[Quyển Tây Vực] Chương 15: Tràng Hạt
Lạc Thần
2024-06-24 15:44:47
Lại đến ban đêm, thương đội dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục.
Thường Tuệ nhìn về phía trước, thoáng một cái đã thấy thân ảnh đỏ rực, hắn ta cảm thán nói: "Nữ thí chủ hôm nay cũng không có tới a!"
Nhớ tới vẻ mặt tức giận của Hoa Thiên Ngộ, Thường Ngộ cười nói: "Chắc có lẽ không đến nữa chứ?"
Dù sao, vài ngày trước nàng cũng bị sư thúc chọc tức đến giậm chân.
Pháp Hiển bình tĩnh ngồi ngay ngắn, ngón tay kẹp tràng hạt có quy luật xoay vòng, vang lên tiếng gỗ va chạm.
Nghe được thanh âm hai người nói chuyện, ánh mắt hắn thanh đạm quét tới.
Hai người lập tức thu liễm thần sắc chuyên tâm ngồi thiền.
Ánh mắt Pháp Hiển thu hồi, dừng ở một chỗ.
Ở trên một cồn cát, nàng đứng ở chỗ tối tăm của ánh sáng, tóc đen như thác nước, sợi tóc giống như tảo nước màu đen, lưu luyến không dứt sau lưng nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, thiên địa mênh mông, sao trời lấp lánh, người như một chiếc lá phong rơi vào trong nước, tạo thành gợn sóng, yên tĩnh không một tiếng động.
Một bông hoa một thế giới, một lá một bồ đề.
Chẳng biết tại sao, hắn nhớ tới câu Phật ngữ này.
Tay Pháp Hiển bấm tràng hạt dừng lại, hắn hơi thu lại, từ trong ngực móc ra một chuỗi tràng hạt khác, nhìn thoáng qua liền đứng lên.
Hai người nghe được động tĩnh, đều nhìn sang, thấy Pháp Hiển đi về phía xa.
Sự tình khác thường, Thường Tuệ vội vàng hỏi: "Sư thúc đi nơi nào?"
Pháp Hiển không quay đầu lại nói: "Bần tăng đi tìm nàng."
Nàng này, dĩ nhiên là chỉ Hoa Thiên Ngộ.
Thường Ngộ và Thường Tuệ liếc nhau, đều thấy được thần sắc kinh nghi trong mắt đối phương.
Nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên cát sỏi, Hoa Thiên Ngộ quay đầu nhìn lại, thấy Pháp Hiển đang đứng dưới cồn cát, ngẩng đầu nhìn nàng.
Hoa Thiên Ngộ nhíu mày, không chút che giấu vẻ phiền chán trên mặt, nàng phòng bị nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Nghe được lời nói lạnh lùng xa cách của nàng, Pháp Hiển hơi ngửa đầu cười ôn hòa với Hoa Thiên Ngộ: "Thí chủ còn đang tức giận bần tăng?"
Đối diện với ánh mắt của Pháp Hiển, nàng cũng không che giấu, nói thẳng: "Không sai, ta rất tức giận."
Trên thực tế, lửa giận trong lòng nàng đã tiêu tan gần hết, nhưng nhìn thấy gương mặt ôn hòa này, vẫn không nhịn được ngứa tay.
Nguyên nhân khiến nàng tức giận, một phần là vì Pháp Hiển cản trở nàng giết người, một phần khác là vì nàng ý thức được lúc ấy lại bởi vì Pháp Hiển dám phản bác đạo lý nàng cho là đúng, lửa giận cuồn cuộn, muốn giết hắn.
Không cho phép người khác vi phạm ý chí của mình, loại ý niệm đáng sợ mà ích kỷ này, dĩ nhiên sinh ra trong lòng nàng, cho nên nàng mới tức giận, tức giận người khác, lại hận chính mình.
Điều này có nghĩa là, nàng bị ký ức của ba kiếp này ảnh hưởng, ở hiện đại nàng là công dân tuân thủ pháp luật ngay cả gà cũng chưa từng giết, mà bây giờ lại biến thành người giết người không chớp mắt.
Ký ức hiện đại đã trở nên rất mơ hồ, trong đầu nàng đều chứa đầy hồi ức của người khác, nếu như không phải nàng có thêm ký ức của ba kiếp, nàng thật sự sẽ hoài nghi tính chân thật của sự tồn tại của nàng.
Những lần bị phản bội, bị tàn nhẫn sát hại, nhận hết tra tấn trải qua quá chân thật, thế cho nên nàng căn bản không cách nào buông xuống thù hận, dù cho những chuyện này cũng không phải là chuyện nàng hoàn toàn tự mình trải qua.
Pháp Hiển lấy ra một chuỗi tràng hạt, nói: "Ta thấy thí chủ vài lần nhìn về phía tràng hạt trong tay bần tăng, chắc là cảm thấy hứng thú, tràng hạt này tặng cho thí chủ, mong thí chủ có thể hả giận."
Ồ, hòa thượng đến tặng đồ, đúng là hiếm lạ.
Hoa Thiên Ngộ từ trên cồn cát nhanh nhẹn nhảy xuống, nhìn tràng hạt trong lòng bàn tay hắn, là làm từ gỗ đàn hương sậm màu (trầm hương).
Khi đến gần, còn có thể ngửi thấy một mùi đàn hương thoang thoảng.
Hoa Thiên Ngộ nhếch mép cười lạnh, nàng bỡn cợt nói: "Hòa thượng, ngươi cũng biết làm người đấy, khéo léo đưa đẩy, xử sự khéo léo, không bỏ sót bên nào."
Pháp Hiển cười không nói.
Hoa Thiên Ngộ cũng không nhận, nàng hơi ghét bỏ nói: "Đây là chuỗi trên tay ngươi?"
"Tất nhiên không phải."
Hiểu được ý tứ ẩn núp trong lời nói của nàng, Pháp Hiển giải thích: "Chuỗi tràng hạt này là dùng để thay thế, bần tăng chưa từng dùng qua."
Lần này hắn tới Tây Vực thỉnh kinh, ba năm năm năm không thể quay về, cho nên mang theo một chuỗi dùng để thay thế.
Hoa Thiên Ngộ nhận chuỗi phật châu này, cầm vào tay nặng trịch, xúc cảm bóng loáng, còn có thể ngửi được một chút mùi đàn hương nhàn nhạt.
Nàng lại nhìn về phía phật châu đặt ở tay trái của Pháp Hiển, so sánh ra, màu sắc trong tay nàng nhạt hơn một chút, hoa văn cũng không nhẵn nhụi bằng phật châu trong tay hắn.
Nàng đi đến bên người Pháp Hiển, dưới tình huống hắn không hề phòng bị, cầm tay trái của hắn lên, xúc cảm ấm áp mà có tính dẻo dai.
Pháp Hiển dừng lại, hắn rũ mắt xuống, thần sắc lạnh nhạt.
Bàn tay nàng đang cầm lên, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay và đốt ngón tay đều có vết chai thô ráp, bàn tay này không chỉ dùng để xoay tràng hạt, sao chép kinh văn, mà còn ẩn chứa lực lượng thâm hậu.
Phật châu sẫm màu quấn quanh bàn tay này, Hoa Thiên Ngộ cúi đầu xuống, nghiêng đầu ngửi ngửi.
Cánh mũi của nàng chạm vào đầu ngón tay, lành lạnh, như là rơi xuống một giọt nước, nhỏ vào trong gương Bồ Đề.
Mi tâm Pháp Hiển khẽ động, ánh mắt vẫn trong suốt, xa xăm, khuôn mặt trầm tĩnh như tượng Phật.
Hắn rũ mắt nhìn về phía Hoa Thiên Ngộ, khuôn mặt nàng dưới ánh trăng hiện ra một loại trắng như ngâm ngọc, phản chiếu khóe mắt ửng hồng, có loại mị ý không tự biết.
Hoa Thiên Ngộ ngửi thấy mùi đàn hương thanh đạm, mùi thơm ngát mà nội liễm, không khỏi làm cho thể xác và tinh thần người ta thoải mái.
Bây giờ nàng đã hiểu, vì sao trên người Pháp Hiển luôn có một mùi đàn hương như có như không, chính là phật châu trên tay hắn phát ra.
Hoa Thiên Ngộ buông tay, không hài lòng nói: "Vì sao chuỗi này của ngươi thơm hơn của ta?"
Trên mặt Pháp Hiển hiện lên một tia cười nhạt, hắn giải thích: "Tràng hạt bần tăng dùng cùng với chuỗi tặng cho thí chủ, đều được làm từ gỗ trầm hương, đeo thời gian càng lâu, mùi cũng càng thêm nồng đậm, thí chủ đeo nhiều vài năm, mùi tự nhiên sẽ tăng lên."
Hoa Thiên Ngộ kinh ngạc nói: "A! Mấy năm?"
"Không được, ta không thể đợi lâu như vậy." Nàng khẽ nâng cằm, ánh mắt dừng lại trên tay trái Pháp Hiển, yêu cầu quá đáng: "Ta muốn xâu trên tay ngươi."
Nụ cười bất giác tràn ngập trên mặt, xinh đẹp rực rỡ xán lạn như hoa, ngữ khí lại phá lệ tùy ý làm bậy: "Ta thích nhất chính là đoạt thứ người khác yêu thích."
Pháp Hiển nhìn nàng, khóe miệng Hoa Thiên Ngộ mang theo một nụ cười lạnh lẽo, khiêu khích nhìn lại.
Giằng co một lát, Pháp Hiển rũ mắt xuống, tựa hồ khẽ thở dài một hơi.
Hắn lấy tràng hạt quấn quanh trên tay đưa cho Hoa Thiên Ngộ, nàng vui mừng nhận lấy, tiện tay ném chuỗi hạt của mình qua.
Sau khi Pháp Hiển nhận lấy, hắn quấn quanh phật châu trên tay, lại hỏi một lần nữa: "Thí chủ đã hả giận chưa?"
Hoa Thiên Ngộ cũng học theo dáng vẻ của hắn lúc đeo phật châu, cổ tay của nàng tinh tế, có thể quấn quanh ba vòng.
Nghe được câu hỏi, nàng cũng không rõ nói, hỏi ngược lại: "Pháp sư nghĩ sao?"
Rõ ràng tâm tình nàng không vui, nhưng vẫn nói kính xưng, hiển nhiên còn đang nổi nóng.
Pháp Hiển mặt mày thanh đạm, trong mắt lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Hắn nói: "Hôm nay muốn nghe kinh Phật không?"
Hoa Thiên Ngộ do dự một chút, nói: "Không muốn."
Pháp Hiển chắp tay trước ngực thi lễ, ôn nhu nói: "Đã như vậy, bần tăng xin cáo từ trước."
Chuyện đã hoàn thành, hắn cũng không tiện ở lại.
Hắn vòng qua Hoa Thiên Ngộ, cất bước đi về phía trước.
Hoa Thiên Ngộ vuốt ve tràng hạt trong tay, nàng ngẩng đầu nhìn Pháp Hiển đang đi trên mặt cát bạc, bóng dáng của hắn rơi trên mặt đất, bóng lưng thẳng tắp.
Trên mặt của nàng là vẻ mặt cười như không cười, chậm rãi nói: "Hòa thượng, đây chính là từ bi của ngươi?"
Giọng nữ mềm mại đáng yêu, dính mị âm như có như không, chỉ là trong giọng nói xen lẫn nghiền ngẫm nồng đậm.
Pháp Hiển tới đây hòa giải, chẳng qua là có lòng muốn độ nàng, tiêu trừ sát ý trong lòng nàng, dẫn nàng về chính đạo.
Hắn muốn độ hóa những người lạc lối, không buông tha bất kỳ một sinh linh nào, bất kể là thiện hay là ác.
Loại nhân từ chúng sinh bình đẳng này, thật khiến người ta không nhịn được muốn châm chọc cười nhạo.
Hắn chẳng lẽ không rõ có một vài con đường, một khi bước lên thì không cách nào quay đầu lại sao.
…Trừ phi nàng chết.
Cũng đúng là như vậy, nàng rời khỏi thế giới này, cũng liền được giải thoát, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, nàng chết ở thế giới này, mới xem như trở về bản tính thật sự.
Nghe vậy, Pháp Hiển dừng bước, bóng lưng hắn cao lớn, tăng bào màu ánh trăng theo gió nhẹ nhàng thổi bay, có loại cảm giác siêu thoát phiêu phiêu dục tiên.
Dừng lại một lát, hắn chậm rãi nói một câu Phật kệ: "Không tiếc thân mệnh, trồng chư thiện căn."
Giọng nói của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu lại kiên định dị thường.
Hoa Thiên Ngộ cẩn thận suy nghĩ ý trong lời nói của hắn, đại khái ý là, không tiếc trả giá sinh mệnh, cũng phải làm nhiều việc thiện.
Phật Chủ cắt thịt nuôi ưng, xả thân nuôi hổ, quyết định ở trước mặt người khác, không ngoài như vậy.
Nàng nhịn không được cười hai tiếng, nhìn bóng lưng hắn, vô cùng châm chọc nói: "So sánh với kẻ ngốc, kẻ lừa gạt quả thực quá ít."
Thường Tuệ nhìn về phía trước, thoáng một cái đã thấy thân ảnh đỏ rực, hắn ta cảm thán nói: "Nữ thí chủ hôm nay cũng không có tới a!"
Nhớ tới vẻ mặt tức giận của Hoa Thiên Ngộ, Thường Ngộ cười nói: "Chắc có lẽ không đến nữa chứ?"
Dù sao, vài ngày trước nàng cũng bị sư thúc chọc tức đến giậm chân.
Pháp Hiển bình tĩnh ngồi ngay ngắn, ngón tay kẹp tràng hạt có quy luật xoay vòng, vang lên tiếng gỗ va chạm.
Nghe được thanh âm hai người nói chuyện, ánh mắt hắn thanh đạm quét tới.
Hai người lập tức thu liễm thần sắc chuyên tâm ngồi thiền.
Ánh mắt Pháp Hiển thu hồi, dừng ở một chỗ.
Ở trên một cồn cát, nàng đứng ở chỗ tối tăm của ánh sáng, tóc đen như thác nước, sợi tóc giống như tảo nước màu đen, lưu luyến không dứt sau lưng nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, thiên địa mênh mông, sao trời lấp lánh, người như một chiếc lá phong rơi vào trong nước, tạo thành gợn sóng, yên tĩnh không một tiếng động.
Một bông hoa một thế giới, một lá một bồ đề.
Chẳng biết tại sao, hắn nhớ tới câu Phật ngữ này.
Tay Pháp Hiển bấm tràng hạt dừng lại, hắn hơi thu lại, từ trong ngực móc ra một chuỗi tràng hạt khác, nhìn thoáng qua liền đứng lên.
Hai người nghe được động tĩnh, đều nhìn sang, thấy Pháp Hiển đi về phía xa.
Sự tình khác thường, Thường Tuệ vội vàng hỏi: "Sư thúc đi nơi nào?"
Pháp Hiển không quay đầu lại nói: "Bần tăng đi tìm nàng."
Nàng này, dĩ nhiên là chỉ Hoa Thiên Ngộ.
Thường Ngộ và Thường Tuệ liếc nhau, đều thấy được thần sắc kinh nghi trong mắt đối phương.
Nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên cát sỏi, Hoa Thiên Ngộ quay đầu nhìn lại, thấy Pháp Hiển đang đứng dưới cồn cát, ngẩng đầu nhìn nàng.
Hoa Thiên Ngộ nhíu mày, không chút che giấu vẻ phiền chán trên mặt, nàng phòng bị nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Nghe được lời nói lạnh lùng xa cách của nàng, Pháp Hiển hơi ngửa đầu cười ôn hòa với Hoa Thiên Ngộ: "Thí chủ còn đang tức giận bần tăng?"
Đối diện với ánh mắt của Pháp Hiển, nàng cũng không che giấu, nói thẳng: "Không sai, ta rất tức giận."
Trên thực tế, lửa giận trong lòng nàng đã tiêu tan gần hết, nhưng nhìn thấy gương mặt ôn hòa này, vẫn không nhịn được ngứa tay.
Nguyên nhân khiến nàng tức giận, một phần là vì Pháp Hiển cản trở nàng giết người, một phần khác là vì nàng ý thức được lúc ấy lại bởi vì Pháp Hiển dám phản bác đạo lý nàng cho là đúng, lửa giận cuồn cuộn, muốn giết hắn.
Không cho phép người khác vi phạm ý chí của mình, loại ý niệm đáng sợ mà ích kỷ này, dĩ nhiên sinh ra trong lòng nàng, cho nên nàng mới tức giận, tức giận người khác, lại hận chính mình.
Điều này có nghĩa là, nàng bị ký ức của ba kiếp này ảnh hưởng, ở hiện đại nàng là công dân tuân thủ pháp luật ngay cả gà cũng chưa từng giết, mà bây giờ lại biến thành người giết người không chớp mắt.
Ký ức hiện đại đã trở nên rất mơ hồ, trong đầu nàng đều chứa đầy hồi ức của người khác, nếu như không phải nàng có thêm ký ức của ba kiếp, nàng thật sự sẽ hoài nghi tính chân thật của sự tồn tại của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những lần bị phản bội, bị tàn nhẫn sát hại, nhận hết tra tấn trải qua quá chân thật, thế cho nên nàng căn bản không cách nào buông xuống thù hận, dù cho những chuyện này cũng không phải là chuyện nàng hoàn toàn tự mình trải qua.
Pháp Hiển lấy ra một chuỗi tràng hạt, nói: "Ta thấy thí chủ vài lần nhìn về phía tràng hạt trong tay bần tăng, chắc là cảm thấy hứng thú, tràng hạt này tặng cho thí chủ, mong thí chủ có thể hả giận."
Ồ, hòa thượng đến tặng đồ, đúng là hiếm lạ.
Hoa Thiên Ngộ từ trên cồn cát nhanh nhẹn nhảy xuống, nhìn tràng hạt trong lòng bàn tay hắn, là làm từ gỗ đàn hương sậm màu (trầm hương).
Khi đến gần, còn có thể ngửi thấy một mùi đàn hương thoang thoảng.
Hoa Thiên Ngộ nhếch mép cười lạnh, nàng bỡn cợt nói: "Hòa thượng, ngươi cũng biết làm người đấy, khéo léo đưa đẩy, xử sự khéo léo, không bỏ sót bên nào."
Pháp Hiển cười không nói.
Hoa Thiên Ngộ cũng không nhận, nàng hơi ghét bỏ nói: "Đây là chuỗi trên tay ngươi?"
"Tất nhiên không phải."
Hiểu được ý tứ ẩn núp trong lời nói của nàng, Pháp Hiển giải thích: "Chuỗi tràng hạt này là dùng để thay thế, bần tăng chưa từng dùng qua."
Lần này hắn tới Tây Vực thỉnh kinh, ba năm năm năm không thể quay về, cho nên mang theo một chuỗi dùng để thay thế.
Hoa Thiên Ngộ nhận chuỗi phật châu này, cầm vào tay nặng trịch, xúc cảm bóng loáng, còn có thể ngửi được một chút mùi đàn hương nhàn nhạt.
Nàng lại nhìn về phía phật châu đặt ở tay trái của Pháp Hiển, so sánh ra, màu sắc trong tay nàng nhạt hơn một chút, hoa văn cũng không nhẵn nhụi bằng phật châu trong tay hắn.
Nàng đi đến bên người Pháp Hiển, dưới tình huống hắn không hề phòng bị, cầm tay trái của hắn lên, xúc cảm ấm áp mà có tính dẻo dai.
Pháp Hiển dừng lại, hắn rũ mắt xuống, thần sắc lạnh nhạt.
Bàn tay nàng đang cầm lên, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay và đốt ngón tay đều có vết chai thô ráp, bàn tay này không chỉ dùng để xoay tràng hạt, sao chép kinh văn, mà còn ẩn chứa lực lượng thâm hậu.
Phật châu sẫm màu quấn quanh bàn tay này, Hoa Thiên Ngộ cúi đầu xuống, nghiêng đầu ngửi ngửi.
Cánh mũi của nàng chạm vào đầu ngón tay, lành lạnh, như là rơi xuống một giọt nước, nhỏ vào trong gương Bồ Đề.
Mi tâm Pháp Hiển khẽ động, ánh mắt vẫn trong suốt, xa xăm, khuôn mặt trầm tĩnh như tượng Phật.
Hắn rũ mắt nhìn về phía Hoa Thiên Ngộ, khuôn mặt nàng dưới ánh trăng hiện ra một loại trắng như ngâm ngọc, phản chiếu khóe mắt ửng hồng, có loại mị ý không tự biết.
Hoa Thiên Ngộ ngửi thấy mùi đàn hương thanh đạm, mùi thơm ngát mà nội liễm, không khỏi làm cho thể xác và tinh thần người ta thoải mái.
Bây giờ nàng đã hiểu, vì sao trên người Pháp Hiển luôn có một mùi đàn hương như có như không, chính là phật châu trên tay hắn phát ra.
Hoa Thiên Ngộ buông tay, không hài lòng nói: "Vì sao chuỗi này của ngươi thơm hơn của ta?"
Trên mặt Pháp Hiển hiện lên một tia cười nhạt, hắn giải thích: "Tràng hạt bần tăng dùng cùng với chuỗi tặng cho thí chủ, đều được làm từ gỗ trầm hương, đeo thời gian càng lâu, mùi cũng càng thêm nồng đậm, thí chủ đeo nhiều vài năm, mùi tự nhiên sẽ tăng lên."
Hoa Thiên Ngộ kinh ngạc nói: "A! Mấy năm?"
"Không được, ta không thể đợi lâu như vậy." Nàng khẽ nâng cằm, ánh mắt dừng lại trên tay trái Pháp Hiển, yêu cầu quá đáng: "Ta muốn xâu trên tay ngươi."
Nụ cười bất giác tràn ngập trên mặt, xinh đẹp rực rỡ xán lạn như hoa, ngữ khí lại phá lệ tùy ý làm bậy: "Ta thích nhất chính là đoạt thứ người khác yêu thích."
Pháp Hiển nhìn nàng, khóe miệng Hoa Thiên Ngộ mang theo một nụ cười lạnh lẽo, khiêu khích nhìn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giằng co một lát, Pháp Hiển rũ mắt xuống, tựa hồ khẽ thở dài một hơi.
Hắn lấy tràng hạt quấn quanh trên tay đưa cho Hoa Thiên Ngộ, nàng vui mừng nhận lấy, tiện tay ném chuỗi hạt của mình qua.
Sau khi Pháp Hiển nhận lấy, hắn quấn quanh phật châu trên tay, lại hỏi một lần nữa: "Thí chủ đã hả giận chưa?"
Hoa Thiên Ngộ cũng học theo dáng vẻ của hắn lúc đeo phật châu, cổ tay của nàng tinh tế, có thể quấn quanh ba vòng.
Nghe được câu hỏi, nàng cũng không rõ nói, hỏi ngược lại: "Pháp sư nghĩ sao?"
Rõ ràng tâm tình nàng không vui, nhưng vẫn nói kính xưng, hiển nhiên còn đang nổi nóng.
Pháp Hiển mặt mày thanh đạm, trong mắt lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Hắn nói: "Hôm nay muốn nghe kinh Phật không?"
Hoa Thiên Ngộ do dự một chút, nói: "Không muốn."
Pháp Hiển chắp tay trước ngực thi lễ, ôn nhu nói: "Đã như vậy, bần tăng xin cáo từ trước."
Chuyện đã hoàn thành, hắn cũng không tiện ở lại.
Hắn vòng qua Hoa Thiên Ngộ, cất bước đi về phía trước.
Hoa Thiên Ngộ vuốt ve tràng hạt trong tay, nàng ngẩng đầu nhìn Pháp Hiển đang đi trên mặt cát bạc, bóng dáng của hắn rơi trên mặt đất, bóng lưng thẳng tắp.
Trên mặt của nàng là vẻ mặt cười như không cười, chậm rãi nói: "Hòa thượng, đây chính là từ bi của ngươi?"
Giọng nữ mềm mại đáng yêu, dính mị âm như có như không, chỉ là trong giọng nói xen lẫn nghiền ngẫm nồng đậm.
Pháp Hiển tới đây hòa giải, chẳng qua là có lòng muốn độ nàng, tiêu trừ sát ý trong lòng nàng, dẫn nàng về chính đạo.
Hắn muốn độ hóa những người lạc lối, không buông tha bất kỳ một sinh linh nào, bất kể là thiện hay là ác.
Loại nhân từ chúng sinh bình đẳng này, thật khiến người ta không nhịn được muốn châm chọc cười nhạo.
Hắn chẳng lẽ không rõ có một vài con đường, một khi bước lên thì không cách nào quay đầu lại sao.
…Trừ phi nàng chết.
Cũng đúng là như vậy, nàng rời khỏi thế giới này, cũng liền được giải thoát, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, nàng chết ở thế giới này, mới xem như trở về bản tính thật sự.
Nghe vậy, Pháp Hiển dừng bước, bóng lưng hắn cao lớn, tăng bào màu ánh trăng theo gió nhẹ nhàng thổi bay, có loại cảm giác siêu thoát phiêu phiêu dục tiên.
Dừng lại một lát, hắn chậm rãi nói một câu Phật kệ: "Không tiếc thân mệnh, trồng chư thiện căn."
Giọng nói của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu lại kiên định dị thường.
Hoa Thiên Ngộ cẩn thận suy nghĩ ý trong lời nói của hắn, đại khái ý là, không tiếc trả giá sinh mệnh, cũng phải làm nhiều việc thiện.
Phật Chủ cắt thịt nuôi ưng, xả thân nuôi hổ, quyết định ở trước mặt người khác, không ngoài như vậy.
Nàng nhịn không được cười hai tiếng, nhìn bóng lưng hắn, vô cùng châm chọc nói: "So sánh với kẻ ngốc, kẻ lừa gạt quả thực quá ít."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro