Người già
2024-10-24 15:07:19
Đinh Minh Nghị trở về sau những buổi biểu diễn liên tục, cả cơ thể anh như bị rút cạn sức lực. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc anh mở cửa ra và nhìn thấy bóng dáng Gia Nhi đang cặm cụi bên bếp, mọi mệt mỏi dường như tan biến. Anh lập tức chạy đến ôm lấy cô từ phía sau, vùi mặt vào vai cô, hơi thở nóng ấm phả lên làn da cô.
"Đã nói việc nấu cơm này để anh làm rồi mà" anh nói nhỏ bên tai, giọng trầm ấm, pha chút tinh nghịch.
Gia Nhi khẽ giật mình nhưng rồi mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp từ cái ôm chặt của anh. Cô chưa kịp đáp lời thì Minh Nghị tiếp tục: "An Nhiên đâu ?"
" Về"Về nhà ngoại rồi" cô đáp, tay vẫn không ngừng chuẩn bị bữa ăn.
Minh Nghị khẽ nghiêng đầu, giọng pha chút trêu đùa: "Vậy tối nay chỉ còn hai chúng ta thôi à? Nghe kích thích nhỉ?"
Gia Nhi lắc đầu, cố nén nụ cười nhưng giọng vẫn dịu dàng nhắc nhở: "Mau đi tắm đi, cả người anh đầy mồ hôi rồi kìa."
Minh Nghị mỉm cười, không cưỡng lại được mà hôn lên má cô một cái đầy âu yếm. "Được thôi, bà xã" anh nói với vẻ thích thú, rồi nhẹ nhàng buông cô ra chạy tọt vào trong phòng ngủ lấy quần áo.
Minh Nghị từ phòng ngủ trở ra, cầm theo bộ quần áo để chuẩn bị đi tắm. Vừa bước vào phòng khách, anh nghe tiếng điện thoại của Gia Nhi rung lên trên bàn.
"Em có tin nhắn" anh nói.
"Đọc giúp em đi" Gia Nhi đáp, đang bận rộn với món ăn cuối cùng.
Minh Nghị cầm điện thoại lên, mở tin nhắn. Nhưng thay vì dòng chữ, đó lại là một tin nhắn thoại. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi bật lên nghe. Giọng nói bên kia vang lên rõ ràng, là giọng một người đàn ông:
[Nina, em khỏe không? Anh vừa về nước, em có tiện gặp lại không?]
Anh nhìn vào màn hình, không thấy tên người gửi, chỉ là một số lạ nhưng lại gọi đúng tên cô. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
"Không lưu tên người này" Minh Nghị gọi lớn về phía bếp.
Gia Nhi vẫn bình thản đáp: "Anh nhắn lại hỏi xem là ai."
"Được." Minh Nghị nhanh chóng gửi tin nhắn hỏi. Không lâu sau, điện thoại rung lên với tin nhắn mới:
[Anh là Hoàng Hiên, em xóa số anh rồi sao?]
Chỉ cần nghe tên này thôi, Minh Nghị lền nhận ra đó là chồng cũ của Gia Nhi. Một cơn bực tức xông thẳng lên đầu, không nghĩ ngợi nhiều, anh lập tức chặn số của Hoàng Hiên, không để lại một chút do dự.
"Đồ cũ mà làm như mới," Minh Nghị lẩm bẩm, đôi mắt lóe lên sự chiếm hữu.
Gia Nhi thấy một lúc lâu mà Minh Nghị không hồi âm, liền hỏi lại từ bếp:
"Người đó là ai vậy anh?"
Minh Nghị thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên, đáp lại với giọng điềm tĩnh:
"Chắc là nhầm số thôi." Anh nói, cố gắng giữ vẻ bình thường dù ánh mắt có chút lúng túng, rồi nhanh chóng cầm lấy quần áo, nói thêm: "Anh đi tắm đây."
Nói xong, anh vội vàng bước vào phòng tắm, lòng vẫn còn tức tối vì tin nhắn vừa rồi, nhưng không muốn để Gia Nhi nhận ra điều đó.
Minh Nghị tắm xong mới nhận ra mình quên mang khăn. Anh gọi lớn:
"Gia Nhi, lấy giúp anh cái khăn với!"
Từ bếp, Gia Nhi nhanh chóng đáp lại, "Đợi chút." Chỉ một lát sau, cô cầm khăn đi về phía phòng tắm. Nhưng khi vừa bước tới cửa, Minh Nghị bất ngờ mở cửa và kéo cô vào trong.
"Minh Nghị! Làm gì thế?" Gia Nhi ngạc nhiên, mặt đỏ ửng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm trọn vào lòng.
Minh Nghị mỉm cười ranh mãnh, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô:
“Chỉ có hai chúng ta ở nhà, bà xã còn gì phải ngại nữa?”
Sự trêu chọc của anh khiến Gia Nhi vừa tức vừa buồn cười, nhưng cái ôm ấm áp, đầy yêu thương ấy lại làm cô không thể nào cự tuyệt.
Minh Nghị nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên môi Gia Nhi một nụ hôn đầy dịu dàng nhưng cũng không kém phần mãnh liệt. Hơi thở của cả hai hòa quyện, nụ hôn dần trở nên sâu hơn. Anh siết chặt vòng tay, đắm chìm trong khoảnh khắc ngọt ngào này, chẳng hề để ý đến không gian chật hẹp xung quanh.
Bất ngờ, Minh Nghị đổi tư thế, nhẹ nhàng đè cô vào tường để cả hai gần nhau hơn. Nhưng trong lúc vô tình, lưng Gia Nhi đập mạnh vào thành bồn rửa mặt phía sau. Cô khẽ kêu lên vì đau.
"Ôi... đau quá!" Gia Nhi nhăn mặt, cố đẩy anh ra một chút.
Minh Nghị giật mình, lo lắng hỏi ngay, "Gia Nhi, em có sao không?" Anh vội vàng buông cô ra, ánh mắt đầy hối lỗi.
Gia Nhi xoa nhẹ lưng, vừa buồn cười vừa đau. "Anh vụng về quá... đau chết đi được."
Minh Nghị cười ngượng ngùng, đưa tay xoa lưng cho cô như chuộc lỗi. "Anh xin lỗi mà, để anh xem nào... Lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.
Minh Nghị nhanh chóng mặc lại quần áo, nhìn Gia Nhi đang nằm trên sofa với vẻ mặt có chút khó chịu. Anh lo lắng chạy vào phòng lấy chai dầu nóng, sau đó quay lại bên cô, quỳ xuống cạnh sofa và bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho cô.
"Anh làm nhẹ thôi, đau lắm đấy" Gia Nhi nhăn nhó, giọng có phần trách móc nhưng cũng lộ rõ sự cưng chiều.
"Anh biết rồi, lần này anh sẽ cẩn thận hơn." Minh Nghị nói, tay chậm rãi di chuyển, áp dụng lực vừa phải để làm giảm cơn đau. "Em có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?"
Gia Nhi khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của anh và mùi dầu nóng thoang thoảng. "Ừ, tốt hơn rồi. Cũng không trách anh được, xương cốt người già nó thế đấy."
Minh Nghị nghe cô nói vậy có chút khó chịu, "Người già? Còn lâu mới đến tuổi đó."
"Còn lâu thì sao? Phải rồi, anh nói quan trọng là cảm giác còn gì." Gia Nhi trả lời, nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa sự hóm hỉnh.
Minh Nghị hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại bật cười. "Đúng, quan trọng là cảm giác." Anh nhìn cô một cách đầy tình cảm, tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp vùng lưng cho cô. "Với lại, anh đã nói rồi, anh sẽ chăm sóc em cả đời. Em không phải lo gì hết."
"Đã nói việc nấu cơm này để anh làm rồi mà" anh nói nhỏ bên tai, giọng trầm ấm, pha chút tinh nghịch.
Gia Nhi khẽ giật mình nhưng rồi mỉm cười, cảm nhận sự ấm áp từ cái ôm chặt của anh. Cô chưa kịp đáp lời thì Minh Nghị tiếp tục: "An Nhiên đâu ?"
" Về"Về nhà ngoại rồi" cô đáp, tay vẫn không ngừng chuẩn bị bữa ăn.
Minh Nghị khẽ nghiêng đầu, giọng pha chút trêu đùa: "Vậy tối nay chỉ còn hai chúng ta thôi à? Nghe kích thích nhỉ?"
Gia Nhi lắc đầu, cố nén nụ cười nhưng giọng vẫn dịu dàng nhắc nhở: "Mau đi tắm đi, cả người anh đầy mồ hôi rồi kìa."
Minh Nghị mỉm cười, không cưỡng lại được mà hôn lên má cô một cái đầy âu yếm. "Được thôi, bà xã" anh nói với vẻ thích thú, rồi nhẹ nhàng buông cô ra chạy tọt vào trong phòng ngủ lấy quần áo.
Minh Nghị từ phòng ngủ trở ra, cầm theo bộ quần áo để chuẩn bị đi tắm. Vừa bước vào phòng khách, anh nghe tiếng điện thoại của Gia Nhi rung lên trên bàn.
"Em có tin nhắn" anh nói.
"Đọc giúp em đi" Gia Nhi đáp, đang bận rộn với món ăn cuối cùng.
Minh Nghị cầm điện thoại lên, mở tin nhắn. Nhưng thay vì dòng chữ, đó lại là một tin nhắn thoại. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi bật lên nghe. Giọng nói bên kia vang lên rõ ràng, là giọng một người đàn ông:
[Nina, em khỏe không? Anh vừa về nước, em có tiện gặp lại không?]
Anh nhìn vào màn hình, không thấy tên người gửi, chỉ là một số lạ nhưng lại gọi đúng tên cô. Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
"Không lưu tên người này" Minh Nghị gọi lớn về phía bếp.
Gia Nhi vẫn bình thản đáp: "Anh nhắn lại hỏi xem là ai."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được." Minh Nghị nhanh chóng gửi tin nhắn hỏi. Không lâu sau, điện thoại rung lên với tin nhắn mới:
[Anh là Hoàng Hiên, em xóa số anh rồi sao?]
Chỉ cần nghe tên này thôi, Minh Nghị lền nhận ra đó là chồng cũ của Gia Nhi. Một cơn bực tức xông thẳng lên đầu, không nghĩ ngợi nhiều, anh lập tức chặn số của Hoàng Hiên, không để lại một chút do dự.
"Đồ cũ mà làm như mới," Minh Nghị lẩm bẩm, đôi mắt lóe lên sự chiếm hữu.
Gia Nhi thấy một lúc lâu mà Minh Nghị không hồi âm, liền hỏi lại từ bếp:
"Người đó là ai vậy anh?"
Minh Nghị thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên, đáp lại với giọng điềm tĩnh:
"Chắc là nhầm số thôi." Anh nói, cố gắng giữ vẻ bình thường dù ánh mắt có chút lúng túng, rồi nhanh chóng cầm lấy quần áo, nói thêm: "Anh đi tắm đây."
Nói xong, anh vội vàng bước vào phòng tắm, lòng vẫn còn tức tối vì tin nhắn vừa rồi, nhưng không muốn để Gia Nhi nhận ra điều đó.
Minh Nghị tắm xong mới nhận ra mình quên mang khăn. Anh gọi lớn:
"Gia Nhi, lấy giúp anh cái khăn với!"
Từ bếp, Gia Nhi nhanh chóng đáp lại, "Đợi chút." Chỉ một lát sau, cô cầm khăn đi về phía phòng tắm. Nhưng khi vừa bước tới cửa, Minh Nghị bất ngờ mở cửa và kéo cô vào trong.
"Minh Nghị! Làm gì thế?" Gia Nhi ngạc nhiên, mặt đỏ ửng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm trọn vào lòng.
Minh Nghị mỉm cười ranh mãnh, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chỉ có hai chúng ta ở nhà, bà xã còn gì phải ngại nữa?”
Sự trêu chọc của anh khiến Gia Nhi vừa tức vừa buồn cười, nhưng cái ôm ấm áp, đầy yêu thương ấy lại làm cô không thể nào cự tuyệt.
Minh Nghị nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên môi Gia Nhi một nụ hôn đầy dịu dàng nhưng cũng không kém phần mãnh liệt. Hơi thở của cả hai hòa quyện, nụ hôn dần trở nên sâu hơn. Anh siết chặt vòng tay, đắm chìm trong khoảnh khắc ngọt ngào này, chẳng hề để ý đến không gian chật hẹp xung quanh.
Bất ngờ, Minh Nghị đổi tư thế, nhẹ nhàng đè cô vào tường để cả hai gần nhau hơn. Nhưng trong lúc vô tình, lưng Gia Nhi đập mạnh vào thành bồn rửa mặt phía sau. Cô khẽ kêu lên vì đau.
"Ôi... đau quá!" Gia Nhi nhăn mặt, cố đẩy anh ra một chút.
Minh Nghị giật mình, lo lắng hỏi ngay, "Gia Nhi, em có sao không?" Anh vội vàng buông cô ra, ánh mắt đầy hối lỗi.
Gia Nhi xoa nhẹ lưng, vừa buồn cười vừa đau. "Anh vụng về quá... đau chết đi được."
Minh Nghị cười ngượng ngùng, đưa tay xoa lưng cho cô như chuộc lỗi. "Anh xin lỗi mà, để anh xem nào... Lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.
Minh Nghị nhanh chóng mặc lại quần áo, nhìn Gia Nhi đang nằm trên sofa với vẻ mặt có chút khó chịu. Anh lo lắng chạy vào phòng lấy chai dầu nóng, sau đó quay lại bên cô, quỳ xuống cạnh sofa và bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho cô.
"Anh làm nhẹ thôi, đau lắm đấy" Gia Nhi nhăn nhó, giọng có phần trách móc nhưng cũng lộ rõ sự cưng chiều.
"Anh biết rồi, lần này anh sẽ cẩn thận hơn." Minh Nghị nói, tay chậm rãi di chuyển, áp dụng lực vừa phải để làm giảm cơn đau. "Em có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?"
Gia Nhi khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của anh và mùi dầu nóng thoang thoảng. "Ừ, tốt hơn rồi. Cũng không trách anh được, xương cốt người già nó thế đấy."
Minh Nghị nghe cô nói vậy có chút khó chịu, "Người già? Còn lâu mới đến tuổi đó."
"Còn lâu thì sao? Phải rồi, anh nói quan trọng là cảm giác còn gì." Gia Nhi trả lời, nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa sự hóm hỉnh.
Minh Nghị hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại bật cười. "Đúng, quan trọng là cảm giác." Anh nhìn cô một cách đầy tình cảm, tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp vùng lưng cho cô. "Với lại, anh đã nói rồi, anh sẽ chăm sóc em cả đời. Em không phải lo gì hết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro