Phản Diện Đại Nhân Không Ưa Tôi
Vân Hoa Đại Hội
2024-12-27 00:22:45
Chỉ khoảng tám, chín ngày từ sau hội Viên Nguyệt, đại hội Vân Hoa chính thức khai màn.
Đây là lần đầu tôi chứng kiến một sự kiện lớn trong thế giới này. Đại hội với sự tham gia của một trăm đệ tử được chọn lọc và đến từ năm tông môn khác nhau.
Trong đó có Thiên Vân sơn chúng tôi và Càn Thiên trang rất được kì vọng.
Bên Càn Thiên trang có một Á Nhĩ nổi tiếng y thuật tài ba, kiếm thuật xuất chúng. Chỗ chúng tôi lại có Khiết Vân và Tử Huyên được xem là bước đột phá mới của giới tu tiên.
Vân Hoa đại hội năm năm trước cả ba người đều không tham gia. Năm nay với sự hội tụ của ba nhân tố mũi nhọn, người ta rất háo hức mong chờ sự kiện này.
Vân Hoa đại hội tổ chức tại quảng trường Thiên Vân sơn, trong lúc ra mắt, giới thiệu các môn phái khác, Tử Huyên mới nheo mắt nhìn về phía tôi, hắn nói bằng âm bụng:
“Nếu có ai hỏi thì đừng bảo ta dạy cô chú thuật.”
Tôi chơm chớp mắt, ngạc nhiên hỏi:
“Hả? Vì sao?”
“Mất mặt.”
Một giọng điệu không thể ghét bỏ hơn.
“...”
Thôi được rồi, tôi đây độ lượng không chấp vặt kẻ sĩ diện như hắn. Tôi mới nhìn hắn hằn học, lí nhí nói:
“Ta cũng có tiến bộ đấy chứ.”
Tôi nói thật mà, sư phụ còn khen Phù Thiên thuật sinh ra chính là để dành cho tôi.
Ông cũng từng cho một số đệ tử khác học nhưng đều không thu được thành quả nhanh như tôi. Phế vật thì cũng có cái lợi của phế vật, việc tôi không thể trữ tu vi rất có lợi cho tu luyện chú thuật.
Có điều nó không thuyết phục được Tử Huyên- kì tài chú thuật. Nội mấy cái phép nào kì quặc hắn đều biết, thậm chí cả cổ thuật.
Tôi khẽ liếc nhìn bóng lưng cao lớn của hắn. Nhìn hắn đứng thẳng lưng che đi ánh sáng, phủ bóng râm lên tôi, tôi chợt thấy con người này vẫn còn nhiều góc khuất mà mình chưa thể giải đáp, chưa thể nhìn thấu.
Dù tác giả không nói, song tôi chắc chắn hắn đang giấu việc luyện cổ thuật.
Trong chính truyện hắn có mấy chiêu thức lạ lắm, lại còn được thi triển một cách nhẹ nhàng, điêu luyện, gây không ít khó khăn trong hành trình đi tìm sự thật của nam nữ chính.
Cổ thuật thực ra không xấu, nó không phải tà thuật, chỉ là nó dễ khiến người ta rơi vào tâm ma, tha hóa. Không phải tự dưng mà nó thành đồ cổ và rơi vào dĩ vãng. Nhưng nó mạnh là điều không thể phủ nhận, đòi hỏi người thi triển phải nắm vững nhiều thứ và phản diện đại nhân đương nhiên làm rất tốt điều đó.
Tôi mới đổi ánh mắt nhìn sang Cẩm Hy, người đang đứng cạnh tôi lúc này.
“Tỷ căng thẳng không?”, tôi hỏi.
Cẩm Hy lắc đầu.
Giả Ý Trang y thuật cao minh như vậy, ít nhiều hạn chế được tác động của phong ấn lên Cẩm Hy.
Dễ thấy nhất là việc một bên mắt của nữ chính đã hồi phục được bảy tám phần. Dù vẫn không nhìn được nhưng đã không còn màu xám đặc như trước nữa. Phong ấn bị kìm cặp nên chắc chắn nó cũng có lợi cho Cẩm Hy học tiên thuật.
Dù cô ấy mới vào tông môn nửa tháng, song cô cũng từng có quá khứ được dạy dỗ đào tạo bởi một tay ẩn sĩ lão làng trong nhiều năm liền. Có thể cô không còn kí ức nhưng cơ thể chắc chắn vẫn giữ được phản xạ và sự nhanh nhạy.
Dù vẫn chưa giải được hoàn toàn phong ấn nhưng tôi chắc mẩn tu vi của Cẩm Hy hiện tại chắc cũng phải tam đẳng. Nếu phong ấn hoàn toàn được hóa giải, tu vi của cô ấy phải đạt hàng tứ.
Nghe thì cách nhau không xa nhưng để từ số ba lên bốn rất khó.
Đến cả phản diện đại nhân hay nam chính cũng mất hai năm mới leo lên được mà. Người bình thường thì trung bình sáu đến bảy năm là lên đột phá từ ba lên bốn.
Thế nên không khó để Cẩm Hy được đồng ý tham gia Vân Hoa đại hội. Cô cũng sớm nổi trong Thiên Vân sơn.
Sau sự kiện này, chắc chắn tên tuổi cô sẽ vang xa hơn nữa...
Nghĩ thế tôi vã mồ hôi hột, tôi đang đứng giữa ba nhân vật có số có má trong giới tu tiên không phải sao. Tôi đang bị khủng bố tinh thần và trở thành bóng đèn công suất lớn cho ba người bọn họ.
Bởi khi các đệ tử khác tiến vào quảng trường ai cũng nhìn chúng tôi và so sánh tôi với hào quang của ba người. Họ là ba nhân vật cốt cán của cuốn tiểu thuyết này đấy, hào quang của họ là khủng long ấy chứ, tôi chỉ là con muỗi thôi!
Rồi chả mấy chốc mà cha tôi đọc xong bảng công cáo thể lệ. Vẫn như mọi năm và tôi cũng biết trước được sơ sơ từ trước.
Đại khái chia làm ba giai đoạn. Vòng đầu là sơ khảo hay còn gọi là vòng loại.
Một trăm đệ tử sẽ bốc thăm để tìm cặp. Ai trùng số nhau sẽ là một đội. Có năm mươi đội tất cả.
Ngũ đại chưởng môn sau khi nắm được danh sách các đội sẽ mở kết giới của vòng đầu. Bước vào trong kết giới, chúng tôi sẽ đi tới một thế giới giả lập với rừng cây bạt ngàn và địa hình tương đối trắc trở. Trong đó, chúng tôi phải tìm ra mười con yêu quái có chứa linh bài- điều kiện duy nhất để vượt qua vòng loại.
Tất nhiên trong đây, số yêu quái tính đến hàng trăm, có mạnh có yếu, có ba đại yêu quái được thả trong đây, sức mạnh của nó phải xấp xỉ hai người đạt tu vi ngũ đẳng.
Nếu có ai vô tình, hay xui xẻo vớ phải đại yêu quái mà không đủ sức chiên đấu, có thể tự bẻ thẻ tên của mình. Bẻ thẻ tên cũng có nghĩa là chấp nhận thua cuộc. Ác ở chỗ, chỉ cần một người trong đội rút lui, đội đó coi như loại.
Chỉ có hai mươi trên tổng số một trăm người qua được vòng loại này.
Cạnh tranh ác liệt như vậy, vì thế cũng có một số chuyện xảy ra đại loại như tranh nhau, bẻ thẻ tên của đối thủ. Và điều đó thì đương nhiên không phạm luật mà còn được xem như một cách cạnh tranh công bằng.
Chiếc lư đựng số thăm đưa đến từng lượt đám chúng tôi.
Nhìn vẻ mặt của Khiết Vân và Cẩm Hy là tôi biết hai con người này chung đội với nhau rồi. Tôi biết mà, hai người này chắc chắn là con cưng của Nguyệt Lão. Ông ta đưa đẩy còn nhiệt tình hơn tôi nữa.
Tôi nhìn phiếu của mình.
“Không bốn”, tôi đọc.
Không bốn à, bất tử? Có thể xem như điềm may không? Tôi nghĩ là thế, nhưng điềm may thì không thấy đâu chứ tôi thấy là vận xui chưa hết đeo bám tôi.
Nghe tôi đọc số, Tử Huyên với vẻ mặt bất ngờ cũng chìa thăm của hắn cho tôi thấy.
04
Đây là lần đầu tôi chứng kiến một sự kiện lớn trong thế giới này. Đại hội với sự tham gia của một trăm đệ tử được chọn lọc và đến từ năm tông môn khác nhau.
Trong đó có Thiên Vân sơn chúng tôi và Càn Thiên trang rất được kì vọng.
Bên Càn Thiên trang có một Á Nhĩ nổi tiếng y thuật tài ba, kiếm thuật xuất chúng. Chỗ chúng tôi lại có Khiết Vân và Tử Huyên được xem là bước đột phá mới của giới tu tiên.
Vân Hoa đại hội năm năm trước cả ba người đều không tham gia. Năm nay với sự hội tụ của ba nhân tố mũi nhọn, người ta rất háo hức mong chờ sự kiện này.
Vân Hoa đại hội tổ chức tại quảng trường Thiên Vân sơn, trong lúc ra mắt, giới thiệu các môn phái khác, Tử Huyên mới nheo mắt nhìn về phía tôi, hắn nói bằng âm bụng:
“Nếu có ai hỏi thì đừng bảo ta dạy cô chú thuật.”
Tôi chơm chớp mắt, ngạc nhiên hỏi:
“Hả? Vì sao?”
“Mất mặt.”
Một giọng điệu không thể ghét bỏ hơn.
“...”
Thôi được rồi, tôi đây độ lượng không chấp vặt kẻ sĩ diện như hắn. Tôi mới nhìn hắn hằn học, lí nhí nói:
“Ta cũng có tiến bộ đấy chứ.”
Tôi nói thật mà, sư phụ còn khen Phù Thiên thuật sinh ra chính là để dành cho tôi.
Ông cũng từng cho một số đệ tử khác học nhưng đều không thu được thành quả nhanh như tôi. Phế vật thì cũng có cái lợi của phế vật, việc tôi không thể trữ tu vi rất có lợi cho tu luyện chú thuật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều nó không thuyết phục được Tử Huyên- kì tài chú thuật. Nội mấy cái phép nào kì quặc hắn đều biết, thậm chí cả cổ thuật.
Tôi khẽ liếc nhìn bóng lưng cao lớn của hắn. Nhìn hắn đứng thẳng lưng che đi ánh sáng, phủ bóng râm lên tôi, tôi chợt thấy con người này vẫn còn nhiều góc khuất mà mình chưa thể giải đáp, chưa thể nhìn thấu.
Dù tác giả không nói, song tôi chắc chắn hắn đang giấu việc luyện cổ thuật.
Trong chính truyện hắn có mấy chiêu thức lạ lắm, lại còn được thi triển một cách nhẹ nhàng, điêu luyện, gây không ít khó khăn trong hành trình đi tìm sự thật của nam nữ chính.
Cổ thuật thực ra không xấu, nó không phải tà thuật, chỉ là nó dễ khiến người ta rơi vào tâm ma, tha hóa. Không phải tự dưng mà nó thành đồ cổ và rơi vào dĩ vãng. Nhưng nó mạnh là điều không thể phủ nhận, đòi hỏi người thi triển phải nắm vững nhiều thứ và phản diện đại nhân đương nhiên làm rất tốt điều đó.
Tôi mới đổi ánh mắt nhìn sang Cẩm Hy, người đang đứng cạnh tôi lúc này.
“Tỷ căng thẳng không?”, tôi hỏi.
Cẩm Hy lắc đầu.
Giả Ý Trang y thuật cao minh như vậy, ít nhiều hạn chế được tác động của phong ấn lên Cẩm Hy.
Dễ thấy nhất là việc một bên mắt của nữ chính đã hồi phục được bảy tám phần. Dù vẫn không nhìn được nhưng đã không còn màu xám đặc như trước nữa. Phong ấn bị kìm cặp nên chắc chắn nó cũng có lợi cho Cẩm Hy học tiên thuật.
Dù cô ấy mới vào tông môn nửa tháng, song cô cũng từng có quá khứ được dạy dỗ đào tạo bởi một tay ẩn sĩ lão làng trong nhiều năm liền. Có thể cô không còn kí ức nhưng cơ thể chắc chắn vẫn giữ được phản xạ và sự nhanh nhạy.
Dù vẫn chưa giải được hoàn toàn phong ấn nhưng tôi chắc mẩn tu vi của Cẩm Hy hiện tại chắc cũng phải tam đẳng. Nếu phong ấn hoàn toàn được hóa giải, tu vi của cô ấy phải đạt hàng tứ.
Nghe thì cách nhau không xa nhưng để từ số ba lên bốn rất khó.
Đến cả phản diện đại nhân hay nam chính cũng mất hai năm mới leo lên được mà. Người bình thường thì trung bình sáu đến bảy năm là lên đột phá từ ba lên bốn.
Thế nên không khó để Cẩm Hy được đồng ý tham gia Vân Hoa đại hội. Cô cũng sớm nổi trong Thiên Vân sơn.
Sau sự kiện này, chắc chắn tên tuổi cô sẽ vang xa hơn nữa...
Nghĩ thế tôi vã mồ hôi hột, tôi đang đứng giữa ba nhân vật có số có má trong giới tu tiên không phải sao. Tôi đang bị khủng bố tinh thần và trở thành bóng đèn công suất lớn cho ba người bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi khi các đệ tử khác tiến vào quảng trường ai cũng nhìn chúng tôi và so sánh tôi với hào quang của ba người. Họ là ba nhân vật cốt cán của cuốn tiểu thuyết này đấy, hào quang của họ là khủng long ấy chứ, tôi chỉ là con muỗi thôi!
Rồi chả mấy chốc mà cha tôi đọc xong bảng công cáo thể lệ. Vẫn như mọi năm và tôi cũng biết trước được sơ sơ từ trước.
Đại khái chia làm ba giai đoạn. Vòng đầu là sơ khảo hay còn gọi là vòng loại.
Một trăm đệ tử sẽ bốc thăm để tìm cặp. Ai trùng số nhau sẽ là một đội. Có năm mươi đội tất cả.
Ngũ đại chưởng môn sau khi nắm được danh sách các đội sẽ mở kết giới của vòng đầu. Bước vào trong kết giới, chúng tôi sẽ đi tới một thế giới giả lập với rừng cây bạt ngàn và địa hình tương đối trắc trở. Trong đó, chúng tôi phải tìm ra mười con yêu quái có chứa linh bài- điều kiện duy nhất để vượt qua vòng loại.
Tất nhiên trong đây, số yêu quái tính đến hàng trăm, có mạnh có yếu, có ba đại yêu quái được thả trong đây, sức mạnh của nó phải xấp xỉ hai người đạt tu vi ngũ đẳng.
Nếu có ai vô tình, hay xui xẻo vớ phải đại yêu quái mà không đủ sức chiên đấu, có thể tự bẻ thẻ tên của mình. Bẻ thẻ tên cũng có nghĩa là chấp nhận thua cuộc. Ác ở chỗ, chỉ cần một người trong đội rút lui, đội đó coi như loại.
Chỉ có hai mươi trên tổng số một trăm người qua được vòng loại này.
Cạnh tranh ác liệt như vậy, vì thế cũng có một số chuyện xảy ra đại loại như tranh nhau, bẻ thẻ tên của đối thủ. Và điều đó thì đương nhiên không phạm luật mà còn được xem như một cách cạnh tranh công bằng.
Chiếc lư đựng số thăm đưa đến từng lượt đám chúng tôi.
Nhìn vẻ mặt của Khiết Vân và Cẩm Hy là tôi biết hai con người này chung đội với nhau rồi. Tôi biết mà, hai người này chắc chắn là con cưng của Nguyệt Lão. Ông ta đưa đẩy còn nhiệt tình hơn tôi nữa.
Tôi nhìn phiếu của mình.
“Không bốn”, tôi đọc.
Không bốn à, bất tử? Có thể xem như điềm may không? Tôi nghĩ là thế, nhưng điềm may thì không thấy đâu chứ tôi thấy là vận xui chưa hết đeo bám tôi.
Nghe tôi đọc số, Tử Huyên với vẻ mặt bất ngờ cũng chìa thăm của hắn cho tôi thấy.
04
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro