Phật Nói - AyeAyeCaptain

Lửa rừng gió xu...

AyeAyeCaptain

2025-03-18 08:04:59

Khi Điêu Thiền ra khỏi di chỉ, Tiểu Yêu đã đứng chờ ở tầng 777.Một tay cậu ta xách vali da, một tay ôm bể cá chứa bộ não của Triệu Một Hữu. Cậu ta đưa vali cho Tiểu Yêu, "Đồ ở trong đó, còn lại giao cho con nhé."Tiểu Yêu nhận cái vali rồi đáp chắc nịch, "Viện phó yên tâm.""Đến lúc này rồi..." Điêu Thiền cười cười, "Gọi là Điêu Thiền đi.""Vâng... Điêu Thiền." Tiểu Yêu đáp, "Quá trình xung kích bộ não tạo vật thông qua não của viện trưởng cũng đã thành công, mười phút trước tượng Phật ở Đại Đô Thị lần lượt mất điện, chắc chắn là Tiền Đa Đa đã bị ảnh hưởng. Bây giờ toàn bộ từ trường đang tắt rồi, kế hoạch tiến triển rất thuận lợi.""Được." Điêu Thiền gật đầu, "Con đi đi, phải hết sức cẩn thận."Đợi Tiểu Yêu đi xa rồi, Triệu Một Hữu mới lên tiếng, "Trong đó có gì vậy, giờ đã cho tao biết phần cuối cùng của kế hoạch được chưa?""Mày vẫn còn bụng dạ hóng hớt à Triệu Mạc Đắc?" Điêu Thiền có vẻ ngạc nhiên lắm, "Tao cứ tưởng gặp Tiền Đa Đa rồi mày phải chết héo lâu lâu chứ.""Cút mẹ mày đi." Triệu Một Hữu chửi nó, "Tao với vợ tao hơi bị hạnh phúc."Lần này thì Điêu Thiền trố mắt thật, "Bọn mày vừa nói chuyện gì thế hả?""Vợ chồng người ta tâm sự với nhau mày hóng cái gì, hóng hớt là đau mắt hột nha mày." Triệu Một Hữu đáp, "Rồi cuối cùng chúng mày định làm gì nữa?"Theo lời Tiểu Yêu và Điêu Thiền nói lúc trước thì Đại Đô Thị đang bị di chỉ nuốt chửng, cuối cùng nó sẽ trở thành một trường vực lưởng tử mới. Mà Tiền Đa Đa kết nối với từ trường tượng Phật của Đại Đô Thị, dẫn đến cả thành phố này đều nằm trong tay anh ta. Vì vậy họ mới phải tấn công bộ não của Tiền Đa Đa, qua đó quấy nhiễu từ trường để có cơ hội cứu vớt thành phố này.Triệu Một Hữu cũng lờ mờ đoán được một chút, rất có thể quá trình nuốt chửng của di chỉ là không thể đảo ngược được. Nói cách khác, họ không có cách nào tách được Đại Đô Thị khỏi trường vực lượng tử. Biện pháp khả dĩ nhất là nhân lúc từ trường tượng Phật đột ngột mất hiệu lực, chính quyền Đại Đô Thị hoang mang chưa tìm được cách xử lý họ phải đưa được càng nhiều người rời khỏi thành phố càng tốt.Vậy thì vấn đề kế tiếp là dân cư Đại Đô Thị nhiều như vậy làm sao đưa đi hết được? Mà thoát ra rồi thì sẽ đi đâu?"Có gì trong cái vali mày vừa đưa cho Tiểu Yêu?" Triệu Một Hữu hỏi."Mày đoán được không?" Điêu Thiền bê anh đi xuống tầng đáy, "Đó là vài thứ mẹ tao để lại."Ngay khi Liễu Thất Tuyệt và bé chồng tìm được Điêu Thiền, họ đã cùng ngồi xuống thảo luận về tương lai Đại Đô Thị.Cuối cùng họ đi đến kết luận rằng, e là chẳng có tương lai nào cho thành phố này cả.Nhưng nhân loại thì khác.Phải làm sao mới có thể từ bỏ một thành phố mà vẫn gìn giữ được tối đa thành tựu của nền văn minh?Và họ cùng nghĩ đến lệnh cấm của Đại Đô Thị.Lệnh cấm thứ nhất của Đại Đô Thị, cấm thăm dò vũ trụ.Trong quá trình khôi phục ký ức, Điêu Thiền đã dần nhớ ra, năm đó khi tiếp quản nhà họ Điêu nó từng phát hiện ra một khu căn cứ bà Điêu xây dựng ở tầng đáy Đại Đô Thị.Trong đó cất giấu con tàu vũ trụ cuối cùng của thành phố này.Họ mất rất nhiều thời gian và công sức để tìm ra khu căn cứ đó rồi sửa chữa tàu vũ trụ."Dữ liệu cốt lõi của nền văn minh đã được tải hết lên tàu rồi." Triệu Một Hữu nghe thấy Điêu Thiền nói, "Sức chứa của con tàu này ở cấp chục triệu, nó có thể chuyên chở phần lớn dân cư Đại Đô Thị.""Còn cái gì trong vali thì..." Điêu Thiền thản nhiên nói, "Là mật mã khởi động lõi động lực của con tàu."Triệu Một Hữu không hỏi Điêu Thiền làm thế nào mà lấy được cái vali đó, cũng như Điêu Thiền sẽ không hỏi cặn kẽ anh vừa làm gì trong di chỉ, "Được lắm, có đường tẩu thoát rồi, còn Đại Đô Thị thì sao? Chẳng lẽ kệ luôn à?"Nói đến đó tự dưng anh giật mình, "Ê này, bọn mày không chế ra cả bom hạt nhân gì đó chứ?""Đương nhiên là không rồi." Điêu Thiền đáp, "Nhưng mà cũng gần gần như thế.""Bọn tao tạo ra một quả bom lượng tử."Năm đó ở Cố Đô Triệu Một Hữu chế tạo ra quả bom lượng tử đầu tiên, sau khi phát nổ nó đã bóc cả viện nghiên cứu ra khỏi chiều không gian hiện thực để biến nó thành một di chỉ. Mà những người chịu ảnh hưởng của vụ nổ thì trở thành nhà khảo cổ."Không biết thằng Liễu móc đâu ra tài liệu của mày hồi đó rồi chế ra được một quả bom khá tương tự. Tiểu Yêu đã xuống tầng đáy để khởi động tàu vũ trụ rồi, sau khi tàu thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ bom sẽ được kích hoạt.""Khá tương tự là thế nào hả?" Triệu Một Hữu nghe mà tê cả não, "Cái món này sai một li là đi nghìn dặm, mày có chắc là nó xài được không vậy?""Đương nhiên là xài được rồi." Điêu Thiền đáp, "Gọi là "khá tương tự" bởi vì sức công phá của quả này gấp năm chục lần quả hồi trước của mày đó."Triệu Một Hữu: "...""Đành vậy thôi." Điêu Thiền nhún vai, "Tháp Babylon xây cao quá rồi."Họ cũng đang đi xuống tầng đáy, Triệu Một Hữu không biết bọn Điêu Thiền đã làm thế nào nhưng lúc này hầu như mọi cư dân trong khu vực đều đang di chuyển một cách rất có tổ chức. Để ý kỹ có thể nhận ra hầu hết quân số rút lui đều là dân cư tầng đáy, có một phần hình như đến từ tầng giữa, và gần như không thấy bóng dáng cư dân tầng thượng. Điêu Thiền nói đúng, tháp Babylon xây quá cao rồi.Lúc này tầng 900 trở lên chắc đang nháo nhào tìm cách sửa chữa tượng Phật. Không còn từ trường kiểm soát thành phố, với khoảng cách hàng trăm nghìn thước làm sao họ phát hiện được dưới này đang diễn ra chuyện gì.Rất nhanh sau đó, họ xuống đến tầng dưới cùng, khác hẳn quang cảnh tối tăm khi Triệu Một Hữu xuống lần trước, lúc này hầu như tất cả đèn đường đã được bật lên, trời đất sáng trưng như ban ngày. Ngay khi Triệu Một Hữu thấy được con tàu vũ trụ khổng lồ đó, anh đã tin chắc lời Điêu Thiền nói là thật. Sức chứa của con tàu này phải đến cấp chục triệu, "Chúng mày ghê gớm thật, làm rùm beng thế này mà chính quyền không biết gì à?""Mấy khi chính quyền ngó ngàng xuống đây, thứ quan trọng nhất ở đây là Cổng Trời, mà Cổng Trời thì chỉ có mày với Tiền Đa Đa vào thôi." Điêu Thiền nhìn hàng ngũ đang xếp dài đằng đó, tự dưng nó bảo, "Triệu Mạc Đắc.""Làm sao?""Có việc này tao nghĩ mày cần biết." Điêu Thiền ngập ngừng rồi nói tiếp, "Dù bây giờ Tiền Đa Đa đã dung hợp hoàn toàn với Phật Đà rồi nhưng trong cái khối hỗn độn đó vẫn sẽ còn chính anh ta lúc đầu đấy.""Thằng Liễu nói rồi đó, chắc chắn Tiền Đa Đa đã phản kháng rất kịch liệt, nói thật tao cũng không biết anh ta có phát hiện ra con tàu này ở đây không nữa. Nhưng anh ta không hề báo cáo... việc đó khó lắm, chính phủ có quyền kiểm soát tối cao với anh ta, dưới mệnh lệnh của họ anh ta không được phép che giấu bất cứ cái gì, vậy mà anh ta có thể ép mình chống lại mệnh lệnh.""Tao không biết anh ta đã làm cách nào." Điêu Thiền hít sâu một hơi, "Nếu bản ngã của anh ta đã có thể kháng cự mệnh lệnh, dù chỉ là một chút xíu thôi thì sau khi dung hợp với Phật Đà có lẽ vẫn còn hy vọng đào ra được bản ngã từ nó.""Tao biết mà." Triệu Một Hữu ngạc nhiên, "Chứ không mày nghĩ tao với vợ tao vừa tâm sự cái gì trong di chỉ?""... bọn mày nói cái gì hả?""Chuyện riêng tư vợ chồng người ta, không kể mày nghe được." Triệu Một Hữu nghĩ ngợi một tí rồi nói, "Nhưng có một câu này... anh Tiền bảo tao đừng bỏ ảnh."Nói rồi anh bật cười, "Mày thấy không, ăn với chẳng nói, làm sao tao bỏ ảnh được.""Triệu Một Hữu, bộ mày chưa nghe thủng kế hoạch tao nói từ đầu đến giờ hả?" Điêu Thiền ngắt lời anh, "Mình sẽ phải kích nổ bom lượng tử, sau vụ nổ cả cái thành phố này sẽ bị bóc ra khỏi chiều không gian hiện thực, chỗ này sẽ thành một di chỉ mới. Mà sức công phá của quả bom lần này cực kỳ khủng khiếp, một khi bị bóc ra người trong di chỉ sống chết thế nào không thể đảm bảo được, chưa kể dù còn sống mà không có người bên ngoài chủ động mở lối vào thì bên trong cũng không bao giờ ra ngoài được đâu.""Mày hiểu cho rõ hộ tao." Điêu Thiền nói rành rọt từng chữ, "Trường vực lượng tử không phải thiên đường, sau khi mọi chuyện kết thúc tao sẽ tiêu hủy vĩnh viễn kỹ thuật này. Cũng tức là sẽ không còn ai ở hiện thực mở cửa di chỉ nữa.""Tao biết mà." Triệu Một Hữu vẫn đáp tỉnh rụi, "Nên bọn mày cứ đi việc bọn mày, tao ở lại cứu vợ tao, có vấn đề gì đâu?"Điêu Thiền suýt thì chết sặc khi nghe Triệu Một Hữu nói vậy.Nó đã chuẩn bị gào lên mày chán sống rồi hả Triệu Một Hữu?! Nhưng làm một thằng anh em chí cốt, chỉ một giây sau nó đã hiểu lý do Triệu Một Hữu quyết định như vậy. Triệu Một Hữu không thể bỏ Tiền Đa Đa được.Nếu bảo sau từng ấy lần luân hồi hiện thực này còn gì mong manh níu kéo gã nữa thì Tiền Đa Đa chắc chắn là một phần cực kỳ quan trọng trong đó.Còn nền văn minh, lý tưởng và bầu nhiệt huyết chúng cùng mang năm xưa, Triệu Một Hữu đã làm đủ rồi. Ở Cố Đô gã đã cống hiến mọi thứ mà một người bình thường có thể cống hiến, nếu về sau không có thí nghiệm dung hợp tác oai tác quái đáng ra gã đã sớm yên giấc ngàn thu với một đám hiếu rình rang."Còn mày với Tiểu Yêu đấy thôi. Tao chẳng có gì phải lo cả, tương lai chắc chắn mọi người sẽ được hạnh phúc." Triệu Một Hữu lười biếng nói, "Tuyệt Tuyệt cũng đi dung dăng dung dẻ với bồ tèo nó rồi, sao tao không được hưởng phúc nhỉ?"Đã nói đến thế, Điêu Thiền cũng chỉ đành bảo: "Vậy là mày muốn ở lại hả?""Ừ, tao muốn ở lại." Triệu Một Hữu đáp bình thản nhưng chắc nịch, "Mày cũng nói rồi đấy Điêu Thiền, tao với vợ tao vẫn còn tí xíu khả năng HE mà. Nhân tiện tao ở lại di chỉ giữ cửa cho bọn mày, đỡ khỏi có con quỷ yêu nào chạy ra quấy nhiễu hiện thực."Á à nghe cái giọng này, chí công vô tư dữ chưa, đi chết còn không quên làm phước cho nhân loại.Điêu Thiền chẳng còn gì để nói nữa, cậu ta hòa vào đám đông để lên tàu vũ trụ, vào khu vực thí nghiệm ở trung tâm con tàu. Vừa vước qua cửa Triệu Một Hữu đã thấy một con mèo ngồi trên bàn điều khiển, "Ê con này trông quen vậy... á đù, Triệu Tịt Ngòi đây mà? Mày ăn trộm mèo nhà tao hồi nào thế Điêu Thiền?""Mày còn dám mặt dày bảo đấy là mèo nhà mày hả." Điêu Thiền lạnh lùng nạt, "Mày nghĩ lại xem bao lâu mày không vác mặt về cái ổ chó của mày rồi?""Thì người ta bận mà lị." Triệu Một Hữu chẳng có gì phải ngượng, "Nhưng mà năng lực sinh tồn của Triệu Tịt Ngòi ghê gớm thật, mày định mang nó lên trời...?"Tiếng nói ngoắt thành một tiếng ré kinh ngạc, Triệu Một Hữu trố mắt nhìn Điêu Thiền tiêm cho Triệu Tịt Ngòi cái gì đó, rồi nó bắt đầu mổ con mèo ra, và sau đó điều quái dị nhất đã xuất hiện... cơ thể mèo như một đống chất lỏng bị nhào nặn trong bàn tay Điêu Thiền, rồi nó bắt đầu phình ra, hộp sọ bị cạy mở... trong đó rỗng tuếch."Tao biết Triệu Tịt Ngòi hơi ngáo ngáo." Triệu Một Hữu lẩm bẩm, "Nhưng tao không ngờ là đầu nó không có óc thật luôn.""Nói nghiêm chỉnh thì Triệu Tịt Ngòi thật ra không phải là mèo." Điêu Thiền vầy vọc trong hộp sọ mèo, "Đây là tạo vật của thằng Liễu, nó tạo ra một thứ gọi là "mèo" từ vật chất lượng tử trong di chỉ rồi thả vào hiện thực. Khi mày không biết sự thật, Triệu Tịt Ngòi là mèo, nhưng khi mày biết hình thái thực sự của Triệu Tịt Ngòi nó không phải là mèo nữa."Triệu Một Hữu hỏi: "Con mèo của Schrödinger hả?""Phải." Điêu Thiền nói rồi làm một hành động mà Triệu Một Hữu không bao giờ tưởng tượng ra được.Nó đặt bộ não của Triệu Một Hữu vào trong cơ thể con mèo.Triệu Một Hữu biến thành mèo.Anh há hốc mồm cúi xuống nhìn móng vuốt của mình, "... cái đm...""Triệu Mạc Đắc, con mèo của Schrödinger là cái gì thì mày biết rồi." Điêu Thiền xoa đầu anh, "Mày bây giờ trừ bộ não thì có thể coi là một tạo vật lượng tử, hình thái này sẽ nâng cao tỉ lệ sống sót của mày trong vụ nổ. Mà mày giữ bộ não nguyên sinh, tức là trạng thái cơ lượng tử bao ngoài chồng chập lượng tử... nói cách khác nếu ý chí của mày đủ mạnh, và mày đủ may mắn... có lẽ sẽ có một ngày tự mày ra được khỏi di chỉ.""Nhưng tốt nhất là mày đừng có ra." Điêu Thiền nhanh chóng nói thêm, "Quỷ biết được đến lúc đó mày đã thành cái khỉ gì, vớ vẩn chui ra lại quậy tanh bành hết cả."Một lúc lâu sau Triệu Một Hữu mới bình tĩnh lại, "... mẹ kiếp mày tốt với tao quá Điêu Thiền à.""Hót ít thôi." Mặt Điêu Thiền lạnh tanh, "Tao sẽ không chủ động mở hộp, cũng sẽ không làm đám tang cho mày đâu.""Thế này là đủ rồi." Triệu Một Hữu than thở, "Quá đủ rồi.""Cuối cùng tao phải nói với mày một điều." Điêu Thiền nói, "Cái gã Tiền Đa Đa nói "Đừng bỏ tôi" với mày trong di chỉ, chắc là ý thức gốc của anh ta đấy."Con mèo trên bàn điều khiển đang thử bật nhảy, nghe vậy nó hụt chân ngã chỏng gọng xuống sàn."Mày không đoán được à?" Điêu Thiền sửng sốt, "Thế mà mày còn đòi đi cứu anh ta hả?""Tao nghĩ đó là mảnh vụn của anh Tiền trong ý thức của tao thôi... thế cũng coi là một phần của anh Tiền mà." Triệu Một Hữu bò dậy, "Hể, đó là anh Tiền thật hả? Sao Liễu Thất Tuyệt làm được thế?""Lúc bọn mình xuống tàu, thằng Liễu đã trao quyền làm chủ từng ga cho mình, nói cách khác khi đó bọn mình cũng có quyền kiểm soát di chỉ như nó. Nhờ vậy mình có thể tái hiện được rất nhiều thứ của hiện thực trong di chỉ." Điêu Thiền nói, "Nhưng mày thì khác, vì não mày với Tiền Đa Đa có kết nối song phương nên rất có thể một phần ý thức của Tiền Đa Đa cũng thẩm thấu ngược vào trường vực lượng tử.""Thế mà chúng mày dám để vậy à? Nhỡ Phật Đà phát hiện ra thì sao?""Có 2023 lần tự sát trước đó chắc Phật Đà vứt đi rồi mày. May ra thì còn ý thức gốc của Tiền Đa Đa cầm cự được..." nói đến đó Điêu Thiền như sực nhận ra điều gì, "Ôi đm, mày đi cứu anh ta đi, nói vậy thì khả năng bản ngã của Tiền Đa Đa còn tồn tại rất cao đấy. Vớ vẩn đội cảm tử của mày lại thành đội rước dâu thật."Triệu Một Hữu nghe mà dở khóc dở cười.Máy chủ của Tiền Đa Đa kết nối với trung tâm Đại Đô Thị và từ trường tượng Phật bốn phương, cũng đã dung hợp hoàn toàn với Phật Đà. Bây giờ anh có muốn cắt điện để ôm cái máy chủ của anh ta mà chạy cũng không được, chỉ có thể ngồi đợi bom lượng tử phát nổ, sau đó dò dẫm nhặt từng mảnh ý thức sót lại trong trường vực. Nếu đủ may mắn, có lẽ có thể giữ lại được phần nào bản ngã giống như Liễu Thất Tuyệt chủ động hòa tan vào di chỉ năm đó."Thôi đi." Lời đã tận, Triệu Một Hữu huơ móng vuốt với Điêu Thiền, "Từ đây giao cả cho chúng mày."Điêu Thiền tiễn anh ra đến cửa tàu vũ trụ, cuối cùng con mèo quay lại nhìn nó lần cuối, có đứa nhỏ đi qua ngạc nhiên thốt lên: "Ê xem này, con mèo này biết cười!"Con mèo "meo meo" chào đứa nhỏ rồi vẫy đuôi, nhảy tót vào ánh sáng xán lạn như ban ngày.Sau cuộc bể dâu, sách "Lời mới về nền văn minh nhân loại" ghi chép rằng giữa thiên niên kỷ thứ hai, Địa Cầu trải qua một đại tai kiếp, nhân loại bị đẩy đến bờ vực diệt chủng, may thay có vị chí sĩ cô độc nọ đã liều lĩnh đánh cược, dẫn dắt đoàn du hành vũ trụ cuối cùng lên đường, gìn giữ được hạt giống của nền văn minh.Chỉ cần còn một đốm lửa tồn tại rồi sẽ đến ngày lửa rực cháy thảo nguyên.Nhiều năm sau đó."Ngài Điêu với thầy Liễu bảo không được vào đây đâu..." thằng bé đứng sau cửa, ái ngại nhìn mấy đứa bạn bên trong, "Đây là phòng máy chủ của tàu vũ trụ mà, nhỡ có chuyện gì thì sao?""Không sao đâu, yên tâm!" con bé trong phòng khoát tay, "Ba mình bảo đội khảo sát tìm được chỗ định cư rồi, bọn mình sắp được sống trên mặt đất rồi!""Nhưng mà... nhưng mà cái đấy thì liên quan gì đến việc bọn mình vào phòng máy chủ?""Đương nhiên là liên quan rồi, sau này mình sẽ làm nhà khoa học như ngài Điêu! Xong mình cưới thầy Liễu!" con bé ưỡn ngực vênh mặt, "Nhà khoa học không được ngại khó! Bàn máy chủ thôi sợ gì?""Mình vẫn không hiểu tại sao bọn mình phải vào đây...""Ây dà có nói nữa bồ cũng không hiểu, khi nào bồ lớn tự khắc sẽ hiểu!" con bé không thèm để ý đến thằng bạn nữa, nó vỗ vỗ đứa bạn đứng cạnh, "Vững chưa? Mình leo lên nè."Bọn này là một lũ ranh con, chúng phải công kênh nhau lên mới leo được đến bàn điều khiển, con nhỏ có vẻ nhanh nhẹn nhất nên xung phong bò lên trước. Sau đó nó rất tử tế lôi lũ bạn cùng lên, cuối cùng nó vẫy gọi thằng bé còn đứng ngoài cửa, "Nào nhanh! Còn mình bồ thôi đó!"Thằng bé lấy hết can đảm chạy vào, nắm tay con bé rồi quơ quào cố leo lên. Vừa bò đến nơi đập vào mắt nó là một biển sao sâu thẳm.Không biết con bé bấm vào đâu mà màn hình trên bàn điều khiển lại hiển thị biển sao mênh mông như vậy.Trước vẻ đẹp thuần túy đó, bọn trẻ con chỉ biết há hốc mồm mà nhìn, mãi sau không biết đứa nào la lên, "Mình biết ngôi sao đó đó, đó là hành tinh trung tâm!"Đằng xa là một hành tinh trung tâm cực kỳ nóng, hào quang óng ánh bao quanh quầng nhiệt 250 nghìn độ C, bóng ảnh mạ vàng lặng lẽ thiêu đốt, lan tỏa như đã qua hàng trăm triệu năm."Đó là chòm Kim Ngưu CM, là tinh vân con cua cách Địa Cầu khoảng 6300 năm ánh sáng." Một giọng nói pha lẫn tiếng cười vang lên sau lưng chúng, "Mấy đứa làm gì ở đây hả?"Hai mắt con bé sáng rực, nó quay lại gọi to: "Thầy Liễu!""Lại là mấy đứa à, lần trước các con làm hỏng đài phun nước trung tâm vẫn chưa sửa xong đâu nhé." Tiểu Yêu cười cười, "Muốn ngắm sao thì đến sân thượng khu khoa học vạn vật, ở đó ngắm được đẹp hơn nhiều.""Thầy Liễu ơi thầy Liễu." con bé nắm tay áo cậu ta mà hỏi, "Ba con bảo mình sắp được xuống mặt đất rồi, có phải không thầy?""Có thể đấy." Tiểu Yêu xoa đầu con bé, "Điêu Thiền vẫn đang ngủ đông, cụ thể thế nào phải đợi chú ấy tỉnh lại rồi xem xét mới biết chắc được.""Vâng ạ!" con bé giơ cao hai tay, "Ba con bảo ngắm sao từ dưới mặt đất không giống thế này, ở dưới đó nhìn lên sao trông giống kim tuyến trong sơn móng tay với muối rắc cơm ấy ạ!"Tiểu Yêu bật cười, gật đầu, "Ừ đúng, so sánh như thế đúng đấy.""Thầy ơi." Có thằng bé giơ tay lên, hỏi, "Con nghe nói ở mặt đất người chết rồi không được xử lý tận dụng mà lại mang chôn hay hỏa thiêu có phải không ạ?""Phải." Tiểu Yêu gật đầu, "Sao con lại hỏi vậy?""Vì con thắc mắc ạ, thi thể mà chôn thì không lãng phí hả thầy? Rõ ràng có thể dùng vào rất nhiều việc mà.""Bởi vì rất nhiều năm trước Địa Cầu màu mỡ đến mức không cần phải coi thi thể là tài nguyên. Việc chôn cất người thân chủ yếu là để thỏa mãn giá trị tinh thần.""Cái này con biết." lại có đứa giơ tay, "Mấy hôm trước bọn con học một bài thơ, cái này gọi là "Văng vẳng đêm nghe lời "bẻ liễu", lòng nào không gợi nỗi tha hương"!""Phải rồi, nỗi tha hương, nỗi ly biệt, nỗi tử sinh, tình cảm của con người đa dạng lắm." Tiểu Yêu khẽ gật đầu, "Dần dần lớn lên các con sẽ hiểu hết những thứ này."Đợi bọn nhỏ đi hết, Tiểu Yêu mới bước đến trước màn ảnh biển sao khổng lồ chúng mở ra ban nãy. Sau một hồi trầm ngâm, cậu ta tìm kiếm một kênh liên lạc.Theo cách tính mùa thời xưa thì bây giờ ở Trái Đất hẳn là mùa xuân.Tiếng sáo nhà ai vi vút bay,Gió xuân đưa đẩy Lạc Dương này,Văng vẳng đêm nghe lời "bẻ liễu",Lòng nào chẳng gợi nỗi tha hương. (1)"Ba và cha à, con bây giờ ổn lắm, Điêu Thiền cũng ổn." nghĩ một chút, cậu ta lại khẽ nói thêm, "Nếu sự phát triển của nền văn minh nhân loại cũng là những vòng luân hồi thì con nghĩ chúng con sắp đón được ánh bình minh rồi."Thành phố xây nên rồi đổ vỡ, đổ vỡ lại tái sinh, nhân quả tuần hoàn, chẳng điều gì tránh được.Mà cái đáng quý là chúng ta vẫn không ngừng sinh sôi."... cả viện trưởng nữa." Tiểu Yêu thì thầm, "Không biết viện trưởng và ngài Tiền thế nào rồi."Cậu ta đứng lặng trước biển sao thật lâu, mãi đến khi thiết bị đầu cuối nhấp nháy, có thuyền viên thông báo Điêu Thiền đã tỉnh dậy từ khoang ngủ đông."Đã rõ." Tiểu Yêu vội rời khỏi phòng, "Tôi đến ngay đây."Cửa phòng điều khiển đóng lại, chỉ còn biển sao rực rỡ trong màn đêm.Không biết bao lâu sau, kênh liên lạc Tiểu Yêu chọn ban nãy chợt sáng lên, một khung cửa sổ hiện ra trên màn hình.Khung liên lạc trống rỗng, chẳng có thông tin hay số liệu gì, chỉ có đúng một vết chân mèo in dưới góc bên trái.Và chính giữa khung trống xuất hiện một chữ."Meo."- HẾT ---------------------------------Chú thích:(1) Bài thơ Xuân dạ Lạc thành văn địch (Đêm xuân nghe tiếng sáo ở thành Lạc Dương) của nhà thơ Lý Bạch.Du's: ê thật sự luôn cái hình ảnh so sánh con tàu đào tẩu với đốm lửa tồn tại chờ ngày rực choáy thảo nguyên =))))))))))))))) mé nó có khác gì bảo chỉ cần còn vài mống người thì sớm muộn tụi nó cũng sinh sôi và báo cả zũ chụ không chời =))))))))))))))) thề luôn chương cuối rồi tư tưởng chị thuyền trưởng thống nhất vl =)))))) loài người không đang đi chớt thì cũng chuẩn bị đi chớt =)))Và ùuuuuu mẹ luônnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn, mình nói anh Triệu tình thánh hông được hóa kiếp làm người nữa lúc trước quý vị có thèm để zô đầu hông giờ đã bít là mình xì poi chưa ha ha ha ha ha ha ha =))))))))Còn mấy chương ngoại truyện, nhưng tôi tuyên bố mí quý zị câu chiện đến đây là không hề OE nữa rồi, ò e ò e thì có chứ OE cái quằn á mèo đi rước dâu còn đòi hỏi cái chìiiiiii =))))))))))))))))À và ngoại truyện liền sau đây quý vị có thể cân nhắc không đọc nha :( mình làm là mình gai người á dù mình cũng không hay ngán gì lắm, không biết nói sao nữa thôi xì poi luôn, có cảnh anh Tiền git chớt ăn thịt chồng ảnh cụ thể luôn nha. Ý là nó có ý nghĩa, nó làm rõ suy nghĩ của anh Tiền hơn nhiều, nhưng quý zị mà đọc là chỉ có gai chung vs mình thui chứ mình không chịu trách nhịm nha ;v; 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Nói - AyeAyeCaptain

Số ký tự: 0