Pháo Hôi Không Phụng Bồi (Xuyên Nhanh)

Sau Này Không Gặp Lại (1)

Trạch Lan

2024-08-05 11:52:43

Thấy Hứa Vấn không nói gì, cậu cúi đầu, nhéo nhéo lỗ tai Than Đá, hừ một tiếng: "Nể mặt mèo con, hiện tại tôi mới nói chuyện với anh ôn hòa. Bằng không, chúng ta vừa rồi đã nói rõ ràng, ba người các người, tôi nhìn cũng không muốn nhìn nhiều."

Hắn đứng dậy, ném mèo con mười phần không tình nguyện về trong ngực Hứa Vấn. Hắn vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, quả nhiên đúng như cậu nói, không thèm nhìn Hứa Vấn một cái.

***

Mục Tinh cũng không thèm để ý một phen lời nói của mình tạo thành đả kích lớn thế nào đối với Hứa Vấn, cậu trở lại phòng mình, rửa mặt xong, nằm ở trên giường bắt đầu suy tư.

Suy tư chính mình nên làm gì đó.

Không biết chủ nhân thân thể này đi nơi nào, nhưng nếu mình đã tới thân thể này, vậy phải chịu trách nhiệm thay thân thể này.

Cậu ngồi ngay ngắn ở trên giường, sửa sang lại ký ức của Mục Tinh.

Mục Tinh cũng không muốn làm đại minh tinh, đối với tiền tài cũng không có tham vọng quá lớn.

Mục Tinh rất chán ghét cuộc sống hiện tại.

Cậu không hận bất kỳ kẻ nào, thậm chí còn cảm kích Lý Hâm đã từng mang theo mình đi đến một thế giới phồn hoa như vậy.

Nhưng sau khi được chứng kiến sự phồn hoa, cậu càng hoài niệm quê hương đã từng tự do tự tại mà sống.

Trừ cái đó ra, bị nhiều bạo lực mạng như vậy tổn thương qua, Mục Tinh càng quý trọng những fan tử trung ít ỏi vẫn còn hoạt động, vẫn như ban đầu yêu thích cậu, cậu rất biết ơn fan hâm mộ của mình.

Điều chỉnh xong, Mục Tinh nghĩ: Người này là một kẻ ngốc ngây thơ, vừa nhìn làm cho người ta cảm thấy đáng thương lại vừa thấy thích thú.

Chúng tinh thực sự không xứng có được cậu ấy.

Điện thoại di động của cậu bỗng nhiên rung lên.

Là điện thoại mà Lý Hâm gọi tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mục Tinh vừa nhớ lại những gì Mục Tinh đã trải qua, đúng đang là lúc rất tức giận với Lý Hâm, mặc kệ hắn, vờ như không nghe thấy.

Điện thoại di động yên lặng mấy giây, tiếng chuông lần nữa điên cuồng vang lên.

Mục Tinh nhíu mày tiếp lời: "Có việc sao?"

Trong điện thoại di động truyền đến giọng của Lý Hâm: "Cái video kia đã được đăng lên mạng rồi, bây giờ nhiệt độ rất cao, cậu làm sáng tỏ một chút đi."

Video?

Mục Tinh phản ứng lại, là Lý Hâm ở hậu trường, hai fan nữ kia ghi lại video răn dạy mình.

"Anh muốn tôi làm sáng tỏ thế nào?"

Lý Hâm đương nhiên nói: "Cậu đi đăng một bài viết, nói mình cảm thấy rất tự trách vì sai lầm tối nay. Còn video kia, tất cả là cố ý cắt ghép, cậu và tôi quan hệ rất tốt, tôi vẫn luôn rất chiếu cố cậu. Video đó là bị người ta ác ý bôi nhọ tôi và công ty."

Mục Tinh nghi ngờ nói: "Nhưng video lại là thật, cư dân mạng sẽ tin sao?"

Lý Hâm không kiên nhẫn: "Chỉ cần cậu cùng tôi nhất quyết nói giả, những chuyện khác tôi tự có sắp xếp."

"Ah." Mục Tinh nói ra, "Tôi từ chối."

Cậu dứt khoát lưu loát tắt nguồn điện thoại, trước khi cuộc điện thoại tiếp theo của quản lý gọi đến.

Không bao lâu sau, có người gõ cửa phòng cậu.

Mở cửa phòng ra, đội trưởng Thường Nhất Minh đứng ở cửa.

Thường Nhất Minh nói: "Cậu nên biết tại sao tôi lại tới đây chứ? Hâm ca muốn cậu giải thích một chút về chuyện đoạn video bị phát tán."

Mục Tinh không nói hai lời đóng cửa.

Thường Nhất Minh ở sau cửa nói: "Cậu phải hiểu rõ, Mục Tinh. Hôm nay bản thân cậu cự tuyệt, liền triệt để đắc tội công ty. Cậu không muốn lăn lộn trong vòng tròn này nữa sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mục Tinh nói: "Tôi gần đây thường xuyên nằm mơ."

Thường Nhất Minh: "?"

Mục Tinh chân thành nói: "Sau khi tỉnh mộng, tôi thực sự tỉnh ngộ, cảm thấy về quê làm ruộng là thích hợp nhất với bản thân."

Thường Nhất Minh: "??"

Mục Tinh: "Không sai, tôi xác thực không muốn lăn lộn ở trong vòng tròn này."

Thường Nhất Minh: "..."

***

Lý Hâm tức muốn chết.

Quả thật hắn rất biết chơi trò kéo đẩy với nghệ sĩ, nhưng đó là đối với nghệ sĩ còn muốn tiếp tục ở lại trong cái giới này.

Lời nói hung ác nhất mà hắn ta thường nói ra cũng chỉ là phong sát.

Đối mặt Mục Tinh đột nhiên mất đi giấc mơ làm nghệ sĩ, hắn hoàn toàn không biết làm sao bây giờ.

Hắn lấy một vài tài nguyên nam đoàn ra uy hiếp Mục Tinh, phát hiện Mục Tinh căn bản không thèm để ý, lại được cho biết, Mục Tinh gần đây mỗi ngày đi sớm về trễ, ba người kia cũng không biết hành tung của hắn.

Mục Tinh đang làm gì vậy?

Hắn đang rèn luyện thân thể.

Lý Hâm dừng lịch trình của cậu lại hợp ý Mục Tinh, gần đây cậu tìm được một công viên nhỏ có chút hẻo lánh, buổi sáng mỗi ngày rất nhiều ông chú và các dì rèn luyện thân thể ở đó.

Cậu trẻ tuổi, trông đẹp trai, miệng lại ngọt, rất nhanh đã giành được niềm vui của một đám trưởng bối lớn tuổi, mỗi ngày nhảy tám đoạn cẩm ngũ cầm hí (phương pháp tập dưỡng sinh trị bệnh có nguồn gốc từ Hoa Đà) với người khác, đúng giờ một ngày ba bữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Pháo Hôi Không Phụng Bồi (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0