Quy Định
Thượng Tòng Hạ Tâm
2024-08-08 21:29:09
- Đúng đúng đúng, vị tiền bối này nói đúng lắm, đại thiếu gia bây giờ ngươi nên tu luyện thật tốt mới đúng, chờ đến khi tu luyện đến Chân Nguyên cảnh lại trở về, đến lúc đó sẽ giúp lão gia trở lại thành Du Lâm, đánh bại Diệp phủ.
Phương quản gia bỗng nhiên cảm thấy rùng cả mình nói, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nụ cười cực kỳ đẹp trai của Vương Đằng.
Mẹ nó, còn muốn đồ đệ công cụ hình người của ta tu luyện đến Chân Nguyên cảnh trở về tặng đầu người, ngươi đang muốn ăn rắm đúng không.
Không tu luyện đến Thánh cảnh hoặc là Thần cảnh thì đừng nghĩ rời núi.
- Vậy được rồi, vậy chờ ta tu luyện thành sẽ trở về gặp phụ thân và đệ đệ.
- Vậy thì sau này thiếu gia ngươi nên tu hành cho tốt, ta sẽ trở về bẩm báo lão gia.
- Chờ một chút.
Vương Đằng kéo Phương quản gia qua một bên, nhỏ giọng nói:
- Nói với lão gia của ngươi, để hắn quản đệ đệ của Phương Húc cho tốt, đừng để hắn tiếp tục gây chuyện thị phi, trước trốn thật tốt, giả dụ có một ngày bị địch nhân tìm được thì đánh chết cũng không nên nói Phương Húc bái ta làm sư.
- Được rồi, tiền bối, ta nhất định sẽ bẩm báo lại lời của ngươi cho lão gia.
Nhìn bóng lưng Phương quản gia đi xa, Vương Đằng vẫn luôn cảm giác mình vừa làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Giống như phản phái, chuyện gì càng dặn dò càng dễ xảy ra nhất.
Nhưng gia chủ Phương gia xem ra cũng khá thông minh, cũng không đến mức giống mấy tên phản phái khác, gặp phải khí vận chi tử thì như mất não.
Vương Đằng mang theo Phương Húc đăng ký tạo sách xong thì mang theo hắn về tới núi Vô Danh của mình.
Mặc dù Thiên Thánh tông chỉ là một tông phái tam lưu, nhưng diện tích lại không nhỏ, số lượng đệ tử cũng không ít, trong phạm vi ngàn dặm cũng tính là tông phái tương đối nổi danh.
Cho nên mỗi trưởng lão đều có một đỉnh núi làm trụ sở.
Nhìn sư tôn phong phạm cao nhân trước mắt, ánh mắt Phương Húc trở nên kiên định, như có một đám lửa thiêu đốt ở trong đó.
- Bây giờ mình đã bái một vị trưởng lão làm thầy, nhất định phải nỗ lực tu luyện thật tốt, sớm ngày tu luyện có thành tựu, xong trở về trợ giúp phụ thân.
Vương Đằng đứng ở trước mặt Phương Húc, chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói:
- Tuy ngươi đã bái ta làm thầy, nhưng trước khi chính thức truyền thụ công pháp cho ngươi, ta muốn nói rõ ràng một số quy củ với ngươi trước.
- Mời sư tôn dạy bảo.
Phương Húc cung kính nói.
Vương Đằng gật gật đầu, tiếp theo mở miệng nói:
- Mặc dù Thiên Thánh tông chúng ta ở Càn Vương Triều chỉ là một môn phái nhỏ, nhưng cũng tính được là tông phái số một số hai trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh.
- Cho nên, thứ nhất, khi ngươi làm việc ở bên ngoài không được làm chuyện gì tổn hại đến danh tiếng của Thiên Thánh tông, phải phát dương quang đại danh tiếng của Thiên Thánh tông ta, trợ giúp Thiên Thánh tông tuyên truyền, hấp dẫn càng nhiều đệ tử bái nhập Thiên Thánh tông.
- Thứ hai, ở trong tông phái nhất định phải tôn sư trọng đạo, đoàn kết hữu ái, không được tùy ý gây sự.
- Thứ ba, bên ngoài gặp phải người gian tà thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc, gặp phải người làm nhục Thiên Thánh tông thì phải ra mặt vì tông môn, không thể tùy ý người khác, tùy ý nhục danh tiếng của Thiên Thánh tông ta.
- Thứ tư, Thiên Thánh tông ta là môn phái chính đạo, cắt không thể làm những loại chuyện tiểu nhân, làm việc nhất định phải quang minh chính đại, đường đường chính chính.
- Thứ năm. . .
. . .
- Vâng, đệ tử nhất định ghi nhớ!
Phương Húc trầm giọng trả lời.
Vương Đằng hài lòng nhẹ gật đầu, tiếp tục nói:
- Không tệ, bây giờ ta mới nói cho ngươi quy củ khi gia nhập núi Vô Danh của ta.
- Vâng.
- Nhập núi Vô Danh của ta, quan trọng nhất chính là ở một chữ “cẩu”.
- Hả? Sư tôn, ngươi nói vậy là sao?
Phương Húc hơi trợn mắt lên, không phải người tu luyện cần phải không sợ khó khăn, hăng hái hướng lên sao?
Vương Đằng trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục mở miệng nói:
- Không được ngắt lời vi sư nói, nghe cho kỹ.
- Vâng.
- Thứ nhất, trong những quy củ của Thiên Thánh tông mà ta vừa nói với ngươi, ngoại trừ môn quy thứ hai ra thìcòn lại ngươi đều có thể không cần để ý.
(⊙0⊙)
- Thứ hai, chúng ta tuyệt đối không nên trêu chọc kẻ mạnh, không nên tỷ thí đấu pháp với bất cứ ai, không được đi ra ngoài làm nhiệm vụ tông phái, mà quan trọng nhất là không được gây thù chuốc oán, tốt nhất là đừng bước ra khỏi phạm vi núi Vô Danh, cứ ở lại trong núi Vô Danh tu luyện thật tốt.
- . . .
- Thứ ba, bên ngoài gặp phải chuyện bất bình thì chớ xen vào việc của người khác, nhớ kỹ phải đi vòng qua, cho dù có người cầu cứu cũng không cần để ý.
- Thứ tư, nếu như đánh nhau với người khác, nếu có thể âm sau lưng thì không cần lỗ mãng đơn đấu, nếu có thể quần ẩu thì tận lực quần ẩu, không nên nói nhảm với kẻ địch quá nhiều, có thể nhất kích tất sát thì nhất kích tất sát, nhưng sau đó nhất định phải xử lý sạch sẽ hiện trường.
- Thứ năm, khi gặp phải đối thủ đánh không lại, nếu có thể chạy trốn thì chạy trốn, nhớ kỹ không được bại lộ địa chỉ tông phái và tục danh của sư tôn.
- Thứ sáu. . .
. . .
Phương quản gia bỗng nhiên cảm thấy rùng cả mình nói, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nụ cười cực kỳ đẹp trai của Vương Đằng.
Mẹ nó, còn muốn đồ đệ công cụ hình người của ta tu luyện đến Chân Nguyên cảnh trở về tặng đầu người, ngươi đang muốn ăn rắm đúng không.
Không tu luyện đến Thánh cảnh hoặc là Thần cảnh thì đừng nghĩ rời núi.
- Vậy được rồi, vậy chờ ta tu luyện thành sẽ trở về gặp phụ thân và đệ đệ.
- Vậy thì sau này thiếu gia ngươi nên tu hành cho tốt, ta sẽ trở về bẩm báo lão gia.
- Chờ một chút.
Vương Đằng kéo Phương quản gia qua một bên, nhỏ giọng nói:
- Nói với lão gia của ngươi, để hắn quản đệ đệ của Phương Húc cho tốt, đừng để hắn tiếp tục gây chuyện thị phi, trước trốn thật tốt, giả dụ có một ngày bị địch nhân tìm được thì đánh chết cũng không nên nói Phương Húc bái ta làm sư.
- Được rồi, tiền bối, ta nhất định sẽ bẩm báo lại lời của ngươi cho lão gia.
Nhìn bóng lưng Phương quản gia đi xa, Vương Đằng vẫn luôn cảm giác mình vừa làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Giống như phản phái, chuyện gì càng dặn dò càng dễ xảy ra nhất.
Nhưng gia chủ Phương gia xem ra cũng khá thông minh, cũng không đến mức giống mấy tên phản phái khác, gặp phải khí vận chi tử thì như mất não.
Vương Đằng mang theo Phương Húc đăng ký tạo sách xong thì mang theo hắn về tới núi Vô Danh của mình.
Mặc dù Thiên Thánh tông chỉ là một tông phái tam lưu, nhưng diện tích lại không nhỏ, số lượng đệ tử cũng không ít, trong phạm vi ngàn dặm cũng tính là tông phái tương đối nổi danh.
Cho nên mỗi trưởng lão đều có một đỉnh núi làm trụ sở.
Nhìn sư tôn phong phạm cao nhân trước mắt, ánh mắt Phương Húc trở nên kiên định, như có một đám lửa thiêu đốt ở trong đó.
- Bây giờ mình đã bái một vị trưởng lão làm thầy, nhất định phải nỗ lực tu luyện thật tốt, sớm ngày tu luyện có thành tựu, xong trở về trợ giúp phụ thân.
Vương Đằng đứng ở trước mặt Phương Húc, chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói:
- Tuy ngươi đã bái ta làm thầy, nhưng trước khi chính thức truyền thụ công pháp cho ngươi, ta muốn nói rõ ràng một số quy củ với ngươi trước.
- Mời sư tôn dạy bảo.
Phương Húc cung kính nói.
Vương Đằng gật gật đầu, tiếp theo mở miệng nói:
- Mặc dù Thiên Thánh tông chúng ta ở Càn Vương Triều chỉ là một môn phái nhỏ, nhưng cũng tính được là tông phái số một số hai trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh.
- Cho nên, thứ nhất, khi ngươi làm việc ở bên ngoài không được làm chuyện gì tổn hại đến danh tiếng của Thiên Thánh tông, phải phát dương quang đại danh tiếng của Thiên Thánh tông ta, trợ giúp Thiên Thánh tông tuyên truyền, hấp dẫn càng nhiều đệ tử bái nhập Thiên Thánh tông.
- Thứ hai, ở trong tông phái nhất định phải tôn sư trọng đạo, đoàn kết hữu ái, không được tùy ý gây sự.
- Thứ ba, bên ngoài gặp phải người gian tà thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc, gặp phải người làm nhục Thiên Thánh tông thì phải ra mặt vì tông môn, không thể tùy ý người khác, tùy ý nhục danh tiếng của Thiên Thánh tông ta.
- Thứ tư, Thiên Thánh tông ta là môn phái chính đạo, cắt không thể làm những loại chuyện tiểu nhân, làm việc nhất định phải quang minh chính đại, đường đường chính chính.
- Thứ năm. . .
. . .
- Vâng, đệ tử nhất định ghi nhớ!
Phương Húc trầm giọng trả lời.
Vương Đằng hài lòng nhẹ gật đầu, tiếp tục nói:
- Không tệ, bây giờ ta mới nói cho ngươi quy củ khi gia nhập núi Vô Danh của ta.
- Vâng.
- Nhập núi Vô Danh của ta, quan trọng nhất chính là ở một chữ “cẩu”.
- Hả? Sư tôn, ngươi nói vậy là sao?
Phương Húc hơi trợn mắt lên, không phải người tu luyện cần phải không sợ khó khăn, hăng hái hướng lên sao?
Vương Đằng trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục mở miệng nói:
- Không được ngắt lời vi sư nói, nghe cho kỹ.
- Vâng.
- Thứ nhất, trong những quy củ của Thiên Thánh tông mà ta vừa nói với ngươi, ngoại trừ môn quy thứ hai ra thìcòn lại ngươi đều có thể không cần để ý.
(⊙0⊙)
- Thứ hai, chúng ta tuyệt đối không nên trêu chọc kẻ mạnh, không nên tỷ thí đấu pháp với bất cứ ai, không được đi ra ngoài làm nhiệm vụ tông phái, mà quan trọng nhất là không được gây thù chuốc oán, tốt nhất là đừng bước ra khỏi phạm vi núi Vô Danh, cứ ở lại trong núi Vô Danh tu luyện thật tốt.
- . . .
- Thứ ba, bên ngoài gặp phải chuyện bất bình thì chớ xen vào việc của người khác, nhớ kỹ phải đi vòng qua, cho dù có người cầu cứu cũng không cần để ý.
- Thứ tư, nếu như đánh nhau với người khác, nếu có thể âm sau lưng thì không cần lỗ mãng đơn đấu, nếu có thể quần ẩu thì tận lực quần ẩu, không nên nói nhảm với kẻ địch quá nhiều, có thể nhất kích tất sát thì nhất kích tất sát, nhưng sau đó nhất định phải xử lý sạch sẽ hiện trường.
- Thứ năm, khi gặp phải đối thủ đánh không lại, nếu có thể chạy trốn thì chạy trốn, nhớ kỹ không được bại lộ địa chỉ tông phái và tục danh của sư tôn.
- Thứ sáu. . .
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro