Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 5

Tiểu A Phân

2024-10-14 13:38:19

005

Edit: Cà Phê Sữa (wattpad: @caphesuakhongsua)

Hoài Giảo ngủ một giấc dậy thì bắt đầu khóc oa oa.

Trên người giống như bị người khác đánh, nơi nào cũng đau. Hệ thống mới vừa mở phát sóng trực tiếp, nó thấy cậu trốn ở trong chăn không chịu ra, hỏi hắn: 【 Làm sao vậy? 】

Hoài Giảo vừa khóc vừa nói: 【 Có người đánh tui...】

Hệ thống:... Ai rảnh đâu mà đánh cậu?

Hoài Giảo thương tâm buồn bã, không có vẻ gì là đang lừa dối, cậu thu mình dưới chăn bông mặc quần áo, vừa hu hu vừa cam đoan với hệ thống rằng chắc chắn có người đã cậu.

"Đầu gối đau, khuỷu tay cũng đau." Hoài Giảo xắn tay áo chỉ hệ thống, "Không có ai đánh tui, vậy tại sao nơi này lại đỏ như vậy?"

Hệ thống: 【. 】

Hệ thống không biết nên nói gì, nó dẫn nhiều người chơi như vậy, đây là lần đầu tiên nó gặp một người mới khó chịu đã kêu, mới đau đớn đã rơi nước mắt trong trò chơi vô hạn.

Đặc biệt là những khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp của cậu nữa, những người đã quen xem vô số cảnh sinh tử lớn nhỏ, bây giờ lại đăng ký xem kênh của cậu.

—— Có chuyện gì vậy? Tại sao bảo bối của tôi khóc?

—— Là ai! Ai khi dễ vợ của tôi!

—— Đưa tiền cho vợ mua thuốc! 【 Đánh thưởng 】

—— Bảo bối tội nghiệp quá, đầu gối đỏ ửng, mắt cũng đỏ hoe rồi, trái tim người làm mẹ thì đau nhói【 Đánh thưởng 】

Hệ thống: 【...】

Tiểu bá chủ hiển nhiên rất quen thuộc với tình huống như vậy, cậu thực sự rất đau, nhưng lời nói cảm ơn của cậu đối với người hâm mộ cũng rất tốt: "Cảm ơn các đại gia, tôi còn có thể nhịn được, lát nữa để hệ thống mua thuốc cho tôi."

Hệ thống hiển nhiên bị cậu dẫn đi lạc đường, vừa nghe lời cũng hỏi:【Không phải đi đổi thuốc sao?】

Hoài Giảo hành động như một ông già 80 tuổi, cậu khập khiễng bước ra giữ cửa và nói với hệ thống 【 Hãy để dành trước đi, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau này, sau còn phải đổi một công cụ hữu ích chớ.】

Đầu gối của Hoài Giảo vẫn còn đau, càng nghĩ về điều đó, cậu càng thương tâm hơn【 Manh mối qua cửa thì chưa tìm được, lại còn bị đánh hu hu.】

Hệ thống:... Hoá ra cậu vẫn còn muốn qua cửa.

【 Không ai đánh cậu cả. 】

Hoài Giảo phản bác: 【 Có người đánh tui. 】

Hệ thống: 【. 】

Tính tình còn không vừa.

......

Bởi vì buổi tối chuyện Hoài Giảo gặp cũng không tính sớm, cọ tới cọ lui từ trong phòng xong đi ra ngoài, mọi người đã ngồi chỉnh tề đông đủ ở sảnh lớn lầu một.

Khi Hoài Giảo xuống lầu, cậu đụng phải Trác Dật đang định lên phòng gọi cậu.

"Còn định đi kêu cậu..." Trác Dật đứng ở phía dưới cậu hai bước, nhìn thấy khuôn mặt của Hoài Giảo thì mang theo ý cười, vừa định nói gì đó, khi quay đầu lại nhìn thấy cậu đang khập khiễng bước đi, sắc mặt lập tức thay đổi "Chân làm sao vậy?"

"Tối hôm qua bị té."

Hoài Giảo có thể giả bộ đáng thương cùng hệ thống, thề thốt là có người đánh cậu, nhưng khi đối mặt với người khác, cậu chỉ có thể nói là bị ngã.

Cậu cũng không thể nói cho người khác biết cậu nghi ngờ rằng có một con ma nào đó đã đánh lén khi cậu đang ngủ được.

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Trác Dịch thấy anh ta phải nắm tay vịn khi đi xuống cầu thang, bộ dạng giống như bị té ngã, buồn cười lại đáng thương, "Chúng ta còn chưa chơi gì đâu, làm gì có ai mới đi chơi ngày đầu đã bị ngã thành ra thế này? "

Hoài Giảo khịt mũi một cái, tiếp tục đi dọc theo cầu thang.

Trác Dật đứng ở trước mặt cậu, đi theo cậu lui về phía sau một bước, cười nói: "Có muốn tôi cõng không?"

Không biết có phải hắn đang nói đùa hay không, nhưng cậu chỉ đơn giản là từ chối "Không cần."

"Thật sao? Tôi thấy cậu đi lại thật vất vả." Hắn ta nhìn lên khuôn mặt của Hoài Giảo nhận xét, "Như một bà già."

Thật sự rất giống một bà lão, hơn nữa lại bị làn đạn giễu cợt, Hoài Giảo giận sôi máu, cậu đã đủ xui xẻo còn có người muốn cười cậu, sao có thể xấu xa như vậy!

Trác Dật cũng giễu cợt nhìn cậu, coi như đã trêu chọc cậu xong thì chờ phản ứng của cậu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoài Giảo phiền muốn chết, lông mày vừa nhíu, liền nhìn hắn bực bội nói: "Nếu cậu thật lòng muốn cõng tui thì cậu nên ngồi xổm quay lưng lại mới đúng, chứ không phải đợi đầu gối tui đau sắp chết đến nơi còn ở đó hỏi hỏi hỏi hỏi."

"Cậu chưa từng có bạn gái sao?"

Trác Dật bị cậu chỉnh đến sửng sốt, "Hả?"

"Không. Chưa từng có." Ngày thường nhìn cà lơ phất phơ, một bộ dáng phong lưu hoa tâm, nghe xong lời giận dỗi của Hoài Giảo, hắn giống không nghe hiểu, lại còn đứng đứng đắn đắn đáp.

Hoài Giảo: "..."

? Đáng giận, làm như tui không nhìn ra.

Trác Dật thấy vẻ mặt không tin của Hoài Giảo, đã hơi bực mình, khó hiểu hỏi: "Cậu hỏi cái này làm gì? Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện tôi có bạn gái?"

Hoài Giảo: "Hiểu, đều hiểu."

Trác Dật: "?"

Thấy Trác Dật cau mày vẻ mặt khó hiểu, Hoài Giảo mím môi nhưng không nói gì, bộ dáng như muốn người ta đút cho ăn.

Tâm tình hắn bây giờ mới tốt lên một chút.

"Không phải, cậu..." Trác Dật còn muốn hỏi, nhưng bị Hoài Giảo cắt ngang chưa kịp nói.

Hoài Giảo nói: "Cậu còn muốn cõng tôi nữa không."

Đề tài thay đổi quá nhanh, Trác Dật sửng sốt.

"Quay người lại đi." Hoài Giảo nhếch miệng cười, trên má có một cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, cậu nói: "Mau ngồi xổm xuống đi, bây giờ bà lão này muốn được cậu cõng trên lưng."

Trác Dật thực sự nghe lời cậu nói, ngoan ngoãn ngồi xổm lưng đưa về phía cậu.

Hoài Giảo trực tiếp nhảy lên người hắn, cố ý giả bộ nặng nề, Trác Dật bị cậu đu lên thiếu chút nữa té xuống, hắn kêu lên một tiếng, hắn khịt mũi hỏi:

"Này, bao nhiêu cân đấy? Nặng như vậy."

Hoài Giảo nói bậy: "Tui nhẹ tựa lông hồng, làm sao nặng được."

"..." Trác Dật cõng lông chim hồng đi xuống dưới, cũng không phản bác lại chỉ hừ một tiếng.

Nhìn thấy người ta ngoan ngoãn như vậy, Hoài Giảo lại xấu hổ cho răng mình khiến người ta ăn mất ngon, cậu nằm trên lưng Trác Dật, giải thích cho hắn nghe điều vừa nói: "Muốn có bạn gái đều phải biết, nếu cậu muốn lấy lòng bạn gái thì phải trực tiếp dùng hành động, chứ không phải hỏi người ta muốn hay không."

"Cậu hỏi muốn hay không, chẳng lẽ lại không biết xấu hổ nói muốn."

Trác Dật nghe hiểu, gật gật đầu bừng tỉnh nói: "Thì ra là như vậy."

Nghe thấy tiếng khịt mũi tự mãn của Hoài Giảo, hắn suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên hỏi: "Chờ một chút, làm sao cậu biết chuyện này, ngoài Hình Việt và những người khác, cậu còn có bạn gái?"

Hoài Giảo:...

"Tôi xem trên mạng."

"À." Trác Dật nghe vậy ngậm miệng.

Cầu thang từ lầu hai đến lầu một không dài cũng không ngắn, Hoài Giảo làm người cõng nên hiển nhiên hưởng thụ, đặc biệt là khi người cõng chính là người đã đùa giỡn cậu trong chơi trò chơi vào đêm hôm trước.

Trác Dật cõng người đến lầu một xong, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại "Không phải, tôi cảm thấy có điểm không đúng."

Trác Dật đưa tay chống đỡ đầu gối của mình có chút buông lỏng, hắn nói: "Cậu không phải bạn gái tôi, tại sao phải nghe lời cậu chứ??"

Hoài Giảo nghĩ thầm nói, không phải cậu đưa ra đề nghị trước sao, rõ ràng là nói muốn cõng tôi. Nhưng lại sợ Trác Dật tức giận ném mình xuống đất, cho nên mới nói: " Da mặt tôi dày, nên cứ cõng tôi đi."

Trác Dật "Phụt" mà cười ra tiếng.

—— Nam nhân thúi, được tiện nghi còn khoe mẽ

—— Cậu ấy da mặt dày sao, tui không tin, bằng không gọi tiếng tui lão công thử xem?

—— Nói tới nói lui dăm ba câu, lại được bảo bối ôm, cảm giác thật không đơn giản.

—— Bảo bảo nguyện xưng là sát thủ xử nam ——

—— Tên rất hay, cảm giác thật hợp với vợ, xử nam chính là bị ánh mắt lão bà làm cho chớt tại chỗ.

Hoài Giảo xem làn đạn, xem xong mặt đỏ tai hồng:...

Đừng đặt cho mọi người những biệt danh lạ, hệ thống không quan tâm chuyện này sao!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hệ thống: 【? 】Cậu nổi giận cái gì, tôi thấy bọn họ nói đều hợp lý.

Trác Dật cõng người đi tới chỗ ghế sofa ở đại sảnh. Hoài Giảo đang bị làn đạn nói đến lỗ tai hồng hồng, bỗng nhiên chung quanh vang lên âm thanh "Ai da ai da" bốn phía, cậu mới hồi phục tinh thần lại.

"Đây là làm sao vậy, hai người chui ra từ đâu đấy, sáng sớm đã người này cõng người kia." Đó là cô gái có mái tóc ngắn ngang vai tên là Tần Lệ.

Hoài Giảo thấy ngoài Lục Văn ra còn có một cô gái khác đang cười, nhanh chóng leo xuống khỏi lưng Trác Dật, giải thích: "Hôm qua tôi bị ngã..."

"Tàn phế?" giọng nói của Hình Việt vang lên sau lưng, cách không xa lắm.

Hắn hình như cũng vừa mới xuống lầu.

Hoài Giảo đang nói thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hình Việt, cậu không chắc mình có nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng bất thường của Hình Việt không, bởi vì người này ngày thường cũng rất lạnh lùng.

Hoài Giảo không nói chuyện, Trác Dật thay cậu nói: "Tôi thấy chân cậu ấy đau, nên tôi cõng cậu ấy xuống."

Hình Việt không đáp lời Trác Dật, chỉ dùng đôi mắt mang vẻ lạnh lẽo như hàn băng kia, nhìn chằm chằm Hoài Giảo nói: "Đau đến đi không nổi?"

Sau khi nghe kỹ những lời này, bất cứ ai cũng có thể nghe ra một chút ghen tuông không thể giải thích được. Nhưng bản thân Hình Việt hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Rõ ràng bầu không khí giữa hai người không ổn.

Đặc biệt là Hoài Giảo vốn tính tình khá tốt cũng đang nhíu mi, quay đầu về hướng khác.

Cuối cùng chính là Lục Văn giải vây, có vẻ là người có nhân duyên tốt, hắn chỉ cần vài câu đã điều chỉnh được bầu không khí.

......

Mọi người còn chưa ăn sáng, trong tủ lạnh biệt thự có nguyên liệu nên hai cô gái xung phong nấu.

Hoài Giảo cảm thấy bầu không khí của mấy người con trai đang ngồi trong phòng khách rất kỳ lạ, cậu muốn trốn vào bếp.

Nhưng đi xuống cùng các bạn nữ cũng không tốt lắm, nên cậu chỉ có thể lấy cớ đi nhà vệ sinh để chui vào sân sau.

Cậu lang thang không mục đích, trò chuyện với hệ thống trong khi đi đến một khu vực hẻo lánh của sân sau.

Cũng không biết đi bao lâu, cho đến khi một ngôi nhà gỗ kỳ lạ xuất hiện ở cuối tầm mắt của cậu, ở một góc sân sau, tách biệt với toàn bộ khu biệt thự.

Căn nhà nhỏ, trông vô cùng tồi tàn giữa sân sau nơi có cây cối um tùm. Khi cánh cửa được đẩy ra, bụi bặm bám kín bên trong lâu ngày bay ra ngoài, khiến Hoài Giảo ho khan vài tiếng.

Trên màn hình làn đạn có người nhắc nhở cậu không cần đi vào, Hoài Giảo xem qua không ít phim kinh dị, cậu đương nhiên biết trong phim kinh dị, không tò mò mới là con đường bảo toàn tính mạng hợp lý nhất.

Chỉ là hệ thống đã nói rõ ràng với cậu rằng bên trong không hề phát hiện ra nguy hiểm gì, hơn nữa vẫn còn ban ngày ban mặt, cho nên Hoài Giảo mặc kệ một chút để lòng hiếu kỳ xúi cậu tiến vào.

Nhà gỗ thật sự rất nhỏ, bên trong có nhiều tạp vật, đi vào chỉ đi được hai vòng đã không thể đi tiếp. Hai bên trái phải phía trước có những cái kệ gỗ, trên đó là mấy dụng cụ bằng sắt gỉ sét, chai thủy tinh trong suốt và ống nhựa, Hoài Giảo nhìn đến nhìn lui, thật sự nhìn không ra những cái công cụ đó để làm gì.

Giữa kệ có một cái bàn, trên bàn cũng có những đồ vật ngổn ngang, và hai ngăn kéo có khóa.

kéo nhưng không kéo được, quay đi quay lại không thấy chìa khóa hay gì cả nên cậu đành bỏ cuộc.

Trước khi bước vào, cậu đã có ý nghĩ rằng mình có thể tìm ra manh mối nào đó liên quan đến cốt truyện chính, nhưng mà cậu không thu được gì ngoại trừ việc bị bao phủ trong đống tro bụi.

Hoài Giảo hắt hơi vài cái, cậu thật sự không tìm được gì hữu ích, vì vậy cậu che mũi miệng của mình và bước ra ngoài.

Cậu nghĩ rằng mọi người đều đang trong biệt thự trong sảnh tầng một.

Vì vậy, khi cậu đột nhiên quay lại và nhìn thấy ai đó đang đứng ở cửa chòi, tim đập dữ dội, cậu gần như hét lên vì sợ hãi.

Hoài Giảo sắc mặt nhất thời tái nhợt, cậu còn tưởng rằng mình lại gặp phải chuyện bẩn thỉu. Khi nhận ra người đứng ở cửa là ai, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Hình Việt dựa vào cửa nhà gỗ, không biết đã nhìn cậu bao lâu.

Hoài Giảo thực sự hơi sợ Hình Việt, đặc biệt dưới tình huống vừa nãy cậu bị doạ không ít. Hai người chỉ có vài lần nói chuyện nhưng đều không tính là tốt, thế cho nên giây tiếp theo Hoài Giảo nhìn đến Hình Việt, phản ứng đầu tiên của cậu là chuồn khỏi đây trước rồi tính.

Căn nhà gỗ chỉ có một cánh cửa gỗ nhỏ chỉ có thể vừa cho một người ra vào, lúc này đã bị người ta chặn lại, Hoài Giảo cũng không dám kêu người kia tránh ra, đành phải cố gắng chui ra từ bên cạnh Hình Việt.

Nhưng cậu chưa kịp làm gì đã bị chặn lại.

Thân hình của Hình Việt cao lớn đứng ở trước mặt Hoài Giảo rất có cảm giác áp đảo, từ trên cao nhìn xuống lại còn hơn như thế.

Đường cong sắc bén của hàm dưới hơi nhếch lên, hắn trông có vẻ bình tĩnh và ưu việt, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ có ánh mắt thản nhiên nhìn Hoài Giảo.

Khiến cho Hoài Giảo không khỏi lui về phía sau một bước nhỏ.

Một giây tiếp theo, Hoài Giảo nhìn thấy sắc mặt của người trước mặt thay đổi.

Hình Việt như bị hành động lùi ra sau của Hoài Giảo khiêu khích, tiến lại gần một bước, giọng nói như muốn nén ra khỏi kẽ răng, lạnh lùng hỏi: "Em đang tránh mặt tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Pháo Hôi Xinh Đẹp

Số ký tự: 0