Bên dưới còn hai người nữa sao?" Tiểu sa di ngẩn người, gật đầu nói: "À, chắc là bệnh nhân và người ăn xin mà Bỉ Đà Tế Dưỡng Viện cưu mang." Cậu ta nhìn xung quanh, "Cái giếng cạn này nằm ngay cửa sau của Bỉ Đà Viện, xem ra là sư huynh trông coi Tế Dưỡng Viện hôm qua lại lơ là, để cho bệnh nhân và người ăn xin chạy loạn ra ngoài, rơi xuống dưới rồi."
"Bỉ Đà Tế Dưỡng Viện?..." Âu Dương Nhung ngẩn người, nghĩ đến cô gái câm ngón tay cụt và lão đạo sĩ toàn thân lở loét bên dưới.
Tiểu sa di nhìn Âu Dương Nhung có vẻ hơi bất ổn về tinh thần, dè dặt nói: "Đúng vậy, nói đến Bỉ Đà Tế Dưỡng Viện, nếu không có tấm lòng từ bi của tri huyện đại nhân, thì Tế Dưỡng Viện cũng không thể duy trì được, nha môn hàng năm đều quyên góp, chúng tôi phụ trách cưu mang những người bệnh tật và già yếu bệnh tật trong huyện. Tri huyện đại nhân, đêm qua bọn họ không dọa ngài sợ chứ?"
Âu Dương Nhung cúi đầu không nói.
Thấy hắn trầm ngâm, tiểu sa di lại càng sợ hãi hơn.
Có lẽ là sự kính sợ bẩm sinh của người dân thời đại này đối với những người có chức quyền, tất cả đều quy kết là oai phong của quan chức, kỳ thật Âu Dương Nhung biết nào có oai phong gì, chỉ là Đông Lâm Tự nằm trong địa phận mà hắn quản lý mà thôi. Nếu như sinh mệnh của mình bị nắm giữ trong tay người khác, tự nhiên sẽ phải luôn quan tâm đến sắc mặt và tâm trạng của đối phương.
Lúc này, tiểu sa di mắt tinh đột nhiên nhìn thấy trong rừng trúc cách đó không xa, có một người ăn xin bẩn thỉu bò lồm cồm trên mặt đất, cắn xé lung tung, trông tinh thần có vẻ không được bình thường.
Cậu ta vội vàng nháy mắt ra hiệu cho các sư huynh đệ bên cạnh, lập tức có mấy người chạy nhanh đến khống chế người nọ, áp giải về Tế Dưỡng Viện.
Tất cả những động tác nhỏ này, và thần thái khác nhau của đám hòa thượng, người nào đó đang cúi đầu im lặng đều nhìn thấy hết.
Hắn không bị những chuyện bất ngờ này dọa choáng váng, chỉ là... sau khi những lý do hoang đường này hóa giải hiểu lầm hoang đường, một hiện thực mới mẻ gần như chắc chắn được đặt trước mặt hắn, hắn lại có chút... thất vọng hơn.
Âu Dương Nhung đột nhiên cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng dậy, nhẫn nại nói với bọn họ: "Ta không sao, không bị dọa đâu, làm phiền mọi người giải thích nhiều như vậy, đúng rồi, vẫn chưa xin hỏi pháp danh của ngươi là..."
Tiểu sa di lập tức đứng nghiêm, vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cười nói: "Tiểu tăng pháp danh là Tú Phát, tri huyện đại nhân cứ gọi thẳng là được."
Âu Dương Nhung liếc nhìn cái đầu trọc lóc sáng bóng của Tú Phát, gật đầu nói: "Được, Tú Phát. Không cần đỡ ta đâu, ta tự đi được... Nhưng mà ta còn một vấn đề."
"Tri huyện đại nhân cứ nói!"
"Tối qua, tối qua trận mưa lớn đó, còn có nước lũ nữa, các ngươi có nghe thấy không? Tiếng động đó là chuyện gì vậy?"
Tiểu hòa thượng Tú Phát vừa rồi còn đang vui vẻ nói cười, cùng với các sư huynh đệ khác, trong nháy mắt im thin thít.
Âu Dương Nhung cảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng váng, nắm lấy vai của Tú Phát, giọng nói yếu ớt nhưng không cho phép nghi ngờ: "Ngươi nói đi."
Thấy các sư huynh đệ khác cũng đang nhìn mình, tiểu hòa thượng Tú Phát đành phải cắn răng, chỉ về phía nam nhỏ giọng nói:
"Tri huyện đại nhân, ngài mới nhậm chức chắc cũng biết, ruộng đồng ở Giang Châu thấp hơn so với cả nước; ruộng đồng ở Long Thành lại thấp hơn so với Giang Châu; mà trong hệ thống Liệt Trạch, đầm Vân Mộng là thấp nhất, đầm Vân Mộng cổ xưa nằm ngay bên cạnh Long Thành huyện chúng ta..."
"Hiện giờ đang là mùa mưa, mực nước đầm Vân Mộng dâng cao, tối qua chính là... đập Địch Công ngăn nước bị vỡ, lũ lụt bùng phát... Bây giờ không chỉ Long Thành huyện chúng ta, mà tất cả các huyện trong địa phận Giang Châu đều bị nước lũ nhấn chìm."
Nghe được mấy chữ 'đầm Vân Mộng', 'đập Địch Công', 'Long Thành huyện' vừa quen thuộc vừa xa lạ, đầu óc vốn đã choáng váng của Âu Dương Nhung, như một loại phản ứng kích thích nào đó, đau dữ dội.
Giống như có người nhét mạnh một ống nước vào đầu hắn, đầu bên kia của ống nước được nối với vòi nước, van nước bị vặn đến mức tối đa.
Âu Dương Nhung đẩy mọi người ra, loạng choạng bước ra khỏi Bỉ Đà Viện, đến một nơi bằng phẳng có thể nhìn xa, nhìn về phía nam chân núi, trong tầm mắt của hắn, tất cả đều là nhà cửa đổ nát, ruộng đồng bị ngập lụt, phụ nữ và trẻ em khóc lóc thảm thiết...
Nơi nào cũng là nước.
Không biết tại sao, chứng kiến cảnh tượng này, trong đầu Âu Dương Nhung đột nhiên hiện lên một câu thơ, giống như có người nhét vào đầu hắn vậy:
"Khắp nơi oán than đầy thành máu, chẳng qua chỉ là một lòng muốn cứu vớt chúng sinh."
Phong cách có phần hơi ngây ngô này, một chút cũng không giống với hắn, một tên 'lão già thích xem náo nhiệt' chỉ muốn bảo vệ bản thân, mà là... ký ức và suy nghĩ của 'chủ nhân cũ' bắt đầu ùa về cùng với cơn đau đầu.
"Mẹ kiếp, ký ức lúc sắp chết của ta bắt đầu tấn công ta... Chờ đã, ta nhớ ra rồi, ta là tân tri huyện của Long Thành, ngày đầu tiên nhậm chức đã tuyên bố trước mặt mọi người là muốn trị thủy, kết quả... lập tức rơi xuống nước chết đuối... Tên xui xẻo này, tự nhiên lập cái flag gì thế này..."
Trước khi mất đi ý thức, điều cuối cùng Âu Dương Nhung nghe thấy là tiếng gọi đầy lo lắng của Tú Phát và những người khác...
Hắn đột nhiên cảm thấy, có lẽ ở lại Tịnh Thổ bên dưới kia cũng không tệ?
...
Lại là lão đạo sĩ áo choàng lông hạc kia, Âu Dương Nhung phát hiện ra miệng lưỡi ông ta thật cay độc.
Âu Dương Nhung không để ý đến lão đạo sĩ, gật đầu nói: "Ừm, vậy xin hỏi pháp danh của đại sư là gì?"
Vị tăng lữ gầy gò cúi đầu: "Bần tăng không biết."
"Đại sư Không Biết, thất kính thất kính."
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc cười khẩy một tiếng: "Ông ta nói là không biết, ngươi có phải muốn chọc lão đạo cười hay không?"
Âu Dương Nhung liếc mắt nhìn ông ta một cái: "Ngươi là cái bánh quy nào hả?"
Lão đạo sĩ lại hỏi ngược lại: "Bánh quy? Là vật gì, dùng cân để đo à?"
Âu Dương Nhung im lặng, không đáp lời.
Hắn đứng dậy từ trên mặt đất, rời khỏi đài sen ở chính giữa, đi đến chỗ tối có ba người lão đạo sĩ áo choàng lông hạc để tránh mưa.
Cúi đầu nhìn xuống, chiếc áo dài trắng trên người đã ướt hơn phân nửa. Âu Dương Nhung nhớ hình như đã từng thấy kiểu dáng Hán phục này trong một cuốn sách nào đó.
Cổ tròn tay áo rộng, phần dưới là vạt áo ngang, eo có nếp gấp, kiểu dáng áo trên quần dưới, thời xưa là trang phục của bậc sĩ phu, hình như chỉ có người đọc sách và quan lại mới được mặc.
Mò mẫm cách mặc của nó, cuối cùng cũng cởi ra vứt sang một bên, may mà bên trong còn có một lớp áo lót màu trắng sữa, nhưng Âu Dương Nhung không hề vui vẻ chút nào.
Cảm giác khi mặc bộ trang phục xa lạ này trên người là 'nặng nề', hơn nữa ma sát với da cũng rất thô ráp, giống như đang mặc một miếng giẻ lau nhà lên người vậy, không thể nào so sánh được với sự mềm mại thoải mái của bộ quần áo nỉ lót lông và áo khoác lông vũ của hắn.
Nhưng điều kỳ lạ là, bộ trang phục Nho gia này tuy mỏng manh, nhưng hắn đã loay hoay dưới ánh trăng suốt một thời gian dài như vậy, còn bị ướt người, nhưng lại không cảm thấy lạnh lắm.
"Chẳng lẽ đến cả mùa cũng thay đổi rồi sao..."
Âu Dương Nhung lẩm bẩm, lại rùng mình hai cái, không phải bị cảm lạnh, mà là toàn bộ những gì đã trải qua và tình hình trước mắt khiến hắn vô cùng quen thuộc, quen thuộc như đang trở về nhà vậy.
Trước đây, đối với kiểu mở đầu như thế này, Âu Dương Nhung thường sẽ trực tiếp bỏ qua không thèm liếc mắt, hai chương đầu tiên, điều duy nhất có thể khiến hắn hơi quan tâm một chút, chính là nam chính có đẹp trai bằng một nửa hắn hay không.
Giống như lão đạo sĩ áo choàng lông hạc và hai người kia, Âu Dương Nhung tìm một chỗ khô ráo trong bóng tối, ngồi xuống đất, sau đó cởi chiếc giày vải trên chân phải ra.
Hắn đã muốn làm điều này từ lâu rồi, chiếc tất chân phải... rách một lỗ, từ lúc hắn leo dây đến giờ, ngón chân cái cứ thò ra ngoài, không sao nhét vào được... quả thật là tra tấn người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Sau khi lộn trái chiếc tất ra, hắn lại xỏ giày vải vào.
Hắn nhìn chằm chằm màn mưa rơi xuống giữa địa cung.
Dùng sức xoa xoa má phải.
Xem ra, nếu thật sự là trọng sinh, vậy thì đây là xuyên ngẫu nhiên vào một... thế giới cổ đại có võ công cao cường sao? Địa cung này có vẻ an toàn, ngược lại bên ngoài có một số sức mạnh thần thoại mà hắn khó có thể hiểu được, hơn nữa dường như một thế lực đáng sợ nào đó đang chiếm thế thượng phong, nhìn xem, đã ép người ta phải trốn vào cái nơi gọi là Tịnh Thổ này.
Còn về việc là xuyên hồn hay xuyên thân... khuôn mặt vẫn là khuôn mặt cũ, xem ra là xuyên thân rồi, nhưng cũng chưa chắc, nhỡ đâu là người giống hệt hắn ở thế giới song song thì sao, chỉ là hoàn cảnh khác nhau thôi, cũng có khả năng lắm chứ.
Vậy thì bây giờ chỉ còn một vấn đề duy nhất - thân phận của hắn ở thế giới này.
Âu Dương Nhung đưa tay sờ lên miếng băng gạc trên trán, cơn đau nhói sau khi ấn vào và cảm giác ẩm ướt nhớp nháp cho thấy, vết thương nằm ở phía trên lông mày phải khoảng một tấc bảy phân, rộng dài khoảng hai ngón tay.
Hắn nhìn thoáng qua đài sen bằng đá ở giữa địa cung.
Âu Dương Nhung chỉ vào vết thương trên đầu, khẽ hỏi: "Xin hỏi, là ai đã cứu ta?"
"Sao ngươi biết là chúng ta cứu?" Vẫn là lão đạo sĩ áo choàng lông hạc trả lời.
Ba người trong địa cung này, vị tăng lữ gầy gò luôn cúi đầu niệm kinh, cho Âu Dương Nhung cảm giác cao thâm khó đoán, còn cô gái mảnh mai kia thì không biết là quá lạnh lùng, hay là quá nhút nhát, không nói một lời nào.
Nhìn đi nhìn lại, chỉ có lão đạo sĩ áo choàng lông hạc có vẻ hay nói này là có thể nói chuyện được.
Âu Dương Nhung buông lỏng vai, nói: "Ta từ trên kia rơi xuống, lúc tỉnh lại thì nằm ngửa mặt lên trời, nhưng trên trán lại có vết thương, không phải các ngươi cứu thì là ai cứu? Chẳng lẽ là ta tự mang theo từ lúc rơi xuống sao?"
"Cũng thông minh đấy... Ừm, đoán cũng đúng." Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc cười nói, "Nhưng mà đừng có cảm ơn ta và tên đầu trọc kia, cảm ơn cô nương này đi, là nha đầu này cứu ngươi đấy."
Âu Dương Nhung có hơi bất ngờ, nhìn sang cô gái mảnh mai bên cạnh, hóa ra là người lạnh lùng nhưng ấm áp.
Học theo cách nói chuyện của lão đạo sĩ áo choàng lông hạc, hắn cũng sắp xếp lại từ ngữ, chắp tay nói một cách gượng gạo:
"Cảm ơn... cô nương đã ra tay cứu giúp."
Cô gái mảnh mai chỉ khẽ gật đầu, có vẻ như rất kiệm lời.
Âu Dương Nhung còn nghiêng tai chờ đợi một lúc, sau đó... hơi ngại ngùng.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc không nhịn được cười ha hả...
"Cười cái gì mà cười."
"Cô nương ấy là người câm, ngươi còn đợi nàng ấy lên tiếng à? Ha ha ha..."
Âu Dương Nhung sững sờ, không nhịn được nhìn cô gái mảnh mai thêm vài lần.
Trong tiếng cười của lão đạo sĩ, cô gái đang ôm gối khẽ run lên, vùi đầu xuống thấp hơn.
Âu Dương Nhung lắc đầu: "Chúng sinh đều khổ, đừng cười nữa."
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc cười khẩy: "Ngươi thấy lão đạo cười nhạo bằng mắt nào? Ta cười là bởi vì nơi này thật sự rất thú vị ha ha ha."
"Địa cung Tịnh Thổ này, lại tập hợp đủ bốn chúng ta, đây là một tên đầu trọc thần thần bí bí, kia là cô nương câm ngốc nghếch, ngươi lại là một tên thư sinh ngốc nghếch, còn lão đạo ta, hừ, cũng là một kẻ đầy mình bệnh tật không dám ló mặt ra ngoài, bốn người chúng ta tụ tập một chỗ, ha ha ha thật sự quá thú vị."
Âu Dương Nhung liếc mắt nhìn cổ họng của lão đạo sĩ áo choàng lông hạc, ông ta cười quá dữ dội, khiến cho phần cổ vốn đang rụt trong chiếc áo choàng lông hạc đen lộ ra một ít da thịt lở loét mưng mủ.
Nhưng điều kỳ lạ là, lão đạo sĩ này tuy rằng toàn thân lở loét, nhưng dung mạo và khí sắc lại giống như thiếu niên, nếu không phải tóc bạc phơ, dáng người gầy gò, thì thật sự không khác gì thiếu niên.
Đúng là hạc phát đồng nhan.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc đột nhiên hỏi: "Này nhóc, ngươi có muốn lấy vợ không?"
Âu Dương Nhung suy nghĩ một chút: "Đạo sĩ không được nói dối."
"Ngươi chỉ cần nói muốn hay không là được rồi."
Cơ thể rất thành thật gật đầu, nhưng miệng lại nói: "Đạo trưởng, chuyện này... ngại quá..."
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc vỗ tay cười to, chỉ vào cô gái câm.
"Vậy thì chọn nha đầu này đi, dù sao cũng không ra ngoài được, hai người, một tên thư sinh ngốc nghếch, một cô nương câm, vừa vặn thành một đôi, làm đôi uyên ương họa nạn, ha ha ha, tiểu nha đầu, ngươi thấy thế nào? Ba hơi thở nữa không lên tiếng ta sẽ xem như ngươi đồng ý... Được rồi, vậy bây giờ làm lễ luôn, nhân lúc trời còn chưa sáng, hai người mau bái đường thành thân đi."
Âu Dương Nhung im lặng nhìn lão đạo sĩ thích xem náo nhiệt, không nói gì.
Cô gái câm kia cũng không động đậy, dường như không để ý.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc vui vẻ một lúc, phát hiện không ai để ý đến mình, cũng không hề ngại ngùng, thản nhiên vuốt vuốt chiếc khăn trùm đầu.
"Hừ, lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, sau này đừng có hối hận."
Âu Dương Nhung không đáp lời.
Cơn mưa bên ngoài không biết từ lúc nào đã tạnh, mây đen tan đi, trăng đã lặn sao đã mọc, cả đất trời đều trở nên âm u hơn rất nhiều.
Cảnh đêm này, Âu Dương Nhung, người thường xuyên dậy sớm lên sân thượng học bài, không hề xa lạ, sắp rạng đông rồi.
Hắn lại nhìn thoáng qua cái lỗ có kích thước bằng miệng giếng ở trên đỉnh địa cung, không khỏi lẩm bẩm: "Nơi này thật sự là Tịnh Thổ sao?"
"Chuyện này còn giả được sao? Chẳng lẽ ngươi lại không tin lời của 'đại sư Không Biết' nữa à?" Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc cười tủm tỉm nói.
Người nào đó thở dài, sau đó nhỏ giọng sám hối: "Biết thế đã không xem thứ đó ở chốn cửa Phật rồi."
"Xem thứ gì?" Lão đạo sĩ dường như rất hứng thú với hắn, từ đầu đến cuối đều chú ý đến hắn.
Cũng đúng, đại sư Không Biết thì tự lẩm bẩm niệm kinh, tiểu nha đầu câm lại không nói được, chỉ còn hai người bọn họ có thể nói chuyện bình thường với nhau.
"Thứ hack công đức."
"Người đọc sách các ngươi cũng tin vào mấy thứ này sao?"
"Ban đầu ta không tin, bây giờ thì nửa tin nửa ngờ rồi."
"Mới nửa tin nửa ngờ thôi sao?"
"Bởi vì nền giáo dục mà ta được tiếp nhận không cho phép ta tin tưởng hoàn toàn."
"Tuy ngươi là một tên thư sinh ngốc nghếch, nhưng nói chuyện cũng thú vị đấy."
Âu Dương Nhung đột nhiên quay đầu lại: "Sao ngươi biết ta là thư sinh? Bên ngoài còn có người đọc sách khác sao? Ngươi quen ta à?"
"Không quen." Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc bĩu môi nói, "Nhưng mà bộ đồ trên người ngươi, chẳng phải là trang phục của đám người học theo Thánh nhân hay sao? Nói chuyện cũng úp úp mở mở, thật là không thoải mái!"
"Vậy bên ngoài có..."
"Đừng quan tâm đến bên ngoài nữa, trận lụt vừa rồi còn chưa đủ khiến ngươi chết tâm sao? Cứ ngoan ngoãn ở đây đi, vất vả lắm mới đến được một nơi Tịnh Thổ, ha ha ha lão đạo ta cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe."
"Nếu nơi này là Tịnh Thổ... Tại sao chỉ có bốn người chúng ta đến đây? Những người khác đâu?"
"Bởi vì ngươi mệnh tốt, những người khác đều đang chịu khổ ở bên ngoài." Lão đạo sĩ không kiên nhẫn xua tay: "Còn nữa, đám người đọc sách các ngươi đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện làm Thánh nhân cứu thế."
"Trên đời này có Thánh nhân sao?" Âu Dương Nhung tò mò hỏi.
"Có chứ." Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc bĩu môi về phía hắn, "Ngươi chẳng phải là sao. Không có năng lực của Thánh nhân, lại cứ lo chuyện bao đồng."
Âu Dương Nhung lắc đầu: "Ta không phải Thánh nhân, cũng không có tấm lòng của Thánh nhân."
"Vậy thì tốt nhất. Hơn nữa, bọn họ là Thánh nhân cái gì chứ, rõ ràng là lũ đạo tặc."
Lão đạo sĩ cười lạnh, giơ ngón tay ra hiệu về phía bên ngoài: "Tất cả thiên tai nhân họa này, đều là do đám người tự xưng là môn đồ của Thánh nhân gây ra. Chỉ cần trên đời còn có Thánh nhân, thì sẽ có đạo tặc mượn danh nghĩa và công cụ của Thánh nhân. Cho nên Thánh nhân và đạo tặc khác nhau chỗ nào? Chỉ là một kẻ vô tâm, một kẻ hữu tâm mà thôi, đều là nguồn gốc của tai họa. Thánh nhân và đạo tặc đều đáng chết! Thánh nhân càng đáng chết hơn!"
Âu Dương Nhung ngẩng mắt nhìn ông ta: "Ngươi đang nói đến cái lý thuyết 'Thánh nhân bất tử, đại đạo bất hành' của Đạo gia phải không, chuyên ngành... môn học của ta có học qua, thuộc đến mức đọc ngược cũng được."
"Ồ? Môn học của ngươi còn học cả cái này sao?" Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc có chút kinh ngạc.
Âu Dương Nhung do dự một chút, nói một cách dè dặt: "Nói chính xác là, Nho, Phật, Đạo đều học một chút, cái gì cũng biết một ít." Mẹ nó, môn chuyên ngành mà không thuộc sao được? Coi hắn thi nghiên cứu sinh cho vui chắc.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc nhướng mày, không nhịn được nhìn hắn thêm một cái, đột nhiên hỏi: "Thánh đế đệ nhất nghĩa là gì?"
Âu Dương Nhung thuận miệng chọn đại một câu trả lời ngắn gọn: "Khoáng nhiên vô thánh."
Đây là một câu hỏi của Phật giáo, hỏi rằng, đâu là chân lý tối cao của Phật giáo; Âu Dương Nhung trả lời rằng, trống rỗng, không có Thánh nhân nào cả.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc im lặng một lúc, khó có khi nào ông ta lại thu hồi vẻ khinh suất.
Suy nghĩ một lúc, ông ta nhìn hắn một cái: "Ngươi đây không phải là chỉ biết một chút."
Âu Dương Nhung thở dài: "Cho nên ta càng phải quay về."
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc cười lạnh: "Vừa nói khoáng nhiên vô thánh, giờ lại muốn lên trên đó cứu vớt chúng sinh."
Âu Dương Nhung không giải thích, chữ 'quay về' trong miệng hắn, và chữ 'lên trên đó' trong miệng lão đạo sĩ, không hoàn toàn là một chuyện.
Cảm thấy thể lực đã hồi phục kha khá, Âu Dương Nhung chống tay xuống đất đứng lên, lại đi về phía đài sen ở giữa.
Kiếp này là lần đầu tiên hắn nghiêm túc chuẩn bị cho một việc như vậy, dành toàn bộ thời gian và tâm huyết, nhưng ngay khi sắp sửa nghênh đón, ông trời lại đột nhiên nói với hắn rằng:
Kết thúc rồi...
Tất cả đã kết thúc.
Âu Dương Nhung, không đồng ý.
"Ta không cứu vớt chúng sinh, ta... cứu lấy bản thân mình."
Hắn nhỏ giọng đáp, nhưng càng giống như đang tự nói với chính mình hơn.
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc lắc đầu, không nói gì nữa, nhắm mắt dựa vào tường.
Đại sư Không Biết nhận thấy động tĩnh, ngừng niệm kinh, lại một mặt từ bi khuyên nhủ: "Thí chủ, nơi đây là Liên Hoa Tịnh Thổ, phía trên là Vô Gian Địa Ngục..."
Lão đạo sĩ nhắm mắt nói: "Đừng phí lời nữa, người ta là Thánh nhân, cảnh giới không giống chúng ta đâu."
"Thánh nhân!" Đại sư Không Biết như nhớ ra điều gì đó, cúi đầu lẩm bẩm: "Thánh nhân đã chết, Đạo Tổ đã chết, ngay cả Phật Tổ... cũng đã chết. Tại sao vẫn còn người cố chấp muốn lên trên đó chịu chết chứ."
Vị tăng nhân niệm một tiếng Phật hiệu, chắp tay trước ngực, tiếp tục tụng kinh:
"Như ta nghe được, hiện nay có chúng sinh tạo tội, rơi xuống địa ngục, có quỷ sai đầu trâu mặt ngựa, tay cầm giáo mác, lùa vào cổng thành, vào Vô Gian Địa Ngục, biến thành súc sinh, biến thành quỷ đói, biến thành mủ máu, biến thành tro bụi độc khí, bị cát bụi đánh nát thân thể, bị sấm sét mưa đá phá hủy tâm hồn, bị xé nát, bị thối rữa, biến thành núi thịt khổng lồ, có trăm nghìn con mắt, vô số miệng tranh nhau ăn thịt..."
Âu Dương Nhung bỏ ngoài tai tiến về phía trước, khi đi ngang qua cô gái câm, nàng đột nhiên đưa tay 'ngăn' hắn lại.
Cúi đầu nhìn xuống, cô gái đang ôm gối vùi mặt lại đưa cho hắn một túi nước bằng da dê.
Hắn liếm đôi môi khô khốc, nhận lấy, phát hiện bàn tay phải của nàng chỉ có bốn ngón tay.
Âu Dương Nhung ngẩng đầu uống một ngụm nước mà không chạm môi vào miệng túi, sau đó trả lại cho nàng.
"Cảm ơn."
Cô gái rụt bàn tay thiếu ngón út lại, không ngăn cản nữa.
Hắn đi qua bên cạnh nàng, lúc này mới nhìn thấy, thì ra nàng vẫn luôn ngồi trên một 'thanh kiếm' thẳng tắp.
Âu Dương Nhung nhặt chiếc đèn lường vàng bị vỡ thành hai nửa trên mặt đất lên, may mà sợi dây thừng vẫn còn buộc chặt vào đế đèn, vẫn có thể sử dụng được.
Vẫn là nơi cũ, vẫn là cách làm cũ.
Lần này có lẽ là do đã quen tay hay việc, hoặc là do may mắn, Âu Dương Nhung chỉ thử đến lần thứ năm, đã ném thành công nửa chiếc đèn lường ra khỏi miệng hố.
Và quấn chặt vào một vật cố định nào đó bên ngoài.
Người nào đó không từ bỏ hy vọng bắt đầu leo lên, lần này hắn tập trung tinh thần, cẩn thận chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Cuối cùng.
Lại một lần nữa bình an vô sự leo lên đến vị trí gần lối ra.
Âu Dương Nhung phát hiện, lối ra này quả thật rất giống một đoạn giếng, bởi vì có một đoạn đường hầm hình trụ dài khoảng hơn một mét, nối liền với trần nhà hình vuông của địa cung bên dưới.
Âu Dương Nhung quan sát một lúc, chuẩn bị tiến vào đoạn đường hầm cuối cùng.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng gầm rú của mãnh thú truyền đến từ bên ngoài giếng, tiếng gầm rú này nửa giống người nửa giống thú, Âu Dương Nhung chưa từng nghe thấy bao giờ. Điều khiến hắn tuyệt vọng hơn là, sợi dây thừng đang ôm chặt trong lòng hắn bắt đầu lắc lư dữ dội - là do có sinh vật nào đó đang cắn xé dây thừng của hắn, dây thừng sắp đứt rồi!
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thân thể Âu Dương Nhung như một cây cung bỗng chốc uốn cong, đột ngột giật mạnh người lên trên, buông tay ném sợi dây thừng ra, hai tay bám chặt vào mép giếng, sợi dây thừng bị đứt rơi xuống địa cung.
Âu Dương Nhung treo mình trên đó, lồng ngực phập phồng dữ dội như ống bễ, còn thứ ác quỷ chưa rõ là gì bên ngoài khiến hắn không dám thở mạnh, chỉ có thể kiềm chế, kiềm chế.
Hắn thở hổn hển từng ngụm nhỏ, còn những ngón tay đang bám chặt vào mép giếng có thể cảm nhận rõ ràng sự thô ráp của tảng đá và sự trơn trượt của máu hòa quyện với sương sớm.
Lòng bàn tay đã bị mài đến chảy máu, nhưng người nào đó vẫn không nhúc nhích, dường như vẫn đang tiêu hóa hàng loạt biến cố vừa xảy ra.
Phía dưới, đại sư Không Biết, lão đạo sĩ áo choàng lông hạc, cô gái câm ngón tay cụt đều ngẩng đầu nhìn hắn.
Âu Dương Nhung cúi đầu nhìn xuống.
Đại sư Không Biết lắc đầu với hắn: "Nam Mô A Di Đà Phật."
Lão đạo sĩ áo choàng lông hạc nhắm mắt lại, lần đầu tiên trong đêm nay niệm: "Phúc sinh vô lượng thiên tôn, bất khả tư nghị công đức."
Cô gái câm đứng dậy, khẽ "a" một tiếng, không biết muốn nói gì, trong mắt tràn đầy lưu luyến.
Âu Dương Nhung mấp máy đôi môi dính bùn đất, cười với bọn họ.
Hắn thật sự muốn về nhà.
Cho dù là ông trời đùa dai cho hắn trọng sinh, thì hắn cũng phải tự mình leo lên xem thử.
Cho dù thật sự là A Tỳ Địa Ngục, thì Âu Dương Nhung cũng phải tận mắt nhìn thấy một lần mới có thể hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
Âu Dương Nhung ngẩng đầu lên, bầu trời trên đỉnh đầu chỉ lớn bằng miệng giếng, trời đã sáng, hắn vừa đói vừa mệt, nhưng vẫn dồn hết sức lực cuối cùng để vượt qua bài kiểm tra xà đơn...
Leo lên rồi...
...
Cái giếng cạn nằm lặng lẽ trước một rừng đào, xung quanh có hàng rào đá vây quanh.
Âu Dương Nhung ngồi phịch xuống bên giếng, ngây người ra.
Nơi đây là thiền viện mái ngói xanh tường đỏ, xa xa là rừng trúc xanh ngắt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một góc mái cong vút của tòa tháp chuông, trên lầu có một vị tăng nhân đang ngáp ngắn ngáp dài, chậm rãi gõ chuông sớm.
Còn phía đông, có một vầng thái dương đỏ rực đang từ từ nhô lên khỏi dòng sông lớn phía đông, nhìn thẳng vào tất cả những sinh linh dám nhìn thẳng vào nó.
"Đây..." Hốc mắt hơi lõm của hắn được chiếu sáng có chút ấm áp, hít hà mùi hương trầm đặc trưng của ngôi chùa cổ trong núi sâu.
Đúng lúc tiếng chuông trầm đục vang vọng từ trong núi rừng truyền đến, đột nhiên có một đám tăng nhân xô cửa viện đang khép hờ chạy vào, nhanh nhẹn trèo qua hàng rào đá, vội vàng chạy đến trước mặt Âu Dương Nhung, mừng rỡ vây quanh hắn.
"Tri huyện đại nhân, tri huyện đại nhân, thì ra ngài ở đây! Sao ngài lại chạy đến Bỉ Đà Tế Dưỡng Viện thế này?"
"Tri huyện đại nhân, chúng tôi tìm ngài vất vả lắm, tối qua ngài đi đâu vậy, chúng tôi tìm kiếm cả đêm, sư phụ và tiểu Yến bộ khoái chăm sóc ngài suýt chút nữa thì lo lắng đến chết! Sáng nay đã định xuống núi báo tin cho nha môn, phái người đến tìm kiếm rồi!"
"A Di Đà Phật, may quá, may quá, tri huyện đại nhân, nếu tìm thấy ngài muộn hơn một chút nữa, tiểu Yến bộ khoái sẽ bắt chúng tôi chặt đầu hết. Vết thương trên đầu ngài không sao chứ, ơ quần áo đâu rồi..."
Một đám tăng nhân vây quanh Âu Dương Nhung hỏi han, hắn hoàn toàn ngơ ngác, ngẩn ngơ nhìn những cái đầu trọc lốc trước mặt lắc lư, hoa cả mắt.
"Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa, vết thương của tri huyện đại nhân... vừa mới lành, đừng có vây quanh người ta, nhường đường cho ngài ấy thở đi." Cuối cùng, người có vẻ là sư huynh dẫn đầu cũng đứng ra, đẩy đám người đang vây quanh ra.
Tiểu sa di này khoảng mười mấy tuổi, trông rất tuấn tú, cái đầu trọc lóc sáng bóng, khi ghé sát vào Âu Dương Nhung để quan sát hắn, còn có chút chói mắt.
Tiểu sa di đưa tay ra trước mặt Âu Dương Nhung, sau đó lại ra vẻ chuyên nghiệp bắt mạch cho hắn, sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không khỏi lẩm bẩm: "Không ngờ y thuật của sư phụ cũng có lúc hữu dụng, hôn mê nhiều ngày như vậy mà cũng có thể cứu tỉnh... Khụ khụ, tri huyện đại nhân, ngài tỉnh lại khi nào vậy, sao nửa đêm canh ba lại tự ý rời khỏi sân?"
"Ngươi... các ngươi... ta... không phải." Âu Dương Nhung lắp bắp, sờ lên vết thương trên trán, không biết nên mở miệng thế nào.
Cuối cùng hắn cũng phản ứng kịp, vội vàng chỉ vào cái giếng cạn phía sau, nói: "Bên dưới này, những người bên dưới..."
Tiểu sa di ngẩn người, nhìn những sư huynh đệ khác, cau mày hỏi: "Tri huyện đại nhân, tối qua ngài rơi xuống... địa cung Tịnh Thổ này sao?"
Âu Dương Nhung gật đầu, há miệng định nói, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào: "Bên dưới này thật sự là Tịnh Thổ sao?"
"Nơi này tên là như vậy."
Thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, tiểu sa di đại khái cũng hiểu ra chuyện gì đó, cậu ta chỉ vào cái giếng cạn giải thích:
"Tri huyện đại nhân, địa cung Tịnh Thổ này trước đây là nơi cất giữ xá lợi của Đông Lâm Tự chúng tôi, là do... đương kim thánh thượng..." Như thể nói ra điều cấm kỵ, tiểu sa di lập tức đổi giọng, "Là do tiên đế Thái Tông, lúc đó trụ trì của chùa phụng hoàng mệnh cho xây dựng, lúc bấy giờ các ngôi chùa trên cả nước đều rộ lên mốt xây tháp, xây địa cung, nghênh đón xương cốt của Phật, nhưng sau đó tòa tháp sen phía trên bị cháy sập, địa cung Tịnh Thổ này cũng bị bỏ hoang... Còn về phần những người bên trong hiện giờ..."
Tiểu sa di đi đến bên giếng, trực tiếp hô lớn xuống dưới: "Này, sư huynh Tú Trân! Đến giờ dùng cơm sáng rồi!"
Rất nhanh, giọng nói quen thuộc của đại sư Không Biết đã truyền đến từ bên dưới:
"Vị thí chủ kia, sao ngươi lại ở bên ngoài, mau xuống đây đi! Nơi đây là Liên Hoa Tịnh Thổ, phía trên là Vô Gian Địa Ngục!"
Âu Dương Nhung lập tức im lặng.
Tiểu sa di quay đầu lại, thở dài: "Sư huynh Tú Trân bị điên nhiều năm rồi, trước đây ông ấy rất tốt, nhưng sau này cứ nói chúng tôi là ác quỷ, muốn ăn thịt ông ấy, còn luôn tìm hang chó và gầm giường chui vào, nói là muốn tìm Cực Lạc Tịnh Thổ... Bỉ Đà Viện không giam giữ ông ấy được, chúng tôi đành phải dùng dây thừng thả ông ấy xuống dưới, mỗi ngày đều đặn đưa cơm chay xuống, ông ấy cũng thích ở dưới đó."
Âu Dương Nhung cau mày, cúi đầu nhìn bàn tay bị dây thừng siết đến trầy da, nhịn không được hỏi: "Vậy, vậy bên dưới còn hai người nữa..."
"Hả? Bên dưới còn hai người nữa sao?" Tiểu sa di ngẩn người, gật đầu nói: "À, chắc là bệnh nhân và người ăn xin mà Bỉ Đà Tế Dưỡng Viện cưu mang." Cậu ta nhìn xung quanh, "Cái giếng cạn này nằm ngay cửa sau của Bỉ Đà Viện, xem ra là sư huynh trông coi Tế Dưỡng Viện hôm qua lại lơ là, để cho bệnh nhân và người ăn xin chạy loạn ra ngoài, rơi xuống dưới rồi."
"Bỉ Đà Tế Dưỡng Viện?..." Âu Dương Nhung ngẩn người, nghĩ đến cô gái câm ngón tay cụt và lão đạo sĩ toàn thân lở loét bên dưới.
Tiểu sa di nhìn Âu Dương Nhung có vẻ hơi bất ổn về tinh thần, dè dặt nói: "Đúng vậy, nói đến Bỉ Đà Tế Dưỡng Viện, nếu không có tấm lòng từ bi của tri huyện đại nhân, thì Tế Dưỡng Viện cũng không thể duy trì được, nha môn hàng năm đều quyên góp, chúng tôi phụ trách cưu mang những người bệnh tật và già yếu bệnh tật trong huyện. Tri huyện đại nhân, đêm qua bọn họ không dọa ngài sợ chứ?"
Âu Dương Nhung cúi đầu không nói.
Thấy hắn trầm ngâm, tiểu sa di lại càng sợ hãi hơn.
Có lẽ là sự kính sợ bẩm sinh của người dân thời đại này đối với những người có chức quyền, tất cả đều quy kết là oai phong của quan chức, kỳ thật Âu Dương Nhung biết nào có oai phong gì, chỉ là Đông Lâm Tự nằm trong địa phận mà hắn quản lý mà thôi. Nếu như sinh mệnh của mình bị nắm giữ trong tay người khác, tự nhiên sẽ phải luôn quan tâm đến sắc mặt và tâm trạng của đối phương.
Lúc này, tiểu sa di mắt tinh đột nhiên nhìn thấy trong rừng trúc cách đó không xa, có một người ăn xin bẩn thỉu bò lồm cồm trên mặt đất, cắn xé lung tung, trông tinh thần có vẻ không được bình thường.
Cậu ta vội vàng nháy mắt ra hiệu cho các sư huynh đệ bên cạnh, lập tức có mấy người chạy nhanh đến khống chế người nọ, áp giải về Tế Dưỡng Viện.
Tất cả những động tác nhỏ này, và thần thái khác nhau của đám hòa thượng, người nào đó đang cúi đầu im lặng đều nhìn thấy hết.
Hắn không bị những chuyện bất ngờ này dọa choáng váng, chỉ là... sau khi những lý do hoang đường này hóa giải hiểu lầm hoang đường, một hiện thực mới mẻ gần như chắc chắn được đặt trước mặt hắn, hắn lại có chút... thất vọng hơn.
Âu Dương Nhung đột nhiên cảm thấy đầu óc bắt đầu choáng váng, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng dậy, nhẫn nại nói với bọn họ: "Ta không sao, không bị dọa đâu, làm phiền mọi người giải thích nhiều như vậy, đúng rồi, vẫn chưa xin hỏi pháp danh của ngươi là..."
Tiểu sa di lập tức đứng nghiêm, vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cười nói: "Tiểu tăng pháp danh là Tú Phát, tri huyện đại nhân cứ gọi thẳng là được."
Âu Dương Nhung liếc nhìn cái đầu trọc lóc sáng bóng của Tú Phát, gật đầu nói: "Được, Tú Phát. Không cần đỡ ta đâu, ta tự đi được... Nhưng mà ta còn một vấn đề."
"Tri huyện đại nhân cứ nói!"
"Tối qua, tối qua trận mưa lớn đó, còn có nước lũ nữa, các ngươi có nghe thấy không? Tiếng động đó là chuyện gì vậy?"
Tiểu hòa thượng Tú Phát vừa rồi còn đang vui vẻ nói cười, cùng với các sư huynh đệ khác, trong nháy mắt im thin thít.
Âu Dương Nhung cảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng váng, nắm lấy vai của Tú Phát, giọng nói yếu ớt nhưng không cho phép nghi ngờ: "Ngươi nói đi."
Thấy các sư huynh đệ khác cũng đang nhìn mình, tiểu hòa thượng Tú Phát đành phải cắn răng, chỉ về phía nam nhỏ giọng nói:
"Tri huyện đại nhân, ngài mới nhậm chức chắc cũng biết, ruộng đồng ở Giang Châu thấp hơn so với cả nước; ruộng đồng ở Long Thành lại thấp hơn so với Giang Châu; mà trong hệ thống Liệt Trạch, đầm Vân Mộng là thấp nhất, đầm Vân Mộng cổ xưa nằm ngay bên cạnh Long Thành huyện chúng ta..."
"Hiện giờ đang là mùa mưa, mực nước đầm Vân Mộng dâng cao, tối qua chính là... đập Địch Công ngăn nước bị vỡ, lũ lụt bùng phát... Bây giờ không chỉ Long Thành huyện chúng ta, mà tất cả các huyện trong địa phận Giang Châu đều bị nước lũ nhấn chìm."
Nghe được mấy chữ 'đầm Vân Mộng', 'đập Địch Công', 'Long Thành huyện' vừa quen thuộc vừa xa lạ, đầu óc vốn đã choáng váng của Âu Dương Nhung, như một loại phản ứng kích thích nào đó, đau dữ dội.
Giống như có người nhét mạnh một ống nước vào đầu hắn, đầu bên kia của ống nước được nối với vòi nước, van nước bị vặn đến mức tối đa.
Âu Dương Nhung đẩy mọi người ra, loạng choạng bước ra khỏi Bỉ Đà Viện, đến một nơi bằng phẳng có thể nhìn xa, nhìn về phía nam chân núi, trong tầm mắt của hắn, tất cả đều là nhà cửa đổ nát, ruộng đồng bị ngập lụt, phụ nữ và trẻ em khóc lóc thảm thiết...
Nơi nào cũng là nước.
Không biết tại sao, chứng kiến cảnh tượng này, trong đầu Âu Dương Nhung đột nhiên hiện lên một câu thơ, giống như có người nhét vào đầu hắn vậy:
"Khắp nơi oán than đầy thành máu, chẳng qua chỉ là một lòng muốn cứu vớt chúng sinh."
Phong cách có phần hơi ngây ngô này, một chút cũng không giống với hắn, một tên 'lão già thích xem náo nhiệt' chỉ muốn bảo vệ bản thân, mà là... ký ức và suy nghĩ của 'chủ nhân cũ' bắt đầu ùa về cùng với cơn đau đầu.
"Mẹ kiếp, ký ức lúc sắp chết của ta bắt đầu tấn công ta... Chờ đã, ta nhớ ra rồi, ta là tân tri huyện của Long Thành, ngày đầu tiên nhậm chức đã tuyên bố trước mặt mọi người là muốn trị thủy, kết quả... lập tức rơi xuống nước chết đuối... Tên xui xẻo này, tự nhiên lập cái flag gì thế này..."
Trước khi mất đi ý thức, điều cuối cùng Âu Dương Nhung nghe thấy là tiếng gọi đầy lo lắng của Tú Phát và những người khác...
Hắn đột nhiên cảm thấy, có lẽ ở lại Tịnh Thổ bên dưới kia cũng không tệ?
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro