Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch (Bản Dịch)
Một Đường Thắng...
Lục Thú
2024-10-28 22:39:50
“Thanh Vân kiếm thuật của Tề Minh tuyệt đối đạt tới Xuất Thần Nhập Hóa, thậm chí có khả năng sẽ càng cao hơn.”
Nghĩ đến đây.
Vẻ mặt của Đường Băng trở nên càng nghiêm túc.
Không thể không nói.
Thiên Khải tông quả thật là nội tình thâm hậu.
Chỉ riêng trong Thanh Vân Phong.
Bốn viện tạp dịch lớn mà thôi.
Cũng đã có không hề ít đệ tử xuất sắc.
Ngoại trừ Thanh Vân Phong.
Còn có mười một phong khác.
Ngoại trừ cái này.
Phía trên đệ tử tạp dịch còn có đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền vân vân, khó mà tưởng tượng, những đệ tử này chính là loại tao nhã tuyệt thế, tất nhiên đều là rồng phượng giữa người, tư chất phi phàm.
“Quả thật là có chút bản lĩnh.”
Tào Vân Hải khoanh hai tay trước ngực, trong mắt có chiến ý mãnh liệt, nhìn chằm chằm Tề Minh, trầm giọng nói: “Chẳng qua, cuối cùng ngươi cũng sẽ thua ở trong tay ta.”
Có thể nhìn ra.
Lúc Tào Vân Hải ra tay, lấy sức thô bạo đánh bại địch, toàn bộ đều là một quyền thu phục.
Kế tiếp.
Ba lần liên tiếp Tề Minh lên sân, toàn bộ đều là dùng một chiêu đã đánh bại địch, dễ dàng giành được thắng lợi, hơn nữa lúc đến gần giữa trưa, cũng đã sàng lọc ra mười đệ tử tạp dịch đại biểu cho Thanh Vân Phong xuất chiến.
Lần lượt là: Tào Vân Hải, Chu Hữu Đức, Đường Băng, Tiêu Phàm, Tề Minh, Kiều Ngọc Tiên, Trương Văn Tú, La Tam, Trần Ký Danh, Vương Đại Phát.
Tào Vân Hải, Vương Đại Phát và Trương Văn Tú là đệ tử của viện tạp dịch chữ Giáp; Chu Hữu Đức và Trần Ký Danh là đệ tử của viện tạp dịch chữ Ất; Đường Băng và La Tam là đệ tử của viện tạp dịch chữ Bính; Tề Minh, Tiêu Phàm và Kiều Ngọc Tiên là đệ tử của viện tạp dịch chữ Đinh.
Kế tiếp.
Còn có một trận chung kết.
Do bốn người Tề Minh, Tào Vân Hải, Chu Hữu Đức, Đường Băng quyết định ba người thắng đứng đầu trận tỷ thí này, trận đầu chính là Tề Minh đối chiến với Tào Vân Hải.
“Lên sân.”
Trưởng lão tạp dịch quát.
“Vâng.”
Tào Vân Hải cười ha ha, thân hình cao hai mét cường tráng mạnh mẽ, giống như một con gấu lớn, trực tiếp nhảy lên lôi đài, phát ra một âm thanh ầm, lôi đài bị đạp ra một cái hố sâu.
“Thật… thật mạnh!”
Diệp Đôn kinh hãi không ngớt: “Thực lực của Tào Vân Hải này quá mạnh mẽ, cũng không biết Tề sư huynh có thể thắng hay không.”
“Ta cũng không dám xác định.”
Chu Tiểu Nhàn nói: “Tào Vân Hải này, từ lúc bắt đầu tỷ thí đến bây giờ, đều là dùng một quyền đã thu phục đối thủ, hoàn toàn chính là một đường đi ngang mà tới, đã gần giống như lão đại.”
“Quan trọng nhất là, Tào Vân Hải còn có một người anh trai ở ngoại môn, pháp bảo và pháp thuật trong tay đương nhiên không tầm thường, ít nhất phải lợi hại hơn rất nhiều so với lão đại.”
Trương Thanh thuyết giảng.
“Hy vọng lão đại có thể thắng.”
Hồ Cương nói.
“Tiểu tử, nếu ngay cả Tào Vân Hải này ngươi cũng không thắng được, đoạt của lão phu hơn một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, lão phu lại muốn ngươi nhả ra gấp mười gấp trăm lần.” Ánh mắt của Mục Thanh nhìn chăm chú, trong lòng lại đang nghĩ thần.
“Lão già.” Tề Minh mỉm cười chào lại với Mục Thanh, lại thầm mắng một câu ở trong lòng.
“Tề Minh.”
Tào Vân Hải nhìn thẳng Tề Minh, giọng điệu tự tin đến cực điểm, nói: “Lần này ngươi vận may ngươi không tốt, ở trận đầu trận chung kết đã gặp phải ta, cho nên con đường thắng liên tiếp của ngươi sẽ dừng ở trong tay của ta.”
“Tự tin là chuyện tốt.”
Tề Minh nói: “Nhưng cũng phải nhìn người, ở trong mắt ta, ngươi đã là người thất bại dưới tay ta.”
Tề Minh vừa dứt lời, ánh mắt Tào Vân Hải hơi nheo lại, trong mắt toát ra một tia tàn độc rồi biến mất, thân hình hổ báo của hắn lao vút ra nhanh như tên bắn vậy.
Bịch!
Dưới chân hắn, mặt đất bị tạc ra một hố sâu, đất đá xung quanh vỡ vụn bay ra bốn phía.
Grrừ!
Kèm theo phía sau là tiếng hổ gầm.
Thế công của Tào Vân Hải cực kỳ bá đạo, linh lực vận chuyển, khí huyết quanh thân tuôn ra. Và rồi hình thành một tầng ánh sáng màu xanh lưu chuyển xung quanh thân thể hắn.
“Chiêu này là Thanh Vân Ngũ Hổ Ấn.”
Sau khi Lệ Phi Vân nhận ra, hai mắt hắn trừng lớn, giọng điệu sợ hãi nói: “Có thể xuất ra chiêu thức mạnh như thế, hắn quả thật mạnh hơn ta rất nhiều, chắc chắn đã đạt tới trình độ Xuất Thần Nhập Hóa.”
Hơn nữa, tay Tào Vân Hải còn mang Găng tay Yêu Hổ là phù bảo Luyện Khí kì thượng phẩm, phối hợp Thanh Vân Ngũ Hổ Ấn có thể nói là đã giúp hắn tăng uy thế tới mức cao nhất.
“Không hổ danh là Tào sư huynh.”
Vương Đại Phát nhếch mép nói: “Ta chính là bị một chiêu này đánh bại, hiện giờ vẫn còn bị ám ảnh, không biết tên Tề Minh kia có thể tiếp được chiêu này hay không?”
Xung quanh, mọi người đều tập trung tinh thần xem trận đấu.
Oanh!
Một tiếng vang lớn, Tề Minh từng bước đi ra. Trong mắt của những đệ tử tạp dịch, Tề Minh giống như dịch chuyển vị trí, hắn rời đi vị trí cũ, nhẹ nhàng tránh khỏi cú đấm của Tào Vân Hải.
Vì thế, cú đấm của Tào Vân Hải chỉ đánh vào trong không khí, chẳng qua là mặt đất lại bị oanh tạc thành một cái hố có đường kính một mét, xung quanh đó mặt đất cũng bị nứt ra như hình mạng nhện.
“Tốc độ của hắn quá nhanh.”
“Đây là thân pháp gì thế?”
“Nhanh thật.”
“Tề Minh tránh được rồi.”
Mọi người kinh ngạc hô lên.
“Linh Huyễn Cửu Bộ.”
Mục Thanh rất kinh ngạc, thậm chí cảm thấy hơi khó tin: “Từ tình huống vừa rồi, ta suy đoán, Linh Huyễn Cửu Bộ của Tề Minh đã đạt tới cấp độ Dung Hội Quán Xuyên, có khi đã tới Xuất Thần Nhập Hóa rồi.”
“Việc này...”
Thật kinh hãi.
Mục Thanh thật sự rất kinh hãi, phải biết rằng:
Tề Minh từ lúc học Linh Huyễn Cửu Bộ đến nay, tính tới tính lui, còn chưa đến năm ngày, thế mà hắn lại có thể tu luyện đến trình độ này.
Thiên tài!
Hắn chắc chắn là thiên tài!
“Một thiên tài như thế, lại bị chôn vùi ở trong viện tạp dịch. Nếu như hắn ở Vạn Ma Quật của chúng ta, thì đã sớm được thăng làm Ma tử mà bồi dưỡng.”
Mục Thanh bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: “Chỉ có thể nói Thiên Khải Tông đúng là không biết trọng dụng người tài.”
Trên lôi đài.
Tào Vân Hải hoàn toàn bị Tề Minh xem như con diều mà chơi đùa, cơ bản là không thể nào chạm tới góc áo của Tề Minh, mỗi một chiêu đều đánh vào không khí, không cách nào đả thương Tề Minh.
“Việc này...”
“Không thể tin được, quả thật không thể tin được.”
“Ta thật không ngờ Tề Minh lại có thân pháp tốt như vậy, hơn nữa cấp bậc cảnh giới của thân pháp này nhất định không thấp.”
Nghĩ đến đây.
Vẻ mặt của Đường Băng trở nên càng nghiêm túc.
Không thể không nói.
Thiên Khải tông quả thật là nội tình thâm hậu.
Chỉ riêng trong Thanh Vân Phong.
Bốn viện tạp dịch lớn mà thôi.
Cũng đã có không hề ít đệ tử xuất sắc.
Ngoại trừ Thanh Vân Phong.
Còn có mười một phong khác.
Ngoại trừ cái này.
Phía trên đệ tử tạp dịch còn có đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền vân vân, khó mà tưởng tượng, những đệ tử này chính là loại tao nhã tuyệt thế, tất nhiên đều là rồng phượng giữa người, tư chất phi phàm.
“Quả thật là có chút bản lĩnh.”
Tào Vân Hải khoanh hai tay trước ngực, trong mắt có chiến ý mãnh liệt, nhìn chằm chằm Tề Minh, trầm giọng nói: “Chẳng qua, cuối cùng ngươi cũng sẽ thua ở trong tay ta.”
Có thể nhìn ra.
Lúc Tào Vân Hải ra tay, lấy sức thô bạo đánh bại địch, toàn bộ đều là một quyền thu phục.
Kế tiếp.
Ba lần liên tiếp Tề Minh lên sân, toàn bộ đều là dùng một chiêu đã đánh bại địch, dễ dàng giành được thắng lợi, hơn nữa lúc đến gần giữa trưa, cũng đã sàng lọc ra mười đệ tử tạp dịch đại biểu cho Thanh Vân Phong xuất chiến.
Lần lượt là: Tào Vân Hải, Chu Hữu Đức, Đường Băng, Tiêu Phàm, Tề Minh, Kiều Ngọc Tiên, Trương Văn Tú, La Tam, Trần Ký Danh, Vương Đại Phát.
Tào Vân Hải, Vương Đại Phát và Trương Văn Tú là đệ tử của viện tạp dịch chữ Giáp; Chu Hữu Đức và Trần Ký Danh là đệ tử của viện tạp dịch chữ Ất; Đường Băng và La Tam là đệ tử của viện tạp dịch chữ Bính; Tề Minh, Tiêu Phàm và Kiều Ngọc Tiên là đệ tử của viện tạp dịch chữ Đinh.
Kế tiếp.
Còn có một trận chung kết.
Do bốn người Tề Minh, Tào Vân Hải, Chu Hữu Đức, Đường Băng quyết định ba người thắng đứng đầu trận tỷ thí này, trận đầu chính là Tề Minh đối chiến với Tào Vân Hải.
“Lên sân.”
Trưởng lão tạp dịch quát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng.”
Tào Vân Hải cười ha ha, thân hình cao hai mét cường tráng mạnh mẽ, giống như một con gấu lớn, trực tiếp nhảy lên lôi đài, phát ra một âm thanh ầm, lôi đài bị đạp ra một cái hố sâu.
“Thật… thật mạnh!”
Diệp Đôn kinh hãi không ngớt: “Thực lực của Tào Vân Hải này quá mạnh mẽ, cũng không biết Tề sư huynh có thể thắng hay không.”
“Ta cũng không dám xác định.”
Chu Tiểu Nhàn nói: “Tào Vân Hải này, từ lúc bắt đầu tỷ thí đến bây giờ, đều là dùng một quyền đã thu phục đối thủ, hoàn toàn chính là một đường đi ngang mà tới, đã gần giống như lão đại.”
“Quan trọng nhất là, Tào Vân Hải còn có một người anh trai ở ngoại môn, pháp bảo và pháp thuật trong tay đương nhiên không tầm thường, ít nhất phải lợi hại hơn rất nhiều so với lão đại.”
Trương Thanh thuyết giảng.
“Hy vọng lão đại có thể thắng.”
Hồ Cương nói.
“Tiểu tử, nếu ngay cả Tào Vân Hải này ngươi cũng không thắng được, đoạt của lão phu hơn một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, lão phu lại muốn ngươi nhả ra gấp mười gấp trăm lần.” Ánh mắt của Mục Thanh nhìn chăm chú, trong lòng lại đang nghĩ thần.
“Lão già.” Tề Minh mỉm cười chào lại với Mục Thanh, lại thầm mắng một câu ở trong lòng.
“Tề Minh.”
Tào Vân Hải nhìn thẳng Tề Minh, giọng điệu tự tin đến cực điểm, nói: “Lần này ngươi vận may ngươi không tốt, ở trận đầu trận chung kết đã gặp phải ta, cho nên con đường thắng liên tiếp của ngươi sẽ dừng ở trong tay của ta.”
“Tự tin là chuyện tốt.”
Tề Minh nói: “Nhưng cũng phải nhìn người, ở trong mắt ta, ngươi đã là người thất bại dưới tay ta.”
Tề Minh vừa dứt lời, ánh mắt Tào Vân Hải hơi nheo lại, trong mắt toát ra một tia tàn độc rồi biến mất, thân hình hổ báo của hắn lao vút ra nhanh như tên bắn vậy.
Bịch!
Dưới chân hắn, mặt đất bị tạc ra một hố sâu, đất đá xung quanh vỡ vụn bay ra bốn phía.
Grrừ!
Kèm theo phía sau là tiếng hổ gầm.
Thế công của Tào Vân Hải cực kỳ bá đạo, linh lực vận chuyển, khí huyết quanh thân tuôn ra. Và rồi hình thành một tầng ánh sáng màu xanh lưu chuyển xung quanh thân thể hắn.
“Chiêu này là Thanh Vân Ngũ Hổ Ấn.”
Sau khi Lệ Phi Vân nhận ra, hai mắt hắn trừng lớn, giọng điệu sợ hãi nói: “Có thể xuất ra chiêu thức mạnh như thế, hắn quả thật mạnh hơn ta rất nhiều, chắc chắn đã đạt tới trình độ Xuất Thần Nhập Hóa.”
Hơn nữa, tay Tào Vân Hải còn mang Găng tay Yêu Hổ là phù bảo Luyện Khí kì thượng phẩm, phối hợp Thanh Vân Ngũ Hổ Ấn có thể nói là đã giúp hắn tăng uy thế tới mức cao nhất.
“Không hổ danh là Tào sư huynh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Đại Phát nhếch mép nói: “Ta chính là bị một chiêu này đánh bại, hiện giờ vẫn còn bị ám ảnh, không biết tên Tề Minh kia có thể tiếp được chiêu này hay không?”
Xung quanh, mọi người đều tập trung tinh thần xem trận đấu.
Oanh!
Một tiếng vang lớn, Tề Minh từng bước đi ra. Trong mắt của những đệ tử tạp dịch, Tề Minh giống như dịch chuyển vị trí, hắn rời đi vị trí cũ, nhẹ nhàng tránh khỏi cú đấm của Tào Vân Hải.
Vì thế, cú đấm của Tào Vân Hải chỉ đánh vào trong không khí, chẳng qua là mặt đất lại bị oanh tạc thành một cái hố có đường kính một mét, xung quanh đó mặt đất cũng bị nứt ra như hình mạng nhện.
“Tốc độ của hắn quá nhanh.”
“Đây là thân pháp gì thế?”
“Nhanh thật.”
“Tề Minh tránh được rồi.”
Mọi người kinh ngạc hô lên.
“Linh Huyễn Cửu Bộ.”
Mục Thanh rất kinh ngạc, thậm chí cảm thấy hơi khó tin: “Từ tình huống vừa rồi, ta suy đoán, Linh Huyễn Cửu Bộ của Tề Minh đã đạt tới cấp độ Dung Hội Quán Xuyên, có khi đã tới Xuất Thần Nhập Hóa rồi.”
“Việc này...”
Thật kinh hãi.
Mục Thanh thật sự rất kinh hãi, phải biết rằng:
Tề Minh từ lúc học Linh Huyễn Cửu Bộ đến nay, tính tới tính lui, còn chưa đến năm ngày, thế mà hắn lại có thể tu luyện đến trình độ này.
Thiên tài!
Hắn chắc chắn là thiên tài!
“Một thiên tài như thế, lại bị chôn vùi ở trong viện tạp dịch. Nếu như hắn ở Vạn Ma Quật của chúng ta, thì đã sớm được thăng làm Ma tử mà bồi dưỡng.”
Mục Thanh bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: “Chỉ có thể nói Thiên Khải Tông đúng là không biết trọng dụng người tài.”
Trên lôi đài.
Tào Vân Hải hoàn toàn bị Tề Minh xem như con diều mà chơi đùa, cơ bản là không thể nào chạm tới góc áo của Tề Minh, mỗi một chiêu đều đánh vào không khí, không cách nào đả thương Tề Minh.
“Việc này...”
“Không thể tin được, quả thật không thể tin được.”
“Ta thật không ngờ Tề Minh lại có thân pháp tốt như vậy, hơn nữa cấp bậc cảnh giới của thân pháp này nhất định không thấp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro