Lần Thứ Nhất Rờ...
Thượng Tòng Hạ Tâm
2024-08-08 21:29:09
Vương Đằng mở quyển sách ra, chăm chú nhìn lại.
- Ta tên Vương Thánh, thiên tư trác tuyệt, cả đời không kém ai, 15 tuổi bắt đầu tu luyện, 16 tuổi tụ khí, 20 tuổi Chân Võ cảnh, 28 tuổi đột phá Thiên Võ cảnh, cùng năm, tự sáng tạo tuyệt thế võ học Thiên Địa Nhất Đao Trảm, từ đó gần như vô địch khắp đồng giai. . .
Thì ra quyển sách này là ghi chép, một bút ký tu luyện cả đời của mộ người tên là Vương Thánh, trình bày lại quá trình hắn tu luyện từ Thối Thể cảnh đến Thánh Nhân cảnh, trong đó còn có các loại bình cảnh hắn gặp phải, đột phá như thế nào, tâm cảnh củ hắn thay đổi như thế nào. . .
- Ngô, tuy nhiên cái này gọi Vương Thánh gia hỏa có chút tự luyến tình kết, nhưng là bản này tu luyện sổ tay đối ta vẫn là rất hữu dụng. Vương Đằng nhìn một hồi, cấp ra một cái rất đúng trọng tâm đánh giá.
Hắn nhìn bản này sổ tay, rất có ích lợi đối với tu luyện đến Địa Võ cảnh, giống như khai phát không gian trong cơ thể, có thể hấp thu tư nguyên thuộc tính không gian để mở rộng. . .
Chí ít hắn cái này Thiên Thánh tông là không có gì phương diện này ghi chép, dù sao Thiên Thánh tông thì trước kia đi ra một hai con đại miêu, đáng tiếc vẫn lạc quá sớm, không có lưu hạ cái gì truyền thừa ghi chép, không giống cái này tên là Vương Thánh, ưa thích ghi chép viết lách sách.
. . .
- Sư tôn.
- Ừm.
Vương Đằng nhìn hai đệ tử trước mặt, hài lòng nhẹ gật đầu, hiện tại tu vi của hai người bọn họ đều vượt qua gia hỏa Lưu Thành chỉ biết là lưu luyến Âm Dương Hợp Hoan Tông kia.
- Qua hơn một năm khổ tu, tu vi của các ngươi tiến bộ rất lớn, nhưng liên tục khổ tu cũng là không được, lần này vi sư cho phép các ngươi đi Man Hoang sơn mạch lịch luyện một đoạn thời gian.
- Vâng! Sư tôn!
Nghe nói như thế, thân thể hai người Phương Húc và Ngô Hoành kích động đến mức run rẩy, rốt cục có thể xuống núi lịch luyện.
- Mặc dù vi sư cho phép các ngươi xuống núi lịch luyện, nhưng ngụy trang vẫn là phải làm cho tốt, không thể để lộ tất cả thực lực bản thân, người bên ngoài có thực lực mạnh hơn các ngươi không biết có bao nhiêu đâu.
- Trên đường gặp chuyện bất bình không thể rút đao tương trợ, nhất định phải đi đường vòng, gặp phải cường địch không thể bại lộ chỗ ở và tục danh của vi sư.
- . . .
- Nghe rõ chưa?
- Nghe rõ, sư tôn.
Vương Đằng hài lòng nhẹ gật đầu, lại tiếp tục mở miệng nói:
- Rất tốt, nơi này có một số đan dược và trang bị vũ khí, sư huynh đệ các ngươi cầm lấy tự phân chia đi.
Vương Đằng từ trong không gian hệ thống lấy ra các loại đan dược và vũ khí, bỏ vào trước mặt Phương Húc và Ngô Hoành.
Có đan dược tu luyện, Liệu Thương Đan, Giải Độc Đan, thậm chí còn có một số độc đan, độc dịch đen thui, còn về trang bị và vũ khí thì càng đủ loại, có y phục dạ hành màu đen, che đầu, mặt nạ, cục gạch lóng lánh kim quang, bao tải, dây thừng. . .
- Sư tôn, cục gạch và bao tải này để làm cái gì?
Ngô Hoành có chút nghi ngờ hỏi, từ trước đến giờ hắn chưa thấy qua vũ khí kỳ quái như thế.
Cái đồ chơi này dùng như thế nào?
- Khụ khụ, mấy món đồ chơi này là vũ khí vi sư trân tàng nhiều năm, tuy phẩm giai của nó không cao, nhưng là lựa chọn tốt nhất khi đi ra ngoài, lấy cục gạch, bao tải này, phối hợp với Siêu Cấp Liễm Tức Quyết, các ngươi có thể âm người xuất kỳ bất ý, trước thế này. . . sau lại như thế. . .
- . . .
- Sư huynh, ngươi nói những vũ khí này của sư tôn hữu dụng không, tại sao ta cảm thấy những vật này đều không đứng đắn vậy chứ?
- Sư đệ, ngươi phải tin tưởng sư tôn, sư tôn nói hữu dụng thì khẳng định có tác dụng lớn, lại nói, những vật này không phân chia tốt xấu, chỉ xem người sử dụng như thế nào, giống như ám khí, nói hoa mĩ chính là đánh để người khác không phòng bị, nói thẳng ra chính là âm sau lưng người.
- Vẫn là sư huynh có cao kiến.
- Đó là đương nhiên.
Vương Đằng nhìn bóng người hai sư huynh đệ hưng phấn rời đi, vội vàng chạy về phòng thu thập một chút, sau đó lén lút theo hai đồ nhi rời khỏi núi Thiên Thánh.
Hiện tại chỉ có hai đồ đệ bảo bối này thôi, nếu như tùy tiện hao tổn một người sẽ là tổn thất lớn của hắn.
Tuy hiện tại Vương Đằng đang làm rất giống mua bán không vốn, nhưng hệ thống cho tư nguyên thực sự nhiều lắm.
Hắn không thể tổn thất hai cục cưng quý giá như thế, vậy thì hắn thật sự phải khóc chết.
- Sư huynh, bây giờ chúng ta phải hướng phương hướng đây?
Ngô Hoành liếc nhìn xung quanh, rồi hỏi sư huynh Phương Húc.
Nói thật, hắn đúng là không hiểu rõ xung quanh Thiên Thánh tông, ngoại trừ cùng Vương Đằng trở lại Thiên Thánh tông, thời gian dài như vậy nhưng trừ lúc thi đấu tông môn và đi vào bí cảnh là rời khỏi núi Vô Danh thì đều ở trên núi khổ tu, càng không cần phải nói để rời khỏi Thiên Thánh tông chạy tới Man Hoang sơn mạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro