Đường đường cho...
AyeAyeCaptain
2025-03-18 08:04:59
Lúc này viện Di Hồng đã loạn hết cả lên.Toàn bộ tầng 20 bị phong tỏa, xe bay in biểu tượng của chính phủ rù rù hạ cánh từ không trung, người xuống xe phần lớn đều mặc đồng phục màu đen hoặc trắng. Đồng phục đen là chuyên viên cao cấp của chính phủ, đồng phục trắng là nhân viên nghiên cứu của phòng thí nghiệm. Đến cả cỗ máy giết chóc cũng được huy động, tất cả chen chúc trên phố đèn lồng.Nghĩ lại lực lượng trấn áp trong cuộc bạo loạn ở tầng 330 năm xưa cũng không đồ sộ đến mức này.Đèn trước cổng viện Di Hồng bật sáng trưng, "chị gái" của Triệu Một Hữu đứng ngoài cửa, thấy người của chính phủ đi vào cô ta đứng nghiêm, cúi chào, hai gót giày chụm vào nhau nghe "cạch" một tiếng, "Đội trưởng đội quan sát số 1208, báo cáo có mặt!""Tình hình vật thí nghiệm thế nào?" người nghe báo cáo là một viên chức mặc áo blouse trắng, "Báo cáo phòng thí nghiệm nhận được hôm qua cho thấy mọi biểu hiện của vật thí nghiệm vẫn bình thường, các chỉ số đều nằm trong phạm vi ổn định. Tại sao lại đột ngột phát cảnh báo cấp cao?"Cảnh báo cấp cao chỉ được phát khi vật thí nghiệm sắp tử vong, chuyên viên nghiên cứu bật thiết bị đầu cuối, trên đó hiển thị một bản báo cáo chi chít chữ, đều là ghi chép chi tiết về hoạt động trong ngày của vật thí nghiệm. Thời điểm kết thúc báo cáo này là rạng sáng hôm nay, chưa có báo cáo cập nhật mới hơn nhưng dữ liệu đầu vào đều đã được lưu trữ trong đó. Anh ta bấm mở một video, đây là phòng riêng của viện Di Hồng, Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa cùng nằm trên giường, đang nói chuyện với nhau."Nhưng tôi lén giữ lại riêng cảnh mơ này.""Tôi cảm thấy đây là giấc mơ đẹp nhất."Video dừng tại đây, cô gái giải thích, "Trước đó họ chuẩn bị thử liên mộng, cảnh mơ ở viện Di Hồng đều đạt chuẩn an toàn, sóng kí.ch th.ích não bộ cũng thuộc phạm vi cho phép nên đội quan sát không đưa ra hành động điều chỉnh gì cả.""Vậy tại sao lại có sự kiện ngoài ý muốn?" chuyên viên nghiên cứu nhíu mày, "Có người can thiệp vào máy liên mộng à?""Vâng." Cô gái cúi thấp đầu, "Đây là sơ suất của đội quan sát, tôi xin chịu mọi trách nhiệm."Chuyên viên nghiên cứu chẳng hứng thú gì với những hình phạt cô gái này sẽ phải chịu, anh ta đi lên phòng riêng ở tầng hai, lúc này một đội điều trị đã đứng chật cả phòng, họ đang cấp cứu cho người nằm trên giường. "Có cứu được không?" anh ta hỏi một người trong đó."Rất khó." Người kia lắc đầu, "Sóng não của vật thí nghiệm dao động quá kịch liệt, khả năng cao là cơ thể này sẽ hỏng. Hiện chúng tôi đang cố hết sức bảo vệ bộ não. Sau đó chắc chắn phải bắt đầu lượt thí nghiệm mới.""Các anh làm hết sức đi." Nhân viên nghiên cứu đưa mắt nhìn người nằm trên giường, lúc này cơ thể anh ta gắn đầy điện cực, hộp sọ đã bị mở ra, bác sĩ đang đưa một cây kim dài vào thăm dò đại não, "Tiền Đa Đa đâu?""Đưa về trước rồi, cấp trên muốn phân tích hình ảnh ghi được..." bác sĩ chưa nói xong thì thiết bị đo điện tim đã phát ra một chuỗi "tích" dài không ngừng. Hai người cùng ngoái lại, thấy màn hình hiển thị đường chỉ màu đỏ thẳng tắp."Không kéo dài được nữa rồi." bác sĩ tặc lưỡi, "Tạm thời chúng tôi không diệt được virus từ máy liên mộng, cơ thể này đã ngừng tim ba lần rồi, cứ tiếp tục như vậy sẽ gây tổn thương não bộ. Phải đưa vào đông lạnh thôi."Chuyên viên viên nghiên cứu quyết định rất nhanh, anh ta ra lệnh vào thiết bị đầu cuối, "Về phòng thí nghiệm."Trong nước.Triệu Một Hữu cảm thấy mình đang chìm trong nước.Anh nghe được loáng thoáng tiếng nói chuyện xung quanh, tiếng bánh xe chạy trên đường gồ ghề, tiếng giường bệnh bị đẩy đi vun vút trong hành lang, tiếng máy điện tim, tiếng dao mổ rơi xuống sàn, hình như có rất nhiều người vây quanh anh, vô số cái miệng há ra khép lại. Anh bị xẻ ra, bị tách rời, chất lỏng màu đỏ rỉ ra từ vết thương, họ rửa dạ dày anh, kiểm tra trái tim anh, ngâm mắt anh vào một cái lọ, gỡ lồng ng.ực anh như người ta gỡ lưới lọc bụi trong máy điều hòa, cuối cùng họ mở hộp sọ anh, đập vỡ xương bướm của anh.Họ mang não anh đi.Không biết bao lâu sau, Triệu Một Hữu mở mắt ra. Đầu tiên anh thấy ánh sáng mờ mờ.Toàn thân anh chìm trong một chất màu xanh, ướt và nặng, màu xanh hình như là màu ánh sáng trong bóng tối. Chất dịch dẻo quánh nhấn chìm anh, mắt anh đau xót. Anh mở to mắt ra, rất lâu sau anh mới ý thức được mình đang ở đâu.Anh đang bị ngâm trong một bình nuôi dưỡng khổng lồ.Triệu Một Hữu thử cựa quậy, anh kiểm soát tốt tứ chi mình, anh đưa tay lần ra sau lưng, trên xương sống anh không gắn điện cực nhưng lại bị ghim vô số mũi kim siêu nhỏ. Anh nghĩ ngợi một lát rồi cắn răng giật hết đống kim trên lưng ra.Dung dịch bao quanh anh dần biến mất, cái bình từ từ mở ra.Triệu Một Hữu ngã xuống từ chất lỏng, anh thấy mình ở trong một căn phòng trống rất rộng. Anh đứng dậy bước đi, đèn bật lên dưới từng bước chân anh, cuối cùng anh đi đến đường biên, trước mắt anh là một mặt tường bằng kính.Anh đưa tay đụng vào tường, thử trượt sang phải, vô số khối màu trên tường xoay chuyển để lộ ra một khung cửa sổ sát đất to lớn.Trước mắt anh là đèn đóm sáng trưng, tòa kiến trúc vĩ đại như một con thú đang nằm, trên lưng có rất nhiều con mắt, đó là những cửa sổ, mỗi cửa sổ đều là một khối màu sáng rực như dao mổ. Một cỗ xe tuần tra lơ lửng trên không, nó bay rất thong thả, để lại quệt sáng phía sau. Bên ngoài hẳn đang mưa, người đi đường che ô, Triệu Một Hữu để ý thấy họ đều mặc đồng phục trắng.Lại nhìn ra xa hơn, anh thấy pho tượng Phật bằng vàng Đại Đô Thị xây dựng, nhưng ở tầng này chỉ thấy được đầu tượng với vòng sáng công đức to lớn bồng bềnh phía sau.Anh biết đây là đâu rồi.Đây hẳn là khu thực nghiệm chính quyền Đại Đô Thị xây dựng trên tầng 900.Anh quay đầu nhìn lại bình nuôi dưỡng khổng lồ trong phòng, lại nhìn xuống tay mình, cuối cùng anh nhìn vào gương, trong ánh phản quang yếu ớt, anh thấy mặt mình.Vẫn là gương mặt Triệu Một Hữu.Từ khung cửa sổ này mà tính thì phòng này rất rộng, ít nhất là không nhỏ hơn một bãi đậu xe. Từ tầng 900 đổ lên đều là bộ ngành cơ yếu của chính phủ, lên đến đây thật sự khó bằng lên trời.Triệu Một Hữu quay lại bên cái bình nuôi dưỡng, anh nghĩ ngợi một lát rồi thò tay vào theo trực giác để ấn một điểm dưới đáy bình.Một giây sau, một bàn điều khiển trồi lên từ mặt sàn.Triệu Một Hữu ngập ngừng một chút, lại nhìn xuống tay mình, sau đó anh đến trước bàn điều khiển để gõ một vài phím.Bình nuôi dưỡng chậm rãi chìm xuống, cuối cùng nó chìm hẳn vào mặt sàn, gạch men chạy khít vào nhau, không để lại dấu vết gì nữa.Triệu Một Hữu lại tiếp tục gõ phímLần này mặt đất phát ra tiếng ong ong, những viên gạch men lại dạt sang hai bên, mặt đất biến thành một tấm kính khổng lồ trong suốt, anh có thể thấy được không gian dưới sàn.Triệu Một Hữu hít sâu một hơi, cúi xuống.Anh thấy rồi...Cùng lúc đó, tại quán rượu Bà Già, tầng 330 Đại Đô Thị.Quán rượu vẫn đông khách như mọi khi, hôm nay bà chủ ăn diện rất trí thức, bà ta đeo một cặp kính gọng vàng ngồi đọc báo sau quầy, trên báo đăng tin về cuộc đâm chém nhau giữa Ngọc Diện đường và nhà Vedran, trên giao diện trang báo còn có cả video.Có khách trong quán cũng đang bàn tán về câu chuyện đó, "Thiếu gì vụ thanh toán băng đảng ở phố đèn lồng nhỉ, dăm bữa nửa tháng lại một trận mà. Chẳng hiểu lần này động vào ai mà thấy bảo cả phố bị phong tỏa rồi!" người này kể chuyện rất hăng hái, đám đông vây quanh anh ta, "Hình như cả Ngọc Diện đường và nhà Vedran đều bị cảnh sát bắt hết rồi, xem ra lần này tầng đáy sắp có biến lớn đây...""Ơ, mà cái nhà chữa bệnh ở phố đèn lồng ấy, tên gì ấy nhỉ?" có người trong đám vỗ đùi, "Ờ đúng rồi, ngài Triệu gì, Triệu Một Hữu ấy, đi đâu mất rồi?"Cùng lúc đó, bóng đèn măng-sông cổ điển trước quán rượu lập lòe, cửa quán bị đẩy ra "kẹt kẹt".Khi cánh cửa hé ra, dường như cũng có một làn sóng rung động cực nhỏ lan đi trong không khí, như có người vừa gảy một dây đàn. Quán rượu có một bể cá rất lớn, nước trong bể đột nhiên ngừng dao động.Thời gian đình trệ cực kỳ ngắn ngủi, cũng không ai chú ý đến hiện tượng ở bể cá, khi kim giây nhích được một vạch, làn nước lại lập lờ, nhưng một con cá vàng trong bể như tự dưng phát điên, nó bắt đầu đâm đầu liên tục vào vách kính.Bà chủ liếc nhìn bể cá rồi vớt con cá vàng điên ra, vứt vào thùng rác.Một giây trước khi cá vàng phát điên, nếu có người đứng dưới bức tượng vàng vĩ đại của Đại Đô Thị, họ sẽ thấy trong nháy mắt cặp mắt tượng Phật sáng rực lên, ánh sáng chói lòa tạo thành một làn sóng từ trường màu vàng kim tỏa ra từ trung tâm bức tượng, bao trùm lấy Đại Đô Thị.Một giây sau, thế giới lại chuyển động như thường.Không ai nhận ra mình vừa mất một giây ký ức.Nhưng trong giây đồng hồ đó, dòng nước đã bất động, cá vàng đã phát điên, vòi rót bia trong quán rượu đã ngưng chảy, những cuộc trò chuyện rôm rả đã nín bặt, ngoài cửa sổ có hai gã say đang đánh nhau, trong một giây đó quả đấm của họ đều khựng lại, thế giới tĩnh mịch.Bà chủ lướt sang trang báo khác.Một giây trôi qua.Vị khách ngoài cửa đã vào, thế giới lại ồn ào, những người đang nói chuyện lại nói tiếp chủ đề dang dở, "Ơ, đang nói đến đâu ấy nhỉ?""À thì đang tầng 20, cái gì họ Triệu... cái gì nhở? Bác sĩ à?""Bác sĩ á? Bác sĩ nào?""Họ Triệu hả? Ai thế?""Không không, tầng 20 làm gì có bác sĩ?" có người bực mình khoát tay, "Uống lắm quá rồi à? Triệu nào? Họ cha ông hả?!"Chủ đề thay đổi rất nhanh, mọi thứ trôi qua không hề để lại dấu vết. Chỉ có bà chủ thôi đọc báo, gỡ đồng hồ trên tường xuống rồi chỉnh nhanh lên một giây.Sau đó bà chủ nhìn người khách mới vào, "Lại bắt đầu luân hồi à?""Chưa, họ vừa khởi động tượng Phật, từ trường lượng tử sẽ xóa sạch ký ức liên quan, đây là công tác chuẩn bị thôi." Người đến nói, "Lần này lớn chuyện quá, chắc họ sẽ phải rà soát lại cẩn thận, lần luân hồi tiếp theo không nhanh vậy đâu.""Vậy thì còn thời gian." Bà chủ gỡ kính ra, "Uống một ly rồi hẵng đi nhé?"Người tới mỉm cười, "Ừ thì làm một ly, Ice Breaker nhé, với một bao Marlboro nữa.""Thuốc lá để mang cho viện trưởng ạ?""Đương nhiên rồi, để đối mặt với những chuyện sắp tới kiểu gì cậu ta cũng phải có thuốc."Ice Breaker là một loại cocktail rất kinh điển, cần có Tequila, Cointreau, bưởi chùm và xi-rô lựu. Vậy mà bà chủ lại lôi Whisky và Vermout ngọt ra rồi rót thêm cả rượu đắng vào cái ly pha chế.Vị khách ngơ ngác, "Món gì thế này?"Bà chủ tiếp tục rót thêm Campari, thêm đá, nặn miếng vỏ cam khiến tinh dầu tỏa thành sương trong không khí."Đây là Boulevardier, hay còn gọi là "Công tử hào hoa" (1)."Rất nhiều năm trước, khi quá khứ chưa nằm sâu dưới lớp băng dày, nhóm bạn cũ từng ngồi uống rượu trong ngày xuân, khi đó anh ta là một thanh niên thực sự, một công tử hào hoa, tưởng đâu cả đoàn khảo sát ai cũng có chuyện trăng hoa với anh, mà thật ra chính anh lại trong sáng nhất"Viện phó à, chú với viện trưởng là bạn cũ mà, lần này phải dùng diện mạo năm xưa đi gặp chú ấy chứ."Bà chủ đẩy ly rượu đến trước mặt vị khách, rồi nói ra tên anh ta."Điêu Thiền."Triệu Một Hữu nằm trong căn phòng trống rất rộng.Anh nằm giữa sàn, tứ chi dang rộng, ngoài cửa sổ lấp lóe vô số ánh đèn thủy ngân, bóng của chúng trải xuống thật dài.Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên trượt mở sang hai bên, có người đến. Người đó dường như chưa thích nghi được với bóng tối, anh ta nói: "Đèn."Đèn điều khiển bằng âm thanh không phản ứng."Đừng gọi nữa anh Tiền." Triệu Một Hữu vẫn nằm bất động trên sàn, "Tường lửa của phòng thí nghiệm này chẳng ra gì, bao năm rồi sao vẫn dùng cái hệ thống cũ rích thế."Người vừa đến khựng lại một lúc rồi mới ngập ngừng hỏi: "... Triệu Một Hữu?""Ầy, tôi đây, Triệu Một Hữu." Triệu Một Hữu nói, "Quy trình thí nghiệm của mấy người bị làm sao hả? Tôi đoán đúng ra tôi không nên tỉnh lại trong bình nuôi dưỡng chứ."Tiền Đa Đa đang định bước tới phía anh thì chợt nghe Triệu Một Hữu đang nằm dưới sàn nói một câu: "Nỗi hân hoan tàn nhẫn này chắc chắn sẽ có kết cục tàn nhẫn."Tiền Đa Đa dừng lại."Anh Tiền này, từ đầu đến cuối anh chỉ có một phải không?""... phải." Tiền Đa Đa không phủ nhận, "Từ đầu đến cuối tôi chỉ có một, từ khi bắt đầu ở Cố Đô năm đó... tôi vẫn là tôi.""Còn tôi thì sao?" Triệu Một Hữu lẩm bẩm hỏi.Trong bao nhiêu lần luân hồi, hay nên gọi là thí nghiệm ấy, tôi là cái gì?Sau câu hỏi đó, đột nhiên anh đứng dậy, cao giọng gọi: "Đèn."Hệ thống cảm ứng giọng nói trong phòng thí nghiệm khởi động, cả gian phòng lập tức sáng trưng. Vừa rồi Triệu Một Hữu đã sử dụng bàn điều khiển để giành quyền kiểm soát phòng thí nghiệm, giờ bên ngoài không thể biết được chuyện xảy ra trong này. Thao tác xâm nhập cũng không đơn giản, nó đòi hỏi kỹ năng chuyên nghiệp mà cả Triệu Một Hữu của phố đèn lồng lẫn Triệu Một Hữu bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện tâm thần ở tầng 33 đều không thể có được.Nhưng nếu đổi là viện trưởng Triệu Một Hữu của viện nghiên cứu Cố Đô thì mọi thứ lại quá dễ dàng."Anh Tiền." anh quay lưng lại, nhìn Tiền Đa Đa."Trong mắt anh, cuối cùng tôi là cái gì?"Họ đứng đối diện nhau trong phòng, dưới chân là mặt kính khổng lồ. Trước đó Triệu Một Hữu đã sử dụng bàn điều khiển để cho cái bình chứa mình chìm xuống lòng đất.Sàn nhà trong suốt.Dưới ánh đèn sáng tỏ, họ có thể nhìn xuyên xuống dưới.Bên dưới là một không gian còn rộng hơn phòng này mấy lần, một nơi cao và sâu, giống thư viện cổ, nơi sẽ trưng bày cơ man là kiệt tác từ cổ chí kim trên những giá sách lớn.Nhưng đó cũng không phải là một thư viện, trên các kệ trưng bày cũng không có sách mà là vô số bình nuôi dưỡng.Trong mỗi cái bình đều có một cơ thể đang ngủ say.Tất cả đều mang gương mặt của Triệu Một Hữu.-----------------------------Chú thích:(1) Boulevardier: Tên một loại cocktail với thành phần như trong truyện đã nói. Thật ra đoạn này tác giả chỉ dùng tên "Công tử hào hoa" (hoa hoa công tử) nhưng khi mình tra thì đấy là tên tiếng Trung của loại cocktail Boulevardier này. Để quý vị nào thích tìm hiểu về rượu dễ nhận ra mình mạn phép biến tấu câu nói của nhân vật đi một chút để có cả hai tên nhé. Vì tên tiếng Trung liên quan đến nội dung câu sau á.Thật ra chiêu này mình dùng ít nhất một lần rồi =)) nếu quý vị chưa bít thì mình xin thú nhận tiếp, mình dùng trong cái khúc anh Triệu tình thánh đặt tên cho vợ ấy ạ, lúc đó ảnh nói đại khái là "Đặt tên là Đa Đa đi, đa đa ích thiện." Để quý vị đọc hiểu luôn mà khỏi phải kéo xuống chú thích, mình đã thêm luôn nghĩa tiếng Việt vào câu nói của ảnh, thành "Đặt tên là Đa Đa đi, đa đa ích thiện, càng nhiều càng tốt."Du's: Chặng cuối rồi, quý vị có thể chuẩn bị tinh thần để được nhồi pờ lót tuýt trong mấy chương kế =)))) Thật ra mình chạy xe ngoài đường nghe giọng gu gồ đọc bản convert khoảng 2 lần là hiểu, nên hông có gì căng quá đâu quý vị cứ yên tâm chill nha =)))))Mình cũng phải nói thêm với quý vị là sau khi nghe lần 2 đoạn kết, mình kết luận là mình đánh giá cao khả năng viết tuyến tình cảm của chị tác giả này, ý là nó không hề nhiều nhưng chị ấy có thể chạm đến điểm cảm xúc (khá là dễ dãi) của mình khi chị ấy muốn. Hoặc là mình chung sóng với chị ấy, nhưng mình phát hiện ra những đoạn cảm xúc khiến mình xúc động thiệt trong truyện này đều là cảm xúc thật, còn đoạn nào mình cấn cấn thì vl nó có vấn đề thiệt luôn =))) Sắp bóc hết mẽ nhau rồi, quý vị có rảnh thì thử ngẫm lại từ đầu đến giờ có gì đọc thấy không ổn không, biết đâu quý vị cũng chung sóng với tác giả như mình?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro