Phản Diện Vất Vả Nuôi Dưỡng Đều Bị Lật Xe Rồi
Phản Diện Là Th...
2024-08-20 15:08:31
Cách đó không xa, một nhóm bốn năm người cũng đang tiến đến tòa giảng đường.
Một người trong đó huých huých tên đi đầu trông có vẻ cà lơ lất phất: "Hoàng Quân Dịch, đó không phải là Lương Khiêm, người lần trước đã đánh em họ Bạch Thanh Lăng của mày sao?"
"Lương Khiêm ?" Hoàng Quân Dịch đứng lại, nhìn sang, nhìn thấy hai người phía trước xe, không khỏi cười lạnh: "Cái tên què này khiến vai Thanh Lăng ngày đó bị thương, tao mẹ nó còn bị mắng cho một trận, đợi khi nào có cơ hội, xem tao dạy dỗ nó như thế nào !”
“Từ từ đã, nghe nói tên tàn tật này gần đây có xe sang đưa đón, có lẽ chưa chọc vào hắn được đâu.”
"Đúng vậy, tao cũng nghe nói, chiếc Bentley kia trực tiếp lái xe tới đây, có lẽ ở trong trường cũng có chút máu mặt, không phú cũng quý!"
Hoàng Quân Dịch nghe vậy cau mày: "Nhà thằng này không phải rất nghèo sao? Có xe hơi sang trọng đưa đón sao được ?"
Nhóm người bàn tán sôi nổi.
“Mày tự nhìn đi, không phải đang đậu chình ình ở kia sao. Với lại mày nhìn người ta xem, chút vết thương nhỏ xíu cũng ngồi xe lăn cao cấp, điện thoại máy tính dùng đều là loại cấu hình hàng đầu.”
"Tao nhớ trước Quân Dịch kiểm tra thông tin thằng này, quả thực rất nghèo, trong nhà còn có bà mẹ mắc bệnh bạch cầu cơ mà ? Nghèo kiết xác còn có tiền mua những thứ này à ?"
“......”
Lúc suy đoán đang bị bế tắc thì một giọng nói hơi do dự vang lên: “Thằng này chả lẽ được bao nuôi ?”
Cả đám yên lặng.
Sau đó là bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng vậy ! Là bao nuôi rồi, bằng không thì làm sao có thể trở nên giàu có chỉ sau một đêm? Cho dù nó có thành tích tốt, nhận được nhiều tiền thưởng và học bổng thì cũng chỉ là mấy đồng bạc lẻ mà thôi."
"Có lý, tên nhóc đó tuy chân khập khiễng, nhưng khuôn mặt và dáng người không có gì để chê, nếu không lúc đầu đã không được chọn cùng Bạch Thanh Lăng tranh chức nam khôi rồi, được nhìn trúng là hợp lý!"
Hoàng Quân Dịch cười khẩy, nhìn Lương Khiêm đang ngồi xe lăn bằng ánh mắt khinh thường, khịt mũi: "Các anh em, một người như vậy xuất hiện trong trường học của chúng ta có thích hợp không?"
Bọn người nhìn nhau, đều cùng hiểu ý.
“Đương nhiên là không thích hợp, quả thực là dơ bẩn.”
“Không sai, loại chuyện vô liêm sỉ này nhất định phải bị vạch trần, tránh cho người khác bị nó lừa gạt!"
Hoàng Quân Dịch nghe một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy thoả mãn, mỉm cười bảo mọi người tiếp tục lên lớp.
“Vậy còn đợi gì nữa, bắt đầu hành động đi nào.”
——
Buổi chiều 16h50.
Chuông về học đúng giờ reo lên, Lương Khiêm nhìn điện thoại cũng đúng giờ sáng lên, màn hình hiển thị cuộc gọi từ thư ký của Đan Ngọc Thành.
Nói một vài câu rồi cúp máy, cậu đang định điều khiển xe lăn thì nghe thấy bên cạnh truyền đến những tiếng cười vang không thèm che đậy.
Đợi cậu ra khỏi cửa, tiếng bàn tán đè nén trực tiếp lan rộng trong lớp học.
“Thấy bài đăng chưa ? Hoá ra Lương Khiêm được bao nuôi ……”
“Sáng nay bọn mày không thấy à, kim chủ hôm nay cũng đến trường rồi.”
“Chiếc xe này đến đưa đón mấy ngày nay rồi, vậy mà hôm nay mới có người bóc á ?”
“Nhìn ảnh chụp thì kim chủ mặt mũi cũng chả ra sao, haha, bọn mày nói xem Lương Khiêm có xuống mồm được không ?”
“Tao tận mắt thấy rồi, nhan sắc tầm thường nhưng khí chất toàn thân, hình như là ông chủ lớn ……”
“Không phải ông chủ lớn thì Lương Khiêm cũng không chịu, cả ngày thấy bộ dạng không để ai vào trong mắt của nó, còn tưởng thanh cao lắm, hoá ra chỉ là khinh thường chúng ta phàm phu tục tử. Suy cho cùng là phải nhìn tiền nói chuyện !”
“......”
Lương Khiêm không quay đầu, cũng không để ý.
Những lời khó nghe hơn cậu đã nghe qua vô số rồi, mấy lời này chẳng bõ dính tai.
Ra khỏi lớp, trong lúc chờ thang máy, cậu truy cập vào web trường.
Bài đăng nóng hổi đứng đầu trên diễn đàn, liếc phát hiểu ngay.
《 Kim chủ, bao nuôi ! 》
Mặc dù nội dung bài đăng úp úp mở mở, ảnh chụp cũng bị làm mờ một phần, nhưng bất kể ai nhìn cũng rõ. Một chiếc Bentley nằm trước tòa giảng đường và một học sinh ngồi trên xe lăn.
Lương Khiêm nhìn vài ID kẻ xướng người hoạ bên dưới, ngay cái đầu tiên đã tiết lộ tất cả thông tin cá nhân của cậu.
Thang máy đi xuống.
Cậu lướt thêm nội dung của mấy cái ID nữa, lúc bước ra khỏi toà giảng đường, con Bentley trong ảnh đã đợi ở trước mặt.
Tài xế nhanh tay lẹ mắt, đã xuống xe mở cửa sau chờ.
Xung quanh thầy rồi trò đến rồi đi như thoi đưa, Lương Khiêm chẳng cần quan sát cũng phát hiện ra được cả đống tia mắt hoặc mờ ám hoặc sáng rực đang từ bốn phương tám hướng bắn tỉa về đây hóng hớt.
“Lương thiếu, mời cậu.”
Lương Khiêm lên xe, tài xế chu đáo giúp cậu đóng cửa.
Cậu di chuyển tầm mắt, thấy Tiêu Trầm dựa lưng vào ghế, một phần văn kiện trải lên hai chân đang vắt chéo, đến khi xe khởi động, lật sang một trang, một ánh mắt thôi cũng keo kiệt với cậu, ngữ khí nhàn nhạt như bình thường.
“Tài liệu đưa em xem chưa ?”
Lương Khiêm: “Rồi ạ.”
Cuộc nói chuyện đến đây lại dừng.
Lương Khiêm nhìn lại bài đăng “siêu HOT” với số lượng comment không ngừng tăng vọt, khóe môi hơi cong lên đầy mỉa mai.
Kim chủ ?
Đan Ngọc Thành dù đối với cậu có ý đồ gì đó, cũng sẽ không phải loại dục vọng này.
Nghĩ đến đây, cậu vô thức quay đầu nhìn bên mặt của Đan Ngọc Thành.
Không chỉ đối với cậu.
Dựa vào quan sát mấy ngày ở chung, rất khó nói Đan Ngọc Thành sẽ nổi lên dục vọng với một ai đó.
“Có gì thì nói.”
Lương Khiêm hoàn hồn.
Nhận ra mình vừa nghĩ gì, cậu khẽ cau mày, nhưng biết Đan Ngọc Thành có con mắt tinh tường, cậu liền tìm bừa một chủ đề: "Tới gặp hai vị giáo sư, anh đưa một mình em đi thôi à ?"
“Ừ.”
Tầm mắt đang định thu về thì khựng lại, ánh mắt lại rơi bên sườn mặt Tiêu Trầm.
Cậu hỏi điều này chỉ là muốn tìm một cái cớ để giấu đi việc phân tâm, nhưng không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy.
Chỉ có một mình cậu thôi ?
Đan Ngọc Thành đã đầu tư toàn bộ tài sản của mình vào hướng chuyển đi mới, hắn ta không thể nào qua loa được.
Tiêu Trầm đóng tài liệu lại, nói tiếp: “Anh đã cho hai vị giáo sư xem luận văn phát biểu của em lúc học cấp 3, họ rất có hứng thú với em.”
Lương Khiêm mím môi.
Tiêu Trầm nhìn cậu: “Họ công nhận tài năng của em, rất tốt.”
Lương Khiêm chạm mắt với hắn.
“Anh sẽ không nhìn lầm người.”
Tiêu Trầm vừa nói vừa chuyển tài liệu trong tay cho cậu, “Anh tin chắc em cũng sẽ không làm anh thất vọng.”
Lương Khiêm nhận lấy, mở ra trang đầu tiên, tay cậu dần dần nắm chặt.
Đây là hợp đồng mời đảm nhận cố vấn kỹ thuật.
Xem ra chuyến này Đan Ngọc Thành quyết tâm phải chiến thắng trở về.
Nhưng trọng trách này không phải ở thứ gì khác mà là đặt lên người cậu.
Đan Ngọc Thành tin tưởng cậu như vậy sao ?
Lương Khiêm trầm tư.
Chưa có lúc nào, chưa có một ai lựa chọn cậu một cách kiên định không lay chuyển như Đan Ngọc Thành ngày hôm nay.
Đó không phải là việc báo đáp ơn cứu mạng hay ban cho ân huệ.
Là tại chính lĩnh vực của cậu, thể hiện sự công nhận không hề nghi ngờ đối với cậu, không chỉ giúp cậu trải đường mà còn giao cho một mình cậu trách nhiệm nặng nề như vậy.
Kể từ khi có thể nhớ được, trong vài năm qua, ngay cả mẹ ruột cũng đã do dự hối hận vô số lần về cậu.
Đặc biệt là khi bà ấy không màng tính mạng cứu sống một người khác, sự tồn tại của cậu đã không còn đáng kể.
Vậy thì Đan Ngọc Thành…
Là lợi dụng hay quan tâm, còn có thể phân rõ không ?
Lương Khiêm nhìn hợp đồng một lúc lâu.
Bất chợt.
Đan Ngọc Thành hỏi cậu: “Nói anh biết, em làm được đúng không ?”
Trong lời nói của người đàn ông này không bao giờ thừa chỗ cho câu trả lời không phải sự khẳng định.
Tay của Lương Khiêm đột nhiên thả lỏng.
Một mình mang trách nhiệm to lớn như vậy, có vẻ là một áp lực nặng nề trong mắt người khác, nhưng đối với cậu, đó là một cơ hội tuyệt vời.
Cậu không vì điều này mà lo lắng, thậm chí không căng thẳng chút nào, chỉ có sự run lên vì phấn khích.
Làm được đúng không ư…
Lương Khiêm đóng tài liệu lại, trả cho Tiêu Trầm. “Đương nhiên.”
——
Đến khách sạn, Tiêu Trầm cùng Lương Khiêm đã mặc chỉnh tề khung xương cùng nhau xuống xe, thư ký phụ trách tiếp đón vội vàng chạy tới nghênh tiếp.
“Đan tổng,”
Thư ký dẫn hai người đi về phía trước: "Giáo sư Trương Bình Luân và giáo sư Trần Chương đã tới rồi ạ."
Bước vào đại sảnh, Tiêu Trầm nhìn thấy vị khách hôm nay mình muốn mời đang trò chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc giản dị.
Chưa kịp đến gần, phía sau người đàn ông bước ra một người, ngữ điệu ngạc nhiên.
“Lương Khiêm ?”
Trương Bình Luân cười nói: "Suýt nữa tôi quên mất, bạn học Hoàng và bạn học Lương học cùng trường nên họ đều biết nhau."
"Không chỉ là quen biết đâu giáo sư Trương !"
Hoàng Quân Dịch đứng sau người đàn ông, nói bóng gió: "Anh Thanh Vũ, đây là Lương Khiêm mà em đã nói với anh trước đó."
Bạch Thanh Vũ nhìn Lương Khiêm.
Nhìn thấy khuôn mặt xuất chúng, anh giật mình, cảm thấy có phần quen thuộc.
Hoàng Quân Dịch đã đi đến một bên khác, giọng điệu châm chọc: “Hóa ra người hôm nay hai vị giáo sư gặp chính là Lương Khiêm. Giáo sư, khi chiêu mộ học sinh, không chỉ nhìn năng lực, mà còn phải nhìn nhân phẩm nữa phải không?”
Trương Bình Luân nhíu mày: “Cậu Hoàng, đây là ý gì ?
Hoàng Quân Dịch nhún vai: “Không có ý gì cả, nhưng mà đều lan truyền trên diễn đàn trường rồi, nói là bạn học Lương đây sa đọa trụy lạc, được người bao nuôi.”
Nghe cậu ta nói vậy, Trương Bình Luân với Trần Chương đưa mắt nhìn nhau.
Hoàng Quân Dịch âm thầm vui mừng, bổ sung thêm: "Đương nhiên, em chỉ là thấy người khác nói như vậy, cũng không biết cụ thể tình huống như thế nào ạ."
Hắn ta nhìn Lương Khiêm đầy khiêu khích, "Bạn học Lương, bạn nghĩ sao?"
Tên này nói xấu đã mồm tinh thần sảng khoái, đương muốn thừa thắng truy kích thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói từ bên cạnh.
“Vậy cậu nói xem, bạn ấy được ai nuôi ?”
Hoàng Quân Dịch sửng sốt, quay lại nhìn liền trợn tròn mắt: "Anh - anh không phải là — !"
Tiêu Trầm nhìn thẳng vào bạn học Hoàng.
Trái tim của Hoàng Quân Dịch run lên khi bị đôi mắt lạnh lẽo đen như mực nhìn chằm chằm, hắn ta cảm thấy cách đối phương nhìn mình giống như đang nhìn một người đã chết vậy.
Hắn lùi lại hai bước, trốn phía sau Bạch Thanh Vũ, miệng hùm gan sứa: "Còn ai nữa, không - - không phải chính là anh sao !”
Nghe đến đây, thư ký chịu không nổi nữa, bước lên với vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu đang nói vớ vẩn gì thế ? Sếp Đan và Lương Khiêm có mối quan hệ anh em nghiêm túc. Làm sao có thể là bao dưỡng được !"
"Anh em ?" Hoàng Quân Dịch nghe vậy càng tự tin hơn, "Một người họ Đan, một người họ Lương. Các người có mối quan hệ anh em như thế nào được ?!"
Một người trong đó huých huých tên đi đầu trông có vẻ cà lơ lất phất: "Hoàng Quân Dịch, đó không phải là Lương Khiêm, người lần trước đã đánh em họ Bạch Thanh Lăng của mày sao?"
"Lương Khiêm ?" Hoàng Quân Dịch đứng lại, nhìn sang, nhìn thấy hai người phía trước xe, không khỏi cười lạnh: "Cái tên què này khiến vai Thanh Lăng ngày đó bị thương, tao mẹ nó còn bị mắng cho một trận, đợi khi nào có cơ hội, xem tao dạy dỗ nó như thế nào !”
“Từ từ đã, nghe nói tên tàn tật này gần đây có xe sang đưa đón, có lẽ chưa chọc vào hắn được đâu.”
"Đúng vậy, tao cũng nghe nói, chiếc Bentley kia trực tiếp lái xe tới đây, có lẽ ở trong trường cũng có chút máu mặt, không phú cũng quý!"
Hoàng Quân Dịch nghe vậy cau mày: "Nhà thằng này không phải rất nghèo sao? Có xe hơi sang trọng đưa đón sao được ?"
Nhóm người bàn tán sôi nổi.
“Mày tự nhìn đi, không phải đang đậu chình ình ở kia sao. Với lại mày nhìn người ta xem, chút vết thương nhỏ xíu cũng ngồi xe lăn cao cấp, điện thoại máy tính dùng đều là loại cấu hình hàng đầu.”
"Tao nhớ trước Quân Dịch kiểm tra thông tin thằng này, quả thực rất nghèo, trong nhà còn có bà mẹ mắc bệnh bạch cầu cơ mà ? Nghèo kiết xác còn có tiền mua những thứ này à ?"
“......”
Lúc suy đoán đang bị bế tắc thì một giọng nói hơi do dự vang lên: “Thằng này chả lẽ được bao nuôi ?”
Cả đám yên lặng.
Sau đó là bừng tỉnh đại ngộ.
"Đúng vậy ! Là bao nuôi rồi, bằng không thì làm sao có thể trở nên giàu có chỉ sau một đêm? Cho dù nó có thành tích tốt, nhận được nhiều tiền thưởng và học bổng thì cũng chỉ là mấy đồng bạc lẻ mà thôi."
"Có lý, tên nhóc đó tuy chân khập khiễng, nhưng khuôn mặt và dáng người không có gì để chê, nếu không lúc đầu đã không được chọn cùng Bạch Thanh Lăng tranh chức nam khôi rồi, được nhìn trúng là hợp lý!"
Hoàng Quân Dịch cười khẩy, nhìn Lương Khiêm đang ngồi xe lăn bằng ánh mắt khinh thường, khịt mũi: "Các anh em, một người như vậy xuất hiện trong trường học của chúng ta có thích hợp không?"
Bọn người nhìn nhau, đều cùng hiểu ý.
“Đương nhiên là không thích hợp, quả thực là dơ bẩn.”
“Không sai, loại chuyện vô liêm sỉ này nhất định phải bị vạch trần, tránh cho người khác bị nó lừa gạt!"
Hoàng Quân Dịch nghe một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy thoả mãn, mỉm cười bảo mọi người tiếp tục lên lớp.
“Vậy còn đợi gì nữa, bắt đầu hành động đi nào.”
——
Buổi chiều 16h50.
Chuông về học đúng giờ reo lên, Lương Khiêm nhìn điện thoại cũng đúng giờ sáng lên, màn hình hiển thị cuộc gọi từ thư ký của Đan Ngọc Thành.
Nói một vài câu rồi cúp máy, cậu đang định điều khiển xe lăn thì nghe thấy bên cạnh truyền đến những tiếng cười vang không thèm che đậy.
Đợi cậu ra khỏi cửa, tiếng bàn tán đè nén trực tiếp lan rộng trong lớp học.
“Thấy bài đăng chưa ? Hoá ra Lương Khiêm được bao nuôi ……”
“Sáng nay bọn mày không thấy à, kim chủ hôm nay cũng đến trường rồi.”
“Chiếc xe này đến đưa đón mấy ngày nay rồi, vậy mà hôm nay mới có người bóc á ?”
“Nhìn ảnh chụp thì kim chủ mặt mũi cũng chả ra sao, haha, bọn mày nói xem Lương Khiêm có xuống mồm được không ?”
“Tao tận mắt thấy rồi, nhan sắc tầm thường nhưng khí chất toàn thân, hình như là ông chủ lớn ……”
“Không phải ông chủ lớn thì Lương Khiêm cũng không chịu, cả ngày thấy bộ dạng không để ai vào trong mắt của nó, còn tưởng thanh cao lắm, hoá ra chỉ là khinh thường chúng ta phàm phu tục tử. Suy cho cùng là phải nhìn tiền nói chuyện !”
“......”
Lương Khiêm không quay đầu, cũng không để ý.
Những lời khó nghe hơn cậu đã nghe qua vô số rồi, mấy lời này chẳng bõ dính tai.
Ra khỏi lớp, trong lúc chờ thang máy, cậu truy cập vào web trường.
Bài đăng nóng hổi đứng đầu trên diễn đàn, liếc phát hiểu ngay.
《 Kim chủ, bao nuôi ! 》
Mặc dù nội dung bài đăng úp úp mở mở, ảnh chụp cũng bị làm mờ một phần, nhưng bất kể ai nhìn cũng rõ. Một chiếc Bentley nằm trước tòa giảng đường và một học sinh ngồi trên xe lăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Khiêm nhìn vài ID kẻ xướng người hoạ bên dưới, ngay cái đầu tiên đã tiết lộ tất cả thông tin cá nhân của cậu.
Thang máy đi xuống.
Cậu lướt thêm nội dung của mấy cái ID nữa, lúc bước ra khỏi toà giảng đường, con Bentley trong ảnh đã đợi ở trước mặt.
Tài xế nhanh tay lẹ mắt, đã xuống xe mở cửa sau chờ.
Xung quanh thầy rồi trò đến rồi đi như thoi đưa, Lương Khiêm chẳng cần quan sát cũng phát hiện ra được cả đống tia mắt hoặc mờ ám hoặc sáng rực đang từ bốn phương tám hướng bắn tỉa về đây hóng hớt.
“Lương thiếu, mời cậu.”
Lương Khiêm lên xe, tài xế chu đáo giúp cậu đóng cửa.
Cậu di chuyển tầm mắt, thấy Tiêu Trầm dựa lưng vào ghế, một phần văn kiện trải lên hai chân đang vắt chéo, đến khi xe khởi động, lật sang một trang, một ánh mắt thôi cũng keo kiệt với cậu, ngữ khí nhàn nhạt như bình thường.
“Tài liệu đưa em xem chưa ?”
Lương Khiêm: “Rồi ạ.”
Cuộc nói chuyện đến đây lại dừng.
Lương Khiêm nhìn lại bài đăng “siêu HOT” với số lượng comment không ngừng tăng vọt, khóe môi hơi cong lên đầy mỉa mai.
Kim chủ ?
Đan Ngọc Thành dù đối với cậu có ý đồ gì đó, cũng sẽ không phải loại dục vọng này.
Nghĩ đến đây, cậu vô thức quay đầu nhìn bên mặt của Đan Ngọc Thành.
Không chỉ đối với cậu.
Dựa vào quan sát mấy ngày ở chung, rất khó nói Đan Ngọc Thành sẽ nổi lên dục vọng với một ai đó.
“Có gì thì nói.”
Lương Khiêm hoàn hồn.
Nhận ra mình vừa nghĩ gì, cậu khẽ cau mày, nhưng biết Đan Ngọc Thành có con mắt tinh tường, cậu liền tìm bừa một chủ đề: "Tới gặp hai vị giáo sư, anh đưa một mình em đi thôi à ?"
“Ừ.”
Tầm mắt đang định thu về thì khựng lại, ánh mắt lại rơi bên sườn mặt Tiêu Trầm.
Cậu hỏi điều này chỉ là muốn tìm một cái cớ để giấu đi việc phân tâm, nhưng không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy.
Chỉ có một mình cậu thôi ?
Đan Ngọc Thành đã đầu tư toàn bộ tài sản của mình vào hướng chuyển đi mới, hắn ta không thể nào qua loa được.
Tiêu Trầm đóng tài liệu lại, nói tiếp: “Anh đã cho hai vị giáo sư xem luận văn phát biểu của em lúc học cấp 3, họ rất có hứng thú với em.”
Lương Khiêm mím môi.
Tiêu Trầm nhìn cậu: “Họ công nhận tài năng của em, rất tốt.”
Lương Khiêm chạm mắt với hắn.
“Anh sẽ không nhìn lầm người.”
Tiêu Trầm vừa nói vừa chuyển tài liệu trong tay cho cậu, “Anh tin chắc em cũng sẽ không làm anh thất vọng.”
Lương Khiêm nhận lấy, mở ra trang đầu tiên, tay cậu dần dần nắm chặt.
Đây là hợp đồng mời đảm nhận cố vấn kỹ thuật.
Xem ra chuyến này Đan Ngọc Thành quyết tâm phải chiến thắng trở về.
Nhưng trọng trách này không phải ở thứ gì khác mà là đặt lên người cậu.
Đan Ngọc Thành tin tưởng cậu như vậy sao ?
Lương Khiêm trầm tư.
Chưa có lúc nào, chưa có một ai lựa chọn cậu một cách kiên định không lay chuyển như Đan Ngọc Thành ngày hôm nay.
Đó không phải là việc báo đáp ơn cứu mạng hay ban cho ân huệ.
Là tại chính lĩnh vực của cậu, thể hiện sự công nhận không hề nghi ngờ đối với cậu, không chỉ giúp cậu trải đường mà còn giao cho một mình cậu trách nhiệm nặng nề như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể từ khi có thể nhớ được, trong vài năm qua, ngay cả mẹ ruột cũng đã do dự hối hận vô số lần về cậu.
Đặc biệt là khi bà ấy không màng tính mạng cứu sống một người khác, sự tồn tại của cậu đã không còn đáng kể.
Vậy thì Đan Ngọc Thành…
Là lợi dụng hay quan tâm, còn có thể phân rõ không ?
Lương Khiêm nhìn hợp đồng một lúc lâu.
Bất chợt.
Đan Ngọc Thành hỏi cậu: “Nói anh biết, em làm được đúng không ?”
Trong lời nói của người đàn ông này không bao giờ thừa chỗ cho câu trả lời không phải sự khẳng định.
