Phải Làm Sao Khi Xuyên Thành Mẹ Kế Phản Diện
Chương 44
Dương Sanh Lạc Bút
2024-09-08 22:37:06
Dịch: Dực Vũ
"Kìa, không phải mọi người đều biết chị Thục Phân thích nói đùa sao. Đều giải tán đi. Làm sao mà chị Thục Phân lại quên chúng ta - những người 'bạn cũ' này?" Mẹ của Phó Vệ Binh bước đến giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Gia đình hai người họ có mối quan hệ tốt, Trần Thục Phân đương nhiên hiểu được ý định của bà ấy.
"Được rồi, được rồi, chả lẽ mấy người chỉ cho châu quan đốt, lửa không cho dân chúng đốt đèn* sao? Hạ Hạ nhà tôi lên tỉnh lỵ mua một số loại vải định may quần áo cho gia đình. Cửa hàng bách hóa đã chủ động giao hàng tới tận nhà cho nhà tôi."
(*Chỉ những người làm bất kì điều gì mình muốn mà không cho người khác làm để phản kháng.)
Trần Thục Phân cuối cùng cũng nhân cơ hội này khoe con dâu trước mặt mọi người.
Mấy người không phải luôn xem thường Hạ Hạ nhà tôi sao?
Đúng lúc cho mấy người biết khả năng của Hạ Hạ như thế nào!
“Ôi, con dâu nhà bà thật hiếu thảo, mua nhiều vải như vậy, tốn không ít tiền nhỉ?”
"Tôi nói bà không hiểu cũng đừng có nói bừa, có năng lực thì bà cầm tiền vào cửa hàng vải mua vải đi? Nhất định phải có phiếu mới được!"
Sau khi nghe hai người nói như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Trần Thúc Phân lại lần nữa thay đổi. Bọn họ đã nghe và tin tin nhảm, con dâu nhà họ Lục tham ăn lười làm mà như này sao? Mục đích của những người tung tin đồn là gì?
"Tiền bỏ ra cũng không nhiều, giá cả so với hợp tác xã trong trấn của chúng ta rẻ hơn một hào, đừng nói tôi không chiếu cố mọi người, ngày mai mấy người thảo luận lại, tôi có thể cho mấy người một ít vải, nhiều nhất chỉ có mười sáu thước*, không thu phiếu vải của mọi người. Bán giá gốc cho mọi người, thế nào?"
(*Ở Trung Quốc 1 thước=1/3m=33cm)
Trần Thục Phân rất chí khí, những người xung quanh bà đều là hàng xóm hơn ba mươi năm. Tuy có một số người nhỏ mọn, thích nói chuyện phiếm nhưng họ không hề có ác ý.
Quan trọng hơn, bà muốn để lại danh tiếng tốt cho Giang Hạ và hai đứa cháu của mình.
Không ngờ Trần Thục Phân lại rộng lượng như vậy, hàng xóm cũ cũng có chút cảm động. Không còn gì để nói nữa, về nhà nhất định phải nói với con cháu sau này nhất định phải có quan hệ tốt với nhà họ Lục.
Trong sân, Giang Hạ nắm tay Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh: “Các con nói xem, vừa rồi bà nội xử lý chuyện có tốt đẹp không?"
"Đẹp!" Lục Hải Minh vẫn là một đứa trẻ không hiểu chuyện lắm, cậu bé chỉ biết người khác nhìn bà nội bằng ánh mắt khác.
Lưu Nguyễn thì cúi đầu trầm ngâm.
Trước đây, khi gặp người chế giễu mình, cô bế luôn dùng nắm đấm để khiến họ im lặng. Kết quả là không chỉ mình bị thương mà danh tiếng của cũng ngày càng tệ hơn.
"Hạ Hạ, con hiểu ý của cô, con sẽ học tập bà ngoại."
Lưu Nguyễn trưởng thành sớm, không giống như Lục Hải Minh, cậu bé chỉ nhìn vào bề mặt nổi của vấn đề.
"Đi, cô cùng mấy đứa chơi một trò chơi." Giang Hạ gật đầu tán thành. Hai đứa đều là những đứa trẻ thông minh, chỉ là quá thiếu tình thương và quá nhạy cảm.
Buổi tối khi đi ngủ, Lục Hữu Đức đẩy bà lão đến bên cạnh.
“Tôi nói này, sao bà không bàn bạc với Hạ Hạ về việc chia vải với hàng xóm?”
Trần Thục Phân đã mệt mỏi một ngày, đang chuẩn bị đi ngủ, sau khi nghe những lời ông lão nhà mình nói, bà lập tức mất ngủ. Mấy tấm vải được Hạ Hạ mua sau khi mặc cả, thực sự rất rẻ, bà còn chưa kịp hỏi dự định của Hạ Hạ.
"Không phải là ông không biết tình hình lúc đó. Tôi đang cố gắng làm sáng tỏ sự vu khống ác ý về Hạ Hạ."
"Sau này ấy à, đừng tự mình quyết định. Hạ Hạ là một đứa trẻ ngoan, chúng ta giao việc nhà cho con bé, thế nào?"
Trần Thục Phân dựa vào vai chồng, hờn trách nói: “Cũng không biết ban đầu là ai đã gọi điện cho con dâu Hạ Hạ của tôi, lo này lo kia. Lúc này lại thay đổi, còn muốn giao việc quản lý nhà cửa cho Hạ Hạ."
Đừng nhìn Trần Thục Phân xông xáo, thật ra Lục Hữu Đức mới thực sự là người đứng đầu Lục gia và quản lý tiền bạc.
"Kìa, không phải mọi người đều biết chị Thục Phân thích nói đùa sao. Đều giải tán đi. Làm sao mà chị Thục Phân lại quên chúng ta - những người 'bạn cũ' này?" Mẹ của Phó Vệ Binh bước đến giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Gia đình hai người họ có mối quan hệ tốt, Trần Thục Phân đương nhiên hiểu được ý định của bà ấy.
"Được rồi, được rồi, chả lẽ mấy người chỉ cho châu quan đốt, lửa không cho dân chúng đốt đèn* sao? Hạ Hạ nhà tôi lên tỉnh lỵ mua một số loại vải định may quần áo cho gia đình. Cửa hàng bách hóa đã chủ động giao hàng tới tận nhà cho nhà tôi."
(*Chỉ những người làm bất kì điều gì mình muốn mà không cho người khác làm để phản kháng.)
Trần Thục Phân cuối cùng cũng nhân cơ hội này khoe con dâu trước mặt mọi người.
Mấy người không phải luôn xem thường Hạ Hạ nhà tôi sao?
Đúng lúc cho mấy người biết khả năng của Hạ Hạ như thế nào!
“Ôi, con dâu nhà bà thật hiếu thảo, mua nhiều vải như vậy, tốn không ít tiền nhỉ?”
"Tôi nói bà không hiểu cũng đừng có nói bừa, có năng lực thì bà cầm tiền vào cửa hàng vải mua vải đi? Nhất định phải có phiếu mới được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi nghe hai người nói như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Trần Thúc Phân lại lần nữa thay đổi. Bọn họ đã nghe và tin tin nhảm, con dâu nhà họ Lục tham ăn lười làm mà như này sao? Mục đích của những người tung tin đồn là gì?
"Tiền bỏ ra cũng không nhiều, giá cả so với hợp tác xã trong trấn của chúng ta rẻ hơn một hào, đừng nói tôi không chiếu cố mọi người, ngày mai mấy người thảo luận lại, tôi có thể cho mấy người một ít vải, nhiều nhất chỉ có mười sáu thước*, không thu phiếu vải của mọi người. Bán giá gốc cho mọi người, thế nào?"
(*Ở Trung Quốc 1 thước=1/3m=33cm)
Trần Thục Phân rất chí khí, những người xung quanh bà đều là hàng xóm hơn ba mươi năm. Tuy có một số người nhỏ mọn, thích nói chuyện phiếm nhưng họ không hề có ác ý.
Quan trọng hơn, bà muốn để lại danh tiếng tốt cho Giang Hạ và hai đứa cháu của mình.
Không ngờ Trần Thục Phân lại rộng lượng như vậy, hàng xóm cũ cũng có chút cảm động. Không còn gì để nói nữa, về nhà nhất định phải nói với con cháu sau này nhất định phải có quan hệ tốt với nhà họ Lục.
Trong sân, Giang Hạ nắm tay Lưu Nguyễn và Lục Hải Minh: “Các con nói xem, vừa rồi bà nội xử lý chuyện có tốt đẹp không?"
"Đẹp!" Lục Hải Minh vẫn là một đứa trẻ không hiểu chuyện lắm, cậu bé chỉ biết người khác nhìn bà nội bằng ánh mắt khác.
Lưu Nguyễn thì cúi đầu trầm ngâm.
Trước đây, khi gặp người chế giễu mình, cô bế luôn dùng nắm đấm để khiến họ im lặng. Kết quả là không chỉ mình bị thương mà danh tiếng của cũng ngày càng tệ hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hạ Hạ, con hiểu ý của cô, con sẽ học tập bà ngoại."
Lưu Nguyễn trưởng thành sớm, không giống như Lục Hải Minh, cậu bé chỉ nhìn vào bề mặt nổi của vấn đề.
"Đi, cô cùng mấy đứa chơi một trò chơi." Giang Hạ gật đầu tán thành. Hai đứa đều là những đứa trẻ thông minh, chỉ là quá thiếu tình thương và quá nhạy cảm.
Buổi tối khi đi ngủ, Lục Hữu Đức đẩy bà lão đến bên cạnh.
“Tôi nói này, sao bà không bàn bạc với Hạ Hạ về việc chia vải với hàng xóm?”
Trần Thục Phân đã mệt mỏi một ngày, đang chuẩn bị đi ngủ, sau khi nghe những lời ông lão nhà mình nói, bà lập tức mất ngủ. Mấy tấm vải được Hạ Hạ mua sau khi mặc cả, thực sự rất rẻ, bà còn chưa kịp hỏi dự định của Hạ Hạ.
"Không phải là ông không biết tình hình lúc đó. Tôi đang cố gắng làm sáng tỏ sự vu khống ác ý về Hạ Hạ."
"Sau này ấy à, đừng tự mình quyết định. Hạ Hạ là một đứa trẻ ngoan, chúng ta giao việc nhà cho con bé, thế nào?"
Trần Thục Phân dựa vào vai chồng, hờn trách nói: “Cũng không biết ban đầu là ai đã gọi điện cho con dâu Hạ Hạ của tôi, lo này lo kia. Lúc này lại thay đổi, còn muốn giao việc quản lý nhà cửa cho Hạ Hạ."
Đừng nhìn Trần Thục Phân xông xáo, thật ra Lục Hữu Đức mới thực sự là người đứng đầu Lục gia và quản lý tiền bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro