Fly me to the m...
AyeAyeCaptain
2025-03-18 08:04:59
Trước khi Triệu Một Hữu vào di chỉ A173 anh đã để lại lời nhắn ở rạp hát rằng hôm nay ai đến hỏi, thậm chí là chính Vai Chính đến người hóa trang cũng chỉ được trả lời: "Anh đừng tìm, người ta dặn hôm nay ông chủ Liễu không ở tầng 33."Như Điêu Thiền khi nghe vậy nó hiểu đúng như vậy, còn đổi lại là Vai Chính nghe nói thế anh ta sẽ hiểu ngay đây là manh mối Triệu Một Hữu để lại cho mình... đừng ở tầng 33.Ngoài tầng 33 Vai Chính chỉ đến một nơi, cũng chính là nơi Triệu Một Hữu muốn anh ta đến.Di chỉ A173.Phải nói là ngay từ đầu mình không hề đoán ra tình huống này. Triệu Một Hữu nghĩ thầm.Dù sao anh cũng chẳng biết gì về chồng Vai Chính, ông lão là người trong di chỉ, đương nhiên Triệu Một Hữu không dám hoàn toàn tin tưởng ông ta. Anh nhắn như thế như một cách đề phòng, nếu anh chết thật ít nhất có người biết phải nhặt xác anh ở đâu.Cuối cùng sự thật còn sốc hơn cả những gì anh đoán. Triệu Một Hữu nhìn cậu thiếu niên trong phòng, rõ ràng cậu ta cũng đang bị hoảng loạn, lát sau như thể đã tỉnh trí lại cậu ta mới nói, "Mình đã làm gì vậy?"Ông lão cười bất đắc dĩ nhưng lại nói giọng rất cương quyết, "Nên kết thúc giấc mơ này rồi, Thất Tuyệt."Thiếu niên vuốt mặt, hít sâu một hơi, "Em từ chối." tiếp đó không biết cậu ta lấy đâu ra một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, đó là một cái mặt trắng trơn. Đoạn, cậu ta nói dứt khoát: "Rồng."Đường nét của một con rồng bảy màu hiện lên trên tờ giấy trắng, trong nháy mắt thiếu niên trở thành một con rồng dài ngoằng, nó gầm lên rồi lao về phía Triệu Một Hữu, trông kiểu này là định sống chết với anh rồi. Vai Chính tái mặt, anh ta vội xô Triệu Một Hữu ra, "Đi mau!"Triệu Một Hữu nhìn con rồng từ thiếu niên biến thành, anh cảm thấy đầu óc thằng nhỏ này cũng bệnh thật, cái món bệnh tâm thần này đúng là muôn màu muôn vẻ.Anh đang định mở miệng nhận xét gì nữa nhưng tình thế có vẻ không đơn giản như bề ngoài, à vâng bề ngoài cũng không đơn giản cho lắm. Nhưng từ góc độ người quan sát anh dễ dàng gạt đi mây mù để thấy mấu chốt tưởng chừng bí ẩn của sự việc..."Mời đi theo tôi." Ông lão kéo anh đi, trang viên đã sụp đổ gần hết, họ vào xe chạy về phía đường hầm, Triệu Một Hữu còn ngậm điếu thuốc trên môi, trong cơn cuồng phong anh chỉ còn độc một điếu thuốc, "Sao ông lại muốn làm thế?""Ở tuổi của tôi, nhiều việc không cần đến lý do." Ông lão đạp ga, xe phóng vọt lên nhanh chưa từng thấy. Lúc này ông ta thật sự không giống một ông già nữa, cuồng phong thổi bạt mái tóc trắng để lộ ra cặp mắt bình thản ung dung, trong cái tốc độ bàn thờ này thậm chí ông ta còn thản nhiên thả tay phải khỏi tay lái để tự châm một điếu xì-gà.Cuối cùng khi họ đã thoát khỏi không gian bạo động, cảnh vật bốn phía lại trở thành màn hình nhiễu tuyết xẹt xẹt. Triệu Một Hữu chẳng còn điếu thuốc nào, cuồng phong vả hàng đống bụi đất vào mặt anh, anh phải thò đầu qua cửa sổ ho khù khụ."Thế mới bảo sáp vuốt tóc rất tốt, mà người trẻ lại không ưng dùng." Ông lão cắn điếu xì-gà, đưa cho anh một cái lọ thủy tinh. Triệu Một Hữu cầm lấy mở ra, anh ngửi được mùi dầu cây du quen thuộc.Ông lão phả khói, "Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu chàng trai trẻ, khi Thất Tuyệt mất kiểm soát toàn bộ không gian sẽ rung chuyển, cậu ấy sẽ đuổi kịp nhanh thôi."Phả khói thật ra cũng là một môn nghệ thuật, hồi mười mấy tuổi Triệu Một Hữu từng cố bắt chước kiểu ngậm thuốc trông rất sầu đời của mấy nhân vật NPC trong trò chơi nhưng tiếc là anh không học được cái hồn của họ. Anh làm theo chỉ giống thằng lưu manh thiếu ngủ. Thế mà lúc này nhìn ông lão kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, miệng phả khói mù mịt Triệu Một Hữu mới nhận ra hình tượng mình từng theo đuổi thời niên thiếu còn lâu mới chất bằng.Chỉ một vòng khói người ta đã có thể thấy được cả bóng dáng thanh niên gai góc, trung niên lịch lãm và tuổi già thong dong. Gương mặt ông ấy biến hóa trong khói thuốc, những đường phác họa vừa mơ hồ vừa cụ thể. Khi hình tượng tan đi, cuối cùng còn lại là một gương mặt ấm áp, vết chân chim trên khóe mắt tựa như điêu khắc bằng ngà voi, dưới lớp đồ tây là ngọn núi lửa âm ỉ chưa bao giờ tắt.Ông lão đã già, nhưng ông ta sống động hơn cả tuổi trẻ, bởi vì giờ này linh hồn ông ta đã có nơi chốn trở về.Triệu Một Hữu hiểu rồi, đúng là không cần phải hỏi lý do, ở tuổi của ông lão chữ yêu nghe thật vô vị, quân vương chinh phục tuế nguyệt không phải bằng ngôn từ mà là bằng hành động và quyết tâm."Tôi hiểu, vừa rồi tôi xin lỗi." Triệu Một Hữu nói: "Tôi còn câu hỏi này nữa, cậu Liễu rời khỏi di chỉ đi tìm nhỏ em tôi hôm nào vậy?"Khoảnh khắc thiếu niên biến thành rồng trong căn phòng đó mọi thứ đều trở nên liền mạch.Ông lão cười, bảo: "Đúng là bạn của Thất Tuyệt."Triệu Một Hữu cười: "Ngài cũng đúng là người yêu của ảnh."Ghế sau xe đột nhiên bị chấn động mãnh liệt, không gian màu trắng quanh họ nhanh chóng sụp đổ, Vai Chính và con rồng đang vật lộn với nhau sau lưng họ."Tôi nghĩ tôi không cần nói thêm gì nữa." ông lão đưa cho Triệu Một Hữu một điếu xì-gà rồi cắt đầu và châm cho anh, "Cậu thắt lại cà-vạt, vuốt sáp tóc rồi đi làm việc người trưởng thành nên làm đi."Triệu Một Hữu mở cửa xuống xe, một giây sau một luồng khí thốc vào lưng anh, chiếc taxi lại lao về phía con rồng khổng lồ bằng tốc độ như vũ bão. Đây chắc chắn là chiếc xe phong cách nhất Triệu Một Hữu từng gặp, bộ siêu tập xe hơi bảy màu lòe loẹt của Điêu Thiền cũng không bằng được. Đối phương như một chàng rể tới muộn hôn lễ của chính mình, anh ta mặc bộ lễ phục đẹp nhất lao đến giáo đường, xe hoa cướp gió mà phi trên đường phố, cốp xe túa ra hoa hồng và lửa đỏ. Triệu Một Hữu bị phun cả bụm khói vào mặt, lúc này anh bắt đầu mường tượng ra chính xác cuộc sống tuổi già của mình nên thế nào.Vai Chính đang vật lộn bị chiếc xe đụng bay ra, anh ta bắn lên trời như sao xẹt rồi té lăn quay xuống bên chân Triệu Một Hữu. Triệu Một Hữu đang đứng thoa sáp lên đầu, đây là lần đầu tiên anh làm tóc kiểu này, "Sao hả?" anh đứng nhìn Vai Chính tự bò dậy, lại vuốt một đống sáp nữa, "Thấy giống một quả trứng ngâm tương đẹp trai vãi chưởng không?"Vai Chính không thèm cợt nhả với anh, "Mày có chịu giúp không hả Triệu Mạc Đắc?""Giúp chứ, anh cần là có em liền." Triệu Một Hữu nói, "Giúp gì nào?""Đầu tiên phải khiến bản thể ổn định lại đã." Vai Chính chỉ vào con rồng đằng xa, "Nó mà không bình tĩnh lại thì anh đi đời, cả A173 cũng đi đời.""Được, nhưng trước đó em phải hỏi anh một câu." Triệu Một Hữu nhìn anh ta rồi nhắc lại câu hỏi ban nãy trên taxi, "Ngày cậu Liễu rời khỏi di chỉ đi tìm nhỏ em em ở tầng 33 là ngày nào?"Vai Chính không hiểu lắm, "Sao nữa, ngày 8 tháng 12.""Ngày 8 tháng 12 anh có ra vào di chỉ không?""Không, hôm đó anh mày diễn mà, mày còn đi xem còn gì Triệu Mạc Đắc." Vai Chính sốt ruột thấy rõ, "Cuối cùng là mày muốn nói gì hả?""Nghe cho rõ đây Liễu Thất Tuyệt." Triệu Một Hữu hít sâu một hơi rồi nói: "Trước kia em đã được xem tài liệu về vật sống rời khỏi di chỉ, họ nói rằng hệ thống quan trắc được ngày vật sống rời khỏi di chỉ cũng là ngày Lý Đại Cường mất tích.""Là ngày 8 tháng 12."Từ khoảnh khắc thiếu niên biến thành rồng điều Triệu Một Hữu mơ hồ ngờ vực bấy lâu rốt cuộc đã lộ rõ.Năng lực của anh chính là biến hình, bởi vậy anh biết rõ "tạo vật" và "biến hình" khác nhau như thế nào. Tạo vật là tạo ra thứ khác, còn biến hình là biến chính mình. Liễu Thất Tuyệt có thể toàn quyền thay đổi mọi thứ trong di chỉ, miễn đó là vật do anh ta tạo ra.Chỉ có một thứ anh ta không thể thay đổi được đó chính là người sống của thế giới hiện thực, hoặc có thể gọi là nhà khảo cổ tiến vào di chỉ. Bởi vì người đó không phải do anh ta tạo ra, việc Lý Đại Cường không thay đổi gương mặt chính là ví dụ.Như thế cũng tức là thiếu niên có thể biến thành rồng không phải người sống.Thiếu niên đó mới chính là sinh mệnh được sáng tạo ra."Trước kia chính anh dạy em mà! Tinh thần dao động quá mức sẽ khiến ta lạc lối! Sau đó ta sẽ cảm thấy mình chính là người trong di chỉ!" Triệu Một Hữu gào lên với Vai Chính trong cơn cuồng phong, "Mẹ kiếp anh yêu chồng anh quá rồi! Yêu đến mức quên mất mình là ai rồi!! Tổ sư anh anh đúng là thằng tâm thần ngầu nhất em từng gặp đấy Liễu Thất Tuyệt!"Thần sáng tạo ra thế giới rồi thần rơi vào thế giới, từ đó thần quên mất bản ngã của mình.Vai Chính nhìn anh chằm chằm, miệng anh ta há hốc nhưng không cử động. Triệu Một Hữu điên tiết vạch mồm anh ta ra rồi dốc ngược lọ dầu sáp vuốt tóc vào.Mùi dầu cây du xộc thẳng lên não khiến con người như bị nhấn chìm xuống biển sâu, chuyện cũ xa xưa thành cơn sóng nhồi anh ta chìm nổi, để mưa to gió lớn vã trên mình anh ta.Gương mặt ai nằm sâu trong ký ức đó?Đó là câu chuyện từ những năm nào?Anh ta nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, anh vừa chạy thoát khỏi đám người vây giết trong di chỉ, trở lại hiện thực anh lại bị bạn bè đâm lưng ở nhà an toàn. Anh giết sạch họ, cả kẻ thù lẫn những người bạn từng chung lưng đấu cật năm nào.Nhà an toàn không còn an toàn nữa, anh mai danh ẩn tích trốn xuống tầng đáy đô thị. Anh nấp bảy ngày trong một rạp chiếu phim 3D rách nát, sống dựa vào nước cạy được từ máy bán hàng tự động và bánh pizza thừa khách đến xem phim vứt lại.Bảy ngày sau thương tích của anh khá lên, anh chưa đi ngay mà đến quầy bán vé hỏi mua thẻ năm.Người bán vé cũng chính là ông chủ nhìn anh với vẻ quái lạ, ông ta nói bằng giọng địa phương không biết từ năm nảo năm nào rằng: Bao giờ thích xem thì ra đây mua vé chứ chỗ tôi không có loại dịch vụ cao cấp ấy.Anh nghĩ ngợi rồi tháo chiếc nhẫn ngọc đặt lên quầy, đây là thứ đáng tiền duy nhất anh có. Anh mua lại cái quầy này, anh trở thành ông chủ kiêm bán vé.Buổi tối mấy ngày sau đó, một người có tuổi lịch lãm đến, mái tóc màu xám bạc của ông ta vuốt gọn sau ót. Ngửi thấy mùi dầu cây du và mùi xì-gà, anh vội đứng dậy sau quầy.Ông già nhìn anh rồi mỉm cười, chỉ tờ áp phích lơ lửng trên tường: Chào chàng trai, cho tôi một vé xem "Bản danh sách của Schindler".Ông già là khách quen ở đây, thường ngày ông ta sẽ đến xem phim vào 9 giờ tối, có khi ông cầm một cái ô cán dài, có khi ông gài một bông hoa lan trên áo vét. Mèo đen chạy nhong nhỏng dưới bóng đèn ánh trăng, cuộc đối thoại giữa họ ngày một dài hơn.Chào chàng trai, cho tôi một vé xem "Nhân chứng buộc tội".Tối nay mưa to quá.Con mèo này ăn nhiều rồi thì phải.Đổi loại hạt nào dễ tiêu hóa hơn đi.Dạo này có vẻ vắng khách nhỉ.Vé của ngài đây ạ, ngài giữ cẩn thận nhé.Lần trước ngài để quên ô.Hoa lan của ngài... đẹp thật.Ngài cũng thích nghe Jazz ạ?Đương nhiên rồi, nhưng tôi cảm thấy kinh kịch vẫn cổ hơn.Bán cho tôi một vé xem "Chuyến tàu mang tên d.ục v.ọng" nhé.Có phim gì đề cử cho tôi không?...Cho đến một ngày, màn ảnh 3D bị lỗi, tối đó anh và ông già nhìn nhau, lát sau đối phương mỉm cười ôn hòa, bảo: Không sao đâu, tôi nghĩ việc này cũng có thể coi là một niềm vui bất ngờ đấy. Ở tuổi này của tôi mà còn gặp chuyện ngoài ý muốn cũng rất đáng vui.Anh thì sầu lắm, nhưng anh không biết sửa màn ảnh, con mèo đen ngồi trên quầy dụi vào tay anh. Ông già trầm ngâm một lát rồi bảo: Tôi nghĩ trong kho chắc còn có máy móc dự phòng, hồi trước lâu rồi tôi từng thấy ông chủ cũ dùng máy đó.Đúng là trong kho có máy dự phòng thật, nhưng máy đó chẳng có chức năng 3D, đó là loại máy chiếu phim cổ người ta sử dụng từ hai trăm năm đầu phim ảnh ra đời. Không, có khi còn trước đó nữa kia. Anh nhìn hộp đèn bám bụi mà tự hỏi cái này dùng kiểu gì đây?Ông già có vẻ hiểu ý anh, ông ấy mỉm cười chạm vào bánh răng lắp trên cuộn phim, bảo: Đây là máy chiếu phim nhựa, hẳn là loại cổ điển nhất đấy.Nói rồi ông ấy cởi khuy tay áo, xắn tay áo lên tận khuỷu và kéo bàn chiếu phim nhựa ra khỏi đống đồ cũ chất chồng, đặt cuộn phim trong hộp vào. Chùm ánh sáng trắng phát ra in lên bức tường xám đối diện.Những bộ phim cũ có ma lực, trước màn ảnh luôn là một khán phòng vô hình, khi hình ảnh đen trắng hiện ra cả hai đều vô thức ngồi xuống sàn nhà.Tối đầu tiên, họ xem "Casablanca".Thế kỷ 20, thế chiến thứ hai nổ ra, rất nhiều người dân châu Âu lựa chọn trốn sang châu Mỹ. Casablanca thuộc Morocco của Pháp trở thành con đường trọng yếu trong hành trình từ châu Âu sang châu Mỹ, nhưng chỉ có rất ít người may mắn lấy được thị thực thông hành đến nước Mỹ.Tại thành phố của hy vọng và tuyệt vọng ấy, nam chính mở một quán rượu, ông ta có một trái tim tan vỡ, một nhạc công da đen trung thành và khách đến đông nghẹt mỗi đêm. Khách lén qua sông dùng kim cương để đổi lấy vé tàu, tội phạm giết người bị bắn chết, người phụ nữ đứng bên đàn dương cầm nhìn bạn cũ, đòi anh ta chơi tiếp một bản nhạc ngày xưa."Play it once, Sam. For old times' sake."Phim kết thúc, ông già bảo anh: Năm 1982 có một ca sĩ từng viết một bài hát cùng tên với bộ phim này, giai điệu hay lắm.Anh tìm nghe thật nhiều lần, mấy hôm sau ông già lại đến nữa, khi ánh mắt chạm nhau họ đều mỉm cười. Tôi mang bàn chiếu phim nhựa đây, ông già lấy từ trong túi giấy một chiếc hộp màu bạc, tôi nghĩ ta có thể xem cùng nhau.Lần này hình ảnh đã có màu, "Bữa sáng ở Tiffany's", Audrey Hepburn đóng vai một cô gái bán hoa hạng sang, mặc chiếc váy đen trứ danh đó đi lại trên phố. Mỗi sáng cô sẽ ngồi taxi đến Tiffany's, ăn điểm tâm trước tủ kính bày trang sức.Tôi thích chiếc taxi màu vàng đó. Ông ta nói khi phim kết thúc.Chiếc taxi có thể thấy được ở mọi con đường New York đã chở nam nữ chính xuyên qua xa lộ số 5, dường như nó có thể chở họ đến chân trời góc biển.Hóa ra chân trời góc biển không xa lắm, màn đêm trôi qua trong màn ảnh và ánh sáng bạc, họ cùng nhau dạo chơi ở Moulin Rouge trong Montmartre muôn sắc, cùng uống thả cửa ở tiệc của Gatsby, cùng ngắm sinh viên bạo động dưới tháp Eiffel trong "Những kẻ mộng mơ", cùng ở Thái Bình Dương nhìn bầu trời sao trong "Du hành không gian" 2001, giây phút tận thế biển gầm hất tung tàu thủy, họ chạy vào hang động, sinh viên của "Câu Lạc Bộ Thi Ca" đang thảo luận về tự do và cái chết, họ gia nhập để cùng ngồi bên đống lửa ngâm một bài thơ của Walt Whitman.Không biết đã qua bao nhiêu buổi tối, phim kết thúc, cuối cùng anh cũng hỏi ông già câu hỏi đó: Sao ngài lại cứu tôi?Bảy ngày trốn trong rạp anh thường ngửi thấy mùi sáp vuốt tóc cây du và mùi xì-gà ở ghế trước, mỗi khi hết phim anh luôn tìm được thứ gì đó để lại trên chiếc ghế còn ấm hơi người. Lúc đầu là đồ ăn, sau đó có cả thuốc.Ông già cười. Tôi còn nghĩ không biết bao giờ cậu mới hỏi. Một tia tinh quái lóe lên trong đôi mắt ông già, trong khoảnh khắc ông ấy trẻ lại... một thương nhân trẻ tuổi, mặc đồ tây đi giày da bôn ba giữa các tầng, những món hời lớn lao kèm theo nguy hiểm lớn lao.Lần đầu tiên rơi vào đường cùng tôi cũng trốn vào một rạp chiếu phim.Sau đó tôi bắt đầu có thói quen xem phim, dù đã về hưu nhưng sở thích lúc trẻ vẫn còn. Giọng ông rất ôn hòa, còn có lẫn ý cười. Thế nên lần đầu nhận thấy cậu trốn sau dãy ghế cuối tôi đã nghĩ chẳng phải mỗi người đều là một bài thơ sao? Chắc chắn phải có những vần xuất hiện ở những điểm giống nhau.Ngài làm nghề gì thế?Ông già nhìn anh rồi mỉm cười bao dung, đọc ra một cái tên.Đó là một cái tên rất xưa rồi. Rất xưa, nhưng chiếu sáng rực rỡ.Tôi đã nghe nói về chuyện xảy ra ở tầng 777. Ông già bảo, lâu lắm rồi không ai dám tháo mặt nạ ở hội nghị. Con rồng cậu biến ra đẹp lắm.Rất nhiều nhà khảo cổ đều biết đến cái tên đó, dù nó đã bị phủ bụi nhiều năm rồi, nghe nói người dùng nó đã lui khỏi nghành từ lâu.Tôi về hưu nhiều năm rồi. Ông lão bình thản nói. Giờ tôi chỉ là một ông già thích xem phim thôi....Sau đó bộ phim bị bấm nút dừng phát, cho đến một ngày anh lại vào di chỉ rồi vội vã thoát ra, tưởng như anh sắp bị nuốt chửng bởi nỗi sợ hãi. Đêm đó ông già đứng nhìn anh trước quầy bán vé, ông ấy hơi nhíu mày, đặt tay lên vai anh rồi hỏi. Có chuyện gì vậy?Rồng của tôi. Anh lẩm bẩm trả lời. Rồng của tôi chết rồi.Năng lực "tạo vật" của anh vốn đã đến mức độ hoàn mỹ, vậy mà lần này di chỉ từ chối anh, anh không tạo ra được một cái gì.Ông già suy tư một lát rồi bảo: Nhiều năm rồi tôi không vào di chỉ.Anh chẳng kịp nghĩ gì mà trả lời ông ấy ngay: Tôi biết mà, chuyện thế này không ai giúp được tôi cả.Cậu hiểu lầm rồi. Ông già nhìn anh. Tuổi này của tôi mà muốn nhảy lầu thì cần phải chuẩn bị một chút, giờ này ngày mai cậu có rảnh không?Anh sững sờ.Ông già vẫn mỉm cười thật hiền lành: Chúng ta vào đó xem qua tình hình thế nào rồi hẵng quyết định nhé, cậu thấy được không?Ngày hôm sau cảnh vật trong di chỉ giống như họ rơi vào một bức tranh của Dali, mọi thứ đều hỗn loạn, bất ổn, đồng hồ khổng lồ uốn éo trên bầu trời, bầu trời tan ra thành chất nhầy trong suốt nhỏ xuống đất. Ông già tỏ ra rất bình tĩnh, ông nhìn sang anh và hỏi: Năng lực của cậu bây giờ làm được gì?Anh cố gắng hết sức nhưng chỉ biến ra được một sợi tóc.Tôi hỏi nguyên nhân được không? Ông già nói. Trước khi thành thế này cậu đã gặp chuyện gì trong di chỉ vậy?Anh kể lại chuyện người quen cũ gửi gắm đồ đệ cho anh, rồi bạn bè phản bội, đồng nghiệp hãm hại. Những việc này đều rất bình thường trong giới khảo cổ. Ông già im lặng lắng nghe, lát sau ông ấy bảo: Tôi nghĩ không phải để ý đến những sát thủ vụng về đó đâu, còn người mới cậu được gửi gắm cậu cũng cứu được rồi phải không? Vậy thì hẳn là vấn đề ở cậu và bạn cậu.Ông lão nói xong lại sửa lại: Bạn cũ của cậu.Nhưng anh không trả lời được.Anh bị ám ảnh vì tình bạn đổ vỡ à? Đâu có giống như thế. Anh đâu có ngại hai tay dính máu bạn cũ, dù trước đó chúng từng hứng cả nước mắt anh.Hai người im lặng trong chốc lát, mặt trời hình vuông trồi lên từ đường chân trời, anh chưa từng thấy di chỉ hỗn loạn đến mức độ này. A173 luôn là sân nhà thăm dò của anh, thậm chí có thể nói anh là người hiểu biết sâu nhất về nó, toàn bộ di chỉ đều từng bị cải tạo dưới năng lực tạo vật của anh, anh đã tạo ra thần miếu đỏ thắm, rồng bay, thậm chí cả đại dương và sao trời, bởi vậy toàn bộ di chỉ đều chịu sự ảnh hưởng của anh. Anh nhìn cái đồng hồ trôi nổi phía xa, vẫn không thể hiểu nó nghĩa là gì.Đột nhiên ông già mỉm cười. Rồi ông vừa cười vừa lắc đầu bảo, à, tôi hiểu rồi, thật là...Ngài hiểu gì kia?Chuyện này đáng ra phải để tôi làm mới phải. Ông già nhìn anh bất đắc dĩ. Người trẻ tuổi luôn thích cướp mất đặc quyền của người già, dù chúng tôi vốn đã chẳng còn mấy ưu thế.Anh không hiểu. Ông già lại bước tới gần anh hơn, ông ấy đưa tay chỉ cái đồng hồ trôi nổi trên trời rồi nói bằng giọng trìu mến: Thất Tuyệt, dạo này cậu rất để ý đến thời gian phải không?Thời gian.Thời gian của họ chênh lệch quá nhiều.Thời gian dành cho họ không còn lại bao nhiêu.Thất Tuyệt, em hãy nghe hết những gì tôi sắp nói đây. Giọng ông già lại vang lên bên tai anh. Phần lớn cuộc đời tôi luôn cô đơn, nhưng tôi cũng đã trải qua đủ những quãng thời gian đặc sắc, tôi cứ nghĩ mình sẽ giống như những bộ phim cũ ấy, tôi đã bước qua đoạn cao trào rồi, đèn tắt rồi, khán giả sắp ra về, sau đó là một buổi chiều nào đó, sẽ có một người trẻ tuổi tình cờ nhắc lại chuyện cũ về tôi...Nhưng rõ ràng là số phận quá hào phóng với tôi. Cuộc đời tôi không phải một bộ phim, số phận tặng cho tôi một bài thơ, câu đặc sắc nhất chỉ đến trong giây phút thi sĩ chuẩn bị buông bút.Ông già nhìn anh, ông ấy đang cười, thực sự làm một nụ cười khoe răng. Nụ cười bao hàm hơn nửa đời người, anh nhìn thấy thiếu niên cười khanh khách hôn mình, răng cụng vào nhau, lại có thanh niên cố ra vẻ bình tĩnh hiến dâng nụ hôn và hoa hồng, thật ra bờ môi anh ta cứng đờ vì căng thẳng, có vị trung niên lịch lãm chìa tay ra với anh, mời anh một điệu nhảy... cuối cùng tất cả hình ảnh ngưng tụ thành một khuôn mặt, trở thành người đàn ông già nua lại quá đỗi trẻ trung trước mắt.Thất Tuyệt, em có biết ý nghĩa của thi ca không?Là gì?Là uống rượu, cười nói, khiêu vũ, hát ca hết mình trước khi nhạc dừng.Ông có chắc là đang nói đến thi ca không?Đương nhiên rồi, thi ca hơn xa những dòng chữ in trên giấy trắng.Vượt khỏi những lề thói, bỏ qua niêm luật, vần chân, vế đối và giao thức em vẫn có thể làm được một bài thơ. Chỉ cần bắt được sợi lửa đỏ rớt lại trước khi chiều buông, nghiền ngẫm tiêu hóa nó. Đừng để tâm đến những kẻ sợ lửa kia, em phải thiêu mình cháy lên, phải nhảy múa, ca hát trong thống khổ, xương sườn em phải trở nên vàng rực, cuối cùng em sẽ thành mặt trời.Thất Tuyệt, tôi không phải người duy nhất em yêu trong đời, nhưng tôi vinh hạnh trở thành một người trong số đó. Ông già nhìn vào mắt anh. Là sợi lửa cuối cùng trước khi chiều buông, sinh mệnh của tôi còn đủ cho một lần cháy bỏng, em có sẵn lòng bắt lấy tôi không?Anh vô thức đưa mắt nhìn đồng hồ trên đầu, rồi hai mắt anh bị che kín. Kệ nó đi. Giọng ông già vang lên trong bóng tối. Ít nhất trước khi mặt trời lặn chúng ta vẫn kịp làm một bài thơ....Họ lên sống ở tầng giữa, điều kiện sinh hoạt ở đó phù hợp hơn với người lớn tuổi. Họ lắp máy chiếu phim trong phòng ngủ, những bộ phim cũ được xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Năng lực của anh dần trở lại, đến một ngày rạp Xuất Vân diễn vở kinh kịch trứ danh "Đại náo thiên cung", lúc rời khỏi lô ghế tự dưng ông già bảo: Thất Tuyệt này, tự dưng tôi nghĩ ra chuyện này.Trước kia em bảo lúc năng lực bị hạn chế tối đa em chỉ biến ra được một sợi tóc phải không... nhưng nếu đó chính là sợi lông của Tề Thiên Đại Thánh thì sao?...Năng lực của anh đã hoàn toàn hồi phục, di chỉ A173 được cải tạo thành rất nhiều thời không, mọi khung cảnh trên màn bạc đều trở thành sự thật, họ ngồi trên chiếc taxi màu vàng xuyên qua bao nhiêu thời đại. Họ ăn tối ở khách sạn Waldorf Astoria, đó là nơi Donna khiêu vũ với trung tá trong "Hương đàn bà", dàn nhạc dạo bản Por una Cabeza, ông già đứng dậy mỉm cười mời anh một điệu Tăng-gô.Đổi bài khác đi. Ông già bảo. Por una Cabeza chúng ta nghe hàng ngàn lần rồi.Mình muốn nghe gì?Chắc là... mình thử Jazz xem sao. Ông già mỉm cười như trẻ con. "Fly me to the moon" được không?..."... Liễu Thất Tuyệt?" tiếng nói như ẩn như hiện vang trong tai anh, "Quý phi! Mẹ cha anh Liễu Thất Tuyệt! Tỉnh lại đi Liễu Thất Tuyệt!"Cuối cùng Vai Chính cũng bừng tỉnh, Triệu Một Hữu gào lên gọi anh ta đến mức suýt tắc thở, anh gập người ho khan một hồi rồi mới nói bằng giọng khàn khàn, "Nhớ lại chưa?"Vai Chính nhìn anh như một người vừa bị đánh thức khỏi giấc mơ dài. Sau đó Triệu Một Hữu ăn một đấm vào giữa ngực.Triệu Một Hữu vừa đứng được thẳng lên đã lại gập mình xuống, "... Mẹ nhà anh, ở đâu cái kiểu như thế hả Quý phi."Vai Chính quay mặt đi, bảo: "Cảm ơn."Triệu Một Hữu cười, ăn đấm thật nhưng anh không đánh lại, đằng nào cũng phải có đứa bị đánh mà. Dù sao cái giá của tỉnh mộng đâu có rẻ, vớ vẩn có khi lại vĩnh biệt luôn.Anh em chí cốt đỡ cho nhau một cơn gắt ngủ cũng được. "Anh lo đằng ấy nhà anh đi, coi chừng đánh không lại...""Nhà tao không sao đâu." Vai Chính ngắt lời anh, anh ta rút điếu xì-gà trên tay Triệu Một Hữu rồi rít một hơi."Giỡn hoài đó là rồng đấy." Triệu Một Hữu vừa nói vừa nhìn phía xa, nãy giờ anh mải lo tình hình Vai Chính nên không để ý, lúc này anh mới kinh ngạc nhận ra con rồng xanh vừa làm loạn đã biến mất, chiếc taxi đang chậm rãi lăn bánh về phía họ.Ông lão hạ kính xuống, đưa cho Vai Chính chiếc mặt nạ vẽ hình rồng sặc sỡ, ông ấy mỉm cười ôn hòa bảo: "Thất Tuyệt."Mạnh thế cơ à? Triệu Một Hữu nhìn Vai Chính ngơ ngác nhận chiếc mặt nạ. Ê tính ra đây có phải là một ca bạo lực gia đình không nhỉ?Vai Chính vu.ốt ve mặt nạ rồi thở dài: "Mình à."Ông lão xuống xe rồi dang tay ôm anh ta, cái ôm dài thắm thiết tưởng không bao giờ buông, cuối cùng ông ấy nhìn sang Triệu Một Hữu, bảo: "Tôi nên cảm ơn cậu một câu, người trẻ tuổi ạ.""Việc tôi nên làm mà." Không ít người có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, huống chi ông lão này mạnh khủng khiếp, phong thái của ông ấy không già chút nào. Đến Triệu Một Hữu cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh thấy mình như một đứa trẻ vừa được người lớn khen ngợi, "Nhưng mà tôi có thắc mắc này... sao ngài không tự thức tỉnh Quý Phi ngay từ đầu?"Nói xong anh cũng tự thấy mình chẳng lãng mạn gì cả.Ông lão vẫn mỉm cười hiền lành, Vai Chính thì mím môi rít thuốc, "Vì điều chỉnh.""Điều chỉnh á?""Phần lớn di chỉ A173 hiện nay đều đã bị năng lực của anh cải tạo rồi. Nói cách khác tiềm thức của anh kiểm soát quy tắc vận hành nơi này." Vai Chính nói tiếp, "Nhà anh... ông nhà anh cũng bị như thế, ông ấy là bản sao do anh sáng tạo ra, nếu bản thân anh không cho phép bản sao nói thì ông ấy không thể nói được."Anh không đồng ý, nghĩa là lỗi.Lỗi phải bị điều chỉnh.Thế nên câu chuyện Vai Chính mới là bản thể chỉ có thể bị vạch trần bởi người từ ngoài đến. Vì họ không phải tạo vật, họ không bị chi phối bởi quy tắc của người sáng tạo.Thật là... Triệu Một Hữu không nỡ nói nốt mấy từ "quá chân thực", chỉ để lại nửa câu đầu đầm đìa máu me.Thật là...Cuối cùng anh cũng hơi hiểu vì sao ông lão chọn thời điểm này để vạch trần sự thật.Câu đầu tiên anh nói khi vào nhà là thật, bản thể của ông lão ngoài di chỉ thật sự sắp đi rồi.Thời khắc chia ly sắp đến.Có lẽ còn một nguyên nhân nữa, "Lý Đại Cường là thế nào nữa?""Như mày thấy đấy, anh thời trẻ." Vai Chính nói đến đó thì khựng lại, rõ ràng là để sắp xếp lại ngôn từ lệch lạc trong đầu, "Bản sao thời trẻ của anh, nó muốn kéo mày vào di chỉ, nhưng tạo vật muốn rời khỏi di chỉ phải có điều kiện, nhất định nó phải đi theo một người sống thực sự mới vào được thế giới hiện thực. Chắc vì thế nên nó mới trao đổi với Lý Đại Cường."Đây cũng là hành động bất ngờ nhất của thiếu niên đó, hẳn ít nhiều nó đã ý thức được ông lão trong hiện thực sắp mất thế nên nó mới bắt đầu bị kích động. Thậm chí nó muốn khiến người sống bị hòa tan vào di chỉ.Vai Chính nói đến đó thì có vẻ khó chịu, "Mẹ nó chứ, đơn giản thế thôi mà mãi mình không nhận ra."Chuyện bình thường mà, đang mơ một giấc mơ đẹp làm gì có ai muốn tỉnh.Ông lão nhẹ nhàng vỗ vai Vai Chính rồi bảo với Triệu Một Hữu, "Thật ra đã có rất nhiều nhà khảo cổ vào di chỉ A173 rồi, tôi đã quan sát họ rất lâu nhưng tôi cảm thấy cậu là người phù hợp nhất để thức tỉnh Thất Tuyệt, người trẻ tuổi ạ."Rồi ông ấy lại cười, "Có lẽ cậu cũng là người duy nhất đánh thức được cậu ấy."Ông ấy đã quan sát rất lâu, vừa âm thầm chống lại "điều chỉnh" ông vừa cố gắng tìm cơ hội, thế giới quá điên cuồng mà người yêu niên thiếu của ông sáng tạo ra trong di chỉ rất dễ bị người khác lợi dụng. Chỉ riêng Triệu Một Hữu, có thể coi là người bạn duy nhất của Thất Tuyệt, có thể giữ bí mật cho ông, cũng có thể để ông trông cậy vào.Triệu Một Hữu nhìn ông lão, lại nhìn Vai Chính, đột nhiên anh cảm thấy có quá nhiều điều muốn nói, buồn vui lẫn lộn vào nhau. Thậm chí hình như anh thành Tây Vương Mẫu đi chia uyên rẽ thúy.Vai Chính hít sâu một hơi, "... mình à."Ông lão quay sang anh ta, vẫn là nụ cười bao dung nồng nàn tình cảm, "Thất Tuyệt."Họ đều hiểu, đến lúc tỉnh mộng rồi.Ông lão chìa tay ra với Vai Chính, "Thất Tuyệt, em còn nhớ điệu Tăng-gô của chúng ta ở khách sạn Waldorf Astoria không?"Đột nhiên Vai Chính ngẩng phắt lên."Đến đây nào, chồng em."Để chúng ta cùng khiêu vũ một điệu cuối cùng.Triệu Một Hữu kinh ngạc nhận ra không gian bắt đầu thay đổi... đây không phải là năng lực của Vai Chính, tạo vật là sáng tạo vật chất từ hư không, nhưng lúc này vô số hạt cát cuốn lên quanh họ, cố hương, quán Rick's Cafe Americain, tháp Eiffel, Montmartre, Tiffany's... cảnh cuối cùng là một khách sạn sáng trưng, dưới chùm đèn treo khổng lồ là dập dìu hoa bướm, những món đồ bằng pha lê long lanh lập lòe.Trung tá và Donna vừa nhảy bản Por una Cabeza, dàn nhạc lật trang nhạc phổ, thanh niên và ông lão bước vào sàn nhảy, khuấy động sông trăng.Fly me to the moonAnd let me play among the starsLet me see what spring is likeOn Jupiter and MarsIn other words, hold my handIn other words, darling, kiss me...Trong tiếng nhạc Jazz, ông lão nhìn thanh niên đang nhòe nhoẹt nước mắt, ông dịu dàng bảo: "Khóc vì tôi một lần thôi nhé, Thất Tuyệt. Em chỉ khóc vì tôi một lần là đủ rồi.""Còn nhớ trước kia tôi đã nói với em thế nào không? Ý nghĩa của thi ca là gì?""Là trước khi nhạc dừng, ta uống rượu, cười nói, ca hát, khiêu vũ hết mình."Triệu Một Hữu đến kéo ghế ngồi xuống một bàn ăn, gọi phục vụ mang cho mình một điếu thuốc.Cái hôm trực đêm ăn lẩu ở khoa cấp cứu đó, Điêu Thiền từng nói với anh rằng ở hội nghị nhà khảo cổ có rất ít người dám gỡ mặt nạ. Điêu Thiền nhắc đến Liễu Thất Tuyệt và vài người nữa, trong đó có một cái tên làm anh rất ấn tượng.Lúc đó Điêu Thiền bảo rằng: Có một số năng lực rất hiếm gặp, vì thế nhà khảo cổ sẽ dùng luôn năng lực đó làm tên gọi của mình.Loại năng lực này có thể ngừng, thậm chí là quay ngược thời gian trong di chỉ.Khi đó anh nghe mà đầu óc quay mòng mòng, anh hỏi luôn: Mày nói lẹ lên xem nào, tóm lại là tên gì, không lẽ tên là "Thời gian" à?Trong trí nhớ của anh, Điêu Thiền lắc đầu trong khói lẩu, nó nói ra mấy chữ...Là "Thi ca".Lúc này Triệu Một Hữu nhìn thanh niên và ông lão trên sàn nhảy, không, họ đã không còn là thanh niên và ông lão nữa, họ đã thoát khỏi thân xác bị thời gian thao túng, chỉ còn hai linh hồn trần trụi bên nhau.Khi thi ca bắt đầu, thời gian ngừng lại.Điệu nhảy đã kết thúc, ông lão vẫn ôm chàng thanh niên trong lòng, bờ môi ông dán trên thái dương anh ta, ông khẽ đọc một câu thơ."Tôi đi vào rừng, bởi tôi muốn sống thong dong." (1)Quy tắc đầu tiên của di chỉ, di chỉ không phải mơ.Di chỉ không phải mơ, nó là cánh rừng nằm giữa mơ và thực, chúng ta mai táng bản thân đã chết trong mộng, để mình đâm rễ nảy mầm giữa rừng, cuối cùng ta gom lại dũng khí để tồn tại trong hiện thực."Hãy sống nhé, Thất Tuyệt."Lời nói như ngọc trai rơi xuống sàn nhà, tiếng thanh tao êm ả, sóng nước thư thái tràn đầy, thời gian giống như một con sông dài. Sông gột rửa hết thảy, sông mang đi hết thảy, cuối cùng chỉ còn lại không gian trắng như tờ giấy.Vai Chính và Triệu Một Hữu bốn mắt nhìn nhau.Triệu Một Hữu hắng giọng nói: "Đi không?" mà bây giờ đi ra như thế nào?"A173 bị xóa trắng rồi, quy tắc vận hành anh tạo ra trước kia không còn nữa." Vai Chính vuốt mặt, "Giờ nơi này hoàn toàn trống rỗng, mày muốn ra khỏi đây chỉ cần nghĩ là ra được."Triệu Một Hữu nghĩ ngợi một tí rồi đến ngồi xổm trước mặt người anh em, "Còn anh tính thế nào?""Anh còn phải kết thúc mọi chuyện." Vai Chính nói: "Dù sao cũng phải tạo ra vài thứ để qua mắt chính phủ, nếu không lần sau có nhà khảo cổ vào chắc bị dọa chết khiếp. Còn Lý Đại Cường...""Khỏi phải trình bày." Triệu Một Hữu khoát tay, "Em vào A173 lần này là vì anh."Người lớn cả rồi, tâm tưởng sự thành.Vai Chính trầm mặc một lát rồi thình lình thụi cho anh một cú, thụi xong hai thằng lại ôm nhau thật chặt."Đi thôi." Triệu Một Hữu đứng dậy, "Lần sau gặp lại ở rạp hát nhớ mời em ăn khuya đấy."Một giây sau tiếng cuối cùng của anh tan biến vào không gian trắng.Lâu lắm rồi rạp hát ở tầng 33 không diễn kịch nữa làm cụ Đức bực bội gào rú suốt, ngày nào cụ cũng vác dao truy sát Triệu Một Hữu trên hành lang. Nghe nói vai chính của gánh hát có việc đi đâu mất rồi, chắc ít lâu nữa cũng chưa về. Sau này mãi gánh hát mới tìm được một vai chính mới, họ diễn Tân Hồng Lâu Mộng suốt một tháng, cũng rất được lòng khán giả.Tầng đáy này mỗi ngày đều có chuyện mới lạ nên rất nhanh người ta đã quên mất vai chính chuyên trị xướng Tế Công hồi nào.Đến tháng chạp, người phương Đông sẽ tổ chức lễ mừng năm mới ở quảng trường, Đồ Tể Bệnh mổ lợn chia thịt làm phước giữa đường cho các nhà mang về làm cơm cúng ông Táo. Triệu Một Hữu tất bật cả ngày, đêm đến anh quyết tâm trốn việc, ném khoa cấp cứu lại cho Điêu Thiền múa một mình để lỉnh ra bãi xe ăn khuya. Anh bao nguyên cả xe đồ nướng, vừa ăn vừa uống rượu, nghe tiếng chiêng tiếng trống vọng đến từ rạp hát phía xa.Lát sau ghế đối diện anh bị kéo ra, "Có ai ngồi đây không?""Ngồi xuống rồi còn hỏi..." Triệu Một Hữu mở mắt ra, lời đang nói dở tự dưng khựng lại.Sân khấu kịch đằng đó có tiếng hát văng vẳng, "Ta thấy chàng mặt như trăng rằm, sắc như hoa xuân, mai như đao cắt, mày như mực họa..." (2)Đá trầm hóa ngọc, chàng đẹp vô song. (3)Thanh niên phong hoa tuyệt đại ngồi xuống, nhướn mày mỉm cười với anh."Tôi là Liễu Thất Tuyệt, làm quen nhé?"------------------------------------------------------------------Chú thích:(1) Chú thích của tác giả: Trích tác phẩm "Walden - Một mình sống trong rừng" kể về quãng thời gian "hai năm hai tháng hai ngày" tác giả Henry David Thoreau sống một mình trong mảnh đất rừng cạnh đầm Walden, trong một ngôi nhà tự xây.Mình nghĩ mí bữa nữa mình sẽ đi mua cuốn này để đọc, cảm thấy nó rất đẹp và tự do á quý vị.(2) Đoạn này là đoạn miêu tả Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng nha quý zị, rạp hát đang diễn Tân Hồng Lâu Mộng đó.(3) Nguyên văn là "积石如玉, 郎艳独绝" (âm Hán Việt: Tích thạch như ngọc, lang diễm độc tuyệt), trích từ "Bạch Thạch Lang khúc" của Quách Mậu Thiến thời Tống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro