Phản Diện Đại Nhân Không Ưa Tôi
Vớ Nhầm Người
2024-12-27 00:22:45
Tôi tự tin mình là một đứa trẻ ngoan, nghe lời cha tôi về phòng dọn đồ. Tôi mang theo cũng chỉ mấy mẩu bạc vụn, nhưng tốn thì giờ ở khâu chọn đồ.
Úy Trì Tuyết Nhi nhiều trang sức, váy vóc, lụa gấm đắt tiền mà xuềnh xoàng quá, bộ nào bộ nấy rườm rà. Tìm được bộ váy đơn giản trong tủ đồ kếch xù này cũng là một loại thử thách.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Tịch Khiết Vân đã chờ sẵn tôi ở điện bên ngoài. Đấy là lần đâu tôi diện kiến nam chính.
Hắn đẹp thật, hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Khi này sương còn bao phủ, giăng một lớp màn mỏng như tấm lụa lên tầng không khí, thế mà Khiết Vân vẫn làm sáng bừng cả không gian.
Hắn trắng, nhiễu khi trắng hơn cả tôi, nhưng không vì thế mà át đi sức vóc nam tử của hắn. Khiết Vân cao, vai lại rộng trông rất ra dáng đại trượng phu. Nếu Tử Huyên mang một vẻ kiêu kì tựa như hồ ly thì Khiết Vân lại điềm đạm trông lương thiện chất phác.
Hào quang nhân vật chính phủ lên Khiết Vân khiến hắn lúc nào trông cũng như một chàng tiên tử đang thưởng ngoạn hồng trần.
Ngẫm lại tôi thấy Úy Trì Tuyết Nhi cũng không đáng trách khi si mê nam chính quá độ. Trách gương mặt này quá đỗi ăn tiền. Chỉ là cách nhân vật tôi vớ phải này đây có cách theo đuổi người thương thật đáng sợ.
Khiết Vân thấy tôi chỉ khẽ cười.
Khi nào tôi thân với hắn rồi tôi sẽ bảo hắn không được tùy tiện thân thiện với người lạ thế này. Giữ cho nữ chính của hắn thôi, gieo rắc tai ương quá đáng.
“Hiếm khi ta thấy muội mặc đồng phục tông môn”, giọng Khiết Vân trầm và ấm.
Ôi cái giọng này nghe mà tôi thấy an toàn, bình yên lạ thường. Phản diện đại nhân ơi, chơi thân với ông thần này cũng phải học được chút đỉnh gì của người ta đi chứ. Hai người mang tiếng đồng chí cốt hữu mà khác biệt như hai thái cực âm dương vậy.
Tôi cầm tà váy của mình lên ngắm lại một lượt. Nó có màu hồng phấn, khá nhạt, đan xen mấy vắt lụa màu đào nịnh mắt. Đây là bộ trông đơn giản nhất tôi vất vả tìm được.
Nhưng tôi thấy mọi người mặc đồng phục trắng mà. Không lẽ là đồ đặt riêng? Dù không phải nhân vật quần chúng cũng chẳng góp mặt vào cốt truyện, nhưng xem chừng nhân vật này của tôi “tai to mặt lớn” thật đấy.
Khiết Vân dường như rất hài lòng với tư thế của tôi hôm nay, hắn có biết chuyện Tuyết Nhi theo dõi hắn, cuồng hắn không? Vẻ mặt điềm nhiên, nhàn hạ, vô tư này thì có vẻ là không.
Tử Huyên coi bộ cũng không quá xấu. Ít ra hắn không đem chuyện con gái người ta thích ai ra tọc mạch.
Tôi nhìn Khiết Vân vẽ gì đó có hình tròn lại rất lớn, bằng ba vòng tay người trưởng thành chụm lại thì hỏi:
“Cái đó là gì thế sư huynh?”
Khiết Vân ôn tồn giải thích:
“À, có lẽ muội chưa học đến. Đây là chú thuật. Để thi triển chú thuật thì phải có sẵn nhãn trận và khẩu quyết...”
“Có phải hao tổn rất nhiều tu vi không?”
Trong truyện cũng có đề cập qua vấn đề này.
Khiết Vân khẽ giãn lông mày ra “ừ” một tiếng bằng âm bụng.
Tôi biết nguyên nhân vẽ vòng tròn chú thuật là gì. Nếu đơn lẻ thì không cần đến chú thuật đâu, có thể tự thân vận động được. Nhưng tôi là một phế nhân và Khiết Vân phải đèo bồng tôi, một quả tạ bằng xương bằng thịt.
Chúng tôi dù không thể trực tiếp dịch chuyển đến Càn Thiên trang nhưng có thể tới ngọn núi gần nhất trước.
Nếu hôm nay ở đây là Tử Huyên thì nhanh rồi. Ở thế giới này, việc dịch chuyển, bay hay mở ra cánh cổng giữa lục giới là việc khó khăn, xem như là pháp thuật cao cấp, tốn không ít sức lực.
“Muội xin lỗi, muội vô dụng quá.”
Nói sao nhỉ, tôi có áy náy, nhưng cũng vì gấp gáp mà mới phải phiền Khiết Vân thế này. Đan xen giữa áy náy chính là cảm kích.
Khiết Vân nhìn tôi rồi hắn lại cười. Nụ cười này tự nhiên hơn khi nãy. Hình như hắn rất thích cười xã giao thế này, dù cười nhẹ thôi nhưng lại như thái dương đang tỏa nắng:
“Có hề chi đâu, nếu chút chuyện này cũng không làm được sao có thể tự xưng là sư huynh.”
Tôi giơ ngón cái lên với huynh ấy, khen ngợi:
“Sư huynh đúng là tuyệt nhất!”
Nếu không phải tôi từ đầu đã biết Khiết Vân là của nữ chính, chắc tôi cũng sẽ mủi lòng vì nam nhân quá đỗi tử tế này.
Khiết Vân chợt bắt chước tôi:
“Sư muội, đó là động tác gì?”
Tôi quàng tay nói đại:
“À, ý biểu thị rằng chuyện rất tốt, huynh rất đáng khen ngợi.”
Khiết Vân “ồ” một tiếng bằng âm bụng rồi vẫy tay với tôi: “Đi thôi”.
Đứng vào vòng tròn chú thuật, Khiết Vân kết ấn bằng tay, nơi đôi tay hắn tủa ra những dải tiên khí long lanh như hạt bụi vàng, rất đẹp, chúng truyền tới tôi rồi lan xuống những nét vẽ chú thuật nơi chúng tôi đứng.
Rồi chợt ánh sáng lóe lên khiến tôi chói tới độ phải nhắm tịt hai con mắt tèm nhèm này lại. Khiết Vân đúng là thiên tài giới tu tiên.
Tôi đọc trong truyện, truyện nói khi ai đó có thể thi triển chú thuật mà không cần niệm khẩu quyết thì một là người đó đã quá quen thuộc với chiêu thức đó, hai là một kẻ đại tài sở hữu nguồn tiên lực dồi dào phong phú.
Hắn mới hai mươi, vậy thì chắc chắn là vế hai rồi.
Tuy khởi đầu tốt đẹp nhưng sau đó trên chặng đường tới Càn Thiên trang chúng tôi không mở mồm nói với nhau câu nào.
Tôi không phải kiểu người im hơi kín tiếng thế mà vẫn không tìm ra được chủ đề nào để nói chuyện. Hễ cứ liếc sang chỗ Khiết Vân là tôi lại thấy tôi tốt nhất không nên nói gì vạ miệng.
Hắn cứ như bụt sống ấy. Đi cạnh tôi, mà tôi bất giác trở thành bóng đèn khiến hắn càng thêm xán lạn không hay.
Nam chính này hào quang bá đạo quá, tôi không đỡ được. Trông hắn cao thượng, tinh khiết đến nỗi khiến tôi không tìm được chủ đề chung để nói.
Nhưng đi được một hồi, tôi không đi kiếm chuyện thì vận xui của tôi cũng tìm đến tôi. Có một con chó dữ to cao đến thắt lưng nhảy bổ đến chỗ tôi.
Tôi sợ nhất là chó, tôi hét toáng lên, tim và tay chân nhảy thót, dựng ngược lên bấu víu đại lấy cái gì đó, quặp chặt vào như con bạch tuộc.
Cha mẹ ơi, chó dữ nhà ai nuôi không rọ mõm thế này?
Hồi bé tôi từng bị cắn ở đùi, từ đó tôi sợ chó lắm, thấy chó là tôi tự động nép vào người đi cùng hoặc tránh xa, nhưng con này hung hăng và chui ra thực bất ngờ.
Khiết Vân rút thanh kiếm bên hông lia một đường ngọt xớt. Con chó mắt đỏ lông đen rú lên một tiếng rồi tan đi.
“Yêu khuyển? Mười lăm năm trước Càn Thiên trang bị yêu quái ồ ạt tấn công, xem ra vẫn chưa hoàn toàn phục hồi hẳn.”
Nghe thấy tiếng Khiết Vân tôi mới thoáng sững sờ. Hắn ở đó, vậy kẻ tôi đang quắp là ai? Hương trầm này quen thuộc quá. Hình như tôi mới gặp hôm qua...
Hỏng rồi, vớ nhầm phản diện đại nhân rồi!
Úy Trì Tuyết Nhi nhiều trang sức, váy vóc, lụa gấm đắt tiền mà xuềnh xoàng quá, bộ nào bộ nấy rườm rà. Tìm được bộ váy đơn giản trong tủ đồ kếch xù này cũng là một loại thử thách.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Tịch Khiết Vân đã chờ sẵn tôi ở điện bên ngoài. Đấy là lần đâu tôi diện kiến nam chính.
Hắn đẹp thật, hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Khi này sương còn bao phủ, giăng một lớp màn mỏng như tấm lụa lên tầng không khí, thế mà Khiết Vân vẫn làm sáng bừng cả không gian.
Hắn trắng, nhiễu khi trắng hơn cả tôi, nhưng không vì thế mà át đi sức vóc nam tử của hắn. Khiết Vân cao, vai lại rộng trông rất ra dáng đại trượng phu. Nếu Tử Huyên mang một vẻ kiêu kì tựa như hồ ly thì Khiết Vân lại điềm đạm trông lương thiện chất phác.
Hào quang nhân vật chính phủ lên Khiết Vân khiến hắn lúc nào trông cũng như một chàng tiên tử đang thưởng ngoạn hồng trần.
Ngẫm lại tôi thấy Úy Trì Tuyết Nhi cũng không đáng trách khi si mê nam chính quá độ. Trách gương mặt này quá đỗi ăn tiền. Chỉ là cách nhân vật tôi vớ phải này đây có cách theo đuổi người thương thật đáng sợ.
Khiết Vân thấy tôi chỉ khẽ cười.
Khi nào tôi thân với hắn rồi tôi sẽ bảo hắn không được tùy tiện thân thiện với người lạ thế này. Giữ cho nữ chính của hắn thôi, gieo rắc tai ương quá đáng.
“Hiếm khi ta thấy muội mặc đồng phục tông môn”, giọng Khiết Vân trầm và ấm.
Ôi cái giọng này nghe mà tôi thấy an toàn, bình yên lạ thường. Phản diện đại nhân ơi, chơi thân với ông thần này cũng phải học được chút đỉnh gì của người ta đi chứ. Hai người mang tiếng đồng chí cốt hữu mà khác biệt như hai thái cực âm dương vậy.
Tôi cầm tà váy của mình lên ngắm lại một lượt. Nó có màu hồng phấn, khá nhạt, đan xen mấy vắt lụa màu đào nịnh mắt. Đây là bộ trông đơn giản nhất tôi vất vả tìm được.
Nhưng tôi thấy mọi người mặc đồng phục trắng mà. Không lẽ là đồ đặt riêng? Dù không phải nhân vật quần chúng cũng chẳng góp mặt vào cốt truyện, nhưng xem chừng nhân vật này của tôi “tai to mặt lớn” thật đấy.
Khiết Vân dường như rất hài lòng với tư thế của tôi hôm nay, hắn có biết chuyện Tuyết Nhi theo dõi hắn, cuồng hắn không? Vẻ mặt điềm nhiên, nhàn hạ, vô tư này thì có vẻ là không.
Tử Huyên coi bộ cũng không quá xấu. Ít ra hắn không đem chuyện con gái người ta thích ai ra tọc mạch.
Tôi nhìn Khiết Vân vẽ gì đó có hình tròn lại rất lớn, bằng ba vòng tay người trưởng thành chụm lại thì hỏi:
“Cái đó là gì thế sư huynh?”
Khiết Vân ôn tồn giải thích:
“À, có lẽ muội chưa học đến. Đây là chú thuật. Để thi triển chú thuật thì phải có sẵn nhãn trận và khẩu quyết...”
“Có phải hao tổn rất nhiều tu vi không?”
Trong truyện cũng có đề cập qua vấn đề này.
Khiết Vân khẽ giãn lông mày ra “ừ” một tiếng bằng âm bụng.
Tôi biết nguyên nhân vẽ vòng tròn chú thuật là gì. Nếu đơn lẻ thì không cần đến chú thuật đâu, có thể tự thân vận động được. Nhưng tôi là một phế nhân và Khiết Vân phải đèo bồng tôi, một quả tạ bằng xương bằng thịt.
Chúng tôi dù không thể trực tiếp dịch chuyển đến Càn Thiên trang nhưng có thể tới ngọn núi gần nhất trước.
Nếu hôm nay ở đây là Tử Huyên thì nhanh rồi. Ở thế giới này, việc dịch chuyển, bay hay mở ra cánh cổng giữa lục giới là việc khó khăn, xem như là pháp thuật cao cấp, tốn không ít sức lực.
“Muội xin lỗi, muội vô dụng quá.”
Nói sao nhỉ, tôi có áy náy, nhưng cũng vì gấp gáp mà mới phải phiền Khiết Vân thế này. Đan xen giữa áy náy chính là cảm kích.
Khiết Vân nhìn tôi rồi hắn lại cười. Nụ cười này tự nhiên hơn khi nãy. Hình như hắn rất thích cười xã giao thế này, dù cười nhẹ thôi nhưng lại như thái dương đang tỏa nắng:
“Có hề chi đâu, nếu chút chuyện này cũng không làm được sao có thể tự xưng là sư huynh.”
Tôi giơ ngón cái lên với huynh ấy, khen ngợi:
“Sư huynh đúng là tuyệt nhất!”
Nếu không phải tôi từ đầu đã biết Khiết Vân là của nữ chính, chắc tôi cũng sẽ mủi lòng vì nam nhân quá đỗi tử tế này.
Khiết Vân chợt bắt chước tôi:
“Sư muội, đó là động tác gì?”
Tôi quàng tay nói đại:
“À, ý biểu thị rằng chuyện rất tốt, huynh rất đáng khen ngợi.”
Khiết Vân “ồ” một tiếng bằng âm bụng rồi vẫy tay với tôi: “Đi thôi”.
Đứng vào vòng tròn chú thuật, Khiết Vân kết ấn bằng tay, nơi đôi tay hắn tủa ra những dải tiên khí long lanh như hạt bụi vàng, rất đẹp, chúng truyền tới tôi rồi lan xuống những nét vẽ chú thuật nơi chúng tôi đứng.
Rồi chợt ánh sáng lóe lên khiến tôi chói tới độ phải nhắm tịt hai con mắt tèm nhèm này lại. Khiết Vân đúng là thiên tài giới tu tiên.
Tôi đọc trong truyện, truyện nói khi ai đó có thể thi triển chú thuật mà không cần niệm khẩu quyết thì một là người đó đã quá quen thuộc với chiêu thức đó, hai là một kẻ đại tài sở hữu nguồn tiên lực dồi dào phong phú.
Hắn mới hai mươi, vậy thì chắc chắn là vế hai rồi.
Tuy khởi đầu tốt đẹp nhưng sau đó trên chặng đường tới Càn Thiên trang chúng tôi không mở mồm nói với nhau câu nào.
Tôi không phải kiểu người im hơi kín tiếng thế mà vẫn không tìm ra được chủ đề nào để nói chuyện. Hễ cứ liếc sang chỗ Khiết Vân là tôi lại thấy tôi tốt nhất không nên nói gì vạ miệng.
Hắn cứ như bụt sống ấy. Đi cạnh tôi, mà tôi bất giác trở thành bóng đèn khiến hắn càng thêm xán lạn không hay.
Nam chính này hào quang bá đạo quá, tôi không đỡ được. Trông hắn cao thượng, tinh khiết đến nỗi khiến tôi không tìm được chủ đề chung để nói.
Nhưng đi được một hồi, tôi không đi kiếm chuyện thì vận xui của tôi cũng tìm đến tôi. Có một con chó dữ to cao đến thắt lưng nhảy bổ đến chỗ tôi.
Tôi sợ nhất là chó, tôi hét toáng lên, tim và tay chân nhảy thót, dựng ngược lên bấu víu đại lấy cái gì đó, quặp chặt vào như con bạch tuộc.
Cha mẹ ơi, chó dữ nhà ai nuôi không rọ mõm thế này?
Hồi bé tôi từng bị cắn ở đùi, từ đó tôi sợ chó lắm, thấy chó là tôi tự động nép vào người đi cùng hoặc tránh xa, nhưng con này hung hăng và chui ra thực bất ngờ.
Khiết Vân rút thanh kiếm bên hông lia một đường ngọt xớt. Con chó mắt đỏ lông đen rú lên một tiếng rồi tan đi.
“Yêu khuyển? Mười lăm năm trước Càn Thiên trang bị yêu quái ồ ạt tấn công, xem ra vẫn chưa hoàn toàn phục hồi hẳn.”
Nghe thấy tiếng Khiết Vân tôi mới thoáng sững sờ. Hắn ở đó, vậy kẻ tôi đang quắp là ai? Hương trầm này quen thuộc quá. Hình như tôi mới gặp hôm qua...
Hỏng rồi, vớ nhầm phản diện đại nhân rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro