Phật Nói - AyeAyeCaptain

Mười tám tiếng...

AyeAyeCaptain

2025-03-18 08:04:59

Bên ngoài bảo tàng.Gió cuốn lên cát trắng mịn, những nơi mắt nhìn tới được đều chỉ là đồng hoang."Anh đã thấy nơi nào thế này chưa, anh Tiền?" Triệu Một Hữu hỏi."Chưa." Tiền Đa Đa cân nhắc phong cảnh xung quanh, "Đây... giống sa mạc.""Anh Tiền này, em khá là mù chữ, em không hiểu gì thiên văn học cả." Triệu Một Hữu nói, "Nhưng mà em cảm thấy... có khả năng mình không ở trên Trái Đất nữa đâu."Anh chỉ đường chân trời phía xa.Nơi đó có hai mặt trăng."Cũng không loại trừ khả năng này." Tiền Đa Đa nhìn hai mặt trăng, bên trong di chỉ có thể tồn tại những thứ như Đường hầm rượu Rum thì họ không còn ở Trái Đất cũng không có gì lạ, "Nhưng trong một số hoàn cảnh trên Trái Đất cũng có thể thấy hai mặt trăng."Triệu Một Hữu chưa kịp hỏi đó là hoàn cảnh nào thì một tiếng rít chấn động đã dội trên đầu, thứ gì giống như sao băng kéo theo một cái đuôi thật dài từ trên trời giáng xuống rồi dừng ở cách đó không xa. Bấy giờ Triệu Một Hữu mới nhận ra đó không phải thiên thạch mà là một loại máy bay.Tiền Đa Đa suy tư một chút rồi lấy thuốc lá ra châm, anh ta nói nhỏ: "Ẩn."Thân hình anh ta lập tức biến mất, sau đó Triệu Một Hữu cảm thấy có hơi ấm chạm trên môi mình, mùi thuốc lá tỏa ra, họ cùng vào trạng thái giấu mình.Tiền Đa Đa kéo tay anh, "Ra xem thế nào."Chưa biết di chỉ 000 có thể ảnh hưởng thế nào đến chức năng si.nh lý của nhà khảo cổ nên cả hai đều không dám hành động liều lĩnh. Họ tiếp cận máy bay, đang suy nghĩ làm sao để vào được thì "rầm" một tiếng, xác ngoài máy bay tách làm đôi, có người đi ra.Họ cùng nghe được tiếng chuông.Bỗng dưng Triệu Một Hữu cảm thấy tiếng chuông này rất quen, nhưng ngay lúc đó anh lại bị thu hút bởi người bước ra từ máy bay. Nhìn vóc dáng thì đây là một thiếu niên, trên búi tóc nó gài tầng tầng hoa sen và cái trâm to mạ vàng, gương mặt trắng như sứ được trang trí bằng những hình vẽ hoa. Tiếng chuông vang lên từ chính cơ thể nó, nó đi chân trần, mắt cá chân đeo một vòng lục lạc bằng vàng hồng.Triệu Một Hữu quay sang thì thầm với Tiền Đa Đa: "Đó là người à, anh Tiền?"Anh hỏi như thế cũng không có gì lạ, vì gương mặt thiếu niên này chỉ có nửa dưới còn nửa trên được gắn một cặp kính lớn giống một hộp tổng đài màu đen dính liền từ sống mũi đến đường chân tóc. Vô số ký hiệu màu xanh sẫm chạy liên tục trên mắt kính đó.Nó không mặc quần áo nhưng cũng không thể xác định được giới tính của nó vì cơ thể được đúc từ gốm sứ trông khá mơ hồ.Tiền Đa Đa trầm ngâm một lát rồi đáp, "Đây cũng là một người nhân tạo, khả năng là được chế tạo vào khoảng năm 30 của thế kỷ 22.""Thế kỷ 22 á?" Triệu Một Hữu nghĩ ra ngay đó là giai đoạn nền khoa học kỹ thuật của nhân loại phát triển đến đỉnh cao chói lọi."Chỉ có thế kỷ 22 mới có loại kỹ thuật này, khi cơ thể mô phỏng sinh vật đã cực kỳ hoàn thiện lại xuất hiện một khuynh hướng giả cổ. Người nhân tạo được chế tác với bề ngoài cường điệu những điểm "không phải người" rất thịnh hành vào thời điểm đó." Tiền Đa Đa nhìn thiếu niên bước xuống từ máy bay rồi nhẩm đoán: "Trông lối trang trí thì có vẻ nó rất đắt tiền."Họ nhìn theo thiếu niên, chờ đợi cử động tiếp theo của nó, cả hai đều khá căng thẳng.Thiếu niên đi đến giữa sa mạc, quay đầu nhìn tứ phía rồi đột nhiên nó nhảy cẫng lên, chân tay nó dang ra thành hình chữ "Đại" giữa không trung rồi nó gào lên: "Cái lầu má, sao lại tan hoang thế này~~!"Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa: "...?"Hệ thống cảm xúc của người nhân tạo này rõ ràng là được phát triển khá ra gì, từ khoảng cách rất xa cũng có thể nghe được tiếng nó lải nhải chửi bới: "... Tổ cha tiên nhân chúng nó chứ cụ mày chạy hộc tốc lốc gan xa tít mù khơi về được đến đây, sao lại thành tan hoang cây trái thế này?! Đứa nào làm ra?! Chính quyền liên hợp đâu? Mả cha chính quyền liên hợp phá sản mẹ nó rồi hay gì?!"Nó xổ tía lia một tràng danh từ, xen lẫn với câu chửi bới bằng giọng địa phương từ đời nào không biết, đến Triệu Một Hữu cũng không thể hiểu hết nó đang nói gì, "Nó nói đến chính quyền liên hợp là cái gì thế anh Tiền?""Một tổ chức liên chính phủ từng được tạo ra bởi con người, thành lập vào thế kỷ 20, bị giải thể khoảng giữa thế kỷ 22." Tiền Đa Đa đáp, "Nếu nó là một điều tra viên nhân tạo được phái đi thăm dò vũ trụ thì hẳn thời điểm nó rời khỏi Trái Đất là trước năm 2149, vì chính quyền liên hợp giải thể vào ngày 1 tháng 1 năm 2149.""Điều tra viên nhân tạo á? Đi thăm dò vũ trụ á?""Anh đoán thế này." Tiền Đa Đa nhìn chằm chằm thiếu niên vừa la hét vừa chạy nhông nhông đằng xa, nói: "Từng có một "cơn sốt vũ trụ" kéo dài trong thế kỷ 22, con người phát động hoạt động thực dân vũ trụ đến tận biên giới chòm sao Orion, đồng thời hàng năm đều có một số lượng lớn phi thuyền được cử đi sâu vào vũ trụ để khảo sát khoa học, thành viên những đội khảo sát này phần lớn là người nhân tạo."Triệu Một Hữu: "... thế thì?""Thì." Tiền Đa Đa nói nhỏ, "Liệu có trường hợp một số đội khảo sát vì lý do bất khả kháng hoặc kỳ khảo sát được thiết lập quá dài nên khi họ trở lại cố hương đã qua một trăm năm không?"Cùng lúc đó, thiếu niên lại gào lên vóng vót trên sa mạc..."Địa Cầu ơi!! Thánh thần thiên địa ơi... sao lại tan hoang cửa nhà thế này?!?""Con người đâu? Con người lại chết mẹ nó hết rồi chứ gì?!"Triệu Một Hữu: "..."Quả nhiên dù có nhìn từ góc độ của người nhân tạo thì con người không đang đâm đầu vào chỗ chết cũng chuẩn bị đâm đầu vào chỗ chết.Sau khi tạm xác định thiếu niên này vô hại, Tiền Đa Đa thử tiếp xúc với nó, rồi anh ta nhận ra bàn tay anh ta xuyên qua cơ thể nó như không khí. Ban đầu anh ta cứ nghĩ đó là do cơ chế bảo vệ cao cấp nào đó, nhưng Triệu Một Hữu thử chạm vào máy bay rồi nhận thấy kết quả cũng giống vậy. Họ có thể đi vào trong nhưng không thể tiếp xúc với bất cứ thực thể vật chất nào ở đây.Đồng thời người nhân tạo này hình như cũng không thể thấy được họ."Đây là lưu ảnh lượng tử." Tiền Đa Đa từng thấy hiện tượng này rồi, "Một số di chỉ không có nhà khảo cổ đi vào trong thời gian dài, lượng tử sẽ rơi vào trạng thái Schrödinger (1), chúng sẽ tự kết hợp thành thứ gì đó mà người ngoài không thể tiếp xúc được."Như thường lệ, đẳng cấp mù chữ của Triệu Một Hữu lại được phát huy, anh chẳng hiểu gì nhưng vẫn nắm đúng trọng tâm... nghĩa là tạm thời họ chỉ có thể đứng xem thằng nhỏ người nhân tạo này nhảy tưng tưng như bị nhiễm virus chứ không thể can thiệp được gì.Rất nhanh sau đó họ biết thêm được một việc, máy bay mà thiếu niên sử dụng chỉ là tàu hoa tiêu, trên quỹ đạo không gian còn một tàu vũ trụ lớn hơn nhiều đang neo lại, đó cũng là lý do khiến họ nhìn thấy hai mặt trăng.Tàu vũ trụ được trang bị hệ thống sinh thái tuần hoàn hoàn chỉnh, đồng thời cũng lưu trữ số lượng lớn gien của các loài và một đội nhà thăm dò khoa học đã ngủ say trong năm mươi năm.Không biết là may mắn hay đen đủi, con tàu vũ trụ này được chế tạo với quy chuẩn rất cao, đến mức thành phần đội khảo sát nó mang theo ngoài người nhân tạo còn có một nhóm con người thuần túy. Tiền Đa Đa tìm cách xem được nhật ký phi hành trên tàu, anh ta biết được nguyên nhân đến giờ tàu vũ trụ mới trở lại Trái Đất... hệ thống tuần hoàn trên tàu gặp trục trặc, toàn bộ nhóm con người buộc phải vào khoang ngủ đông, chỉ để lại một người nhân tạo vận hành tàu vũ trụ. Chính vì hạn chế về nhiên liệu nên tàu chỉ có thể phi hành với vận tốc bằng 1% vận tốc tối đa.Và hiển nhiên thiếu niên nhân tạo không ngờ Trái Đất cố hương của nó đã trở thành thế này. Thời điểm này hẳn đã là thế kỷ 23, chiến tranh Orion và đại nạn vừa kết thúc, trên Trái Đất còn ai sống sót hay không, hoặc hoàn cảnh sinh thái nơi này có còn cho phép loài người sinh tồn hay không đều là vấn đề. Để đảm bảo an toàn, nó không đánh thức toàn bộ người đang ngủ đông mà chỉ đánh thức một người theo mã số.Thành viên số 000 của đoàn khảo sát, biệt hiệu "Ngoại Bà Kiều" (2).Triệu Một Hữu nhìn người ngồi dậy từ khoang ngủ đông rồi ngạc nhiên hỏi: "Hồi đó chính quyền liên hợp mướn cả lao động trẻ em à anh Tiền?"Người đó mặc đồ ngủ mỏng, vải áo như chất keo dán vào cơ thể, để lộ vóc dáng rất mềm mại, dẻo dai... đây là một cô bé.Nếu mấy trăm năm trước loài người không dị biến đến mức có được khả năng trường sinh bất tử, miễn nhiễm với lão hóa thì cô bé này tối đa cũng chỉ mười mấy tuổi."Ở thế kỷ 22 bộ não con người đã được khai phá đến mức độ không tưởng, có nhiều thiên tài lắm." Tiền Đa Đa không hề ngạc nhiên, "Có nhà khảo cổ từng gặp một loại sóng não tác động vào thai nhi trong di chỉ, không rõ nguyên lý là gì nhưng đứa trẻ sinh ra có trí lực cực kỳ cao."Triệu Một Hữu nhìn cô bé kia, đúng là đôi mắt cô ta rất sắc sảo, đó là ánh mắt anh chỉ gặp ở người vài chục tuổi, nhưng cô ta vẫn chỉ là một cô bé nên sự sắc sảo toát ra rất trong sáng.Anh hơi do dự, "Những gì mình thấy ở đây có thể là thật không anh?""Hiện thực trong di chỉ là hiện thực Schrödinger." Tiền Đa Đa đáp, "Loài người đánh mất nhiều thứ trong dòng chảy thời gian lắm, bây giờ em chứng kiến thành tựu khoa học kỹ thuật mấy trăm năm trước cũng giống như người cổ xưa thấy ma thuật, thuật giả kim và những thứ trong thần thoại vậy.""Nhưng lựa chọn của người nhân tạo khá sáng suốt đấy." Tiền Đa Đa nhìn hai người đang nhanh chóng kết nối thông tin với nhau, "Ít nhất họ có điểm tương đồng về tuổi tác bề ngoài, hẳn là dễ đối thoại hơn."Thiếu niên và thiếu nữ đứng trước màn hình cực lớn, giống loài, tài nguyên, dữ liệu sinh thái và các ký tự đa dạng hiển thị liên tục. Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa đứng cách đó không xa cứ như hai người lớn vô dụng đứng nghe những thuật ngữ chuyên môn mà họ chẳng hiểu gì phát ra từ miệng hai đứa con nít. Cuối cùng Triệu Một Hữu ngồi bệt xuống rồi kéo gấu quần Tiền Đa Đa, "Mỏi chân quá anh Tiền, ngồi nghỉ tí đi."Tiền Đa Đa cũng ngồi xuống, "Có thể chúng ta sẽ phải ở đây lâu hơn dự tính.""Phải rồi, ít cũng phải xem hết đoạn cứu Trái Đất chứ." Tiền Đa Đa xem thiếu nữ kiểm kê vật tư dự trữ trên tàu vũ trụ, dù không hiểu rõ hai người này sẽ làm gì nhưng anh đoán đại khái là chúng định cải tổ lại Trái Đất tan hoang sau đại nạn này."Kệ bọn trẻ con lo cho nhân loại."Triệu Một Hữu duỗi chân duỗi cẳng rồi lười biếng dựa vào vai Tiền Đa Đa, mỉm cười."Người lớn bây giờ là phải hôn nhau."Thế là hai người lớn tò tò theo sau hai đứa trẻ con trông rất uy tín đi đi về về giữa tàu vũ trụ và Trái Đất, thiếu nữ tên gọi "Ngoại Bà Kiều" không đánh thức thêm người dậy mà đồng hành cùng thiếu niên bắt đầu thăm dò mặt đất. Chỉ có hai đứa, nhiều khi Triệu Một Hữu cũng chẳng hiểu bọn chúng đang cứu thế giới hay chỉ đi chơi. "Kéo tôi lên mau!", anh thấy thiếu nữ đứng dưới đất, cô ta vừa nhảy xuống từ độ cao vài trăm mét, lúc này cô ta đang gào lên với máy lơ lửng trên không, trông bộ dạng vừa quyền lực vừa khá là điên, "Tôi muốn nhảy lần nữa!""Bà cô tổ à!" thiếu niên gào lại với con nhỏ bằng giọng địa phương nào chẳng biết, "Nhiên liệu của tôi sắp cạn rồi, còn mỗi cái máy lơ lửng này thôi đấy bà thu thập số liệu lẹ lên giùm!!""Kéo tôi lên!!" thiếu nữ đứng dưới chỉ vào nó, "Nếu không lát nữa tôi dỡ cậu ra luôn!""Được thế thì tốt." thiếu niên chẳng nể nang gì, cậu ta ngồi bệt luôn ở cửa cabin để móc ngón chân, "Dỡ ra đi rồi thay xác khác cho tôi, anh đây muốn có tám múi.""Đây là tàn tích của chính quyền liên hợp đó!!!" thiếu nữ lại gào lên bên dưới, "Cậu nhảy xuống đây chẳng khác gì nhảy disco trên mộ bọn khốn ấy..."Nghe thế thiếu niên lao đầu xuống ngay tức khắc.Triệu Một Hữu nhìn hai đứa ranh con nhảy nhót khùng điên trên phế tích, chẳng biết vì sao chúng có thể nhận ra đây là tàn tích của chính quyền liên hợp, "Coi bộ chúng nó có nhiều điều muốn nói về chính quyền liên hợp lắm.""Hồi đó một phần chính sách thực dân vũ trụ và thăm dò không gian được áp dụng dưới hình thức cưỡng chế, thậm chí gần giống nghĩa vụ quân sự bắt buộc nên dân chúng phản cảm cũng bình thường."Tiền Đa Đa ngồi cạnh Triệu Một Hữu trong cabin, cùng nhìn xuống, "Đây chắc cũng là lý do Ngoại Bà Kiều không đánh thức những người còn lại, có khi trong số đó có cả cấp trên có thể áp đặt cô ta bằng chính sách."Triệu Một Hữu lúc này đã hoàn toàn nằm xả lai, anh uể oải nói: "Loài người diệt vong rồi còn chính với chả sách.""Di dân trở lại sau diệt vong thì vẫn là loài người thôi." Tiền Đa Đa nói."Ơ này..." tự dưng Triệu Một Hữu nói, "Hai đứa chúng nó nhảy xuống cả rồi, thế ai lái cái máy lơ lửng này? Rồi làm sao bọn nó về tàu vũ trụ được?"Tiền Đa Đa chưng hửng: "Chắc là chế độ lái tự động rồi.""Lái tự động á?" Triệu Một Hữu ngờ vực, "Có uy tín không vậy? Liệu nó có biết tự động hạ cánh rồi lùi về gara không?"Cuối cùng sự thật chứng minh chế độ lái tự động không hề biết tự động hạ cánh rồi lùi về gara. Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa chỉ có thể đứng nhìn chứ không làm gì được, họ khá lo hai đứa nhóc này sẽ chết nghoéo mất và loài người thế là tuyệt diệt thật luôn. Cuối cùng Tiền Đa Đa nghiên cứu bàn điều khiển và kết luận cái máy lơ lửng này sẽ tự động hạ cánh khi nhiên liệu tụt xuống thấp hơn giới hạn nhất định, từ giờ đến khi đó còn khoảng 18 tiếng.Trong 18 tiếng ngăn cách với hiện thực này tạm thời việc cứu thế giới chẳng liên quan gì đến họ nữa.Thiếu niên và thiếu nữ trên mặt đất hiển nhiên là biết điều này, Ngoại Bà Kiều thu thập mẫu thổ nhưỡng đưa cho người nhân tạo, "Làm được gì cũng làm hết rồi, nghỉ thôi."Cổ họng con bé hơi khàn chắc vì ban nãy hét to quá, cô ta cởi bộ đồ phòng hộ ra rồi hít một hơi thật sâu bầu không khí ô nhiễm trầm trọng sau đại nạn. Thiếu niên nhân tạo nhìn cô ta, "Làm thế là rút ngắn tuổi thọ của cô đấy.""Tôi sống lâu lắm rồi, lâu hơn phần lớn loài người rồi." Ngoại Bà Kiều nằm xuống phế tích, nhìn hai vầng mặt trăng to lớn trên trời, "Gần một trăm năm từ khi tàu khởi hành rồi nhỉ."Có lẽ giấc ngủ đông quá dài đã khiến Ngoại Bà Kiểu hơi bị phân liệt, có lúc cô ta là một thiên tài đầy quyết đoán, có lúc là một thiếu nữ khùng điên, cũng có khi cô ta lại giống một người già xa xứ. Giờ phút này cô nằm dang tay chân dưới ánh trăng, mỗi hơi thở đều khiến tuổi thọ của cô vội vã thu ngắn lại, thế là những tháng ngày đã bỏ lỡ trong giấc ngủ đông như cũng được thu ngắn, cô nhìn bầu trời không có lấy một vì sao và bảo: "Lần đầu tiên tôi đến chính quyền liên hợp thì đứng ở đây vẫn thấy được sao Hôm.""Đó thật là một thời đại tươi đẹp." thiếu nữ già nua nói như thế."Bầu trời thành phố đâu đâu cũng là sao, chịu không phân biệt được cái nào là vệ tinh nhân tạo cái nào là hành tinh thật, xe cộ phi vèo vèo trên không, mỗi khi dừng chờ đèn đỏ có thể ngắm pháo hoa. Tôi đến phố Tàu lớn nhất trong thành phố, nhà hàng cao nhất mở trên phi thuyền chạy bằng động lực hạt nhân, rất nhiều ca kỹ nhân tạo múa hát ở đó, có cả một người vừa hát vừa kể chuyện, người đó đeo mặt nạ màu xanh, tôi chẳng hiểu anh ta đang nói gì chỉ biết là tiếng anh ta đẹp lắm."Cô ta ngừng lại một lúc rồi lại nói: "Tôi sinh ra là để phục vụ trong những chuyến du hành, văn học không nằm trong danh mục kiến thức tôi phải trau dồi. Mãi rất lâu sau khi tàu rời Trái Đất tôi mới tìm được bài hát của người đó trong kho dữ liệu."Thiếu niên hỏi: "Anh ta hát gì vậy?"Thiếu nữ giơ tay lên, đầu ngón tay cô ta sáng như mặt trăng trên đầu họ, cô ta lắc lắc cổ tay rồi thong thả hát:"Nghĩ người đi, khói sương thiên lý..."Màn hình trên kính mắt của người nhân tạo lập tức hiển thị một loạt số liệu màu xanh lá cây, sau đó dòng chữ Hán xuất hiện.Nghĩ người đi, khói sương thiên lý.Mây chiều buông trời Sở bao la."Đây là tác phẩm của một nhà thơ phương Đông xưa, cách nay khoảng một nghìn hai trăm năm. Hồi đó nhà thơ thường viết câu dài ngắn không cố định cho dễ hát." Người nhân tạo đọc thông tin từ bộ nhớ, "Cô thích thơ của ổng hả?""Tôi không thích thơ của ổng, mà tôi cũng chẳng hiểu ổng viết cái gì." Ngoại Bà Kiều thờ ơ đáp, "Tôi chỉ cảm thấy trong thơ của ông ấy có một nghìn hai trăm năm."Khi so sánh như thế tự nhiên thời gian cô ngủ say thật là ngắn ngủi.Đêm nay tỉnh rượu nơi nao?Gió sớm trăng tàn, bờ dương liễu.Trên kính của thiếu niên lại hiện ra một loạt số liệu, "Đằng nào cũng rảnh, tôi tìm thấy giai điệu khá hợp với bài này, cô muốn nghe không?""Cậu muốn hát à?" Ngoại Bà Kiều quay sang nhìn thiếu niên, cô ta hơi kinh ngạc trước khả năng nắm bắt cảm xúc của nó, "Cấp độ trí năng của cậu có hơi cao quá không đấy?""Giờ cô nắm quyền kiểm soát tàu vũ trụ, cô có thể hạn chế hoặc khóa tính năng của tôi." Người nhân tạo nói, "Có cần tôi thiết lập lại cài đặt không?"Ngoại Bà Kiều nghĩ nghĩ rồi đáp, "Thôi, cậu hát được gì? Thử hát tôi nghe xem nào."Thiếu niên tổng hợp giọng nói và trị số cảm xúc của cô ta rồi đứng dậy, thử lặp lại câu hát lúc nãy: "Nghĩ người đi, khói sương thiên lý, mây chiều buông trời Sở bao la.""Giọng hơi chói." Ngoại Bà Kiều nhận xét, "Hạ xuống một quãng tám xem nào."Thiếu niên hắng giọng, lại hát: "Đa tình tự cổ thương ly biệt...""Này thì lại hơi thấp rồi, tôi hát thử cậu nghe nhé." Ngoại Bà Kiều ngồi dậy, hóp bụng hít một hơi rồi hát mẫu, "Thử lại xem nào."Thế này thì hơi khó thật, người nhân tạo cố gắng bắt chước dáng điệu của cô ta, lõi điều khiển của nó hoạt động hết công suất để phân tích lượng dữ liệu khổng lồ. Mô hình dần được hình thành, nó đang tái hiện hình hài độc nhất vô nhị của cô gái.Một giây sau, nó đưa tay ra, cánh tay như một tấc lụa mới trắng trong dưới ánh trăng.Giống như kép nam trăm ngàn năm trước mô phỏng cử chỉ của nữ giới, khác biệt về kết cấu khung xương luôn là trở ngại nhưng một khi đã có được cái phong thái hoa mỹ đó họ sẽ vượt qua đường biên giới tính.Giờ phút này nó thực sự là thi nhân ngàn năm trước thong dong nhấp rượu, ngâm thơ. Câu thơ lặng lẽ xướng lên trong buổi biệt ly bên trường đình, chuyến đi này biết sẽ bấy nhiêu năm.Lần đi cách biệt năm dài,Ngày lành cảnh đẹp, bỏ hoài từ đây.Phong lưu dẫu lắm vẻ hay, cũng không tỏ được lòng này cùng ai? (3)Ngoại Bà Kiều sững sờ một lúc lâu rồi thình lình vỗ đùi, "Đúng đúng, đúng rồi, đúng là cái cảm giác lẳng lơ đưa tình này đấy!"Cô nàng vỗ tay như đang đánh một cái trống con, ánh mắt cô ta thích thú chưa từng thấy, "Nào, hát tiếp! Tôi còn nhớ mấy câu này... Gió lộng, trời cao, vượn hót buồn. Một nhành hạnh thắm vượt tường khoe xuân."Chúng cứ thế là ca hát, mỗi đứa một câu, hình như câu nào cũng lệch tông, giọng ca của thiếu niên và thiếu nữ vang vọng dưới trăng, khi thì trang nghiêm phấn khởi, lúc lại bi thương tiêu điều. Chúng hát ngũ hoa mã, thiên kim cầu, yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu, phượng hoàng dạo chơi Phượng Hoàng đài, ngang trời Bắc Đẩu vắt lầu tây, nhạt nhòa trời xanh buồn khuất bóng, một cánh hải âu giữa đất trời (4). Càng hát say sưa càng giống lũ điên gào thét. Con bé cởi hết đồ bảo hộ để nhảy ếch dưới trăng, chẳng biết là thứ vũ đạo gì. Giờ phút này họ đều điên, mà giữa đất trời cũng chỉ còn có họ, khi cả thế giới chỉ có hai người thì họ chính là chuẩn mực, chắc phải lấy họ làm định nghĩa thế nào là người bình thường mất.Thế nên ngay lúc này họ bình thường nhất, điên nhất, buồn nhất, vui nhất, là kẻ hạnh phúc nhất, cũng bất hạnh nhất trên thế gian. Họ trường tồn nhất từ thiên cổ đến vĩnh hằng, đương nhiên họ cũng sở hữu tất thảy chư hầu thi ca.Ta là một hạt đậu đồng cứng cỏi hầm không nát, nấu không chín, vo không méo, xào không cháy.Ai dạy mi chui vào nón gấm sùm sụp không thể xới, không thể chặt, không thể gỡ, không thể tháo ra?Ta chơi trăng Lương Viên, uống rượu Đông Kinh, ngắm hoa Lạc Dương, trèo liễu Chương Đài.Ta biết chơi cờ vây, chơi xúc cúc, chơi đuổi bắt, chơi tấu hài, biết múa ca, biết đánh đàn, biết ngâm thơ, biết cờ đôi sáu.Mi có đánh ta rơi răng, đấm ta méo miệng, đá ta què chân, bẻ ta cụt cẳng thì những cái tật giăng gió Trời ban cho ta vẫn cứ vậy mà thôi! (5)Hát đến đoạn cuối Ngoại Bà Kiều đã hoàn toàn mất tiếng, cô ta nằm vật trên đất thở hổn hển rồi quay sang thều thào với thiếu niên dưới trăng: "Được đấy, giờ giọng cậu giống giọng hát tôi nghe một trăm năm trước lắm.""Cũng dễ mà." Thiếu niên có vẻ đắc ý.Thiếu nữ xì một tiếng ra điều khinh bỉ, "Đấy là nhờ tôi dạy giỏi.""Hứ, xem cô kìa.""Tôi làm sao?""Chẳng giống con người gì cả.""Thế thì cậu lại nhầm rồi." Ngoại Bà Kiều nghiêm trang tuyên bố dưới mặt trăng, "Tôi nói cho cậu biết con người chính là như thế."Con người là thế nào?Đột nhiên nó quay đầu sang nhìn cô gái nằm dưới đất, trên mắt kính nó hiện xẹt xẹt một chuỗi số liệu màu xanh lục, "Ê cô nhìn này, Ngoại Bà Kiều."Một khối lập phương màu trắng hiện ra trên lòng bàn tay người nhân tạo, nó nhanh chóng phình to ra, thấy ánh sáng thiếu nữ ngồi dậy hỏi, "Cậu có cả chức năng chiếu hình 3D à?"Chưa nói dứt lời lầu son cao vút đã mọc lên từ dưới đất, cô ta thấy mình ở giữa khói hoa, ca kỹ mặc váy thêu khiêu vũ dưới ánh trăng, chẳng màng ở trời cao hay nhân thế, chỉ biết có đèn sáng đìu hiu.Thiếu niên đeo mặt nạ màu xanh, mặc áo dài tay thụng ngồi sau bàn, gõ búa công đường, giọng nó cất lên tuyệt đẹp như âm thanh từ trăm năm trước, ca rồi ngâm xướng, xướng rồi thét dài.Trong ánh nến đỏ, nó hát rằng:Chèo là chèo,Chèo về cầu bà ngoại. (2)--------------------------------------------------------Chú thích:(*) Mười tám tiếng chư hầu: cái này mình đoán là tác giả lấy cảm hứng từ "mười tám lộ chư hầu" liên minh chống Đổng Trác trong tiểu thuyết "Tam Quốc diễn nghĩa" của La Quán Trung.(1) Schrödinger: nghe nói quý vị nào hay đọc truyện vô hạn lưu đều đã quen với khái niệm "con mèo của Schrödinger", đó là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrödinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử.Thí nghiệm đặt giả thiết nếu nhốt một con mèo vào trong hộp, cùng với các thiết bị sau (mà con mèo không thể tác động vào): một ống đếm Geiger và một mẩu vật chất phóng xạ nhỏ đến mức trong vòng một tiếng đồng hồ chỉ có 50% xác suất nó phát ra một tia phóng xạ. Nếu có tia phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và thả rơi một cây búa đập vỡ lọ thuốc độc hydrocyanic acid nằm trong hộp và con mèo sẽ chết. Nếu trong vòng một tiếng vẫn không có tia phóng xạ nào phát ra, con mèo vẫn sẽ sống. Hàm sóng của hệ thống sẽ là sự chồng chập của cả trạng thái con mèo sống và con mèo chết và cả hai trạng thái chồng chập có biên độ như nhau, theo cách hiểu của vật lý là trạng thái chồng chập lượng tử. Trạng thái của mèo, mô tả theo cách hiểu Copenhagen về cơ học lượng tử, là chồng chập của sống và chết, cho đến khi có người mở hộp ra xem. Hiện tượng này xảy ra khi đối tượng thí nghiệm được liên kết với sự kiện hạt hạ nguyên tử ngẫu nhiên có thể xảy ra hoặc không.Còn ngắn gọn theo mình hiểu khi nói "hiện thực trong di chỉ là hiên thực Schrödinger", nghĩa là 1. Nó là thật chứ không phải mơ, 2. Nó tồn tại độc lập với mọi hiện thực khác.(2) Ngoại Bà Kiều: "外婆桥", từ này dịch nghĩa ra là "cây cầu bà ngoại", có một bài hát Trung Quốc mang tên này, hình như đặt lại lời từ bài gốc là "Yume to Hazakura" của Nhật, nghe buồn lắm quý vị, quý vị có thể tìm bản vietsub để nghe thử, mình nghĩ nó là một bài hát về tuổi thơ, về quê hương. Trong truyện những chỗ nào là tên gọi của nhân vật mình sẽ giữ phiên âm Hán Việt, các chỗ khác sẽ được dịch theo nghĩa nhé.Ù mẹ nghe cái bài này khóc vl khóc đhs :*() tiện viết chú thích mình đang kiếm nghe lại luôn á :*()(3) Trích từ nhạc khúc "Vũ lâm linh" (雨淋鈴). Trương Dã Hồ giỏi thổi kèn, giốc, thiện đàn không hầu, làm trưởng Tham quân hý (lo việc mua vui trong quân đội). Trong loạn An Lộc Sơn, Dã Hồ theo Đường Minh Hoàng nhập Thục rồi lại cùng vua trở về kinh. Đường Minh Hoàng trên đường đi, nghe tiếng mưa trong rừng ngân như tiếng chuông bỗng nhớ Dương Quý Phi, sai Dã Hồ làm hai khúc Vũ lâm linh và Hoàn ai nhạc.Bản dịch thơ mình lấy từ thivien.net nha.(4) Mấy dòng in nghiêng đều là câu thơ nhặt ra từ các bài thơ cổ của nhà thơ Lý Bạch, Đỗ Phủ...(5) Chú thích của tác giả: Trích từ đoạn cuối tác phẩm "Nam lữ. Nhất chi hoa. Bất phục lão" của Quan Hán Khanh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phật Nói - AyeAyeCaptain

Số ký tự: 0