Tay của Lương Khiêm đột nhiên thả lỏng.
Một mình mang trách nhiệm to lớn như vậy, có vẻ là một áp lực nặng nề trong mắt người khác, nhưng đối với cậu, đó là một cơ hội tuyệt vời.
Cậu không vì điều này mà lo lắng, thậm chí không căng thẳng chút nào, chỉ có sự run lên vì phấn khích.
Làm được đúng không ư…
Lương Khiêm đóng tài liệu lại, trả cho Tiêu Trầm. “Đương nhiên.”
——
Đến khách sạn, Tiêu Trầm cùng Lương Khiêm đã mặc chỉnh tề khung xương cùng nhau xuống xe, thư ký phụ trách tiếp đón vội vàng chạy tới nghênh tiếp.
“Đan tổng,”
Thư ký dẫn hai người đi về phía trước: "Giáo sư Trương Bình Luân và giáo sư Trần Chương đã tới rồi ạ."
Bước vào đại sảnh, Tiêu Trầm nhìn thấy vị khách hôm nay mình muốn mời đang trò chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc giản dị.
Chưa kịp đến gần, phía sau người đàn ông bước ra một người, ngữ điệu ngạc nhiên.
“Lương Khiêm ?”
Trương Bình Luân cười nói: "Suýt nữa tôi quên mất, bạn học Hoàng và bạn học Lương học cùng trường nên họ đều biết nhau."
"Không chỉ là quen biết đâu giáo sư Trương !"
Hoàng Quân Dịch đứng sau người đàn ông, nói bóng gió: "Anh Thanh Vũ, đây là Lương Khiêm mà em đã nói với anh trước đó."
Bạch Thanh Vũ nhìn Lương Khiêm.
Nhìn thấy khuôn mặt xuất chúng, anh giật mình, cảm thấy có phần quen thuộc.
Hoàng Quân Dịch đã đi đến một bên khác, giọng điệu châm chọc: “Hóa ra người hôm nay hai vị giáo sư gặp chính là Lương Khiêm. Giáo sư, khi chiêu mộ học sinh, không chỉ nhìn năng lực, mà còn phải nhìn nhân phẩm nữa phải không?”
Trương Bình Luân nhíu mày: “Cậu Hoàng, đây là ý gì ?
Hoàng Quân Dịch nhún vai: “Không có ý gì cả, nhưng mà đều lan truyền trên diễn đàn trường rồi, nói là bạn học Lương đây sa đọa trụy lạc, được người bao nuôi.”
Nghe cậu ta nói vậy, Trương Bình Luân với Trần Chương đưa mắt nhìn nhau.
Hoàng Quân Dịch âm thầm vui mừng, bổ sung thêm: "Đương nhiên, em chỉ là thấy người khác nói như vậy, cũng không biết cụ thể tình huống như thế nào ạ."
Hắn ta nhìn Lương Khiêm đầy khiêu khích, "Bạn học Lương, bạn nghĩ sao?"
Tên này nói xấu đã mồm tinh thần sảng khoái, đương muốn thừa thắng truy kích thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói từ bên cạnh.
“Vậy cậu nói xem, bạn ấy được ai nuôi ?”
Hoàng Quân Dịch sửng sốt, quay lại nhìn liền trợn tròn mắt: "Anh - anh không phải là — !"
Tiêu Trầm nhìn thẳng vào bạn học Hoàng.
Trái tim của Hoàng Quân Dịch run lên khi bị đôi mắt lạnh lẽo đen như mực nhìn chằm chằm, hắn ta cảm thấy cách đối phương nhìn mình giống như đang nhìn một người đã chết vậy.
Hắn lùi lại hai bước, trốn phía sau Bạch Thanh Vũ, miệng hùm gan sứa: "Còn ai nữa, không - - không phải chính là anh sao !”
Nghe đến đây, thư ký chịu không nổi nữa, bước lên với vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu đang nói vớ vẩn gì thế ? Sếp Đan và Lương Khiêm có mối quan hệ anh em nghiêm túc. Làm sao có thể là bao dưỡng được !"
"Anh em ?" Hoàng Quân Dịch nghe vậy càng tự tin hơn, "Một người họ Đan, một người họ Lương. Các người có mối quan hệ anh em như thế nào được ?!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro