Pháo Hôi Không Phụng Bồi (Xuyên Nhanh)
Ngoài Ý Muốn (2)
Trạch Lan
2024-08-05 11:52:43
Mục Tinh thấy kiểm tra không có vấn đề, thân thể của mình xác thực cũng không có chỗ nào không thoải mái, cũng chỉ có thể buông xuống nổi lo.
"Xèo xèo xèo!"
Mục Tinh ngẩng đầu, thấy trên hàng rào chẳng biết lúc nào có một con khỉ ngồi xổm.
"Là ngươi à." Mục Tinh phất phất tay với hầu tử.
Con khỉ này xuất hiện trong viện Mục Tinh hơn một tháng trước, chắc là ở trong núi.
Mục Tinh ngay từ đầu cho rằng nó là không cẩn thận đi lạc tới nơi này, loại động vật hoang dại này có tính cảnh giác rất mạnh, cũng sợ người lạ, cậu liền coi như không thấy.
Ai ngờ con khỉ kia căn bản không đi, cũng không chạy loạn, ngồi xổm trên hàng rào nhìn Mục Tinh ăn cơm xong, lại nhìn cậu rửa đĩa hoa quả ăn.
Lúc ấy Mục Tinh do dự một chút, giơ lên một quả chuối tiêu: "Ngươi có muốn ăn hay không?"
Xem như bắt đầu từ nơi này kết duyên với con khỉ này.
Hai ba ngày con khỉ nhỏ này kiểu gì cũng sẽ tới một lần, có đôi khi còn mang cho Mục Tinh hoa quả dại trong núi, có thể nói là có linh tính hơn những con khác.
Thấy Mục Tinh nhìn mình, khỉ nhỏ lộ ra vẻ rất cao hứng, nhảy hai cái trên hàng rào, đưa tay chỉ chỉ bên phải.
Mục Tinh nhìn theo qua, chỉ thấy hai cái đầu to chậm rãi từ bên kia tường vươn ra.
Lại là hai con khỉ!
Mục Tinh vui vẻ: "Ngươi đây là còn mang bạn bè đến?"
Cậu cảm thấy thật thú vị, thử chào hỏi hai con khỉ kia, hai con mới tới dường như có chút ngượng ngùng, không hoạt bát như con đầu tiên, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí nhảy xuống khỏi hàng rào, chậm rãi chạy đến bên cạnh Mục Tinh, nắm tay cậu.
Mục Tinh cười tủm tỉm vừa muốn nói cái gì, đằng trước bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân lạo xạo.
Hai con khỉ giống như là bị kinh hãi, vèo một cái liền lui về sau, chờ Mục Tinh hoàn hồn, chúng nó đã nhảy xuống hàng rào, không còn hình bóng.
"Mục Tinh ca ca! Anh cơm nước xong chưa?" Một bé trai mặc đồng phục màu lam trắng đứng ở cửa nhà Mục Tinh gọi cậu.
Mục Tinh đi tới phía trước, nhìn thấy người tới cười nói: "Là Tiểu Bân à."
Tên đầy đủ của Tiểu Bân là Lư Tiểu Bân, cha cậu vừa mất năm nay, mẹ cậu nhóc ở bên ngoài làm công kiếm tiền, cậu sống cùng với ông nội hơn sáu mươi tuổi.
Ông Lư đi đứng không tiện, bình thường sẽ làm một số chuồn chuồn tre thủ công, mỗi cuối tuần đến huyện thành bày quầy bán hàng, kiếm chút tiền tiêu vặt mua đồ cho cháu trai, ví dụ như túi sách màu xanh lam mà Tiểu Bân yêu thích rất lâu nhưng không dám mua.
Thân thế Tiểu Bân có chút đáng thương, nhưng bây giờ người còn ở lại thôn Tiểu Khê, ngoại trừ hai vợ chồng Phương thúc lão là không nỡ bỏ những lão hàng xóm này, không có mấy người sống tốt.
Tiểu Bân đưa một bình nhựa nhỏ qua, cười ra một hàm răng trắng: "Ông nội em mài bột ớt, nói năm nay chắc chắn anh không có, bảo em đưa cho anh một bình."
Người của thôn Tiểu Khê chính là thuần phác nhiệt tình như vậy, có chút đồ luôn nghĩ đến hàng xóm.
Mục Tinh tiếp nhận phần ý tốt này: "Cám ơn ông nội Lư, cám ơn Tiểu Bân."
Cậu nhìn mặt trời bên ngoài, kéo Tiểu Bân vào: "Đưng phơi nắng bên ngoài, vào ngồi một chút."
Cậu lại lấy một chai đồ uống từ tủ lạnh, cầm một nắm sô cô la đưa cho Tiểu Bân.
Tiểu Bân đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Em không cần."
Cậu bé nói: " Những vật này rất đắt, ông nội của em nói, anh Mục Tinh tốt bụng, nhưng chúng tôi không thể chiếm tiện nghi của anh, bằng không ông liền không cho em đến nhà anh chơi.”
Lúc Mục Tinh vừa trở về, mấy đứa trẻ trong thôn đều có chút không dám tới gần cậu, trong mắt chúng, người anh trai này dáng dấp thật xinh đẹp, ăn mặc lại còn thời trang, giống như không phải người cùng một thế giới với bọn họ.
Nhưng không bao lâu sau chúng liền phát hiện người anh trai này rất tốt, biết giúp đỡ mang đồ về nhà, còn mời bọn họ đến nhà chơi.
Nhà Mục Tinh ca ca vừa sạch sẽ vừa xinh xắn, có rất nhiều kẹo ăn ngon, còn có máy tính! Có thể xem rất nhiều phim hoạt hình!
Rất nhanh, nơi này của cậu đã biến thành nơi được bọn nhỏ hoan nghênh nhất.
Tiểu Bân không chạm vào thức ăn trên bàn, hai tay không được tự nhiên xoay vạt áo, ngượng ngùng hỏi Mục Tinh: "Mục Tinh ca ca, anh cơm nước xong chưa?"
Mục Tinh gật đầu: "Vừa ăn xong."
Tiểu Bân nói: "Vậy em giúp anh rửa chén!"
Mục Tinh vội vàng đứng dậy ngăn cản cậu nhóc: "Không cần không cần."
Cậu đoán được gì đó, hỏi: "Hôm nay chủ nhật, Tiểu Bân đã làm xong bài tập rồi?"
Tiểu Bân gật đầu, cậu nhóc không chỉ làm xong bài tập, còn giặt sạch chăn trong nhà.
Mục Tinh liền cười híp mắt nói: "Tiểu Bân ngoan thật, Mục Tinh ca ca thưởng cho Tiểu Bân xem phim hoạt hình hai giờ được không?"
Hai mắt Tiểu Bân lập tức sáng lên.
Quả nhiên, Mục Tinh cười thầm, đứa nhỏ này rõ ràng chính là muốn chơi máy tính, lại không dám mở miệng xin.
"Xèo xèo xèo!"
Mục Tinh ngẩng đầu, thấy trên hàng rào chẳng biết lúc nào có một con khỉ ngồi xổm.
"Là ngươi à." Mục Tinh phất phất tay với hầu tử.
Con khỉ này xuất hiện trong viện Mục Tinh hơn một tháng trước, chắc là ở trong núi.
Mục Tinh ngay từ đầu cho rằng nó là không cẩn thận đi lạc tới nơi này, loại động vật hoang dại này có tính cảnh giác rất mạnh, cũng sợ người lạ, cậu liền coi như không thấy.
Ai ngờ con khỉ kia căn bản không đi, cũng không chạy loạn, ngồi xổm trên hàng rào nhìn Mục Tinh ăn cơm xong, lại nhìn cậu rửa đĩa hoa quả ăn.
Lúc ấy Mục Tinh do dự một chút, giơ lên một quả chuối tiêu: "Ngươi có muốn ăn hay không?"
Xem như bắt đầu từ nơi này kết duyên với con khỉ này.
Hai ba ngày con khỉ nhỏ này kiểu gì cũng sẽ tới một lần, có đôi khi còn mang cho Mục Tinh hoa quả dại trong núi, có thể nói là có linh tính hơn những con khác.
Thấy Mục Tinh nhìn mình, khỉ nhỏ lộ ra vẻ rất cao hứng, nhảy hai cái trên hàng rào, đưa tay chỉ chỉ bên phải.
Mục Tinh nhìn theo qua, chỉ thấy hai cái đầu to chậm rãi từ bên kia tường vươn ra.
Lại là hai con khỉ!
Mục Tinh vui vẻ: "Ngươi đây là còn mang bạn bè đến?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu cảm thấy thật thú vị, thử chào hỏi hai con khỉ kia, hai con mới tới dường như có chút ngượng ngùng, không hoạt bát như con đầu tiên, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí nhảy xuống khỏi hàng rào, chậm rãi chạy đến bên cạnh Mục Tinh, nắm tay cậu.
Mục Tinh cười tủm tỉm vừa muốn nói cái gì, đằng trước bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân lạo xạo.
Hai con khỉ giống như là bị kinh hãi, vèo một cái liền lui về sau, chờ Mục Tinh hoàn hồn, chúng nó đã nhảy xuống hàng rào, không còn hình bóng.
"Mục Tinh ca ca! Anh cơm nước xong chưa?" Một bé trai mặc đồng phục màu lam trắng đứng ở cửa nhà Mục Tinh gọi cậu.
Mục Tinh đi tới phía trước, nhìn thấy người tới cười nói: "Là Tiểu Bân à."
Tên đầy đủ của Tiểu Bân là Lư Tiểu Bân, cha cậu vừa mất năm nay, mẹ cậu nhóc ở bên ngoài làm công kiếm tiền, cậu sống cùng với ông nội hơn sáu mươi tuổi.
Ông Lư đi đứng không tiện, bình thường sẽ làm một số chuồn chuồn tre thủ công, mỗi cuối tuần đến huyện thành bày quầy bán hàng, kiếm chút tiền tiêu vặt mua đồ cho cháu trai, ví dụ như túi sách màu xanh lam mà Tiểu Bân yêu thích rất lâu nhưng không dám mua.
Thân thế Tiểu Bân có chút đáng thương, nhưng bây giờ người còn ở lại thôn Tiểu Khê, ngoại trừ hai vợ chồng Phương thúc lão là không nỡ bỏ những lão hàng xóm này, không có mấy người sống tốt.
Tiểu Bân đưa một bình nhựa nhỏ qua, cười ra một hàm răng trắng: "Ông nội em mài bột ớt, nói năm nay chắc chắn anh không có, bảo em đưa cho anh một bình."
Người của thôn Tiểu Khê chính là thuần phác nhiệt tình như vậy, có chút đồ luôn nghĩ đến hàng xóm.
Mục Tinh tiếp nhận phần ý tốt này: "Cám ơn ông nội Lư, cám ơn Tiểu Bân."
Cậu nhìn mặt trời bên ngoài, kéo Tiểu Bân vào: "Đưng phơi nắng bên ngoài, vào ngồi một chút."
Cậu lại lấy một chai đồ uống từ tủ lạnh, cầm một nắm sô cô la đưa cho Tiểu Bân.
Tiểu Bân đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Em không cần."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu bé nói: " Những vật này rất đắt, ông nội của em nói, anh Mục Tinh tốt bụng, nhưng chúng tôi không thể chiếm tiện nghi của anh, bằng không ông liền không cho em đến nhà anh chơi.”
Lúc Mục Tinh vừa trở về, mấy đứa trẻ trong thôn đều có chút không dám tới gần cậu, trong mắt chúng, người anh trai này dáng dấp thật xinh đẹp, ăn mặc lại còn thời trang, giống như không phải người cùng một thế giới với bọn họ.
Nhưng không bao lâu sau chúng liền phát hiện người anh trai này rất tốt, biết giúp đỡ mang đồ về nhà, còn mời bọn họ đến nhà chơi.
Nhà Mục Tinh ca ca vừa sạch sẽ vừa xinh xắn, có rất nhiều kẹo ăn ngon, còn có máy tính! Có thể xem rất nhiều phim hoạt hình!
Rất nhanh, nơi này của cậu đã biến thành nơi được bọn nhỏ hoan nghênh nhất.
Tiểu Bân không chạm vào thức ăn trên bàn, hai tay không được tự nhiên xoay vạt áo, ngượng ngùng hỏi Mục Tinh: "Mục Tinh ca ca, anh cơm nước xong chưa?"
Mục Tinh gật đầu: "Vừa ăn xong."
Tiểu Bân nói: "Vậy em giúp anh rửa chén!"
Mục Tinh vội vàng đứng dậy ngăn cản cậu nhóc: "Không cần không cần."
Cậu đoán được gì đó, hỏi: "Hôm nay chủ nhật, Tiểu Bân đã làm xong bài tập rồi?"
Tiểu Bân gật đầu, cậu nhóc không chỉ làm xong bài tập, còn giặt sạch chăn trong nhà.
Mục Tinh liền cười híp mắt nói: "Tiểu Bân ngoan thật, Mục Tinh ca ca thưởng cho Tiểu Bân xem phim hoạt hình hai giờ được không?"
Hai mắt Tiểu Bân lập tức sáng lên.
Quả nhiên, Mục Tinh cười thầm, đứa nhỏ này rõ ràng chính là muốn chơi máy tính, lại không dám mở miệng xin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro