Phàm Nhân Lão Sư

Các phương ứng đối

Chú Hề Mũi Xanh

2024-01-29 00:40:59

- Nguyên soái, không tốt! Thiên ma đột nhiên bạo động, vòng qua phòng tuyến phía nam, xâm lấn rừng rậm tử thần.

Một tên thám quân hốt hoảng chạy vào phòng hô lớn. Ba người trong phòng gồm nguyên soái tuổi quá ngũ tuần, gã trợ lý tầm ba mươi và cô thư ký đang làm việc, nghe vậy đều ngẩng đầu kinh ngạc.

- Tiểu Jane, triệu tập bộ tham mưu năm phút sau họp gấp!

Cô thư ký ứng thanh rời đi.

- Tom, thông báo nội các ba mươi phút sau họp.

Trợ lý lập tức rời đi.

- Tiếp tục bám sát theo dõi. Ta muốn tình báo không gián đoạn mười phút một lần có ở trước mặt ta.

- Tuân lệnh! - Thám quân rời đi.

Vị nguyên soái liên tiếp ra ba đạo mệnh lệnh, liền châm một điếu thuốc, trầm tư suy nghĩ, chuyện ra bất thường tất có yêu.

- Nguyên soái, bộ tham mưu đã tập hợp đủ. Có thể bắt đầu họp.

Mười hai người nam nữ, già trẻ đều có, đang ngồi thảo luận về lệnh triệu tập bất ngờ. Nguyên soái đi vào, gật đầu ra hiệu. Thư ký Jane hiểu ý liền mở tinh thạch chiếu bảng đồ chiến lược lên màn hình.

Cô chỉ lên mũi tên màu đỏ, nói:

- Hai mươi phút trước, một đại quân thiên ma âm thầm vòng qua phòng tuyến phía nam chúng ta tiến vào rừng rậm tử thần. Theo tin tình báo năm phút trước, đội quân này có tồn tại một ma hoàng cấp bảy và năm ma vương, đã tiến vào ba vạn dặm.

- Nhanh như vậy? - Một vị tham mưu vô cùng giật mình.

- Các vị suy nghĩ xem tại sao thiên ma không sợ chúng ta đánh úp, công chiếm rừng rậm tử thần?

Nguyên soái từ tốn nhìn mọi người nói. Mười hai tham mưu châu đầu ghé tai thảo luận. Manh mối quá ít, các bộ não tinh minh như bọn họ cũng khó nghĩ ra nguyên nhân.

Bỗng một cô gái trẻ tham mưu nói:

- Nguyên soái, có thể nào liên quan đến câu chuyện cổ kia?

Những người khác giật mình.

- Câu chuyện nào?

- Ý ngươi nói là..

- Mary ngươi cũng biết câu chuyện kia?

Nghe phía dưới thảo luận linh tinh, nguyên soái không kiên nhẫn:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Mary, ngươi đang nói vấn đề gì? Nhanh nói rõ!

Cô gái trẻ tham mưu nói:

- Nguyên soái, ngài có biết phong ấn kẻ bị nguyền rủa của gia tộc JK ba ngàn năm trước?

Nguyên soái nói:

- Ta biết. Không ngờ ngươi cũng nghiên cứu về chuyện cổ. Nghe nói phong ấn ở trong rừng rậm tử thần.

Vị tham mưu tầm bốn mươi nói:

- Mary, chuyện này cách đây quá xa xưa không thể nào chứng thực. Ta cho rằng những vùng xung quanh có người mất tích vào rừng rậm tử thần nên thêu dệt nên câu chuyện li kỳ đó thôi.

- Peter, ông không cần lúc nào cũng nhằm vào ta. Ta chỉ ngờ tới một khả năng chứ không hoàn toàn khẳng định. Bây giờ manh mối không đủ, mọi khả năng đều phải đưa ra để chúng ta suy xét.

Mọi người thức thời im lặng, hai kẻ này tranh đấu đã lâu, họ không muốn vướng vào vũng nước đục này. Nguyên soái xoa xoa trán rồi nói:

- Được rồi! Chuẩn bị tường trình với trưởng lão đoàn và nội các, các ngươi không lo suy nghĩ đối sách, còn ở đó tranh cãi.

Nguyên soái nói rất nhẹ nhàng nhưng từng câu chữ đều như kinh lôi đập vào tâm hồn mỗi người. Con đường bước lên chức vụ nguyên soái của ông ta vô cùng đẫm máu, tôn xưng thiết huyết vô tình tướng quân không phải nói chơi, uy vọng vẫn đang rất cao.

Cuộc họp diễn ra nhanh chóng, dù chưa rõ nguyên nhân thiên ma tấn công bất ngờ rừng rậm tử thần nhưng quân đội loài người vẫn không manh động tấn công cứ điểm thiên ma phía nam. Một bên họ yên lặng theo dõi kỳ biến, đảm bảo không phải mưu kế của thiên ma, bên khác cử quân đội tiến vào rừng rậm tử thần ứng đối.

Rất nhanh chóng, rừng rậm tử thần liền chia thành ba khu vực, rộng nhất do thiên ma chiếm giữ, thứ hai do quân đội loài người chiếm giữ và cuối cùng là vùng trung gian giữa hai thế lực do các hung thú bị dồn ép đang đánh nhau hỗn loạn giành địa bàn.

Hai người Ngô Thần liền trong khu vực này, nhìn các tẩu thú chiến loạn một bầy dưới đất, phi cầm bay đầy trời, hắn lo lắng không thôi. Cũng may cây cối rất cao, tạm thời chưa có nguy hiểm.

Ngô Thần lo lắng chạm trán thiên ma nên chưa từng đi quá xa, không ngờ số lượng hung thú trong rừng rậm tử thần nhiều như vậy.

- Lão sư, con xuống dạy dỗ chúng một bài học, kêu đánh kêu giết trên địa bàn của ta còn ra thể thống gì.

Nén cười nhìn điệu bộ sơn trại đại vương của Math manh manh đát, Ngô Thần căn ngăn:

- Con cứ mặc bọn chúng, chỉ là a miêu a cẩu nháo trò, không đáng bận tâm.

Tiểu tinh linh không hợp thời lên tiếng:

- Ba ba không ngại xuống bắt một con miêu cẩu con xem một chút.

Hình tượng giáo viên nghiêm túc của Ngô Thần lập tức nát vụn, xa xa hai quân đoàn còn nghe rõ tiếng nứt vỡ.

- Tiểu tinh linh đừng làm rộn, nếu không ta đánh cái mông ngươi nở hoa.

Tiểu tinh linh hi hi cười không tiếp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Không tốt! Tiểu Math nhanh ra tay.

Lần này không cần lão sư chỉ dạy, Math cũng biết đến lúc xuất thủ.

Chỉ thấy lúc này một con phi cầm to lớn bằng cả tòa nhà bay nhanh đến.

Math phi thân ra ngoài, niệm chú ngữ, một tia chớp loé lên, con phi cầm liền bốc khói đen rơi xuống, trước mặt thiên pháp sư Math, "con chim nhỏ" này không đáng một đồng.

Tự do phi hành là tiêu chí của thiên pháp sư, phi cầm đã mở linh trí tự nhiên cũng biết điểm này nhưng kiêu ngạo nó phi hành quá nhanh, không kịp chuẩn bị liền trúng chiêu bỏ mình.

Không giống thế giới tu tiên chỉ cần kết đan kỳ liền bước đầu tự chủ phi hành, thế giới này cần lên đến thiên pháp sư mới làm được, âu cũng tại mỗi thế giới có quy tắc riêng của nó.

- Phòng hộ đại trận. Khởi.

Mấy con hung thú dưới kia đánh nhau quá hăng say, đánh vào gốc cây của ngôi nhà khiến nó lung lay, Ngô Thần thôi động trận pháp chống đỡ.

Math chưa kịp vui mừng vì tiêu diệt "con chim nhỏ" liền thấy trận pháp khởi động, thẹn quá hóa giận liền niệm chú thi pháp đánh xuống đất.

Ngô Thần xanh mặt, mắt thấy ngăn cản đã không kịp, xoa xoa trán thở dài, vừa khởi động thêm hai đại trận phòng hộ vừa âm thầm cầu nguyện Math còn biết nương tay.

Ầm. Tiếng nổ kịch liệt vang lên, sau đó là một làn sóng xung kích lan nhanh, đánh bay toàn bộ hung thú xung quanh, gốc rễ các đại thụ đều nát bấy.

Đại thụ của ngôi nhà tại trung tâm vụ nổ nên càng thảm liệt, phần trên còn lại rơi tự do rồi bắt đầu lật nghiêng.

Ta biết ở cạnh quả bom hẹn giờ thế nào cũng có ngày này mà, may là ta có chuẩn bị trước, Ngô Thần nghĩ.

Hắn tách rời ngôi nhà khỏi thân cây, đồng thời khởi động trận pháp phi hành, điều khiển nó bay đi.

Math đi vào le lưỡi, gãi gãi đầu, lão sư từng dặn dò qua nhưng cô bé nóng giận ra tay, hối đã không kịp.

Xa xa, hai phe loài người và thiên ma đều nhìn hướng đám mây hình nấm, lập tức cử tiểu đội thăm dò.

- Giết một chút a miêu a cẩu con liền dùng cấm thuật? Ta dặn con thế nào? Cấm thuật tùy tiện dùng như vậy sao?

- Lão sư, con..

- Bỏ đi. Lần này ta không truy cứu. Lần sau nhớ suy nghĩ trước bảy lần rồi hẳn ra tay.

- Con nhớ rồi! Lão sư vạn tuế! Con biết lão sư yêu thương con nhất.

Đối mặt cô học trò cưng ngọt điềm điềm, Ngô Thần thực không nỡ la mắng.

- Lão sư. Có người đến, có cả sinh vật hôi hám kia nữa.

Tiểu đội loài người và thiên ma chạm mặt cách đó không xa, chiến đấu mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phàm Nhân Lão Sư

Số ký tự: 0