Phật Nói - AyeAyeCaptain

Merry Christmas...

AyeAyeCaptain

2025-03-18 08:04:59

Điêu Thiền vừa nói dứt lời trên bầu trời di chỉ thình lình có tia chớp lóa lên rồi tiếng sấm rền vang dội.Triệu Một Hữu: "Không cần phải thêm nhạc nền đúng lúc thế đâu ạ, cảm ơn... rồi sau đây mày định thế nào?"Câu này có thể hiểu là, giờ tao giúp gì được cho mày."Năng lực của mày bây giờ không giúp được tao đâu Triệu Mạc Đắc." Điêu Thiền dừng lại một chút rồi lại nói, "Tao chọn lạc lối vào thời điểm này một phần nguyên nhân là tao phát hiện ra manh mối về bộ não nhân tạo, một phần nữa là vì Tiền Đa Đa. Đây đúng là lúc anh ta rời khỏi một di chỉ."Phải rồi, Tiền Đa Đa. Triệu Một Hữu nhớ ra một chuyện, "Thằng cha đó là người của chính phủ hả?""Thật ra nhà khảo cổ đều có thể coi là thuộc biên chế nhà nước mà." Điêu Thiền hỏi: "Sao mày lại hỏi thế?""Vừa gặp lần đầu ổng đã biết tên thật của mày, nhưng để giữ bí mật danh tính hầu hết nhà khảo cổ đều dùng biệt danh. Ổng biết được tên mày thì chỉ có thể là hai trường hợp, một, bọn mày biết rõ nhau, hai, ổng có thể truy cập vào cơ sở dữ liệu mật của chính phủ.""Nếu là trường hợp một thì đúng ra tao cũng phải nghe nói về ổng rồi nên cái đó không khả thi lắm." Triệu Một Hữu chợt đổi giọng, "Mà Tiền Đa Đa lại quá mạnh, bản thân năng lực của ổng cũng quá siêu việt rồi. Nếu tao là chính quyền Đại Đô Thị không đời nào tao thả rông đám nhà khảo cổ, chắc chắn tao phải nhét vào đấy vài quân cờ siêu khủng, không cần nhiều, chỉ cần đủ để dọn dẹp chiến trường lúc cần thiết là được."Triệu Một Hữu nhìn Điêu Thiền, "Nhưng mày bảo phải chọn lúc Tiền Đa Đa vừa ra khỏi một di chỉ... là để sắp xếp cho tao gặp ổng hả? Mày muốn lôi kéo ổng à? Thế xem ra liên minh giữa Tiền Đa Đa và chính phủ cũng không vững bền lắm nhỉ..."Anh trầm tư mấy giây rồi như bừng tỉnh, "Mày muốn tao xúi ổng làm gián điệp hai mang hả?"Điêu Thiền vỗ tay bôm bốp, "Nói chuyện với mày nhàn thật đấy, Triệu Mạc Đắc.""Cảm ơn lời khen." Triệu Một Hữu nói rất chân thành, "Nhưng mà tao thấy mày đề cao tao quá rồi Điêu Thiền ạ, Tiền Đa Đa mạnh khủng khiếp luôn ấy. Tao chỉ thiếu nước gọi ổng hai tiếng ba ơi thôi, mày nghĩ tao cỡ nào mà xúi giục được ổng?""Người cuối cùng được mày gọi là ba cũng bị xay ra làm nhân sủi cảo rồi đấy thôi." Điêu Thiền nói: "Đừng khiêm tốn quá, lời xàm tấu chỉ ngăn trở con đường làm thân."Triệu Một Hữu: "Nghe không hiểu, nói tiếng người đi.""Tao hợp tác với Tiền Đa Đa mấy lần rồi, anh ta nổi tiếng trong giới khảo cổ lắm. Xêm xêm với Quý Phi, không, phải nói là mạnh hơn Quý Phi ấy... tương tự anh ta cũng không che giấu tên tuổi và nhân dạng." nói đến đó Điêu Thiền như chợt nhớ ra chuyện gì, "Phải rồi, mày chưa được thấy mặt thật của anh ta phải không?""Bỏ đi." Nghe hỏi vậy Triệu Một Hữu lại thấy ê răng, "Tao còn đang đoán ổng là đực hay cái đây này."Điêu Thiền bật cười, "Thế thì đảm bảo mày sẽ không thất vọng đâu."Triệu Một Hữu hí hửng hỏi: "Ghê vậy sao?""Mày đợi ra ngoài mà xem." Điêu Thiền khoát tay, "Chắc chắn ổng sẽ đợi mày ở ngoài, dù sao mày cũng là đồng đội của ổng trong nhiệm vụ này mà, ổng sẽ có trách nhiệm đến cùng với mày."Triệu Một Hữu nghiền ngẫm mấy lời này rồi tò mò hỏi lại, "Thế thì gã Tiền Đa Đa này lương thiện lắm hả?""Tiền Đa Đa là trẻ mồ côi, năng lực của anh ta được phát hiện sớm lắm, chính phủ nhận nuôi anh ta từ bé. Lần đầu tiên hợp tác với anh ta tao đã có cảm giác rất kỳ lạ, rất quen thuộc ấy. Nhưng phải lâu sau này tao mới biết cảm giác đó là gì."Điêu Thiền nói rồi vỗ vai Triệu Một Hữu, "Là mày đấy."Triệu Một Hữu: "Tao không có anh em cùng cha khác mẹ cùng mẹ khác cha cùng cha cùng mẹ thất lạc, cảm ơn.""Mày thở hơi nhanh đấy nhé, Triệu Một Hữu." Điêu Thiền mỉm cười, "Tao có bảo giống về huyết thống đâu, là cảm giác cơ mà.""Cảm giác như nào?""Chính là cảm giác lúc mình gặp nhau lần đầu trong đêm mưa, mày cho tao một bát sủi cảo đó." Điêu Thiền nói: "Giống lắm, nhưng mà cũng không giống, nếu đổi thành Tiền Đa Đa chắc ổng sẽ nấu cho tao một bát sủi cảo cấp đông bình thường thôi."Triệu Một Hữu: "Giờ tao bảo hồi đó tao cũng chỉ cho mày ăn sủi cảo cấp đông bình thường thôi mày tin không?""Quá muộn rồi thưa mày." Rõ ràng là Điêu Thiền không tin, "Tóm lại là tao nghĩ rất lâu mới hiểu ra, nếu tầng đáy Đại Đô Thị có thể sản sinh ra những đứa trẻ "bình thường" thì một sẽ giống như mày, một đứa nữa chắc chắn là như Tiền Đa Đa."Triệu Một Hữu gật gù, "Hiểu rồi, vì bọn tao đều mồ côi đó.""Tao cũng mồ côi đấy thôi, theo nghĩa nào đó hầu hết trẻ con ở Đại Đô Thị đều mồ côi mà. Phương pháp nuôi dạy trẻ em có đủ cha mẹ đã lùi vào dĩ vãng mấy đời rồi mày." Điêu Thiền lừ mắt với Triệu Một Hữu, "Tóm lại là tao cảm thấy bọn mày sẽ rất hợp nhau."Về bộ não nhân tạo trước mắt họ chỉ có thể giữ thế Tam Quốc không-chân-vạc với chính quyền Đại Đô Thị và nhà họ Điêu thôi. Hai đứa tài hèn sức mọn, còn Tiền Đa Đa là một nhân vật đặc biệt hoạt động trên đường biên thế lực của chính phủ, nếu lôi kéo được anh ta thì quá là lý tưởng.Trước khi Triệu Một Hữu kịp bật ra câu gì phá đám, Điêu Thiền đã nói một tràng: "Theo tao biết gần đây Tiền Đa Đa đang chuẩn bị thăm dò một di chỉ cực kỳ nguy hiểm, anh ta cần cộng sự, trước mắt chưa chọn được ai cả. Mà tình trạng "đau thương vì mất bạn hiền" của mày sau khi ra khỏi S45 sẽ làm anh ta phải áy náy, mày lại là người mới, để bù đắp cho mày anh ta sẽ đề nghị làm người hướng dẫn mày một thời gian. Cố mà nắm lấy cơ hội này, tranh thủ cho cá cắn câu đi.""Mày cũng biết là di chỉ cực kỳ nguy hiểm hả." Triệu Một Hữu nói, "Tay mơ như tao chưa nói vào đấy cho chóng chết hay gì, mà người ta có thèm nhờ đến tao không mới quan trọng ấy?""Cái bug bất tử của mày hấp dẫn lắm Triệu Mạc Đắc ạ, Tiền Đa Đa xem được tài liệu mật của chính phủ, chắc chắn anh ta biết mày có năng lực ấy." Điêu Thiền nói: "Mày thử nghĩ lại xem lúc ở trong di chỉ anh ta có ý thăm dò mày không?"Triệu Một Hữu nghĩ lại, tự dưng anh nhớ ra đoạn chạy trốn trong đường tàu điện ngầm anh bị khối xi-măng trên trời rơi xuống đập vỡ đầu, óc văng đầy đất.Mà anh không chết.Đm, thì ra là bẫy mình.Tự nhiên Triệu Một Hữu ra vẻ thâm sâu bảo: "Được."Xong lại tiếp: "Tao sẽ lên cái thuyền giặc này của mày, nhưng mà sau này mày tính thế nào? Cứ ở mãi trong di chỉ à? Liệu chính phủ có cho người vào đây nữa không?""Việc này mày không phải lo, tạm thời tao sẽ không ra ngoài đâu. Dù sao S45 cũng là sân nhà thăm dò của tao."Điêu Thiền nói rồi giơ súng lên, nhắm vào đầu Triệu Một Hữu, "Được rồi, đừng để tao đợi lâu đấy."Triệu Một Hữu: "Ê, mày nhờ vả kiểu thế à?""Học mày thôi." Điêu Thiền chợt bật cười, "Phải rồi, mày còn nhớ nickname của Triệu Tịt Ngòi không?"Tiếng súng vang lên.Triệu Một Hữu mở mắt trên ghế đàn dương cầm, mặt gục trên phím đàn.Điêu Thiền nói không sai, Tiền Đa Đa vẫn ngồi bên cạnh cúi xuống nhìn anh, rõ ràng là đang đợi anh tỉnh lại.Dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy trong hiện thực nhưng Triệu Một Hữu biết chắc người này chính là Tiền Đa Đa.Anh ta mặc đồng phục của nhà khảo cổ, bóng đèn trên đỉnh đầu anh ta sáng muốn lóa mắt, ánh sáng như một lưỡi dao men từ cần cổ đến xương sống, cuối cùng thọc xuống từ bên hông, đâm thủng ống quần để lộ ra một đoạn mắt cá chân tái nhợt.Triệu Một Hữu bị quáng vì ánh đèn, mãi một lúc anh mới tỉnh hồn, anh hắng giọng một cái rồi bảo: "Tóc đẹp đấy, anh Tiền."Tiền Đa Đa có vẻ gần tuổi với anh, tóc anh ta dài, buộc gọn sau lưng. Dưới ánh đèn trắng lạnh anh ta cũng hơi giống ngọc, không phải là khí chất lịch thiệp quý phái như Điêu Thiền mà Tiền Đa Đa thiên về thứ ngọc ấm áp, mượt mà nằm trong miệng tử thi trong mộ cổ. Thật khó nói chính xác đó là cảm giác gì... giống mèo, giống rắn, rất đẹp và có phần uy nghiêm.Ngay sau đó Triệu Một Hữu lại nghĩ đến cảnh tượng Tiền Đa Đa giết người như ngóe trong di chỉ, có khác gì Diêm Vương tái thế gọi mưa giông chớp giật. Thôi được rồi, đấy là hung ác chứ uy nghiêm quái gì.Anh nghe thấy Tiền Đa Đa hỏi: "Tại sao lại né phát đạn đầu tiên của Điêu Thiền?"Nghe thế Triệu Một Hữu cũng thấy mắc cười. Nhưng anh hiểu ngay Tiền Đa Đa không hề quan tâm đoạn sau anh làm gì trong di chỉ, anh ta cũng không muốn câu trả lời thật.Anh ta chỉ cần có cái để thuật lại cho người khác.Kiểu như viết báo cáo, hoặc là trả lời người giám sát của chính phủ, hoặc là căn phòng này đang bị theo dõi cũng nên.Phải rồi, bị theo dõi. Triệu Một Hữu chợt nhớ chính quyền Đại Đô Thị không thể quan sát trực tiếp bên trong trường vực lượng tử, nhưng họ có thể giám sát thông qua thiết bị ghi hình trên người nhà khảo cổ. Vai Chính thì coi trời bằng vung rồi nên đương nhiên anh ta có cách qua mặt chính phủ để di chỉ A173 được giữ bí mật. Nhưng Tiền Đa Đa lại là nhà khảo cổ được chính phủ đầu tư bồi dưỡng.Triệu Một Hữu nhanh chóng nhẩm lại những gì xảy ra trong S45, khi chắc chắn không có vấn đề gì anh mới yên tâm bịa chuyện: "Có gì đâu anh Tiền, tại em mới vào nghề chưa vững tay thôi. Đàn ông thiếu nửa người dưới đúng là kỳ dị thật, lúc đấy hoảng quá chẳng biết thế nào em biến ra cả người luôn."Nghe thế Tiền Đa Đa đứng dậy, nhìn từ đầu đến chân anh rồi cuối cùng anh ta gật đầu như xác nhận, "Tôi hiểu rồi.""Di chỉ S45 sẽ bị xếp vào danh sách đặc biệt nguy hiểm, tạm thời nó sẽ bị niêm phong." Tiền Đa Đa nói rồi hạ nắp cây đàn dương cầm xuống, rút tập giấy trên kệ để nhạc phổ ra và cúi xuống viết mấy chữ, "Sau đây có thể sẽ có chuyên viên của chính phủ tìm cậu để hỏi một số vấn đề theo thủ tục, cậu cứ trả lời đúng thực tế là được.""Vâng." Triệu Một Hữu vừa nghe vừa gật đầu, "Còn gì nữa không anh Tiền?"Tiền Đa Đa viết rất nhanh, rất hiếm thấy chế phẩm từ giấy ở Đại Đô Thị mà trông anh ta có vẻ rất quen dùng bút. Một sợi tóc dài rũ xuống theo cử động rồi bị Tiền Đa Đa vén lại ra sau tai.Tiền Đa Đa không trả lời câu hỏi, khi Triệu Một Hữu cho rằng sự im lặng này sẽ kéo dài nữa thì tự dưng anh ta lên tiếng: "Mặt cậu có vết đấy."Triệu Một Hữu: "Hả?"Tiền Đa Đa viết xong, anh ta gom giấy tờ lại rồi đứng dậy, chắc anh ta phải cao hơn Triệu Một Hữu gần nửa cái đầu. Lúc này anh ta cúi xuống, ngón tay anh ta khẽ đụng trên mặt anh, hay là không đụng đến nhỉ, nhưng quả là Triệu Một Hữu cảm thấy luồng khí ướt át vương lại, "Lúc ra khỏi di chỉ mặt cậu đè trên phím đàn mà.""Chiếc đàn này là sản phẩm đặc chế, sau đây nó sẽ được bảo quản trong kho lạnh, không sử dụng nữa." Tiền Đa Đa quay lưng bỏ đi, vạt áo khoác quét trên tập giấy tờ nghe xoàn xoạt, hình như anh ta còn nói thêm câu gì nữa.Nghe như là "Về chuyện của bạn cậu, tôi rất xin lỗi."Tiền Đa Đa đi rồi Triệu Một Hữu ngồi im trên ghế thêm một lát, cuối cùng anh bình tĩnh tự nhủ: Mẹ nó chứ.Mẹ nó chứ gã này đúng hệt như lời Điêu Thiền nói ạ.Vật vã trong di chỉ lâu quá, Triệu Một Hữu lết về được tầng đáy là lăn quay ra ngủ luôn, vẫn không mộng mị gì hết, tỉnh dậy anh lại đi làm. Anh xin nghỉ dài hạn cho Điêu Thiền. Hôm nay anh đang ngồi trong phòng cấp cứu trầm ngâm suy nghĩ phải làm sao mới lôi được Tiền Đa Đa cùng lên thuyền giặc thì cụ Đức thò cổ vào: "Ê cu con, Tết nhất đi lêu lổng ở đâu thế?""Ơ cụ nói cái gì vậy." Triệu Một Hữu vô thức chào hỏi: "Thuốc cụ uống đủ liều chưa?"Cụ Đức lờ ngay vụ uống thuốc, thay vào đó cụ cứ nhìn anh và cười rất bí hiểm, Triệu Một Hữu nghe da gà nổi cùng mình, "Ê ê, thôi nha, có gì thì cụ nói luôn đi, cứ nhìn con mà cười thế hả? Bộ mặt con nở hoa hay gì?""Soi gương đi cu con." Cụ Đức cười hí hí, "Mặt mày không nở hoa bình thường đâu mà là trổ hoa đào rồi!"Triệu Một Hữu chẳng hiểu gì cả, anh kiếm cái gương soi mới nhận ra mình bị dị ứng thật. Giữa mặt anh có một vệt đỏ hồng, ngày Tết bệnh viện vắng người nên chẳng ai buồn nhắc anh, đến giờ cụ Đức nói anh mới biết.Bảo sao ông cụ nói mặt anh trổ hoa đào, lại còn cười đến là gian nữa. Triệu Một Hữu soi kĩ lại mặt mình trong gương rồi chẹp miệng.Chỗ dị ứng của anh nhỏ thôi, đúng cái chỗ chịn vào phím đàn hôm qua đó. Mà hình dáng trông mờ ám thật.Trông giống một vết son môi, lại còn là màu đỏ.Nhưng chuyện vặt này làm sao làm khó được Triệu Một Hữu, anh tự kê cho mình một toa thuốc chữa dị ứng và còn cố tình chọn thuốc bôi màu đỏ. Anh đích thân soi gương để bôi bôi trét trét, làm thế nào chính giữa thật là đậm còn viền quanh miết nhạt nhạt thôi, tóm lại là lúc đầu vết dị ứng của anh trông khá mờ ảo còn bây giờ nó đã được anh bôi thành một dấu son môi đỏ chót.Bị dị ứng không nên tiếp xúc với đồ sống nên Triệu Một Hữu bùng làm ở hàng thịt luôn. Từ viện về anh đi ăn tối, quán cơm là một xe bán hàng tự động dừng trước cửa hàng tiện lợi, chuyên bán các loại thực phẩm chín. Tối nay lại mưa, Triệu Một Hữu chọn món cơm rang trên màn hình và ăn tại chỗ. Một mái che ló ra từ nóc xe bán hàng còn bên dưới thì thò lên một bàn ăn và ghế ngồi."Anh Triệu ăn cơm đấy ạ?" cô bé làm trong cửa hàng tiện lợi thò đầu qua cửa sổ, bong bóng thổi từ kẹo cao su trên miệng vỡ "bụp" một cái, "Em ra ăn với anh nhé?"Triệu Một Hữu tách đôi đũa xốp ra rồi chỉ vết son trên mặt. Cô bé nhíu mày rụt đầu vào, lúc sau lại ném ra một cái túi nilon bên trong có thuốc lá Marlboro với lon bia. Triệu Một Hữu nhìn cái túi, hỏi: "Gì đây?""Em mời anh đấy!" con nhỏ nói với ra từ trong cửa hàng, "Ai mà đến chỗ này hẹn hò, anh lại còn bị hôn thế chắc là mới bị đá chứ gì!"Đúng là suy luận công nghiệp. Triệu Một Hữu nghĩ thầm. Mình đang định diễn vai vừa cầu hôn thành công cơ mà.Nhưng mà nói cũng đúng, ai cầu hôn được mà lại đến chỗ này ăn cơm.Thuốc lá, bia, cơm rang ăn liền và đêm mưa. Triệu Một Hữu ngồi cạnh xe bán hàng, hôm nay có vẻ ế quá, có mỗi mình anh là khách. Ánh đèn nê-ông xanh đỏ nhòe đi trên cửa kính vì nước mưa, người đi đường mặc áo mưa bằng nhựa qua lại sau lưng anh như những mật mã bằng huỳnh quang tan vào màn đêm.Dưới này thật ra không chia ngày đêm mà giống như bật tắt máy tính. Sáng tối chỉ khác nhau ở chỗ màn hình có bật lên hay không.Triệu Một Hữu vừa ăn vừa suy nghĩ tối nay nên về nhà thuê hay ngủ ở phòng cấp cứu. Về nhà thì thức ăn cho chó mèo hết rồi, Tết nhất chắc phải khui đồ hộp cho bọn nó...Anh lại nghĩ đến Thành phố lý tưởng ở di chỉ S45, chiến tranh Orion, nghe nói loài người suýt bị diệt vong trong đại tai kiếp, thế sao chó mèo sống được nhỉ?Chẳng lẽ bọn nó cũng được chế tạo từ gien cũ à?Nhưng cái kỹ thuật ấy phải đắt lắm chứ nhỉ? Sao người ta dùng bừa bãi thế được? Hay cái lũ ấy thật ra toàn là camera di động...Có khi phải mổ chúng nó ra kiểm tra xem...À hay là giá thành sản phẩm phục chế gien rẻ bèo nên cứ tạo bừa đi cũng được?Nếu thế thì Đại Đô Thị này không biết có bao nhiêu người nhân bản như Điêu Thiền nhỉ?...Mình có phải người nhân bản không? Có khi phải thật, hay là không nhỉ, ký ức xem ra cũng không đáng tin cậy lắm.Thế tình cảm thì sao? Trực giác thì sao? Ký ức của cơ bắp thì sao? Tư duy phản xạ thì sao?...Có lẽ phải đi hỏi ông chủ hàng cơm. Triệu Một Hữu tiếp tục nghĩ vơ vẩn, cái hàng cơm cạnh nhà anh cơ, ông chủ hàng đó có một nguyên tắc rất thần kỳ, ấy là xưa nay không bao giờ ổng làm thịt chó mèo.Có khi là vì ổng biết chó mèo toàn là gien nhân bản thật, mà tất cả dân cư Đại Đô Thị cũng là gien nhân bản, ăn bọn nó khác gì ăn thịt mình....Suy nghĩ của Triệu Một Hữu vẫn tiếp tục bay cao bay xa, anh vô thức châm một điếu thuốc, khói thuốc bay lên ẩn hiện dưới ánh đèn như luồng tư tưởng của anh.Thỉnh thoảng anh cũng hay thế này, là một công dân tiêu biểu của tầng đáy, anh vô lo vô nghĩ, cơ thể khỏe mạnh, chất lượng giấc ngủ rất hoàn hảo, anh chẳng biết mộng mị là gì. Trạng thái này có lẽ chính là cách anh mơ.Như là một cái tivi cũ tự dưng bắt được sóng, đường phố trên hình vẽ sâu hun hút, công viên trò chơi bị bỏ hoang lại mở cửa, khách là ai nhỉ? Khinh khí cầu bảy màu bay lên cao, gạch lát trên tường nhà tắm hối hả trườn xuống đất, ống kính mất tiêu cự, sao DVD lại thành hệ nhị phân, trùng amip vừa hết hạn, Goldbach đang hát, Marlboro vẫn chưa ngừng sản xuất thuốc lá..."Thuốc lá của cậu kìa."Triệu Một Hữu hơi bị giật mình vì bỏng, bấy giờ anh mới nhận ra điếu thuốc đã cháy đến đầu lọc. Chẳng biết từ lúc nào có một người khách đã đến ngồi đối diện anh, người đó cũng gọi cơm rang giống anh, đó là Tiền Đa Đa."... cảm ơn." Triệu Một Hữu dụi điếu thuốc rồi giơ bao thuốc ra, hỏi: "Làm một điếu nhé?"Câu trả lời của Tiền Đa Đa lại khiến anh ngạc nhiên, "Cảm ơn, tôi không hút thuốc."Triệu Một Hữu hỏi lại, "Anh mà không hút thuốc á anh Tiền?""Năng lực của tôi cùng loại với Điêu Thiền, đều là mang theo đồ vật được phân tách từ cơ thể thông qua quá trình mô phỏng lượng tử và sau đó được gia cố lại. Thuốc lá tôi phân tách ra chỉ là một vật biểu tượng thôi, không phải là nicotin thật."Tiền Đa Đa xúc một thìa cơm rang to tướng, anh ta ăn nhồm nhoàm như là đói lắm. Thấy Triệu Một Hữu dụi điếu thuốc anh ta khoát tay bảo: "Tôi không ngại mùi thuốc đâu, cứ tự nhiên."Triệu Một Hữu ậm ừ, anh đang nhìn Tiền Đa Đa ăn. Tướng ăn của rất nhiều người xung quanh anh đều là một cách biểu đạt tiềm thức, ví dụ kiểu nhai nuốt từ tốn, hào hoa phong nhã của Điêu Thiền ẩn giấu một sự cuồng loạn nào đó, hay đằng sau lối ngấu nghiến như hổ đói của Vai Chính lại là khao khát muốn ọe hết ra. Còn tướng ăn của Tiền Đa Đa khiến Triệu Một Hữu nghĩ đến nhỏ em anh, con bé trồng hoa hướng dương điện tử ấy. Nó là một giống loài bên bờ vực tuyệt chủng của Đại Đô Thị, một đứa trẻ thuần túy, nó ăn chỉ vì hai lý do, để no và để thích."Công việc sau khi niêm phong di chỉ S45 nhiều quá, chưa kịp ăn cơm." Hình như Tiền Đa Đa cũng nhận thấy mình ăn uống hơi khó coi, anh ta giải thích: "Những việc sau này thì không cần cậu tham gia nữa."Lại như nhận ra câu mình vừa nói không ổn lắm mà không thể rút lại được, anh ta đành phải nói thêm: "Xin lỗi."Cuối cùng, như thể vị giác đã kịp thức tỉnh, anh ta lẩm bẩm: "... cơm này khó ăn quá."Triệu Một Hữu bật cười trước loạt phản ứng của anh ta, "Ây gu anh Tiền ơi, anh xin lỗi em làm gì." Anh khoát tay, muốn giấu nụ cười mà không được, đành phải ngậm điếu thuốc lên miệng, "Câu đó phải là em nói mới đúng, trong di chỉ em toàn gây rắc rối cho anh thôi.""Thể chất của cậu rất đặc biệt." Tiền Đa Đa nói thẳng, chắc anh ta ăn no rồi nên lại trở về trạng thái chuyên nghiệp và xa cách như trước, "Tôi đã xem hồ sơ của cậu rồi, Triệu Một Hữu. Theo tôi biết cậu vừa hoàn thành một tháng thực tập, chuyến vào di chỉ S45 là điều động tạm thời, nếu không có nhiệm vụ cứu viện này thì hành trình kế tiếp của cậu hẳn là tiếp tục thử nghiệm độ phù hợp của mình với nhiều di chỉ khác nhau."Triệu Một Hữu tán đồng, "Người hướng dẫn em tháng đầu là Liễu Thất Tuyệt, theo chương trình thì người kế tiếp hẳn là Điêu Thiền."Tiền Đa Đa do dự một chút rồi nói toạc ra, "Cậu có đồng ý để tôi làm người hướng dẫn tiếp theo của cậu không?"Triệu Một Hữu tỏ ra kinh ngạc rất đúng kiểu, "Anh mạnh lắm mà anh Tiền? Anh hướng dẫn em á?""Hai bên cùng có lợi thôi." Đúng như Điêu Thiền nói, Tiền Đa Đa thản nhiên bày tỏ mục đích của mình, "Tôi đang chuẩn bị thăm dò một di chỉ rất khó, tôi cần cộng sự. Trước mắt chưa tìm được ai thích hợp, tiềm lực của cậu lớn lắm."Triệu Một Hữu hút hết điếu thuốc rồi nói: "Thư thông báo nhiệm vụ em mới nhận nói tọa độ thăm dò tiếp theo của em là di chỉ A89, anh Tiền...""Không cần thiết." Tiền Đa Đa ngắt lời anh, "Nếu cậu chọn tôi làm người hướng dẫn, tôi có thể cho cậu xem qua một lượt tất cả những di chỉ phù hợp, đảm bảo vừa an toàn vừa hiệu quả." Anh ta dừng một chút rồi nói thêm, "Mà tôi cũng đang gấp."Triệu Một Hữu cười: "Xem ra em không có lý do để từ chối rồi."Tiền Đa Đa thở phào rất kín đáo, "Vậy mai ta gặp lại chứ?" anh ta đưa ra một địa chỉ, "4 giờ sáng mai, cậu đến được không?""Đương nhiên rồi."Bóng dáng Tiền Đa Đa biến mất vào đêm mưa, cô bé trong cửa hàng tiện lợi đi ra với máy thu tiền trên tay, "Anh Triệu, trả em tiền bia với thuốc lá."Triệu Một Hữu ngoảnh lại, "Sao nữa?""Đừng có giả ngu." Con nhỏ bĩu môi, "Anh có bạn trai rồi còn gì."Triệu Một Hữu: "..."Thế mà anh á khẩu thật, tự dưng anh thấy tức cười, anh bưng trán cười hoài rồi gật gù trả lời, "Ừ ừ, đúng là phải trả tiền thôi."Anh nhập số thẻ của Điêu Thiền lên màn hình, lại nghĩ nghĩ một lát rồi gõ một dãy số vào ô mật khẩu.Tích tích, thanh toán thành công.Triệu Một Hữu nhìn qua số dư trong tài khoản là thấy yêu đời kinh khủng, cứ thế này chắc anh phải sống được một trăm năm nữa. Anh phẩy tay rất hào phóng, "Lấy cho anh năm chục lon thức ăn hỗn hợp đi."Anh xách hai túi đồ to tướng về nhà thuê, Triệu Tịt Ngòi lượn lờ quanh chân anh, Triệu Một Hữu vừa khui lon đồ hộp vừa lẩm bẩm: "Điêu Thiền đặt tên này cho mày lúc nào thế? Sao tao quên béng rồi nhỉ."Anh đặt bát thức ăn xuống đất rồi vừa xoa đầu mèo vừa ngâm nga một giai điệu. Triệu Tịt Ngòi cắm đầu ăn, chắc chẳng nghe được anh hát gì.Cuối cùng Triệu Một Hữu cười cười, bảo: "Giáng sinh vui vẻ nhé, ông Lawrence." (1)------------------------------------------------------------------Chú thích:(1) Trùng với tên chương, "Merry Christmas, Mr. Lawrence" là tên một bộ phim chiến tranh năm 1983, bộ phim dựa trên những trải nghiệm của Sir Laurens van der Post (do Tom Conti thủ vai trong vai Trung tá John Lawrence) khi là tù nhân chiến tranh ở Java (Đông Ấn Độ thuộc Hà Lan do Nhật Bản chiếm đóng) trong Thế chiến II, như được mô tả trong các cuốn sách The Seed and the Sower (1963) và The Night of the New Moon (1970) của ông.Nhạc phim cũng có tên "Merry Christmas, Mr. Lawrence", phát hành ngày 1/5/1983 tại Nhật Bản và vào cuối tháng 8/1983 tại Anh. Nhạc phim được sáng tác bởi Ryuichi Sakamoto, người cũng đóng vai chính trong phim.Nhạc phim thật sự hay lắm quý vị, phim cũng đáng xem nữa ;_; đến lúc mình đổi nhạc chuông điện thoại rồi ;_;

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Nói - AyeAyeCaptain

Số ký tự: 0