Nhà khảo cổ
AyeAyeCaptain
2025-03-18 08:04:59
Gã bịt mặt cầm đầu: “…”Gã quay lại khẽ gật đầu với đồng bọn và xác nhận, “Thằng này bị điên.”Bụng Triệu Một Hữu kêu ục ục.Bọn bịt mặt nói: “… điên vì đói quá à.”“Điên cũng nặng đấy.”“Tội nghiệp nhỉ.”“Hay là cho nó một thìa não đi.”Ủa gì vậy. Triệu Một Hữu nhủ thầm, mấy thằng quỷ này định ăn não anh thật à?Cuối cùng thì ai mới điên hả?Anh vội nghĩ lại lần trước bệnh viện nhận một bệnh nhân có khuynh hướng ăn thịt người là ngày nào tháng nào và bác sĩ điều trị đã đưa ra phác đồ thế nào… nhớ rồi, có điều trị gì đâu, ngay hôm sau thằng cha đó đã định cưỡng bức một cô y tá rồi bị chính anh đấm cho liệt luôn.Sau đó bác sĩ điều trị tống anh vào phòng tạm giam một tuần vì “thiếu ngủ dẫn đến rối loạn cảm xúc”.Triệu Một Hữu cảm thấy tư duy của gã ăn thịt người đó không được mạch lạc cho lắm, ai lại muốn giao cấu với thức ăn nhỉ? Như kiểu bảo Điêu Thiền lên giường với sandwich dưa chuột ấy? Rồi ai trên ai dưới?Trong giây lát anh thất thần gã bịt mặt cầm đầu đã dùng thìa xúc nguyên bộ não của anh ra khỏi sọ rồi một gã trong bọn còn lại giơ tay lên mở xương sọ trên đỉnh đầu mình như người ta mở nắp hộp.Gã cũng bốc bộ não của mình ra.Rồi đặt não Triệu Một Hữu vào.Cuối cùng gã gỡ bịt mặt ra.Triệu Một Hữu nhìn thấy khuôn mặt người này giống anh như đúc.“Nó đổi não với mày xong là biến được thành mặt mày đấy.” gã bịt mặt cầm đầu tử tế giải thích cho anh, sau đó gã lại lục trong hộp ra một đống chai lọ, theo thứ tự là mù tạt, sốt cà chua, sốt mayonnaise và mứt dâu.Gã bịt mặt bưng bộ não vừa lấy ra đến trước mặt anh, bảo: “Mày muốn ăn với sốt gì?”Triệu Một Hữu: “… không có tương ớt với thì là Ai Cập à?”Gã bịt mặt có vẻ rất kinh tởm, “Lũ tà đạo mới ăn ớt!”Bọn bịt mặt còn lại: “Phải thiêu chết lũ tà đạo!!”Triệu Một Hữu hất cằm về phía kẻ vừa được đổi não của anh, “Giờ nó mới là tôi, thích thiêu thì thiêu nó nhé.”Gã đó sợ hãi thốt lên: “Không không, không phải tôi!”Triệu Một Hữu: “Thế thì trả não đây.”“Đây thích trả thì trả.” Gã nhét não của gã vào đầu anh thật.“Tôi bảo trả não của tôi cơ mà!” Triệu Một Hữu giận dữ.“Không được!” đối phương càng hoảng loạn hơn, thật không hiểu ai mới đang bị trói vào ghế, “Não anh đã cướp mất trinh tiết của hộp sọ tôi rồi!”“Thôi thôi thôi nghỉ mẹ đi!” Triệu Một Hữu nhịn hết nổi phải gào lên, “Vãi hồn mấy người bị điên hết hả?!”Không thể sai được, trong hiện thực không ai mà mất não rồi còn nghĩ được như anh nên chắc chắn anh đang nằm mơ, một giấc mơ còn kì dị hơn cả thấy Điêu Thiền lên giường với bánh mì sandwich dưa chuột.Trong mơ mà nghĩ đến cái gì là cái đó có liền, quả nhiên một giây sau anh nghe thấy giọng Điêu Thiền thật: “Triệu Một Hữu!”Triệu Một Hữu ngoảnh lại, đúng là thằng bạn đang đứng ở cách đó không xa, chỗ đó còn có một cái cửa, “Mày đến rồi đấy à Điêu Thiền!” Triệu Một Hữu gào lên, “Không làm phiền mày củ mì cù mì với dưa chuột chứ?”Điêu Thiền nhìn anh như nhìn sinh vật lạ, sau đó là một loạt tiếng lên đạn xạch xạch, bọn bịt mặt xung quanh Triệu Một Hữu đồng loạt giương súng.Đây là giấc mơ của mình mà! Triệu Một Hữu thầm nhủ: Mơ ơi hãy cho chúng nó b.ắn ra toàn của quý đi.Một giây sau tiếng súng vang lên, thứ gì đó bay ra! Màu da! Tốt! Triệu Một Hữu thầm tán thưởng, anh ngoảnh lại hào hứng đợi xem phản ứng của bọn bịt mặt.… kết quả là anh nghe được một tràng tiếng rên rỉ ứ ứ.“Mơ là hình ảnh phản chiếu tiềm thức.” Triệu Một Hữu khá là bối rối, “… có lẽ mình phải đi khám tâm thần thật.” tiềm thức của anh toàn ba thứ rác rưởi gì vậy.Bọn bên này còn đang rên rỉ thì phía đối diện cũng vang lên tiếng súng đoàng đoàng đoàng… là Điêu Thiền bắn, hóa ra Điêu Thiền cũng có súng.Khác hẳn với súng bắn cu bên Triệu Một Hữu, súng của Điêu Thiền hiển nhiên là đạn thật mà nó nhắm còn khá chuẩn nên chỉ trong phút chốc đầu bọn bịt mặt đã nổ bung xòe.“Không sao chứ?” Điêu Thiền chạy vội đến chỗ anh rồi vỗ vỗ mặt anh, “Triệu Mạc Đắc? Tây Thi? Sợ quá ngơ luôn hả?”Triệu Một Hữu: “Mày cởi trói cho tao đi đã.”Điêu Thiền có vẻ ngạc nhiên bảo: “Mày quên nghề rồi à? Lần trước bị nhốt mày mất có ba giây để cởi áo trói xong còn tìm được đường hầm bí mật để chạy thoát mà, hội thao hàng năm mày chẳng được hạng nhất nhờ chiêu đấy còn gì!”Triệu Một Hữu: “Mẹ nó chứ đây là năm 1999 cổ lỗ sĩ đấy mày! Cỡ này phải là tổ tông mười tám đời của cái áo trói thân thương của tao!”“Ờ ờ, có lý.” Điêu Thiền nghiên cứu hồi lâu mới gỡ được dây trói trên đùi anh, “Nửa trên chắc tao không gỡ được cho mày quá…”“Thế được rồi.” Triệu Một Hữu đứng dậy cùng với cả cái ghế rồi co cẳng đạp cho Điêu Thiền một cú.Điêu Thiền không tránh kịp, nó trợn mắt nhìn anh, “Mày điên thật rồi à Triệu Mạc Đắc?”Triệu Một Hữu lại sút một cú nữa, “Mẹ cha mày chứ, vừa xong mày bắn tung cả não tao rồi!”Nghe kể rõ ngọn nguồn xong Điêu Thiền có vẻ áy náy lắm, “Xin lỗi mày nhé.”“Được rồi.” Triệu Một Hữu lại ngồi xuống, “Xin lỗi mà được thì cần chó gì viện tâm thần.”Điêu Thiền ngần ngừ nhìn đống đỏ trắng nhũn nhẹo dưới đất rồi bảo, “Hốt lại nhét vào cho mày được không?”“Rơi xuống đất quá ba giây là không ăn được rồi, kiến thức quá cơ bản.” Triệu Một Hữu bảo: “Mày xem nãy giờ mấy giây rồi.”“Cũng đúng.” Điêu Thiền gật gù rồi ngồi xổm xuống đối mặt với anh, “Xin lỗi nhé Tây Thi.”Triệu Một Hữu hứ một tiếng, “Đã bảo được rồi còn xin lỗi con khỉ…”“Bởi vì tao phải bắn mày phát nữa.” Điêu Thiền giơ súng lên nhắm vào đầu anh.Triệu Một Hữu: “Hả?”Không để anh kịp phản ứng tiếng súng đã vang lên, máu bắn tung tóe.Trong khoảnh khắc bị nổ đầu ý nghĩ cuối cùng của Triệu Một Hữu là cảm giác bị bắn tung mặt căng thật, ít nhất là ngầu hơn bị hì hụi cưa sọ nhiều.Như kiểu một đằng là té re, một đằng là táo bón ấy.Lúc tỉnh lại câu đầu tiên Triệu Một Hữu nói là: “Mình biết ngay thằng cướp Điêu Thiền nó thèm thuồng sắc đẹp của mình bấy lâu mà.”“Bọn tao còn đánh cược xem tỉnh lại câu đầu tiên mày nói có phải chửi thề không đấy.” có giọng ai vang lên bên cạnh, “Nhưng đến tao cũng không đoán được câu này, đúng là mày.”“Điêu Thiền à?” Triệu Một Hữu quay sang, xương cốt anh cọ vào nhau nghe khực khực, anh cảm thấy như vừa có bánh xe lu nghiền qua nghiền lại trên người mình, “Ôi đm, tao bị làm sao thế này?”“Mày đoán xem?”Triệu Một Hữu trầm tư một lúc rồi nói bằng giọng rất khó tả, “Hình như tao vừa mơ cái gì đấy kỳ cục lắm.”Điêu Thiền: “Ừm.”Triệu Một Hữu đột nhiên ngẩng lên nhìn nó chằm chằm rồi nói líu cả lưỡi, “Nhưng mà người ngợm tao bây giờ thế này… mẹ cha mày không phải mày chôm thuốc gì của khoa dược xong làm tao mê đi rồi thịt tao luôn đấy chứ?”Điêu Thiền: “Ừm… hả?!”Mẹ cha nó chứ, mình đã biết là nó rất dị mà, nhưng không thì còn giải thích kiểu gì được? Triệu Một Hữu nhủ thầm, một đêm hết mơ thấy dưa chuột lại cu chim, mệt hết cả người, rõ ràng là phản ứng khẩn cấp của đại não với k.ích th.ích ngoại vi rồi. Nhưng mà nếu anh với Điêu Thiền ấy ấy như thế thì sau đây cũng phiền đấy, rắc rối thật, hay là anh giúp nó giành được quyền thừa kế gia sản rồi lấy tiền xuống tầng dưới mở đại lý bán bánh sandwich dưa chuột nhỉ? Mà thế thì anh thành gì? Người vợ tào khang hay con dâu nhà quyền quý?Mày cũng ghê đấy, Triệu Một Hữu. Triệu Một Hữu ung dung xỉ vả chính mình, mới đó đã bám càng được nhà giàu rồi.“Triệu Mạc Đắc, tao không biết mày đang nghĩ gì nhưng tao lạy mày, mày bình thường một tí hộ tao.” Trí tưởng tượng của Triệu Một Hữu đã bay cao bay xa lắm rồi, giọng nói của Điêu Thiền cứ như vọng đến từ nơi xa xôi cách vài tỉ năm ánh sáng, “Có người khác đang nhìn đấy, trên này không phải chỗ ngoài vòng pháp luật như dưới kia đâu.”Trên này á? Triệu Một Hữu giật mình. Ghê vậy mới đó đã phải ra mắt nhà chồng rồi á?Lúc tỉnh lại anh đã nhìn khắp phòng rồi, có mỗi anh và Điêu Thiền ở đây, thế tức là có camera giám sát. Triệu Một Hữu nhìn Điêu Thiền lấy ra một chiếc điều khiển từ xa, trong nháy mắt vách tường bên phải căn phòng sáng lên và trở thành một mặt kính trong suốt.Ánh sáng tràn vào ngập phòng, nắng chói chang.Triệu Một Hữu đánh giá độ cao có thể thấy được rồi đưa mắt liếc Điêu Thiền. Rõ rồi, đây là tầng thượng, mà phải là chỗ cực kỳ cao trên tầng thượng, chắc phải gần tầng 900.“Đúng ra việc này phải có bộ phận chuyên trách của chính phủ làm nhưng sau khi cân nhắc trường hợp đặc thù của mày thì tao được giao nhiệm vụ giải mật cho mày.” Điêu Thiền hít sâu một hơi, “Triệu Một Hữu, mày chuẩn bị nghe kĩ những gì tao nói đây.”Triệu Một Hữu để ý đến cách dùng từ của Điêu Thiền, giải mật, cơ bản nghĩa là xóa bỏ độ mật của một bí mật sau thời hạn nhất định, đồng thời cũng có nghĩa là tiết lộ cho ai đó một điều tuyệt mật.“Vừa xong không phải mày đã mơ, tất cả đều là sự thật.”“Hoặc nên nói đó là hiện thực ở trạng thái lượng tử.”“Bên ngoài dòng thời gian tuyến tính chúng ta đang tồn tại có một số tiểu thế giới “trôi nổi”, chỉ những người có thể chất đặc biệt mới có thể di chuyển qua lại giữa thế giới hiện thực và những tiểu thế giới đó.”Điêu Thiền bấm nút trên điều khiển, trong không trung hiện lên một đường thẳng, xung quanh đường thẳng có những hình khối lớn nhỏ bất quy tắc trôi nổi. Cậu ta chỉ vào đường thẳng, “Đây là hiện thực chúng ta đang tồn tại.” rồi chỉ những khối bồng bềnh xung quanh, “Đây là những tiểu thế giới.”“Trước mắt chúng ta chưa biết được những thế giới này hình thành như thế nào, cái gì tạo ra chúng. Theo những gì hiện tại thăm dò được thì những thế giới này tương tự với một dạng trường vực lượng tử, người thường không thể nhận thức được nó nhưng một số người vận dụng một số phương thức đặc biệt lại có thể đi từ hiện thực vào trong đó.”“Thế tức là giấc mơ vừa rồi của tao là tao vào nhầm một trường vực lượng tử nào đấy à?” Triệu Một Hữu hiểu rất nhanh, “Chỉ là tình cờ thôi hay tao chính là một người đặc biệt kiểu đó?”Điêu Thiền ngắm nghía anh rồi thở dài, “Cái sau nhé, mày là một người đặc biệt đó.”Lát sau có vài người mặc đồng phục chuyên viên của chính phủ bước vào phòng với một cái vali màu đen. Một người mở vali ra, một màn hình lơ lửng xuất hiện chiếu lại toàn bộ “giấc mơ” vừa xong của Triệu Một Hữu.Hình ảnh bắt đầu từ khi Điêu Thiền xuất hiện, có vẻ chính phủ đã trang bị một thiết bị ghi hình nào đó trên người người đi vào trường vực lượng tử.Cũng có nghĩa là chính phủ không thể chủ động quan sát bên trong trường vực lượng tử được.“Công dân Triệu Một Hữu, dù anh tình cờ bước vào trường vực lượng tử nhưng chúng tôi đã xác định được anh là một người đặc biệt, đồng thời có khả năng anh sở hữu một thể chất rất hiếm gặp.” người chuyên viên nói, “Anh nói rằng trước đó đầu anh đã bị cưa và mở ra à?”Triệu Một Hữu đáp ừ, “Bị thương trong trường vực lượng tử ra ngoài vẫn không sao phải không?”“Hoàn toàn ngược lại.” người chuyên viên ấn gọng kính, đáp: “Điều thứ nhất trong quy tắc của di chỉ, di chỉ không phải là mơ.”Điêu Thiền đứng sau lưng Triệu Một Hữu, tay trái nó đặt trên vai anh, “Bên trong trường vực lượng tử tất cả mọi thứ đều tồn tại ở trạng thái lượng tử, có những tiểu thế giới huyền ảo, điên loạn hệt như trong mơ nhưng trường vực lượng tử không phải là mơ. Tốt nhất là đừng để mình bị thương trong trường vực.”Triệu Một Hữu hỏi: “Bị thương thì sao?”“Trạng thái lượng tử mà, biết đâu được.” Điêu Thiền nói: “Trong hầu hết các trường hợp thì không sao, nhưng mà…”“Điều thứ hai trong quy tắc của di chỉ.” Chuyên viên ngắt lời Điêu Thiền, “Không được để não bị tổn thương.”“Đó chính là lý do khiến chính phủ nhận định anh có thể chất hiếm gặp.” người chuyên viên nhìn Triệu Một Hữu, “Mọi tổn thương ở não trong di chỉ đều bị chuyển dời đến hiện thực, chỉ có anh là ngoại lệ.”“Từ trước đến nay anh là người duy nhất bị thương não trong di chỉ mà khi ra không bị chết não.”Triệu Một Hữu: “Chỉ là trùng hợp thôi hay tôi có khả năng thần kỳ đấy thật?”“Việc này hiện nay chúng tôi cũng chưa khẳng định được.” người chuyên viên mỉm cười, “Nếu can đảm thì lần sau vào di chỉ anh thử làm nổ não lần nữa xem. Khi nào đủ mẫu thống kê thì sẽ có kết quả.”Phải rồi, nổ đầu. Triệu Một Hữu nhìn lên màn hình lơ lửng lúc này đang chiếu đúng đoạn anh bị Điêu Thiền bắn tung mặt.Mà điều kỳ dị hơn nữa là ngay sau khi bắn anh Điêu Thiền cũng tự bắn nổ đầu mình.“Ê nhìn kìa, não bọn tôi cùng bị nổ tung kìa.” Triệu Một Hữu chỉ màn hình, “Sao giờ chúng tôi đều bình yên vậy?”“Mỗi nhà khảo cổ ngoài được huấn luyện cường hóa cơ thể còn có được một năng lực đặc thù ở trong di chỉ.” Chuyên viên đáp: “Năng lực của công dân Điêu Thiền là “thức tỉnh”. Để đi vào và rời khỏi di chỉ đều có điều kiện, bình thường cách rời khỏi di chỉ sẽ khó hơn tiến vào, nhiều di chỉ yêu cầu những thao tác cực kỳ phức tạp mới ra được. Riêng công dân Điêu Thiền thì khác, anh ta có một khẩu súng.”“Khẩu súng này được phân tách từ cơ thể anh ta thông qua quá trình mô phỏng lượng tử và sau đó được gia cố lại. Dù tiến vào di chỉ nào anh ta cũng có khẩu súng này bên mình.”“Chỉ cần bị bắn nổ đầu là có thể tỉnh lại từ bất cứ di chỉ nào.”“Tôi có thắc mắc.” Triệu Một Hữu nhìn sang Điêu Thiền, “Di chỉ và nhà khảo cổ là cái gì vậy?”“Là cách đặt tên để giữ bí mật của chính phủ.” Điêu Thiền giải thích, “Trường vực lượng tử được gọi là “di chỉ”, những người đặc biệt có thể đi vào trường vực lượng tử gọi là “nhà khảo cổ”.”Hiểu rồi, từ chuyên môn để viết báo cáo.“Được rồi, lần giải mật này ngừng ở đây.” Chuyên viên nắm hai tay, nhìn Triệu Một Hữu, “Công dân Triệu Một Hữu, hôm nay chính phủ gửi đến anh một bản đề xuất gia nhập, xin hỏi anh có đồng ý trở thành một nhà khảo cổ hay không?”“Bốn vấn đề.” Triệu Một Hữu giơ bốn ngón tay, “Thời gian làm việc, tiền lương, chế độ đãi ngộ, tự do thân thể.”Như đã lường trước được mọi chuyện, chuyên viên lấy trong vali ra một tài liệu bằng mica và đưa cho anh.Hợp đồng lao động luôn. Triệu Một Hữu đọc lướt qua một đống điều khoản.Đãi ngộ hậu hĩnh gớm.Chuyên viên nhìn anh rồi bảo: “Anh có thể đồng ý hoặc từ chối, nếu anh từ chối chúng tôi sẽ có chuyên viên phụ trách xóa đoạn ký ức này của anh.”“Tôi còn một câu hỏi cuối cùng nữa.” Triệu Một Hữu quay lại nhìn Điêu Thiền đứng sau lưng mình, từ đầu đến giờ tay nó vẫn khoác trên vai anh, “Mày thành nhà khảo cổ từ bao giờ thế Điêu Thiền?”Điêu Thiền im lặng một lát rồi đáp, “Từ khi tao rất nhỏ.”Triệu Một Hữu thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay nó, “Tội nghiệp thằng bé.”Rồi anh mau mắn quay sang vị chuyên viên chính phủ, “Được rồi, tôi đồng ý.”“Vậy thì đây là bản mô tả nhiệm vụ đầu tiên của anh.” Đúng là chính phủ có khác, vừa giao kèo xong đã giao việc liền, chuyên viên lại đưa cho anh một tập tài liệu, “Di chỉ số A173, mức độ thăm dò 95%, nhiệm vụ đầu tiên của anh là đi vào đó.”Các chế phẩm từ giấy đã hầu như bị đào thải khỏi Đại Đô Thị, thậm chí ở bệnh viện mạt hạng dưới tầng 33 người ta cũng dùng bảng điện tử để kê đơn cho bệnh nhân. Văn bản bằng giấy vừa dễ bị hư hỏng vừa không tiện mang theo người, chỉ trong những trường hợp cực kỳ đặc thù người ta mới sử dụng đến nó, ví dụ với những bí mật cấp cao.Triệu Một Hữu lật lật tập tài liệu dày cộp, “Vào đấy làm gì?”“Thông thường nhiệm vụ của nhà khảo cổ là khảo cổ, thăm dò di chỉ.” Chuyên viên đáp, “Điều thứ ba trong quy tắc của di chỉ, trừ những vật phẩm được tạo thành từ mô phỏng lượng tử và đã được gia cố thì mọi thứ có thể mang vào hoặc mang ra khỏi di chỉ đều không đoán được.”Triệu Một Hữu: “Nghe không hiểu, nói tiếng người đi.”“Trước khi tiến vào di chỉ người ta đều có sự chuẩn bị nhưng rất ít người sẽ mang theo đồ vật bởi vì chưa chắc đã mang vào được.” Điêu Thiền nói: “Lúc ra khỏi di chỉ cũng thế, thứ gì mang ra được đều là ngẫu nhiên.”Chuyên viên gật đầu tán thành, “Điều thứ tư trong quy tắc của di chỉ, không thể mang vật sống ra khỏi di chỉ.”Triệu Một Hữu lật đến trang cuối tập hồ sơ, tiêu đề là cảnh báo đỏ chót.Chuyên viên nhìn Triệu Một Hữu với vẻ rất thâm sâu.“Nhưng gần đây quy tắc thứ tư của di chỉ đã bị vi phạm.”“Có nhà khảo cổ mang ra khỏi di chỉ một vật thể sống.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro