Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch (Bản Dịch)
Hỗn Độn Thanh L...
Lục Thú
2024-10-28 22:39:50
Cần phải chuyển sang tu Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.
Ông! Ông! Ông!!!
Quả nhiên.
Một khắc sau, Tề Minh đã cảm nhận được sự tự thân biến hóa, Thanh Vân Luyện Khí quyết tự vận chuyển, ở trong cơ thể của Tề Minh, dường như diễn hóa ra một cái giống như hắc động vậy, chiếm đoạt linh khí xung quanh.
Có thể thấy được.
Ở trên đỉnh đầu của Tề Minh, hình thành một vòng xoáy linh khí, giống như là một cơn bão nhỏ.
Linh lực cuồn cuộn rót vào bên trong cơ thể.
Trong đan điền.
Đám khí xoáy Thanh Vân thứ sáu nhanh chóng viên mãn, tiếp túc ngưng tụ đám khí xoáy Thanh Vân ra thứ bảy, sau đó là đám khí xoáy Thanh Vân thứ tám, và cuối cùng là đám khí xoáy Thanh Vân thứ chín.
Không bao lâu sau.
Tất cả chín đám khí xoáy Thanh Vân đều viên mãn, đạt tới cực hạn trong cực hạn.
Có thể nói là.
Tề Minh đã tới Luyện Khí kỳ viên mãn rồi.
Hồi lâu sau đó.
Tề Minh củng cố tu vi.
“Ting!”
“Chúc mừng kí chủ, Linh sủng: Dơi yêu của ngươi treo máy với biên độ tăng trưởng trăm lần trong thời gian bảy ngày, bởi vì nhận được bồi bổ linh dược, tốc độ trưởng thành tăng lên, đã tăng trưởng đến cơ thể hoàn chỉnh, cảnh giới tăng lên tới Trúc Cơ hậu kỳ, trở thành Linh sủng: Biên Bức đại yêu, hơn nữa học được pháp thuật thần thông: Âm Nhẫn Phong Bạo.”
“Nhắc nhở: Biên Bức đại yêu đã đạt đến cơ thể hoàn chỉnh, không thể tiếp tục lớn lên, trừ khi lấy được tinh thạch huyết mạch thích hợp, mới có thể phá vỡ giới hạn sinh trưởng.”
Lại có nhắc nhở xuất hiện.
“Được.”
Trên mặt Tề Minh hiện lên nụ cười, “Dơi yêu đã trưởng thành đến cơ thể hoàn chỉnh, đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, tiếp theo nên kết thúc hẳn sự kiện kia rồi.”
Trên thực tế.
Vào buổi tối hôm trước.
Tề Minh thừa dịp Thiên Khải tông tàn sát yêu tu ẩn nấp, đi một chuyến tới Thanh Vân Phong, để cho Dơi yêu xuất thủ, một kích đã chém vỡ đầu của Tào Vân Hải.
Chỉ có điều không tìm được Tào Kim Tú, hơn nữa Tào Kim Tú là tu sĩ Trúc Cơ, muốn lặng lẽ không tiếng động giết chết Tào Kim Tú cũng không dễ dàng gì, rất khó làm được, cho nên Tề Minh đành đợi thêm vài hôm nữa.
Hôm nay chính là thời điểm tốt nhất.
“Ting!”
“Chúc mừng tu vi của kí chủ đạt tới Luyện Khí tầng chín, có thể mở phó bản mới: phó bản Luyện Khí tầng bảy Kiếm Trủng, phó bản Luyện Khí tầng tám Đào Chướng Lâm, phó bản Luyện Khí tầng chín Thục Sơn cổ đạo.”
Lại có nhắc nhở xuất hiện.
“Đã mở khóa ba phó bản rồi.”
Tề Minh nói.
“Treo máy tu luyện Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.”
Tâm niệm Tề Minh vừa động, “Tiêu hao một vạn viên linh thạch hạ phẩm, mở khóa ô treo máy thứ hai.”
“Ting!”
“Treo máy tu luyện thất bại, bởi vì Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh là công pháp đặc thù, cho nên trước hết phải học mười hai môn tiền trí pháp thuật mới có thể treo máy tu luyện.”
...
“Ting!”
“Ô treo máy thứ hai mở khóa thành công.”
“Nhắc nhở: Mở khóa ô treo máy thứ ba cần phải tiêu hao một vạn viên linh thạch trung phẩm.”
...
Mấy lời nhắc nhở liên tiếp xuất hiện.
“Tạm thời vẫn chưa thể chuyển tu Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.”
Tề Minh nói: “Vẫn còn điều kiện tiền đề.”
“Mười hai môn pháp thuật Luyện Khí kỳ tuyệt cấp.”
Tề Minh trầm ngâm, “Treo máy tu luyện Ngự Phong kiếm thuật, Ngự Lôi kiếm thuật.”
“Ting!”
“Đang treo máy tu luyện Ngự Phong kiếm thuật...”
...
“Ting!”
“Đang treo máy tu luyện Ngự Lôi kiếm thuật...”
...
Lại là hai lời nhắc nhở.
Ngược lại thời gian trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt một cái.
Màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Soạt!
Có một đạo thân ảnh như ngự không mà đi, bay từ Lạc Vân Phong xuống, đi tới dưới chân núi, trong mấy cái nhập nhòe, đã biến mất trong đỉnh núi và rừng cây.
Tề Minh hành động rồi.
Nửa giờ sau.
Thanh Vân Phong.
Tề Minh đã đến nơi, hắn khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt là đỉnh núi đồ sộ cao vút trong tầng mây, không thể nhìn thấy đỉnh, ở giữa sườn núi, thì có mây mù mông lung lượn quanh, tựa như tiên cảnh.
Lại dọc theo nấc thang sơn đạo tiến vào Thanh Vân Phong, lấy thân phận đệ tử chân truyền của Tề Minh, toàn bộ Thanh Vân Phong, trừ mấy chỗ đặc thù và cấm địa ra, thì trên căn bản chỗ nào cũng có thể đi được, không người nào dám cản.
Không bao lâu.
Tề Minh đi ngang qua viện tạp dịch của Thanh Vân Phong, đi tới viện ngoại môn của Thanh Vân Phong, tới địa phương trước đó đã nghe ngóng được, sau khi đi ngang qua mấy cái sơn đạo, đứng ở trước một cái sân độc lập.
“Quả nhiên ngươi tới rồi.”
Lúc này.
Cửa sân mở ra.
Tào Kim Tú từ bên trong đi ra, hắn mặc một bộ phục sức trường sam của đệ tử ngoại môn, mặt không có biểu tình, ánh mắt nhìn thẳng Tề Minh, vẻ mặt không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào.
“Tào Kim Tú.”
Tề Minh nói.
“Đệ đệ Vân Hải của ta chết dưới tay ngươi phải không?”
Tào Kim Tú hít sâu một hơi, “Tề chân truyền!”
“Tại sao lại phải bức người tới như vậy?”
Tào Kim Tú trầm giọng quát lên: “Tại sao? Tại sao?!”
Tề Minh không nói gì.
“Tề chân truyền!”
Hai mắt Tào Kim Tú hơi ửng đỏ, “Thiên phú của ngươi trác tuyệt, ngươi kiên trì ẩn nhẫn, ngươi được Phùng lão coi trọng, tương lai của ngươi nhất định sẽ phong quang vô hạn.”
“Thế nhưng tại sao vậy?!”
“Lấy thân phận của ngươi, lấy thiên phú của ngươi, tương lai của ngươi, ắt sẽ như giao long nhập hải, long đằng vạn lí, mà chúng ta, ta với đệ đệ Vân Hải của ta, chẳng qua chỉ là kẻ qua đường tầm thường trong kiếp tu hành dài đằng đẵng của ngươi mà thôi.”
“Trong tương lai chúng ta không thể nào uy hiếp ngươi được.”
“Chúng ta chỉ có thể lấy vẻ mặt kính sợ để ngước nhìn bóng lưng của ngươi.”
“Chúng ta đã như vậy rồi.”
“Sao ngươi vẫn còn muốn đuổi cùng giết tận như vậy, không thể để cho chúng ta một con đường sống sao? Lại là thừa dịp cái đêm mấy ngày trước kia, ngụy trang thành yêu tu sát hại đệ đệ Vân Hải của ta, tại sao lại không thể tha cho chúng ta? Tại sao vậy!!!”
Âm thanh của Tào Kim Tú từ trầm thấp chậm rãi biến thành gầm nhẹ.
“Nói xong chưa?”
Ánh mắt Tề Minh bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Nếu như ngươi đã nói xong, thì có thể lên đường rồi.”
“Ha ha ha...”
Tào Kim Tú cười như điên, vẻ mặt có chút vặn vẹo, “Mặc dù ta không có chứng cớ, nhưng ta biết, đệ đệ Vân Hải của ta không thể nào là bị yêu tu giết chết được, kẻ thù duy nhất, cũng chỉ có mình Tề chân truyền ngươi.”
“Cho nên.”
“Ta phát Huyền thưởng lệnh, chẳng qua là vì đánh lừa dư luận.”
“Mục đích thực sự của ta.”
“Là vì giết ngươi.”
“Tất cả đều là do ngươi ép ta.”
Xoạt! Xoạt!
Vì vậy.
Ông! Ông! Ông!!!
Quả nhiên.
Một khắc sau, Tề Minh đã cảm nhận được sự tự thân biến hóa, Thanh Vân Luyện Khí quyết tự vận chuyển, ở trong cơ thể của Tề Minh, dường như diễn hóa ra một cái giống như hắc động vậy, chiếm đoạt linh khí xung quanh.
Có thể thấy được.
Ở trên đỉnh đầu của Tề Minh, hình thành một vòng xoáy linh khí, giống như là một cơn bão nhỏ.
Linh lực cuồn cuộn rót vào bên trong cơ thể.
Trong đan điền.
Đám khí xoáy Thanh Vân thứ sáu nhanh chóng viên mãn, tiếp túc ngưng tụ đám khí xoáy Thanh Vân ra thứ bảy, sau đó là đám khí xoáy Thanh Vân thứ tám, và cuối cùng là đám khí xoáy Thanh Vân thứ chín.
Không bao lâu sau.
Tất cả chín đám khí xoáy Thanh Vân đều viên mãn, đạt tới cực hạn trong cực hạn.
Có thể nói là.
Tề Minh đã tới Luyện Khí kỳ viên mãn rồi.
Hồi lâu sau đó.
Tề Minh củng cố tu vi.
“Ting!”
“Chúc mừng kí chủ, Linh sủng: Dơi yêu của ngươi treo máy với biên độ tăng trưởng trăm lần trong thời gian bảy ngày, bởi vì nhận được bồi bổ linh dược, tốc độ trưởng thành tăng lên, đã tăng trưởng đến cơ thể hoàn chỉnh, cảnh giới tăng lên tới Trúc Cơ hậu kỳ, trở thành Linh sủng: Biên Bức đại yêu, hơn nữa học được pháp thuật thần thông: Âm Nhẫn Phong Bạo.”
“Nhắc nhở: Biên Bức đại yêu đã đạt đến cơ thể hoàn chỉnh, không thể tiếp tục lớn lên, trừ khi lấy được tinh thạch huyết mạch thích hợp, mới có thể phá vỡ giới hạn sinh trưởng.”
Lại có nhắc nhở xuất hiện.
“Được.”
Trên mặt Tề Minh hiện lên nụ cười, “Dơi yêu đã trưởng thành đến cơ thể hoàn chỉnh, đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, tiếp theo nên kết thúc hẳn sự kiện kia rồi.”
Trên thực tế.
Vào buổi tối hôm trước.
Tề Minh thừa dịp Thiên Khải tông tàn sát yêu tu ẩn nấp, đi một chuyến tới Thanh Vân Phong, để cho Dơi yêu xuất thủ, một kích đã chém vỡ đầu của Tào Vân Hải.
Chỉ có điều không tìm được Tào Kim Tú, hơn nữa Tào Kim Tú là tu sĩ Trúc Cơ, muốn lặng lẽ không tiếng động giết chết Tào Kim Tú cũng không dễ dàng gì, rất khó làm được, cho nên Tề Minh đành đợi thêm vài hôm nữa.
Hôm nay chính là thời điểm tốt nhất.
“Ting!”
“Chúc mừng tu vi của kí chủ đạt tới Luyện Khí tầng chín, có thể mở phó bản mới: phó bản Luyện Khí tầng bảy Kiếm Trủng, phó bản Luyện Khí tầng tám Đào Chướng Lâm, phó bản Luyện Khí tầng chín Thục Sơn cổ đạo.”
Lại có nhắc nhở xuất hiện.
“Đã mở khóa ba phó bản rồi.”
Tề Minh nói.
“Treo máy tu luyện Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm niệm Tề Minh vừa động, “Tiêu hao một vạn viên linh thạch hạ phẩm, mở khóa ô treo máy thứ hai.”
“Ting!”
“Treo máy tu luyện thất bại, bởi vì Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh là công pháp đặc thù, cho nên trước hết phải học mười hai môn tiền trí pháp thuật mới có thể treo máy tu luyện.”
...
“Ting!”
“Ô treo máy thứ hai mở khóa thành công.”
“Nhắc nhở: Mở khóa ô treo máy thứ ba cần phải tiêu hao một vạn viên linh thạch trung phẩm.”
...
Mấy lời nhắc nhở liên tiếp xuất hiện.
“Tạm thời vẫn chưa thể chuyển tu Hỗn Độn Thanh Liên Kiếm Kinh.”
Tề Minh nói: “Vẫn còn điều kiện tiền đề.”
“Mười hai môn pháp thuật Luyện Khí kỳ tuyệt cấp.”
Tề Minh trầm ngâm, “Treo máy tu luyện Ngự Phong kiếm thuật, Ngự Lôi kiếm thuật.”
“Ting!”
“Đang treo máy tu luyện Ngự Phong kiếm thuật...”
...
“Ting!”
“Đang treo máy tu luyện Ngự Lôi kiếm thuật...”
...
Lại là hai lời nhắc nhở.
Ngược lại thời gian trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt một cái.
Màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Soạt!
Có một đạo thân ảnh như ngự không mà đi, bay từ Lạc Vân Phong xuống, đi tới dưới chân núi, trong mấy cái nhập nhòe, đã biến mất trong đỉnh núi và rừng cây.
Tề Minh hành động rồi.
Nửa giờ sau.
Thanh Vân Phong.
Tề Minh đã đến nơi, hắn khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt là đỉnh núi đồ sộ cao vút trong tầng mây, không thể nhìn thấy đỉnh, ở giữa sườn núi, thì có mây mù mông lung lượn quanh, tựa như tiên cảnh.
Lại dọc theo nấc thang sơn đạo tiến vào Thanh Vân Phong, lấy thân phận đệ tử chân truyền của Tề Minh, toàn bộ Thanh Vân Phong, trừ mấy chỗ đặc thù và cấm địa ra, thì trên căn bản chỗ nào cũng có thể đi được, không người nào dám cản.
Không bao lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tề Minh đi ngang qua viện tạp dịch của Thanh Vân Phong, đi tới viện ngoại môn của Thanh Vân Phong, tới địa phương trước đó đã nghe ngóng được, sau khi đi ngang qua mấy cái sơn đạo, đứng ở trước một cái sân độc lập.
“Quả nhiên ngươi tới rồi.”
Lúc này.
Cửa sân mở ra.
Tào Kim Tú từ bên trong đi ra, hắn mặc một bộ phục sức trường sam của đệ tử ngoại môn, mặt không có biểu tình, ánh mắt nhìn thẳng Tề Minh, vẻ mặt không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào.
“Tào Kim Tú.”
Tề Minh nói.
“Đệ đệ Vân Hải của ta chết dưới tay ngươi phải không?”
Tào Kim Tú hít sâu một hơi, “Tề chân truyền!”
“Tại sao lại phải bức người tới như vậy?”
Tào Kim Tú trầm giọng quát lên: “Tại sao? Tại sao?!”
Tề Minh không nói gì.
“Tề chân truyền!”
Hai mắt Tào Kim Tú hơi ửng đỏ, “Thiên phú của ngươi trác tuyệt, ngươi kiên trì ẩn nhẫn, ngươi được Phùng lão coi trọng, tương lai của ngươi nhất định sẽ phong quang vô hạn.”
“Thế nhưng tại sao vậy?!”
“Lấy thân phận của ngươi, lấy thiên phú của ngươi, tương lai của ngươi, ắt sẽ như giao long nhập hải, long đằng vạn lí, mà chúng ta, ta với đệ đệ Vân Hải của ta, chẳng qua chỉ là kẻ qua đường tầm thường trong kiếp tu hành dài đằng đẵng của ngươi mà thôi.”
“Trong tương lai chúng ta không thể nào uy hiếp ngươi được.”
“Chúng ta chỉ có thể lấy vẻ mặt kính sợ để ngước nhìn bóng lưng của ngươi.”
“Chúng ta đã như vậy rồi.”
“Sao ngươi vẫn còn muốn đuổi cùng giết tận như vậy, không thể để cho chúng ta một con đường sống sao? Lại là thừa dịp cái đêm mấy ngày trước kia, ngụy trang thành yêu tu sát hại đệ đệ Vân Hải của ta, tại sao lại không thể tha cho chúng ta? Tại sao vậy!!!”
Âm thanh của Tào Kim Tú từ trầm thấp chậm rãi biến thành gầm nhẹ.
“Nói xong chưa?”
Ánh mắt Tề Minh bình tĩnh, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Nếu như ngươi đã nói xong, thì có thể lên đường rồi.”
“Ha ha ha...”
Tào Kim Tú cười như điên, vẻ mặt có chút vặn vẹo, “Mặc dù ta không có chứng cớ, nhưng ta biết, đệ đệ Vân Hải của ta không thể nào là bị yêu tu giết chết được, kẻ thù duy nhất, cũng chỉ có mình Tề chân truyền ngươi.”
“Cho nên.”
“Ta phát Huyền thưởng lệnh, chẳng qua là vì đánh lừa dư luận.”
“Mục đích thực sự của ta.”
“Là vì giết ngươi.”
“Tất cả đều là do ngươi ép ta.”
Xoạt! Xoạt!
Vì vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro