Tôi muốn chúng...
2024-10-24 15:07:19
Một buổi chiều nọ, Gia Nhi tỉm đến để báo cáo công việc với Vương Dao. Khi đến gần phòng làm việc của bà ấy, cô nhận thấy cánh cửa không đóng kín. Định gõ cửa nhưng cô chợt dừng lại khi nghe thấy tiếng nói bên trong.
Cô bất giác nhìn qua khe hở của cánh cửa. Trước mắt cô là cảnh tượng không ngờ tới: Đinh Minh Nghị đang ở đó, đứng cạnh Vương Dao. Điều khiến cô sững sờ hơn cả là khoảnh khắc Vương Dao cúi xuống, hôn nhẹ lên má Minh Nghị, rồi nói với anh bằng giọng thân mật:
"Cục cưng à sao mà buồn quá vậy ? Mấy hôm rồi không về nhà hay tối nay về nhà ăn cơm đi được không ?"
Gia Nhi đứng sững, tim như ngừng đập khi nghe những lời từ trong phòng vọng ra. Cô không thể tin vào mắt mình: Đinh Minh Nghị, người mà cô luôn nghĩ vẫn còn là một chàng trai ngay thẳng lại đang ở đây, đứng cạnh Vương Dao trong một tình huống đầy mờ ám. Khoảnh khắc Vương Dao cúi xuống, hôn nhẹ lên má Minh Nghị và dịu dàng gọi anh là "cục cưng", rồi tiếp tục mời anh về nhà ăn cơm tối, khiến mọi hình ảnh về bà ấy trong lòng Gia Nhi hoàn toàn tan vỡ.
“Ai da, không đi đâu, tối nay con bận rồi” Minh Nghị đáp lại, giọng bình thản như thể đây là chuyện hoàn toàn bình thường.
Gia Nhi chợt thấy như bị cuốn vào một cơn bão cảm xúc. Cô không bao giờ ngờ rằng Đinh Minh Nghị và Vương Dao lại có quan hệ thế này. Hình ảnh của Vương Dao, vị CEO được mọi người kính nể, bỗng chốc trở nên méo mó. Không ngờ, người phụ nữ này, người mà thiên hạ luôn ca ngợi là chung tình sau khi chồng mất lại dính vào mối quan hệ với một người trẻ tuổi dưới quyền mình.
Nỗi giận trong lòng Gia Nhi không ngừng dâng lên, nhưng lẫn trong đó là sự lo lắng cho Minh Nghị. Cô tự hỏi: Cậu ấy bị ép buộc hay tự nguyện? Càng nghĩ, lòng cô càng bất an. Có phải vì cô đã từ chối tình cảm của Minh Nghị nên cậu ấy mới rơi vào vòng tay của Vương Dao? Một người lớn hơn anh nhiều tuổi như vậy...
[Đinh Minh Nghị mất trí rồi sao?]
Âu Gia Nhi 35 tuổi, lần đầu tiên trong đời cảm thấy một cảm giác lạ lùng, gần như là ghen tức. Cô như Một đứa trẻ bị cướp mất món đồ yêu thích mà không biết phải làm gì. Tại sao cô lại bận tâm đến mức này? Hình ảnh Vương Dao hôn Minh Nghị cứ quay cuồng trong đầu cô, khiến cô không thể bình tĩnh.
Rõ ràng, chỉ mới hôm trước, Minh Nghị còn buông những lời ngọt ngào với cô,
nhưng khi quay lưng đi, anh lại đứng bên cạnh một người phụ nữ khác... Gia Nhi thở dài, lòng nặng trĩu. Cô biết, cô không thể hoàn toàn trách anh. Chính cô là người đã tránh né trước, dựng lên bức tường ngăn cách. Nhưng cảm giác bức bối và đau lòng cứ mãi quẩn quanh, không buông tha cô.
Dù vậy anh cũng là ba của An Nhiên, và Gia Nhi không thể đứng yên nhìn anh bị cuốn vào vòng tay của người khác, dù chỉ là một phút giây bất cẩn. Cô tự nhủ, có lẽ Minh Nghị chỉ bị dụ dỗ trong khoảnh khắc ấy, không ý thức được hậu quả có thể xảy ra. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể để điều này tiếp tục.
Cảm giác ghen tức giờ đây dần chuyển thành quyết tâm. Cô tuyệt đối sẽ không để ai giành lấy Minh Nghị, ngay cả khi đó là sếp của cô. Cô hiểu rằng mình không còn có thể tránh né tình cảm này được nữa. Nếu không hành động, cô sẽ mất anh và An Nhiên cũng sẽ mất đi một người cha mà cậu bé vừa mới bắt đầu gần gũi.
Tối hôm đó, Gia Nhi quyết định tự tay chuẩn bị một bữa ăn thật ngon, cẩn thận trong từng chi tiết. Cô biết rõ mình phải làm gì và lần này, cô sẽ không để lỡ cơ hội. Mọi món ăn đều được nấu nướng chu đáo, hương thơm lan tỏa khắp căn bếp, tạo nên bầu không khí ấm cúng.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô khéo léo nhờ An Nhiên sang căn hộ bên cạnh, giọng nhẹ nhàng: “An Nhiên, con sang mời chú Liam qua đây ăn tối với mẹ con mình nhé. "
An Nhiên hớn hở đồng ý, vui vẻ chạy ra khỏi cửa, chẳng mảy may nghi ngờ điều gì. Gia Nhi đứng trước cửa bếp, tay nhẹ nhàng siết lại, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn: hồi hộp, căng thẳng và chút hi vọng. Cô không chắc Minh Nghị sẽ phản ứng ra sao, nhưng lần này, cô không muốn trốn tránh nữa.
Vài phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Gia Nhi hít một hơi thật sâu, rồi bước ra mở cửa. Đinh Minh Nghị đứng đó, với An Nhiên nắm tay anh, cậu bé vui vẻ nói: “Ba đồng ý rồi mẹ ơi, ba qua ăn cơm với mình!”
Ánh mắt Minh Nghị thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy bàn ăn được bày biện gọn gàng. Anh nhìn Gia Nhi, có chút phân vân, nhưng rồi mỉm cười bước vào.
"Chị... mời tôi ăn cơm sao?" Minh Nghị lên tiếng, giọng mang chút đùa cợt nhẹ nhàng.
Gia Nhi khẽ gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh quá lâu. "Phải, bữa ăn đơn giản thôi. Cậu... ngồi xuống đi."
Minh Nghị lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt anh dịu lại, không còn vẻ xa cách như những lần trước. Trong bầu không khí ấm áp của buổi tối, họ ngồi ăn cùng nhau như một gia đình thực thụ. An Nhiên hồn nhiên trò chuyện, còn Gia Nhi và Minh Nghị thỉnh thoảng trao đổi vài câu, nhưng trong lòng cả hai đều biết rằng đây không chỉ là một bữa ăn đơn giản.
Bữa ăn trôi qua trong sự yên bình, nhưng trong lòng Gia Nhi, những lời cần nói vẫn cứ dâng lên. An Nhiên ăn xong chạy tọt đi rửa tay, cô biết đây là thời cơ, mình không thể cứ để mọi thứ mập mờ mãi. Đến khi bữa cơm gần kết thúc, Gia Nhi nhẹ nhàng đặt đôi đũa xuống, nhìn thẳng vào Minh Nghị. Ánh mắt cô thoáng chút phân vân, nhưng cuối cùng cũng quyết định nói ra:
"Minh Nghị, tôi chỉ muốn nói một điều..." Cô dừng lại giây lát, giọng trầm xuống. "Đừng vì một giây phút nông nổi mà đi nhầm đường."
Lời nói của Gia Nhi có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa một tầng ý nghĩa sâu xa. Minh Nghị khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cô. "Chị đang nói đến chuyện gì ?"
Gia Nhi quyết không giấu giếm nữa mà vào thẳng vấn đề "Chuyện cậu cặp kè Vương Dao tôi đã biết rồi."
Minh Nghị khẽ nhíu mày khi nghe Gia Nhi nói thẳng thừng về mối quan hệ với Vương Dao. Nhưng ngay sau đó, anh hiểu ra cô đã hoàn toàn hiểu lầm. Một nụ cười tinh quái thoáng hiện trên môi anh. Cô đang ghen, điều này khiến anh không khỏi thích thú. Vương Dao là mẹ anh, nhưng rõ ràng Gia Nhi không biết điều đó. Thấy cơ hội trêu ghẹo cô, Minh Nghị quyết định đẩy mọi thứ đi xa thêm chút nữa.
Anh nghiêng đầu, giả vờ ngạc nhiên: "Chị biết rồi sao? Chuyện tôi với Vương Dao... không ngờ lại nhanh chóng bị chị phát hiện như vậy."
Gia Nhi nhìn anh chằm chằm, đôi mắt chất chứa sự thất vọng. "Tôi không ngờ cậu lại chọn con đường này, Minh Nghị. Cậu có năng lực, có tương lai sáng lạn, sao lại lao vào mối quan hệ đó?"
"Bởi vì tôi đang bị tổn thương, đó là lý do" anh đáp, giọng có chút ấm ức, như thể mọi chuyện này đều do cô gây ra. "Chị từ chối tình cảm của tôi, tôi chỉ đành... tìm một người thay thế."
Gia Nhi cảm thấy nhói lòng. " Đó không phải là cách giải quyết."
“Giờ chị nói xem tôi phải làm sao?” Minh Nghị hỏi, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang.
“Chúng ta bên nhau đi.”
Câu nói của Gia Nhi thốt ra như một lời tuyên bố đầy quyết tâm. Cô đã rất can đảm mới dám đưa ra sự lựa chọn này. Từ lần Minh Nghị mạo hiểm nhảy qua ban công để cứu cô khỏi gã biến thái, Gia Nhi nhận ra rằng anh là người mà cô có thể nương tựa cả đời.
Mặc dù lòng cô đang bối rối, nhưng hình ảnh đó, hình ảnh của anh sẵn sàng hy sinh vì cô, khiến mọi điều khác trở nên nhỏ bé. “Tôi không muốn sống trong sự mơ hồ nữa. Cậu có còn muốn chúng ta ở bên nhau không?"
Nghị sững sờ, gương mặt anh dần lộ ra niềm vui sướng. “Chị thật sự muốn như vậy?”
“Ừm, tôi đã sẵn sàng cùng cậu xây dựng tương lai rồi.” Gia Nhi nói, ánh mắt cô tràn đầy mong đợi.
“Gia Nhi” anh gọi tên cô, nụ cười nở trên môi anh. “Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.”
Cô bất giác nhìn qua khe hở của cánh cửa. Trước mắt cô là cảnh tượng không ngờ tới: Đinh Minh Nghị đang ở đó, đứng cạnh Vương Dao. Điều khiến cô sững sờ hơn cả là khoảnh khắc Vương Dao cúi xuống, hôn nhẹ lên má Minh Nghị, rồi nói với anh bằng giọng thân mật:
"Cục cưng à sao mà buồn quá vậy ? Mấy hôm rồi không về nhà hay tối nay về nhà ăn cơm đi được không ?"
Gia Nhi đứng sững, tim như ngừng đập khi nghe những lời từ trong phòng vọng ra. Cô không thể tin vào mắt mình: Đinh Minh Nghị, người mà cô luôn nghĩ vẫn còn là một chàng trai ngay thẳng lại đang ở đây, đứng cạnh Vương Dao trong một tình huống đầy mờ ám. Khoảnh khắc Vương Dao cúi xuống, hôn nhẹ lên má Minh Nghị và dịu dàng gọi anh là "cục cưng", rồi tiếp tục mời anh về nhà ăn cơm tối, khiến mọi hình ảnh về bà ấy trong lòng Gia Nhi hoàn toàn tan vỡ.
“Ai da, không đi đâu, tối nay con bận rồi” Minh Nghị đáp lại, giọng bình thản như thể đây là chuyện hoàn toàn bình thường.
Gia Nhi chợt thấy như bị cuốn vào một cơn bão cảm xúc. Cô không bao giờ ngờ rằng Đinh Minh Nghị và Vương Dao lại có quan hệ thế này. Hình ảnh của Vương Dao, vị CEO được mọi người kính nể, bỗng chốc trở nên méo mó. Không ngờ, người phụ nữ này, người mà thiên hạ luôn ca ngợi là chung tình sau khi chồng mất lại dính vào mối quan hệ với một người trẻ tuổi dưới quyền mình.
Nỗi giận trong lòng Gia Nhi không ngừng dâng lên, nhưng lẫn trong đó là sự lo lắng cho Minh Nghị. Cô tự hỏi: Cậu ấy bị ép buộc hay tự nguyện? Càng nghĩ, lòng cô càng bất an. Có phải vì cô đã từ chối tình cảm của Minh Nghị nên cậu ấy mới rơi vào vòng tay của Vương Dao? Một người lớn hơn anh nhiều tuổi như vậy...
[Đinh Minh Nghị mất trí rồi sao?]
Âu Gia Nhi 35 tuổi, lần đầu tiên trong đời cảm thấy một cảm giác lạ lùng, gần như là ghen tức. Cô như Một đứa trẻ bị cướp mất món đồ yêu thích mà không biết phải làm gì. Tại sao cô lại bận tâm đến mức này? Hình ảnh Vương Dao hôn Minh Nghị cứ quay cuồng trong đầu cô, khiến cô không thể bình tĩnh.
Rõ ràng, chỉ mới hôm trước, Minh Nghị còn buông những lời ngọt ngào với cô,
nhưng khi quay lưng đi, anh lại đứng bên cạnh một người phụ nữ khác... Gia Nhi thở dài, lòng nặng trĩu. Cô biết, cô không thể hoàn toàn trách anh. Chính cô là người đã tránh né trước, dựng lên bức tường ngăn cách. Nhưng cảm giác bức bối và đau lòng cứ mãi quẩn quanh, không buông tha cô.
Dù vậy anh cũng là ba của An Nhiên, và Gia Nhi không thể đứng yên nhìn anh bị cuốn vào vòng tay của người khác, dù chỉ là một phút giây bất cẩn. Cô tự nhủ, có lẽ Minh Nghị chỉ bị dụ dỗ trong khoảnh khắc ấy, không ý thức được hậu quả có thể xảy ra. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể để điều này tiếp tục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác ghen tức giờ đây dần chuyển thành quyết tâm. Cô tuyệt đối sẽ không để ai giành lấy Minh Nghị, ngay cả khi đó là sếp của cô. Cô hiểu rằng mình không còn có thể tránh né tình cảm này được nữa. Nếu không hành động, cô sẽ mất anh và An Nhiên cũng sẽ mất đi một người cha mà cậu bé vừa mới bắt đầu gần gũi.
Tối hôm đó, Gia Nhi quyết định tự tay chuẩn bị một bữa ăn thật ngon, cẩn thận trong từng chi tiết. Cô biết rõ mình phải làm gì và lần này, cô sẽ không để lỡ cơ hội. Mọi món ăn đều được nấu nướng chu đáo, hương thơm lan tỏa khắp căn bếp, tạo nên bầu không khí ấm cúng.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô khéo léo nhờ An Nhiên sang căn hộ bên cạnh, giọng nhẹ nhàng: “An Nhiên, con sang mời chú Liam qua đây ăn tối với mẹ con mình nhé. "
An Nhiên hớn hở đồng ý, vui vẻ chạy ra khỏi cửa, chẳng mảy may nghi ngờ điều gì. Gia Nhi đứng trước cửa bếp, tay nhẹ nhàng siết lại, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn: hồi hộp, căng thẳng và chút hi vọng. Cô không chắc Minh Nghị sẽ phản ứng ra sao, nhưng lần này, cô không muốn trốn tránh nữa.
Vài phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Gia Nhi hít một hơi thật sâu, rồi bước ra mở cửa. Đinh Minh Nghị đứng đó, với An Nhiên nắm tay anh, cậu bé vui vẻ nói: “Ba đồng ý rồi mẹ ơi, ba qua ăn cơm với mình!”
Ánh mắt Minh Nghị thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy bàn ăn được bày biện gọn gàng. Anh nhìn Gia Nhi, có chút phân vân, nhưng rồi mỉm cười bước vào.
"Chị... mời tôi ăn cơm sao?" Minh Nghị lên tiếng, giọng mang chút đùa cợt nhẹ nhàng.
Gia Nhi khẽ gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh quá lâu. "Phải, bữa ăn đơn giản thôi. Cậu... ngồi xuống đi."
Minh Nghị lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt anh dịu lại, không còn vẻ xa cách như những lần trước. Trong bầu không khí ấm áp của buổi tối, họ ngồi ăn cùng nhau như một gia đình thực thụ. An Nhiên hồn nhiên trò chuyện, còn Gia Nhi và Minh Nghị thỉnh thoảng trao đổi vài câu, nhưng trong lòng cả hai đều biết rằng đây không chỉ là một bữa ăn đơn giản.
Bữa ăn trôi qua trong sự yên bình, nhưng trong lòng Gia Nhi, những lời cần nói vẫn cứ dâng lên. An Nhiên ăn xong chạy tọt đi rửa tay, cô biết đây là thời cơ, mình không thể cứ để mọi thứ mập mờ mãi. Đến khi bữa cơm gần kết thúc, Gia Nhi nhẹ nhàng đặt đôi đũa xuống, nhìn thẳng vào Minh Nghị. Ánh mắt cô thoáng chút phân vân, nhưng cuối cùng cũng quyết định nói ra:
"Minh Nghị, tôi chỉ muốn nói một điều..." Cô dừng lại giây lát, giọng trầm xuống. "Đừng vì một giây phút nông nổi mà đi nhầm đường."
Lời nói của Gia Nhi có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa một tầng ý nghĩa sâu xa. Minh Nghị khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cô. "Chị đang nói đến chuyện gì ?"
Gia Nhi quyết không giấu giếm nữa mà vào thẳng vấn đề "Chuyện cậu cặp kè Vương Dao tôi đã biết rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Minh Nghị khẽ nhíu mày khi nghe Gia Nhi nói thẳng thừng về mối quan hệ với Vương Dao. Nhưng ngay sau đó, anh hiểu ra cô đã hoàn toàn hiểu lầm. Một nụ cười tinh quái thoáng hiện trên môi anh. Cô đang ghen, điều này khiến anh không khỏi thích thú. Vương Dao là mẹ anh, nhưng rõ ràng Gia Nhi không biết điều đó. Thấy cơ hội trêu ghẹo cô, Minh Nghị quyết định đẩy mọi thứ đi xa thêm chút nữa.
Anh nghiêng đầu, giả vờ ngạc nhiên: "Chị biết rồi sao? Chuyện tôi với Vương Dao... không ngờ lại nhanh chóng bị chị phát hiện như vậy."
Gia Nhi nhìn anh chằm chằm, đôi mắt chất chứa sự thất vọng. "Tôi không ngờ cậu lại chọn con đường này, Minh Nghị. Cậu có năng lực, có tương lai sáng lạn, sao lại lao vào mối quan hệ đó?"
"Bởi vì tôi đang bị tổn thương, đó là lý do" anh đáp, giọng có chút ấm ức, như thể mọi chuyện này đều do cô gây ra. "Chị từ chối tình cảm của tôi, tôi chỉ đành... tìm một người thay thế."
Gia Nhi cảm thấy nhói lòng. " Đó không phải là cách giải quyết."
“Giờ chị nói xem tôi phải làm sao?” Minh Nghị hỏi, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang.
“Chúng ta bên nhau đi.”
Câu nói của Gia Nhi thốt ra như một lời tuyên bố đầy quyết tâm. Cô đã rất can đảm mới dám đưa ra sự lựa chọn này. Từ lần Minh Nghị mạo hiểm nhảy qua ban công để cứu cô khỏi gã biến thái, Gia Nhi nhận ra rằng anh là người mà cô có thể nương tựa cả đời.
Mặc dù lòng cô đang bối rối, nhưng hình ảnh đó, hình ảnh của anh sẵn sàng hy sinh vì cô, khiến mọi điều khác trở nên nhỏ bé. “Tôi không muốn sống trong sự mơ hồ nữa. Cậu có còn muốn chúng ta ở bên nhau không?"
Nghị sững sờ, gương mặt anh dần lộ ra niềm vui sướng. “Chị thật sự muốn như vậy?”
“Ừm, tôi đã sẵn sàng cùng cậu xây dựng tương lai rồi.” Gia Nhi nói, ánh mắt cô tràn đầy mong đợi.
“Gia Nhi” anh gọi tên cô, nụ cười nở trên môi anh. “Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro