Phật Nói - AyeAyeCaptain

Con tàu của The...

AyeAyeCaptain

2025-03-18 08:04:59

Dù đã cảnh giác lùi lại mấy bước Điêu Thiền vẫn bị nước bể cá văng vào mặt ướt nhẹp.Không còn cách nào khác, Điêu Thiền đành phải né trái né phải và đương nhiên là vẫn bị cá cảnh bay đến vả bôm bốp vào mặt. Mãi sau bể cá im im lại nó mới vừa thở vừa vuốt nước trên mặt, "Mày nghe tao giải thích đã Triệu Mạc Đắc.""Mày đi mà giải thích với Liễu Thất Tuyệt!" Triệu Một Hữu bây giờ không khác gì một người đàn bà mãn kinh đã bị hormone nữ hành cho rồ dại, "Cả đám chúng mày là lũ trời đánh thánh đâm!!""Nó cáu quá." Điêu Thiền quay sang hỏi Tiểu Yêu, "Thằng Liễu có để lại tuyệt chiêu gì không? Con có gì tiêm cho nó một mũi được không?"Tiểu Yêu đang cặm cụi nhặt cá dưới đất, nghe vậy thằng nhỏ ngẩng lên nghĩ nghĩ rồi bảo: "Viện trưởng ơi, chú có muốn biết tình trạng cơ thể viện phó giờ thế nào không?"Vừa nghe thế Triệu Một Hữu đã nín bặt.Cá vàng lại rơi "bộp bộp" xuống nước."Ấy da." Điêu Thiền có vẻ rất ngạc nhiên, "Thì ra chú có giá vậy sao?""Im." Triệu Một Hữu lạnh lùng nói, "Nói chuyện đàng hoàng, nhanh."Tiểu Yêu mỉm cười, đi ra sau quầy rửa tay. Trong tiếng nước rào rào, Điêu Thiền thở dài nói: "Chuyện là thế này, bây giờ mày có hết ký ức cũ rồi phải không Triệu Mạc Đắc? Tao nhớ lúc đó thằng Liễu đã điều chỉnh một chút bộ não nguyên sinh này của mày, mà bây giờ kết nối giữa hai bộ não đã hình thành nên hẳn là mày có cả ký ức của bộ não tạo vật kia nữa.""Đúng, tao nhớ hết." Triệu Một Hữu nói, "Nhưng mà tóm lại cái "kết nối" mày bảo là gì? Không lẽ bộ não kia cũng biết hết những gì tao đang thấy bây giờ à?""Đời nào, sao thế được. Thế chẳng hóa ra tụi mình bày mưu ngay trước mặt Tiền Đa Đa à." Điêu Thiền khoát tay, "Kết nối này hình thành trên cơ sở con dấu tinh thần, nó chỉ hoạt động khi con dấu bị k.ích thí.ch thôi. Ngoài ra còn cần một số điều kiện mà chỉ có năng lực tạo vật của thằng Liễu mới làm được... để mai mốt tao cho mày xem luận văn." Nói rồi Điêu Thiền lại nhìn đồng hồ đeo tay, "Giờ nói chuyện chính đã.""Nếu mày có ký ức luân hồi thì mày cũng biết thật ra tao là người nhân bản nhỉ, Triệu Mạc Đắc."Thể chất của nhà họ Điêu hình như có xung đột với kỹ thuật lượng tử, cả bà Điêu và Điêu Thiền đều không vượt qua được thí nghiệm dung hợp lúc đầu.Nhưng phía Nam Cực cũng không bỏ qua hai vật thí nghiệm này, họ lại mở một nhánh nghiên cứu mới, chuyên phát triển đề tài "chương trình tủy não"."Chương trình tủy não" là công nghệ đỉnh cao về bộ não của thế kỷ 22. Triệu Một Hữu từng được thấy hai loại sản phẩm độc đáo của kỹ thuật chế tạo người nhân tạo là "người cải tạo gien" và "người cơ giới" trong Thành phố lý tưởng ở di chỉ S45. Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai đối tượng này là bộ não ở dạng nguyên sinh hay không, trong đó người cải tạo gien có bộ não nguyên sinh thai nghén từ cơ thể mẹ, còn người cơ giới là sản phẩm 100% công nghiệp, bộ não họ là chương trình tủy não.Cơ sở của chương trình tủy não là công nghệ sinh vật điện tử và thần kinh học, nó là một bộ não hoàn toàn nhân tạo.Nhưng công nghệ này đã hoàn toàn thất truyền khi Đại Đô Thị được thành lập. "Khoa học kỹ thuật không thể chế tạo được bộ não" dường như đã trở thành một lời nguyền, mọi nỗ lực nghiên cứu của chính quyền Đại Đô Thị đều thất bại. Mục đích phía Nam Cực mở nhánh nghiên cứu mới từ thí nghiệm dung hợp cũng là để khôi phục lại kỹ thuật này thông qua di chỉ.Vậy là một "nhà họ Điêu" được ra đời chỉ để phục vụ cho thí nghiệm.Tạo ra một lượng người nhân bản khổng lồ để cung cấp số liệu sống liên tục cho hệ thống.Cái hệ thống 3D gọi là "mẹ" đó đã hoàn thành sơ bộ quá trình kiến thiết bộ não nhân tạo rồi."Bản gốc để phục chế cậu chủ nhà họ Điêu đúng là tao, nhưng sau đó họ thay đổi rất nhiều chi tiết trong cuộc đời tao dẫn đến có những người nhân bản không hề giống "Điêu Thiền" chút nào." Điêu Thiền nói.Triệu Một Hữu: "Vậy bây giờ mày là ai? Người nhân bản hay vẫn là "Điêu Thiền" lúc đầu?""Điêu Thiền lúc đầu chết rồi, Điêu Thiền viện phó Cố Đô mà mày biết ấy Triệu Mạc Đắc, chết ngắc chết hẳn rồi." Điêu Thiền gãi đầu, "Năm đó nó đâm mày xong là phát điên, không lâu sau thì chết não, hết cứu."Tiểu Yêu vẫn đang rửa tay, tiếng nước chảy vẫn quanh quẩn trong quán."Nhưng bọn Nam Cực cũng không tha cho tao, à nói thế nghe hơi kỳ nhỉ, ý là Điêu Thiền đầu tiên có giá trị sử dụng nên chúng dùng nó làm bản gốc để phục chế ra một đống người nhân bản, thả vào trò chơi "nhà họ Điêu". Nếu mày muốn hỏi về mặt vật lý tao là ai, thì có thể nói tao là một trong đống người nhân bản đó, Triệu Mạc Đắc ạ.""Mày luân hồi bao nhiêu lần trong thí nghiệm dung hợp thì trò chơi nhà họ Điêu diễn ra bấy nhiêu lâu. Trong quá trình làm thí nghiệm dài dằng dặc, bọn Nam Cực... giờ nên gọi là tầng 900, phát hiện ra hình như do Điêu Thiền đời thứ nhất bị ảnh hưởng nên người nhân bản lại có được thể chất đặc biệt. Bọn tao cũng vào được di chỉ và trở thành nhà khảo cổ."Người nhân bản Điêu Thiền khác với nhà khảo cổ bình thường, bọn nó không phải giữ lại bộ não, chỉ thay mỗi cơ thể sau mỗi lần luân hồi mà cứ hỏng là vứt hết, lại tạo ra một đứa mới. Vậy là cứ sau một vòng luân hồi lại có một Điêu Thiền mới ra đời."Nhưng tầng 900 không hề biết sau nhiều lần "nhà khảo cổ Điêu Thiền" bị phục chế, bộ não của chúng tao lại chịu ảnh hưởng của dư ba lượng tử và dần dần cơ thể phục chế bắt đầu có ký ức bẩm sinh.""Ngay từ đầu chỉ là những giấc mơ rất rời rạc, về sau chúng kết nối lại với nhau... cho đến khi thằng Liễu tìm thấy một Điêu Thiền nhân bản.""Cha với ba con đã tìm kiếm viện phó rất lâu." Tiểu Yêu nói, "Thật sự là có quá nhiều viện phó được nhân bản, gương mặt và tính cách cũng khác đi rất nhiều, họ đợi một thời gian dài, mãi mới gặp được người giống viện phó nhất."Sự tương đồng này không phải tự nhiên mà có, sau rất nhiều bộ não nhân bản xuất hiện ký ức bẩm sinh thì Điêu Thiền mà họ tìm được ở một mức độ nào đó đã thực sự có được bản ngã của Điêu Thiền đầu tiên."Mày biết Điêu Thiền đó đấy Triệu Mạc Đắc.""Chính là nhà khảo cổ có năng lực "thức tỉnh" đó."Ở cái lần luân hồi tại tầng 33 đó, thằng nhỏ như con chó chết trôi chạy vào hàng thịt lợn, hai người không quen mà lại quá quen ngồi cùng ăn một nồi sủi cảo, họ lại hội ngộ ở tuổi thiếu niên."... mày không phải nó à?" Triệu Một Hữu hỏi."Để yên tao nói nốt đã." Điêu Thiền giơ tay lên, "Lần luân hồi đó là lần chân thực nhất, mọi chuyện mày nhớ đều xảy ra thật. Từ nhỏ tao đã rất hay mơ, trong mơ tao thấy Cố Đô nhưng không nhìn rõ được mặt người bên cạnh.""Cho đến khi tao gặp thằng Liễu ở hội nghị nhà khảo cổ."Điêu Thiền vẫn nhớ như in cảnh tượng lúc đó... thiếu niên cưỡi con rồng khổng lồ xông ra từ di chỉ.Đó là một con rồng xanh mình dài giống như loài rồng trong thần thoại phương Đông với cặp sừng và hàm râu lóng lánh như ngọc lưu ly. Thiếu niên mặc trang phục thời Đường hất mặt cười khanh khách, ống tay áo cậu ta thành một dải lụa trắng phấp phới.Thiếu niên đứng trên đầu rồng, cúi xuống nhìn Điêu Thiền và nhíu mày hỏi: Cậu là Điêu Thiền à?"Thằng Liễu đích thân đưa tao vào di chỉ S45 một lần, sau đó tao nhận ra ngay đó sẽ là sân nhà thăm dò của mình. Bởi vì Thành phố lý tưởng có thể tạo ra chương trình tủy não thực sự."Triệu Một Hữu sững sờ: "Mày tạo ra chương trình tủy não thật à?""Đừng coi thường viện phó của mày chứ." Điêu Thiền nói, "Chứ không mày nghĩ vì sao tao phải trốn vào S45... ừ thì một phần cũng là để kéo dây tơ hồng cho mày với Tiền Đa Đa.""Thế thì bé chồng..." phản ứng đầu tiên của Triệu Một Hữu là tại sao không cứu bé chồng, sau đó anh cũng hiểu ra lý do ngay lập tức.Bởi vì Liễu Thất Tuyệt thật sự đã bị hòa tan vào di chỉ từ lâu rồi.Thế thì ở đây lại có một nghịch lý.Triệu Một Hữu lại nhắc lại câu hỏi với Điêu Thiền, "Thế thì, mày bây giờ là ai hả Điêu Thiền?""Mày nhẹ dạ quá nha, Triệu Mạc Đắc." Điêu Thiền không nhịn được cười, "Đã hỏi tao là ai lại còn gọi tao là Điêu Thiền.""Đừng có đánh trống lảng." Triệu Một Hữu nóng nảy, "Trả lời tao mau.""Vâng vâng vâng." Điêu Thiền đáp, "Cơ thể tao là một cơ thể nhân tạo mới, nhưng mày có thể coi bộ não tao là bộ não của Điêu Thiền nguyên gốc."Triệu Một Hữu: "Nghĩa là sao?""Chương trình tủy não." Điêu Thiền nói, "Chương trình tủy não có thể khắc phục được nhược điểm của bộ não nhân bản, bộ não nhân bản chỉ sao chép được kết cấu bộ não chứ không kế thừa được ký ức và nhân cách của bản gốc. Nhưng chương trình tủy não thì làm được.""Tao kế thừa mọi ký ức, nhân cách, đường lối tư duy vân vân của Điêu Thiền, viện phó Cố Đô. Chương trình tủy não ban đầu cũng không làm được chi tiết như vậy, dù sao Điêu Thiền lúc đầu đã bị phục chế quá nhiều lần rồi mà. Nhưng nhờ được dư ba lượng tử bù đắp, rồi thằng Liễu kể lại mọi chuyện cho tao nên bây giờ có thể coi là bộ não tao đã hoàn hảo 100% rồi."Điêu Thiền ngồi trong quán rượu Bà Già lúc này thật ra tương đương với một con tàu của Theseus (1).Nó có được cơ thể, bộ não giống hệt Điêu Thiền đầu tiên, nó rập khuôn toàn bộ ký ức, nhân cách, tình cảm... thậm chí nó còn hoàn thiện hơn cả phiên bản viện phó Cố Đô năm đó vì nó sở hữu thêm ký ức của vô số lần luân hồi nữa.Nó nhớ đêm mưa hôm đó mình đã vào một hàng thịt lợn, gặp được thằng nhỏ có mẹ là gái nhảy, chúng là đồng phạm của một cuộc mưu sát, chúng cùng lên đại học, cùng dựng nên một màn kịch trong di chỉ S45, chúng ăn ý với nhau chẳng khác gì năm xưa.Có thể bảo nó chính là Điêu Thiền chứ?Hay là nói nó không phải Điêu Thiền?"Viện phó này." Tiểu Yêu nói, "Cả ba và cha con đều bảo chú chính là Điêu Thiền."Điêu Thiền mỉm cười gật đầu, rồi quay lại nhìn bộ não trong bể cá, "Mày thì sao, Triệu Mạc Đắc?"Một con cá vàng bơi qua cây rong, thổi ra một đống bong bóng nước."... tao thì sao gì nữa." Triệu Một Hữu thản nhiên đáp, "Tao chỉ là một bộ não trong cái bể, vấn đề triết học cao siêu quá không dành cho tao.""Nhưng mà cũng cảm ơn chúng mày." Ngừng một chút, anh lại nói, "Vì đã đi một vòng dài dòng như vậy."Đánh tráo bộ não của anh, từ di chỉ A173 đến 000, chúng nó đã diễn hết một kịch bản vĩ đại rườm rà như thế. Dù nhân vật chính, là anh, bị chúng quay như chong chóng thì giờ anh cũng phải cho chúng nó một tràng pháo tay."Mày phải cảm ơn bọn tao thật đấy." Điêu Thiền nói, "Ở mức độ nào đó thì bọn tao làm cũng để tác hợp mày với Tiền Đa Đa mà. Dù sao chỉ khi nhân cách của anh ta hoàn thiện 100% anh ta mới cuỗm được não mày."Nói rồi nó lại ra vẻ xúc động, "Thời buổi này làm bà mai thật là khó quá."Tiểu Yêu thấy Triệu Một Hữu đã khá ổn định rồi nên ướm hỏi: "Viện trưởng này."Triệu Một Hữu: "Làm sao?"Trên mặt thằng nhỏ hiện rõ thông điệp "Giờ mình nói chuyện chính được chưa ạ", "Không còn nhiều thời gian đâu, chúng ta phải diễn lại quá trình đóng dấu để tấn công ngay thôi.""... được rồi." Triệu Một Hữu nói, "Nhưng mà chú có hai yêu cầu.""Chú cứ nói ạ.""Thứ nhất, vớt hết cá trong hồ ra, nếu không một lúc nữa là chết không còn con nào đâu.""Thứ hai, đổi nước bể này thành rượu đi. Remy Martin hay Vodka cũng được, càng mạnh càng tốt, không phải khách sáo."Rõ ràng là Triệu Một Hữu định tự chuốc mình xỉn quắc cần câu cho xong hết mọi sự, nhưng đâu có dễ vậy, "Mày mơ mộng quá rồi." Điêu Thiền ôm bể cá đi vào thang máy, "Mày mà say thì não mày sẽ chịu kí.ch th.ích yếu hơn nhiều, thế làm sao có tác dụng, tao lại phải chết thêm ti tỉ lần nữa mất. Ăn ở cho tử tế nào, Triệu Mạc Đắc.""Mày thích ngang ngược không, đứa nào ăn ở không ra gì trước hả?" Triệu Một Hữu vặc lại, "Mà đang đi đâu thế này? Tự sát thôi làm gì rắc rối thế?""Đương nhiên là phải rắc rối rồi, tự sát là một nghệ thuật mà." Điêu Thiền đi đến lan can sân thượng, "Mà mày cũng đến đây rồi còn gì."Đây là tầng 777.Lối vào di chỉ A173."Dù sao cũng không thể chết thật ở Đại Đô Thị được, dọn xác cũng phiền phức lắm mày ạ." Điêu Thiền nói rồi vỗ vỗ vào bể cá, "Nào đi, thằng Liễu đang đợi bọn mình đấy.""Ê từ từ mày nói lại tao nghe, mày định chết bao nhiêu lần nữa... á đm!!!"Không đợi anh nói xong Điêu Thiền đã nhảy xuống qua lan can.Sau khi vào di chỉ Triệu Một Hữu thấy mình lại có cơ thể, hình dáng anh phản chiếu trong cửa kính, đó là gương mặt khi anh đã thành niên. Anh nhìn quanh, thấy mình đang ở trong hàng thịt, ngoài đường đang mưa to, anh đang ngồi đối diện với Điêu Thiền thời thiếu niên, giữa họ là nồi sủi cảo.Chuyện gì thế này? Nhất thời Triệu Một Hữu chưa kịp phản ứng, hình như thời gian lại rối loạn rồi. Trông cảnh vật thì giống lúc anh và Điêu Thiền gặp nhau lần đầu, nhưng tại sao anh lại là người trưởng thành? Điêu Thiền này có phải Điêu Thiền thật không?Điêu Thiền ngồi trước mặt anh không nói gì, Triệu Một Hữu vô thức bốc sủi cảo bỏ vào mồm, anh chỉ muốn thử xem vị có quen không, vừa nhai anh vừa nói: "Mày có muốn cho thêm dấm hay tiêu..."Chưa nói dứt lời thì thằng nhỏ đối diện đã rút khẩu súng ra tự bắn cái đoàng vào đầu mình, óc văng tung tóe lên mặt Triệu Một Hữu.Triệu Một Hữu chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra nhưng bộ não anh đã kịp tiếp nhận thông tin, cơn đau kịch liệt quặn lên, anh mửa luôn vào nồi.Triệu Một Hữu cảm thấy mình sắp ọe ra cả dịch chua trong dạ dày, nước mắt nước mũi nhoe nhoét hết mặt. Một lúc sau, khi anh chật vật bình tĩnh lại để ngẩng lên định nói thì cảnh vật trước mắt đã thay đổi.Anh đang ở phòng ký túc thời đại học, và ngồi chơi đàn trên ban công. Điêu Thiền cũng chơi đàn ở băng ghế bên cạnh. Lúc này gương mặt nó đã thành tuổi thanh niên, "Mày nhấn phím thế sai rồi Triệu Mạc Đắc, đừng dùng phần đầu ngón tay nếu không dần dần khớp tay mày sẽ dị dạng hết..."Triệu Một Hữu chỉ học được đúng một bản nhạc thời đại học, anh nhìn lại dòng chữ trên đầu nhạc phổ, đó là "Merry Christmas, Mr. Lawrence"."Mày nghĩ gì thế, Triệu Mạc Đắc?" Điêu Thiền nhận ra anh đang thẫn thờ, "Có tập nữa không đây?"Triệu Một Hữu vô thức lặp lại cuộc đối thoại giữa chúng năm đó, "Không tập nữa, rảnh rỗi thì kiếm cái gì khác mà làm."Điêu Thiền lại rất cố chấp muốn bắt anh học bằng được, "Đúng một bài này thôi, kiểu gì mày cũng phải đàn được bài này cho tao.""Tao mà học mãi không được thì sao?""Mày mà không học được thì tao chết." Điêu Thiền nói rồi móc luôn súng ra, "Như thế này này."Tiếng súng nổ cái đoàng, óc đỏ tươi trắng ởn vãi trên phím đàn."..."Triệu Một Hữu lại mửa tại chỗ.Ngẩng đầu lên lần nữa, cảnh vật trước mắt anh lại biến đổi. Vẫn là thời đại học nhưng không phải cái trường mà Triệu Một Hữu phải học lại mấy năm nữa. Thời gian lúc này còn xa xưa hơn... anh đứng dưới sân, vừa lách mình né được một cước của Liễu Thất Tuyệt và ngẩng đầu gọi với lên ký túc, "Điêu Thiền! Nhảy xuống đi! Cho Tuyệt Tuyệt nhà mình lác mắt luôn!"Điêu Thiền ở trên lầu nhìn xuống bọn chúng và cũng cười.Trong ánh nắng lung linh, thanh niên móc khẩu súng ra trước mắt Triệu Một Hữu rồi bóp cò."Đoàng!!"Tiếng súng vang lên.Tiếng súng vang lên. Tiếng súng lại vang lên. Tiếng súng không bao giờ ngừng lại. Cảnh vật biến hóa càng lúc càng nhanh, thời gian bóp cò càng ngày càng ngắn. Thậm chí Triệu Một Hữu phải nghi ngờ thứ Điêu Thiền cầm trong tay là súng hay một cái máy đánh chữ Chicago (2), tiếng đoàng đoàng đoàng đoàng không khác gì nhịp trống của ban nhạc. Trong thoáng chốc thậm chí anh đã thấy ảo giác, hay là thật cũng nên... anh thấy trong nhà hát vĩ đại có một nhạc trưởng đứng hiên ngang, ông ta múa gậy chỉ huy, chương thứ nhất, adagio (3)! Tay violon thứ nhất tự sát! Tay violon thứ hai tự sát! Cadenza (4)! Tay trống phơ nhau bể gáo! Tốt, đến đoạn cao trào! Các tay sáo đồng loạt nổ súng! Cứ thế ta đến đoạn kết nào! Xem đây! Nhạc trưởng cũng móc súng ra! Trên sân khấu be bét máu me, mọi nhạc công đều chết ngoéo rồi, vậy thì phát súng cuối cùng phải là phần của ông ta, phải diễn tấu đến tận cùng tổ khúc này thôi! Bravo~~~!Triệu Một Hữu không biết Điêu Thiền đã chết trước mặt mình bao nhiêu lần, cũng không nhớ đến lần thứ bao nhiêu thì anh chẳng mửa ra được cái gì nữa, cơn đau buốt xoáy vào não anh dần trở thành tê dại. Cảnh vật trong di chỉ thay đổi như ngựa phi, búa tạ nện xuống đất, diễn viên chào cảm ơn, giữa bóng ảnh hỗn loạn Triệu Một Hữu bắt được khung hình cuối cùng, trong một bản giao hưởng điên cuồng đầy chết chóc, mọi nhạc công đều là Điêu Thiền. Xác nó nằm la liệt trên sân khấu như một ngọn núi máu thịt....Không biết bao lâu sau nữa, có người lay lay anh, "Triệu Mạc Đắc? Triệu Mạc Đắc? Triệu Một Hữu?" Có thứ gì đó bị rót vào miệng anh, "Tỉnh tỉnh đi, mày không sao chứ? Cảm thấy thế nào rồi?"Khó khăn lắm hai mắt Triệu Một Hữu mới lấy lại được tiêu cự, anh bình tĩnh đáp: "Tao cảm thấy tao điên rồi.""Điên là tỉnh đó." Người bên cạnh anh bật cười, "Bình sinh chẳng tu thiện quả, chỉ thích phóng hỏa giết người, tới ngày chợt tỉnh tháo tung thừng vàng, giật phăng khóa ngọc, nghe sóng dội trên sông Tiền Đường, mới tỉnh ra biết ta là ta." (5)"Cái mẹ gì vậy, nghe chẳng hiểu... ớ không, tao hiểu rồi." Triệu Một Hữu day day thái dương rồi chợt nhận ra cái giọng cười đó rất quen, anh đứng bật dậy, "Cái đm!?""Từ từ nào Triệu Mạc Đắc, coi chừng nôn nữa bây giờ." Điêu Thiền túm tay kéo anh ngồi xuống, "Tàu sắp chạy rồi, ngồi cho vững."Họ đang ngồi trong toa tàu, đây là một đoàn tàu chạy bằng hơi nước rất cổ rồi. Trong toa có mấy băng ghế bọc đệm nhung viền xanh, bên cạnh có một cái bàn ăn thấp, trên lớp khăn trải bàn màu trắng là lọ cắm hoa hồng trà đang nở rộ.Không khí lưu chuyển làm bay tấm rèm, bên ngoài cửa sổ là biển sao mênh mông.Đây là Đường hầm rượu Rum.Triệu Một Hữu trợn mắt, anh đang ngồi trên băng ghế dài dành cho bốn người, cạnh anh là Điêu Thiền, đối diện với anh, qua cái bàn là bé chồng và Liễu Thất Tuyệt. Cả bốn người đều mặc đồng phục làm thí nghiệm tiêu chuẩn của Cố Đô."Lú luôn thật à?" Liễu Thất Tuyệt nhíu mày nhìn anh, "Gì thế Triệu Mạc Đắc, chưa đâu vào đâu mà."Triệu Một Hữu quay sang nhìn Điêu Thiền, anh nghe giọng mình hỏi như người mộng du: "Bọn mình đang ở đâu?" Thiên Đường à?"Không bắn nữa đâu, yên tâm đi." Điêu Thiền vỗ vỗ vai anh, "kí.ch th.ích thế là đủ rồi, giờ là giờ nghỉ phúc lợi. Nghiêm túc thì bọn mình vẫn đang ở di chỉ A173, nhưng mày biết năng lực của thằng Liễu mà. Biến chỗ này thành Đường hầm rượu Rum trong phút mốt."Triệu Một Hữu nhìn Liễu Thất Tuyệt và bé chồng, "Thế đúng là bọn mày...""Đúng, mà cũng không đúng." Liễu Thất Tuyệt cầm tay bé chồng rồi ngoác miệng cười, "Bọn tao dung hợp hoàn toàn với A173 rồi.""Mày có thể coi tao là Liễu Thất Tuyệt." Nó lại chỉ hành tinh khổng lồ ngoài cửa sổ, "Cũng có thể coi ngôi sao đó là tao."Biển sao mênh mông này chứa đựng vô hạn tử, cũng đồng thời bao hàm vô hạn sinh."Mày vất vả rồi, Triệu Mạc Đắc." Liễu Thất Tuyệt đưa cho anh một lon Cocacola muối, chẳng biết từ bao giờ trên bàn lại có cả gà rán và thuốc lá Marlboro, "Còn một lúc nữa mới đến ga cuối, nghỉ chút đi."Triệu Một Hữu do dự hỏi, "Ga cuối là ở đâu?"Liễu Thất Tuyệt dúi lon Coca vào tay anh, "Yên tâm, không chết được đâu."Triệu Một Hữu bán tín bán nghi bật nắp lon Cocacola, và lập tức anh bị nước phụt lên bắn ướt nhẹp, Liễu Thất Tuyệt cười phá lên.Triệu Một Hữu để mặc Coca chảy ròng ròng trên mặt, trên cổ mình. Tiếng cười đó đúng là của Liễu Thất Tuyệt, anh không thể nhận lầm được, Điêu Thiền cũng cười, bé chồng cũng cười. Dường như họ đã trở lại Cố Đô năm ấy, thậm chí là trước khi Cố Đô ra đời, đội khảo sát ngày ngày cặm cụi đào đất phá đá trên đại lục hoang vu, thằng bé chưa tốt nghiệp lẵng nhẵng theo đuổi người trong mộng. Công tử hào hoa nốc cà phê đến co thắt dạ dày. Đội trưởng đội khảo sát là một thiên tài khùng mãn tính, thỉnh thoảng cũng là đàn ông chân chính. Ước mơ lớn nhất của gã là tạo phước cho chúng sinh và có rủng rỉnh thuốc lá hút hoài không hết.Còi hơi rú một tràng dài, bánh xe xình xịch nghiến trên đường ray.Khởi hành.--------------------------------Chú thích:(1) Con tàu Theseus (the Ship of Theseus), còn được gọi là Nghịch lý Theseus, là một thí nghiệm tư duy hấp dẫn đã thu hút các học giả trong nhiều thế kỷ. Nghịch lý Theseus đặt ra những câu hỏi kí.ch th.ích tư duy về khái niệm 'danh tính' theo thời gian.Hãy tưởng tượng một kịch bản trong đó mỗi bộ phận của con tàu dần dần được thay thế, từng bộ phận một. Câu hỏi cơ bản xuất hiện: Liệu con tàu còn lại sau tất cả những lần thay thế, có phải là con tàu đã tồn tại trước đó không? Câu đố cổ xưa này đã khơi dậy những cuộc tranh luận lâu dài cho đến ngày nay.(2) Máy chữ Chicago: là một bộ phim truyền hình Hàn Quốc năm 2017, còn có tên là "vũ khí nhà văn".(3) Adagio: Thuật ngữ adagio được sử dụng trong âm nhạc để mô tả nhịp độ chậm.(4) Cadenza: Trong âm nhạc, một cadenza (từ tiếng Ý: cadenza [kaˈdɛntsa]) nghĩa là nhịp điệu; số nhiều (cadenze [kaˈdɛntse]) nói chung là một đoạn nhạc ngẫu hứng hoặc viết sẵn do một nghệ sĩ độc tấu chơi hoặc hát, thường theo phong cách nhịp điệu "tự do".(5) Chú thích của tác giả: Bài kệ Hòa thượng Lỗ Trí Thâm (nhân vật trong truyện "Thủy Hử") viết trước khi viên tịch.Du's: mấy chương này anh Tiền mình mất sóng quá, bớ anh Tiền anh ở đâu lú mặt ra đây chúng tôy nhớ anhhhhhhhhhh 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Nói - AyeAyeCaptain

Số ký tự: 0