Đi Săn Khí Vận...
Thượng Tòng Hạ Tâm
2024-08-08 21:29:09
Thì ra là hai người đó đã sớm tiến vào bí cảnh, chiếm cơ duyên của hắn, nhưng mà không có gì đáng ngại, đã bị hắn phát hiện thì hai người bọn họ trốn không thoát.
Huống chi tu vi của hai người đối diện chỉ là Ngưng Nguyên cảnh và Chân Nguyên cảnh, cảnh giới này đối với hắn hoàn toàn không đáng chú ý, dù sao thì tu vi thật sự của hắn đã đạt đến Chân Nguyên cảnh tầng tám, mà hắn còn có thể chiến đấu vượt cấp.
- Là ngươi! Diệp Viêm!
Khi Phương Húc nhìn thấy bóng người Diệp Viêm thì ánh mắt nhất thời đỏ lên, chính là gia hỏa này đã giết chết phụ thân và đệ đệ của hắn.
- Ngươi biết ta sao?
Diệp Viêm có chút nghi hoặc nhìn hai người Phương Húc, hắn hoàn toàn không có ấn tượng với gia hỏa tuấn tú như vậy!
- Ta muốn giết ngươi!
Phương Húc không trả lời Diệp Viêm mà dẫn theo trường thương xông tới, tu vi nguyên bản ẩn tàng trong cơ thể cũng liên tiếp bạo phát, rất nhanh đã tăng lên tới Chân Nguyên cảnh tầng chín.
- Hừ!
Diệp Viêm hừ lạnh một tiếng, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay đón lấy trường thương của Phương Húc.
- Đinh!
Thương kiếm tấn công, phát ra một âm thanh kim loại va chạm.
Trong mắt Diệp Viêm lóe qua một tia khinh thường.
- Thì ra là ẩn giấu đi tu vi của bản thân, nhưng cho dù tu vi của ngươi là Chân Nguyên cảnh tầng chín thì cũng sẽ không phải là đối thủ của ta.
Tuy tu vi của hắn chỉ là Chân Nguyên cảnh tầng tám, thấp hơn người đối diện này một cảnh giới, nhưng là hắn lại tu luyện công pháp Thánh giai, tu luyện võ học cũng không phải những người khác có thể so sánh, một người chỉ có tu vi là Chân Nguyên cảnh tầng chín mà dám phách lối ở trước mặt hắn.
Diệp Viêm không nhượng bộ chút nào, liên tục đánh ra từng kiếm về hướng Phương Húc.
Kiếm pháp của hắn uyển như sóng biển, một làn sóng tiếp một làn sóng mãnh liệt tấn công về hướng Phương Húc, càng về sau thì kiếm thế của hắn lại càng to lớn, mang đến cho Phương Húc áp lực rất lớn.
- Sư huynh Diệp Viêm thật mạnh, không ngờ thực lực của sư huynh đã đạt đến Chân Nguyên cảnh, thật sự là quá mạnh.
- Đây chính là khí vận chi tử mà sư tôn nói tới sao, quả nhiên bất phàm.
Ngô Hoành thầm nghĩ trong lòng.
Mỗi một lần Diệp Viêm xuất kiếm đều là một loại hưởng thụ thị giác, mà càng quan trọng hơn là, Ngô Hoành cảm nhận được một tia kiếm ý tồn tại từ trong kiếm chiêu của Diệp Viêm, đây chính là ý cảnh mà Chân Võ cảnh mới có thể lĩnh ngộ được, ngay cả hắn và sư huynh sau khi phục dụng Ngộ Đạo Đan cũng không lĩnh ngộ được.
Lĩnh ngộ được một tia ý cảnh, dung nhập vào bên trong chiêu thức sẽ khiến cho chiêu thức nguyên bản phổ thông đại tăng uy lực, đây là một loại cơ duyên lớn lao đối với người tu vi Chân Võ cảnh trở xuống.
Giống như Diệp Viêm chỉ sử dụng một bản kiếm pháp Huyền giai, nhưng sau khi dung nhập một tia kiếm ý thì lại có thể tạo thành uy hiếp đối với Phương Húc sử dụng thương pháp Thiên giai.
Đương nhiên, chuyện này cũng có một phần nguyên nhân là Phương Húc còn chưa luyện tốt thương pháp.
- Ngươi chỉ có chút thực lực ấy sao?
Diệp Viêm cười lạnh một tiếng, kiếm thế trong tay càng lớn, đánh Phương Húc liên tục bại lui.
- Sư huynh, ta đến giúp ngươi.
Ngô Hoành quát lên một tiếng thật lớn, trong tay xuất hiện hai cây đại chùy, hắn vung lên chùy, đập về hướng Diệp Viêm.
Cảm giác nguy cơ đánh tới, Diệp Viêm một kiếm đánh lui Phương Húc, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Đùng!
Mặt đất bị nện ra một cái hố to.
Kình phong vô hình khuếch tán về bốn phía, cây cỏ trên đất bị đánh gãy một mảng.
Đồng tử Diệp Viêm co rụt lại, tu vi của người này đã đạt tới Huyền Nguyên cảnh.
Trong lòng của hắn bắt đầu ngưng trọng, nếu như chỉ là một người ngược lại còn tốt, nhưng gia hỏa vừa xuất thủ kia rõ ràng không yếu, làm cho hắn cảm nhận được một tia uy hiếp từ trên người kẻ đó.
- Các ngươi đến cùng là ai?
- Hừ, ta là. . .
- Sư huynh!
- Động thủ!
- Thật can đảm, tưởng các ngươi có hai người thì ta sẽ sợ các ngươi sao?
Khí thế trên người Diệp Viêm tăng vọt một đoạn, đón lấy Phương Húc và Ngô Hoành đối diện.
- Đinh đinh đang đang. . .
Âm thanh binh khí va chạm vào nhau không dứt bên tai, linh khí tạo thành từng cơn sóng xung kích liên tiếp.
Mặt đất bị nện ra một đám hố to, cây cối tiểu thảo xung quanh đổ ngã.
Chiến đấu ngay từ đầu đã tiến vào giai đoạn gay cấn, bóng người ba người nhanh như thiểm điện đụng vào nhau, lại lần nữa tách ra.
Vương Đại Lực ở bên cạnh sớm đã đi tìm chỗ trốn.
Theo chiến đấu kéo dài, trong lòng Diệp Viêm càng ngày càng giật mình.
Hai người trước mắt này tuyệt đối không phải người bình thường, công pháp và võ học bọn hắn tu luyện tuyệt đối không phổ thông, nếu không phải hắn lĩnh ngộ ý cảnh chỉ có cường giả Chân Võ cảnh mới có thể lĩnh ngộ thì có lẽ hắn đã thua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro